Một trận đau đớn lập tức truyền đến, Mộ Dung Tâm Nguyệt khẽ cắn môi, không dám phát ra một lời, trong lòng sớm đã đem Thượng Quan Quân Ngọc mắng mấy trăm lần!
Cho tới khi đến điện phủ rộng lớn, Thượng Quan Quân Ngọc mới buông lỏng ta nàng ra. Trong lòng Mộ Dung Tâm Nguyệt vẫn bất mãn nói thầm...
Ngồi ở vị trí đại điện chính là hoàng đế U Quốc Thượng Quan Càn, thấy Thượng Quan Quân Ngọc an phận thành thân, mới mỉm cười vừa lòng.
Một bên, ngồi theo thứ tự là mẹ đẻ Thượng Quan Quân Ngọc, cũng là Hoàng Hậu đương triều Nạp Lan Tình, cùng với Viên Quý Phi, Thần phi cùng Lý chiêu nghi... Mà Thượng Quan Quân Nhược lựa chọn ngồi ở vị trí cách bọn họ xa một chút, tâm tình tràn đầy phức tạp nhìn người mới trước mắt!
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê đối bái!"
Bà mối cao giọng hô, lễ nghi cơ bản của hôn lễ xem như hoàn thành, Mộ Dung Tâm Nguyệt nhẹ thở phào, rốt cuộc có thể rời khỏi bữa tiệc này rồi!
"Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!" Tiếng hoan hô vang lên, gương mặt Thượng Quan Quân Ngọc từ đầu đến cuối đều không một chút biểu tình, cũng nhìn không ra một chút vui mừng nào.
Bất quá Nạp Lan Tình cũng không để ý mấy cái đó đó, chỉ cần Quân Ngọc an tâm cưới Thái tử phi... Không cần ngày nào cũng chạy tới mấy nơi ong bướm, mau chóng sinh cho nàng một tiểu hoàng tôn, nàng liền an tâm rồi!
Chỉ là đang lúc Mộ Dung Tâm Nguyệt xoay người, không biết ai dẫm phải làn váy của nàng, cả người nàng xoay chuyển, đảo hướng muốn ngã xuống đất.
Mộ Dung Tâm Nguyệt lập tức hoảng sợ trợn to mắt: Sẽ không như vậy bi đát như vậy chứ? Vì thế nàng sợ hãi nhắm mắt chờ đợi đau đớn không mong muốn đang tới...
Nhưng khi nàng mở mắt ra lần nữa thì lại rơi vào một vòng ôn rắn chắc, không khí xung quanh lập tức an tĩnh lại, bốn mắt nhìn nhau, phảng phất trong thiên địa chỉ có mình bọn họ...
Mộ Dung Tâm Nguyệt nhẹ nhấp môi mỏng kinh ngạc nhìn gương mặt phóng đại trước mắt. Đó là một gương mặt anh tuấn duyên dáng thanh tú, vẻ lãnh khốc trên mặt làm cho người ta cảm thấy có một loại hơi thở dã tính, đây chỉ sợ là nam tử đẹp nhất mà Mộc Giai Dao đã từng gặp qua. (Editor: cv bảo ca cười duyên dáng thanh tú, nhưng nhìn sao cũng thấy nó có vấn đề, mạn phép bỏ cười)
Lúc đầu gặp ở Phượng Anh Các chẳng qua là vội vã thoáng nhìn, vẫn chưa thấy rõ bộ dáng, hiện tại khuôn mặt Thượng Quan Quân Ngọc rõ ràng hiện ra ở trước mặt nàng như vậy, nàng đột nhiên có loại cảm giác hít thở không thông...
Mà đôi mắt Thượng Quan Quân Ngọc tựa hồ chưa từng có vẻ đa tình khi đó, chỉ là hơi hơi nhíu mày! Không hề nghi ngờ là may mắn Thượng Quan Quân Ngọc đứng ở bên cạnh tiếp được nàng đúng lúc, mới tránh được cảnh xấu hổ túng quẫn cho nàng!
Không nhin được mà sinh ra một chút hảo cảm đối với người trước mắt, Mộ Dung Tâm Nguyệt may mắn nghĩ...
"Nguyên lai đây là thiên kim Tể tướng phủ dạy ra a!" Thượng Quan Quân Ngọc chậm rãi mở miệng nói, lập tức toàn bộ người ở đó đều cười vang.
Sắc mặt Mộ Dung Tâm Nguyệt thoáng chốc biến đổi, một chút hảo cảm vừa sinh ra đối với hắn lập tức biến mất. A, sao nàng có thể cho rằng hắn là người tốt chứ? Mộ Dung Tâm Nguyệt giận dữ cố gắng thoát khỏi ôm ấp của hắn...
Bất ngờ, khăn lụa đỏ trên đầu bị trượt xuống, lộ ra thanh kiều dung lệ tú mĩ.
"Không nghĩ tới thiên kim tướng phủ trổ mã mỹ diễm động lòng người như thế!" Trong đám người chợt có người tán thưởng nói.
Thượng Quan Càn cùng Nạp Lan Tình liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu vừa lòng.
Chỉ sợ ở trên hỉ yến (tiệc cưới) này, cũng chỉ có tân lang trước mắt là không hài lòng đối với tân nương tử. Ngay sau đó, hắn đảo mắt nhìn sang nơi khác, khẽ hừ một tiếng.
Mộ Dung Tâm Nguyệt thấy hắn như thế không nhịn được, giận sôi máu, nhưng xung quanh nhiều người như vậy cũng không tiện phát tác. Ngay sau đó Mộ Dung Tâm Nguyệt nhẹ thở phào, lấy lại vẻ bình tĩnh: "Ta không phải cố ý!" Nhìn mặt lạnh của hắn, nàng nhàn nhạt nói, nàng hiểu rõ sự trào phúng trong lời nói của hắn!
"Là cố ý hay là vô tình, chỉ có chính ngươi rõ!" Thượng Quan Quân Ngọc nhướng mi nhìn nàng, hoàn toàn không đem người xung quanh để vào mắt.
Mộ Dung Tâm Nguyệt chán nản. Nàng chưa từng chịu qua tức giận như thế này!
Khuôn mặt nhỏ hồng một rặng, gương mặt lại trắng, người khác nhìn lại hiểu nhầm thành nàng thẹn thùng! Nạp Lan Tình thấy Mộ Dung Tâm Nguyệt như vậy có chút không chịu nổi, nàng không nghĩ thành thân ngày đầu tiên đã đem tức phụ chạy mất.
Vì thế nàng đi lên giải vây cho bọn họ, nói: "Hỉ nương, còn không mau chóng đỡ Thái tử phi đến tân phòng nghỉ ngơi!"
"Hoàng huynh, ngươi thật sự sẽ không yêu nữ nhân khác sao? Ngay cả Mộ Dung Tâm Nguyệt cũng sẽ không sao?" Nghe thấy hắn hỏi chuyện, Thượng Quan Quân Ngọc khẽ động, một lâu lúc sau cũng không thấy hắn trả lời, vì thế Thượng Quan Quân Nhược ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn bóng dáng hắn.