Mục lục
Ma Đao Lệ Ảnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh một hồi, Long Thành Cương dần dần không trụ nổi. Lão ta giả vờ bối rối, khuôn mặt hoảng loạn. Trường kiếm của lão trong trận chiến liên tiếp bị đao kiếm của đối phương bức thối chẳng thể hoàn thủ. Long Thành Cương kêu lên: "Tiểu bối lợi hại, lão phu đi trước một bước, ngày sau đấu tiếp."

Nói xong, lão nhảy lên thanh trường kiếm chuẩn bị đào tẩu

Mạnh Tử Hùng làm thế nào lại để cho lão đào thoát? Hắn ta quát lớn:

"Xú bát quái, phá hảo sự của bản công tử, ngươi còn muốn thoát, hãy để đầu ngươi lại."

Trong tiếng quát, triệu hồi thanh đoản đao quay lại, hắn ta nhảy lên thanh đoản đao, truy cản Long Thành Cương.

Nguyệt Ảnh thấy vậy, cũng bước lên thanh đoản kiếm của mình, bay theo sau, vừa bay vừa nhắc nhở:

"Tam sư huynh, huynh nên chú ý, cẩn thận lão ám toán."

Lời nói chưa dứt, Mạnh Tử Hùng đã đuổi sát đến Long Thành Cương ở phía trước, Long Thành Cương hung hãn xuất bảo kính, chuyển thân chiếu ra, Mạnh Tử Hùng né không kịp, a lên một tiếng, từ thanh đoản đao ngã sấp xuống đất, nằm im bất động.

Nguyệt Ảnh thấy vậy hoa dung thất sắc, kêu to:

"Tam sư huynh, huynh thế nào rồi?"

Mạnh Tử Hùng không phản ứng.

Long Thành Cương cười lớn, quay đầu nói:

"Đàm cô nương, hiện tại chỗ này chỉ còn ta với nàng, hắn ta làm chuyện đó không tốt, để ta làm tiếp cho."

Vừa nói trên mặt lão vừa xuất hiện nụ cười dâm đãng.

Nguyệt Ảnh không ưa lão, nhưng thấy bảo kính quá lợi hại, liền bực bội nói:

"Ngươi có giỏi thì hãy bỏ bảo kính xuống, chúng ta quyết chiến công bằng."

Vừa nói, nàng vừa vung đoản kiếm nhắm hướng đối diện phản kích.

Long Thành Cương đắc ý cười nói:

"Nàng muốn chạy à, quá muộn rồi. Dù nàng đã luyện Tam Muội Chân Hỏa, cũng không thể thoát khỏi bảo kính này."

Vừa nói, bảo kính vừa nhắm vào Nguyệt Ảnh ở phía xa nhoáng lên, Nguyệt Ảnh cũng giống như Tử Hùng lập tức hôn mê, từ không trung ngã xuống. Bất quá nàng không ngã trên mặt đất mà lại ngã vào lòng của Long Thành Cương.

Long Thành Cương ôm ấp mĩ nữ, ha ha cười lớn, hướng về ánh trăng nơi rừng cây kiêu ngạo nói:

"Thật là không thể tưởng tượng được, Long Thành Cương ta đã ở từng tuổi này còn có thể hưởng thụ được mĩ nhân như thế, đúng là diễm phúc không cạn, ông trời có mắt."

Bên kia Tiểu Ngưu nghe thấy nhiều âm thanh chói tai. Hắn rất lo lắng, biết rằng tên gia hỏa này rất khó đối phó. Nguyệt Lâm rơi vào tay Triệu Khúc Xà, tự mình còn có thể cứu nàng được. Nhưng Nguyệt Ảnh rơi vào ma trảo của Long Thành Cương, giống như dê vào miệng cọp, chính mình có bản sự gì mà đòi đoạt người từ tay lão? Nhưng bị bức đến nước này rồi, không thể không cướp lại. Hắn không thể trơ mắt ra nhìn người yêu bị lão già này ô nhục.

Long Thành Cương vốn định hành sự tại chỗ này, lại nhanh chóng nghĩ rằng rốt cuộc đây là nơi hoang dã, không khí không được tốt, hay là đổi địa phương khác. Đổi nơi nào?

Nghĩ tới nghĩ lui, lão đã nghĩ tới một nơi tốt hơn, nơi đó khá yên tĩnh, tiện cho việc hành sự. Mặc kệ như thế nào, không thể để có người gây rắc rối. Nơi này là đường lớn, ai biết như thế nào khi xuất hiện những vị khách không mời mà đến?

Sau khi quyết định chủ ý, Long Thành Cương ôm Nguyệt Ảnh đang hôn mê đi dọc theo đường cái về hướng nam. Lúc này lão không phi hành, mà phải chạy. Bởi vì dù sao lão cũng không phải là thần tiên, mỗi lần phi hành thì hao phí không ít công lực, bởi vậy lão chỉ muốn chạy. Dành lại một lượng lớn sức lực để làm gì? Dĩ nhiên là để đối phó với mĩ nữ rồi.

Long Thành Cương nhìn mĩ nữ tuy đôi mắt đã khép lại, nhưng một thân bạch y, hơn nữa khuôn mặt lại rất thoát tục, thần tiên cũng phải động lòng, huống chi dung tục không chịu nổi như lão?

Lão cuối xuống hôn lên mặt nàng, sau đó tăng tốc độ hướng đến mục tiêu.

Tiểu Ngưu không hề biết được mục tiêu mà lão muốn đến. Mặc kệ đi đâu, hắn đều đi theo đến đó, tuyệt không thể để Nguyệt Ảnh xảy ra điều gì. Trong chốc lát, Long Thành Cương ra khỏi con đường lớn, rẽ vài lần, hướng một sườn đồi chạy tới. Trên sườn đồi bên phải có một ngôi chùa. Vừa đẩy cửa đã mở ra, hiển nhiên là chẳng có ai ở bên trong. Long Thành Cương nhoáng một cái chuyển thân mất dạng, Tiểu Ngưu cũng theo bén gót, tiến tới trước cửa, vừa ngẩng đầu, mượn ánh trăng nhìn vào tấm biển ở trên thấy có ba chữ: "Hộ Quốc Tự"

Đây là nơi nào? Tiểu Ngưu dường như đã nghe qua tên này. Đã là chùa, phải có tăng nhân ở trong chứ. Long Thành Cương mang Nguyệt Ảnh đên nơi này, chẳng lẽ đồng đảng của lão còn ở trong này sao?

Không kịp nghĩ nhiều, Tiểu Ngưu theo sát. Long Thành Cương đã mở một cánh cửa khác, tiến vào đại hùng bảo điện. Bên trong tối u u, Long Thành Cương đốt mấy ngọn nến, bên trong được soi sáng rực rỡ. Nhờ ánh đèn, có thể thấy nơi đây rất rộng rãi, dưới chân của tượng phật to lớn là hương án. Không cần nói, nơi này mặc dù không có ai, điểm khác nữa là ở đây sau nhiều năm không được tu sửa đã không còn hình dạng ban đầu

Hắn nhanh chóng tiến vào đại điện, khóa cửa lại, làm Tiểu Ngưu lo lắng quá chừng, không biết làm thế nào cho tốt. Hắn bản sự không cao, không dám tiến vào cứơp người. Vì lo lắng cho Nguyệt Ảnh, không còn cách nào tốt hơn đành phải nhảy lên mái nhà, gỡ ngói nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy Long Thành Cương đặt Nguyệt Ảnh nằm phía trên hương án, lại xem xét toàn thân Nguyệt Ảnh, càng nhìn càng mê. Hắc hắc, nhìn thân hình này, chỗ lồi đáng lồi, chỗ lõm thì đáng lõm, thật tương xứng, quyến rũ. Gò má kia, vòng ngực kia, cặp đùi kia, không cần thoát y, đã làm cho Long Thành Cương lòng say túy lúy. Hàng mi dài, đôi môi nhỏ mọng đỏ, cái cổ thon dài, khiến Long Thành Cương nước bọt chảy dài. Lão sống đã lâu, nghĩ trước kia sống thật vô vị. Trong cuộc đời của lão, chưa từng gặp cô nương nào xinh đẹp như thế này.

Long Thành Cương liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt bé như hạt đậu của lão rực sáng, miệng than thở:

"Đàm Nguyệt Ảnh ơi Đàm Nguyệt Ảnh, nàng đã sớm làm lão phu chết mê chết mệt. Tuy lão phu rất háo sắc, nhưng cho đến khi nhìn thấy nàng, lão phu mới biết thế nào là mĩ nhân đích thực."

Ở trên Tiểu Ngưu thấy vậy trong lòng thầm mắng, bà mẹ nó chứ, những lời của lão thật là thối, như thế nào mà bảo là hàn hương tiên tử? Lão đúng là không có não, nói thế mà cũng nói. Bà mẹ nó chứ, lão lúc này giống như là Hắc Hùng Quái, đột nhiên lão phát bệnh rồi à, nói ra những lời đó, Tiểu Ngưu ta thu thập lão như thu thập con nít ba tuổi vậy.

Trong lòng Tiểu Ngưu không biết đã nguyền rủa Long Thành Cương bao nhiêu lần, nhưng hai mắt của Long Thành Cương vẫn sáng rực, như muốn phát hỏa. Tiểu Ngưu đương nhiên minh bạch, đó chính là hỏa dục của nam nhân. Lần này, nếu Long Thành Cương như ác hổ vồ mồi xơi mất Nguyệt Ảnh, Tiểu Ngưu hắn cũng chẳng có thể nghĩ ra biện pháp nào khác, đành phải xông lên liều mạng thôi. Long Thành Cương lão muốn làm chuyện đồi bại, trước tiên phải bước qua xác của Tiểu Ngưu ta. Lúc đó ngươi mới an tâm mà làm việc, bằng không lão tưởng dễ dàng làm trò đồi bại với mĩ nhân à, việc đó không có khả năng đâu.

Long Thành Cương hướng về mĩ nhân nhếch miệng cười, nụ cười thật là dâm đãng, hai tay xoa vào nhau, hưng phấn đảo vài vòng trong điện, trông hệt như một con chó đực đang động dục. Tiểu Ngưu thấy vậy chỉ muốn nhổ vào vào mặt lão mấy bãi nước bọt. Trong giây lát, Tiểu Ngưu nghĩ trên đời này người xấu xa nhất là lão, người đáng hận nhất là Long Thành Cương lão. Nếu nói mình có cơ hội phóng phi kiếm sát nhân, thì người đầu tiên phải giết chính là lão Long Thành Cương này

Long thành Cương tựa hồ cảm nhận được thời gian quý báu, không lãng phí thời gian. Lão không lập tức cởi bỏ hết y phục của mĩ nhân, mà lấy từ trong ngực ra một con tiểu trùng màu đỏ to bằng đầu ngón tay, sau đó hướng về Nguyệt Ảnh cười hắc hắc một cách tà ác. Tiểu Ngưu không hiểu lão định làm gì, chẳng lẻ đây là một loại độc trùng, lão múôn để nó cắn chết Nguyệt Ảnh sao? Nghĩ trong giây lát, chuyện này không có khả năng, nếu chưa chíêm được Nguyệt Ảnh, lão sẽ không có khả năng hạ độc thủ. Ngược lại, cho dù chiếm được Nguyệt Ảnh, một mĩ nhân như vậy dễ gì giết bỏ, ít nhất phải hưởng thụ một vài hôm mới phải.

Đang lúc Tiểu Ngưu chẳng biết làm sao thì Long Thành Cương mở rộng đôi môi mọng đỏ của Nguyệt Ảnh, rồi cho tiểu hồng trùng vào trong miệng, lại thổi một hơi, bụng Nguyệt Ảnh bỗng nhúc nhích, có thể thấy được tiểu hồng trùng đã tiến vào bụng.

Tiểu Ngưu rất hối hận, ta nên tức thời ngăn cản mới phải. Mặc dù nó không làm chết người nhưng không đảm bảo nó là chuyện tốt lành gì. Không lẻ là cổ trùng? Sau khi ăn liền mất đi thần trí, sau này bị người ta khống chế? Hay là cũng cắn người như loại trùng kia, chuyên làm cho người ta đau đớn, lão này có khuynh hướng ngược đãi điên cuồng, muốn làm cho Nguyệt Ảnh đau đớn một cách tàn nhẫn, khiến cho nàng phải khuất phục? Lão này vậy mà cũng có tính kiên nhẫn sao? Nói theo lẽ thường thì điều quan trọng là phải lập tức xâm hại đến nàng mới phải. Thấy vậy, Tiểu Ngưu cũng chả hiểu ý lão như thế nào.

Long Thành Cương sau khi cho tiểu hồng trùng vào, trên gương mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, tự nhủ:

"Tiểu mĩ nhân của ta, trong giây lát ta sẽ khiến cho nàng khoái lạc như tiên. Đừng trông lão phu đã già, hắc hắc, nhưng trường thương vẫn còn rất tốt, lát nữa sẽ cho nàng thấy rằng lão phu không nói suông."

Lão còn nói tiếp:

"Ừm, nàng cũng cần phải tỉnh lại, ăn tiểu hồng trùng của ta, cũng nên như thế."

Đang nói, bỗng a một tiếng, Nguyệt Ảnh mở mắt, ngồi bật dậy. Nàng phát hiện ra mình đang ngồi trên hương án, thân ở trong đại điện, có điểm kì quái, thoáng hồi tưởng lại, liền hiểu ra tại sao mình lại ở đây. Nàng biết mình đã rơi vào tay Long Thành Cương, không chút úy kị, giận dữ nhìn Long Thành Cương, từ trên hương án nhảy xuống quát:

"Long Thành Cương, lão đã cho ta ăn cái gì hả? Lão muốn làm gì, lão nằm mơ à, ta sẽ không đáp ứng bất cứ điều gì cho lão đâu."

Vừa nói vừa vuốt bụng của mình, mặt lộ vẻ hoài nghi.

Long Thành Cương cười hắc hắc một cách thích thú, chắp tay sau lưng nói:

"Cũng không có gì, chỉ là cho nàng ăn một con tiểu trùng do ta nuôi dưỡng."

Nguyệt Ảnh vừa nghe, cảm thấy đúng là ác tâm vô bỉ, liên tục ho khan, muốn thổ tiểu trùng ra ngoài. Long Thành Cương khóat tay nói:

"Đàm cô nương, nàng không cần uổng phí khí lực. Nó sau khi vào bụng, trong giây lát là tiêu hóa hết, nàng có thổ cũng không ra đâu. Nhưng nàng cũng đừng quá lo lắng, nó không có cắn gì nàng đâu."

Nguyệt Ảnh trừng mắt nhìn lão hỏi:

"Lão cho ta ăn nó là có ý gì hả?"

Vừa nghe không cắn người, trong lòng nàng mới hơi an tâm. Đích xác, sau khi vào bụng thì giật giật, sau đó liền im lặng, giống như thật sự đã chết một cách bình thường.

Long Thành Cương nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

"Cô nương à, từ khi lão phu nhìn thấy cô nương, trong tim ta chỉ có hình bóng của nàng thôi, chẳng còn nghĩ đến ai khác. Tiểu cô nương, nàng hãy theo ta đi, nàng muốn gì ta đều chiều ý."

Nguyệt Ảnh hừ một tiếng nói:

"Ta muốn cái đầu chó của lão, lão hãy chặt cái đầu chó của lão xuống đi."

Long Thành Cương cười ha ha nói:

"Nếu ta chết, nàng sẽ trở thành quả phụ à?"

Vừa nói vừa cười to hướng tới Nguyệt Ảnh ôm chầm lấy. Nguyệt Ảnh vội vàng né qua một bên, không để cho lão được thích ý.

Long Thành Cương cũng không bức nàng, cười vài tiếng hỏi:

"Đàm Nguyệt Ảnh, nàng không cảm thấy thân thể đang nóng lên ư? Bên dưới cũng đang ngứa. Nhìn này, gương mặt nàng đang ửng hồng lên, hệt như mặt trời ló dạng. Điều này phải rồi. Ăn nó vào thì có tình trạng như vậy."

Nguyệt Ảnh nghe vậy trong lòng kinh hoảng hỏi:

"Loại trùng đó là một dược liệu? Nó là dược liệu gì vậy?

Long Thành Cương từng chữ từng chữ hồi đáp:

"
Xuân dược?"

Nghe nói như thế, Nguyệt Ảnh trước mắt tối sầm, thân thể kinh hoảng run lên suýt chút nữa ngã xuống. Tiểu Ngưu đứng ở trên trần cũng thầm tạ ơn, suýt tí nữa đã nhảy từ trên xuống. Thật bất ngờ loại trùng này lại là một loại dược liệu. Vào lúc này hắn cũng chưa có lương sách gì.

Long Thành Cương nhìn mĩ nhân đang nổi giận, tiếp tục giả thích:

"
Đừng có coi nó là xuân dược bình thường, loại xuân dược này không giống với các loại xuân dược khác. Loại xuân dược khác sau khi uống vào, con người sẽ bị mất đi lí trí, không biết bản thân mình đã làm những gì. Nhưng loại này thì không. Loại xuân dược này có lợi ở chỗ, sau khi uống vào, đầu óc cảm thấy xây xẩm hồ đồ, nhưng không mê đi, hơn nữa bản thân lại biết mình đang làm gì. Còn biết nam nhân đang làm gì với mình. Mà trên người lại như nhũn ra, không còn khả năng ngăn cản, chỉ biết trơ mắt ra nhìn nam nhân làm chuyện ấy."

Vừa nói vừa nhìn Nguyệt Ảnh cười dâm đãng đến chói tai.

Nguyệt Ảnh đích xác cảm thấy trên người đang biến hóa, nhưng nàng tuyệt không cúi đầu khuất phục, hướng Long Thành Cương mắng:

"
Họ Long kia, lão nhất định không được chết tử tế, nhất định chết không có đất mà chôn thây."

Long Thành Cương ham muốn đến nỗi nước bọt chảy ra, nói:

"
Cho dù những lời nàng nói tất cả đều là sự thật, trước mắt ta cũng làm được chuyện tốt này, bằng không, ta sẽ hối hận cả đời."

Vừa nói lão vừa mở rộng hai tay, ôm chầm lấy Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh miễn cưỡng trốn tránh, lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Nàng biết rằng chỉ có thể tránh được lần đầu chứ không thể tránh được lần thứ hai thứ ba. Nàng cảm thấy toàn thân vô lực, có thể đứng vững được là tốt rồi. Nàng tựa vào trên hương án, chỉ muốn đập đầu tự vận, nhưng may mắn đó cũng không đến được với nàng. Nàng đau buồn đến cùng cực, hai mắt đã ửng đỏ. Nhưng nàng không để lộ sự yếu kém ra trước mặt địch nhân.

Long Thành Cương biết rằng thành công không còn xa nữa, thân xuất ma thủ muốn cởi hết xiêm y của mĩ nhân, chính vào lúc đó, nghe một tiếng quát lớn từ trên mái nhà:

"Con bà ngươi Long Thành Cương, là sư phụ ngươi tới đây, còn không mau ra nghênh đón?"

Âm thanh này làm Long Thành Cương sợ tới mức kêu lên một tiếng, lão bình sinh sợ nhất chính là sư phụ lão. Bởi vì khi li khai sư môn, lão trộm theo bảo kính mà sư phụ lão yêu quí nhất. Lão biết rằng sư phụ là người rất tàn nhẫn, ác độc, tuyệt sẽ không buông tha cho lão, nhưng không thể tưởng tượng được lại đến nhanh như vậy.

Lão không thể xác định được người này có phải là sư phụ lão hay không liền hỏi:

"
Ngươi nói ngươi là ai?"

Long Thành Cương nhìn lên trần nhà.

Thanh âm kia đáp:

"
Ta đã nói ta là sư phụ ngươi, cái lỗ tai chó của ngươi không nghe rõ hả?"

Thanh âm này nghe rất rõ ràng. Long Thành Cương xác định không phải là sư phụ, lúc này mới yên tâm.

Lão cười vài tiếng, nói:

"
Tên xú tiểu tử nào chán sống rồi hả, dám giả mạo sư phụ ta, còn không mau xuống đây cho ta."

Thanh âm kia cũng cười cười nói:

"
Ngay cả ông nội ngươi mà ngươi cũng không nhận ra? Ngươi tốt nhất nên tỉnh lại một chút."

Long Thành Cương lập tức vuốt đầu nói lớn:

"
Ngươi là Ngụy Tiểu Ngưu cái tên hỗn đản"

Tiểu Ngưu cười hi hi nói:

"
Ta mà là hỗn đản thì lão là vương bát đản."

Long Thành Cương nhìn Tiểu Ngưu, giận không thể đánh được hắn. Đồ đệ của mình bị hắn hại thành ra như vậy, chính mình đang muốn tìm hắn tính sổ. Vì vậy, lão tạm thời thu khởi sắc tâm, hướng cửa điện chạy tới. Lão không dám trực tiếp nhảy lên phòng trên, sợ Tiểu Ngưu ám toán.

Mở cửa sau, tiến lên đại viện, hướng phòng trên kêu lên:

"
Hỗn đản tiểu tử, còn không tới đây."

Lão đưa mắt nhìn lên, trên phòng trống không, không có một bóng người, chỉ có ánh trăng.

LongThành Cương mắng:

"
Xú tiểu tử, muốn chơi lão phu à, ngươi còn chưa đủ tư cách."

Vừa nói lão vừa tiến vào phòng, như thế nào lại tìm không có. Lão liền tới phía sau phòng. Cũng không thấy tên tiểu tử kia. Lão đột nhiên giật mình hiểu ra, nói:

"
Hắc, ta đã bị lừa rồi, tên tiểu tử kia lại dương đông kích tây, mục tiêu là con nhỏ đó."

Nghĩ như vậy, lão liền quay trở lại đại điện.

Chờ hắn tiến vào đại điện, quả nhiên giống như đã nghĩ, không thấy Nguyệt Ảnh đâu. Long Thành Cương cẩn thận dò xét, thấy cửa sổ phía Tây mở lớn, nhất định là đã chạy ra từ cửa sổ. Lão không chút do dự nhảy ra ngoài, đuổi theo hướng đó, vừa đuổi theo vừa nói:

"
Con thỏ con, không lột da ngươi thì lão phu không phải họ Long"

Chờ cho lão li khai, Tiểu Ngưu mới thở ra một hơi. Nguyên lai Tiểu Ngưu quả nhiên chơi trò dương đông kích tây, khi biết Long Thành Cương vừa ra ngoài, liền trốn gần cửa. Lão tới phòng trên thì Tiểu Ngưu tiến vào đại điện, không đủ thời để nói nhiều, liền mở cửa sổ phía Tây, giả như trốn thoát, sau đó ôm Nguyệt Ảnh trốn sau tượng phật. Tượng phật vừa cao vừa lớn, lại có rèm che, hai người trốn vào đó không thành vấn đề.

Tiểu Ngưu ôm chặt lấy Nguyệt Ảnh, như sợ mất đi cơ hội để ôm. Trong lòng hắn cũng sợ, sợ Long Thành Cương quá tinh minh. Nguyệt Ảnh thấy Long Thành Cương đã đi, nói:

"Tiểu Ngưu, lão đã đi, chúng ta cũng nhanh đi thôi."

Tiểu Ngưu lắc đầu nói:

"
Ai, Đàm tỉ tỉ, Long Thành Cương đó đâu phải kẻ ngốc, chỉ sợ lão mau chóng sẽ trở lại. Mau chóng tìm thấy chúng ta, chúng ta không trốn được. Cho dù trốn, lão cũng sẽ đuổi theo chúng ta. Nếu như lão tìm thấy chúng ta, chúng ta phải làm thế nào? Bản sự của ta so với lão thật kém quá xa. Ta xem ra hai ta chỉ có nước cùng chết vì tình."

Nguyệt Ảnh vừa nghe tuẫn tình, khuôn mặt nóng lên, trong lòng thầm nhủ, cho dù có tuẫn tình thì ta cũng nên tuẫn tình cùng tam sư huynh, chứ không phải với ngươi. Nguyệt Ảnh nói:

"
Ngươi trước tiên hãy buông tay ra được không?"

Cánh tay của Tiểu Ngưu đang ôm lấy bả vai nàng, làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.

Tiểu Ngưu nói:

"
Nếu ta buông tay, ta sợ tỷ sẽ ngã xuống dưới."

Họ đang trốn ở trên một cái ghế cao phía sau phật tượng, có chức năng như cái thang, chỗ này để cất các đồ dùng dự bị.

Nguyệt Ảnh hồi đáp:

"
Không sợ, không sợ. Ngươi trước tiên buông ra đi."

Tiểu Ngưu không còn cách nào khác, đành phải buông ra. Nói thật ra, có thể ngửi hương khí của nàng, hắn cũng đã thỏa mản rồi.

Nguyệt Ảnh hít sâu một hơi nói:

"
Ngươi nói Long Thành Cương còn có thể trở lại?"

Tiểu Ngưu gật đầu nói:

"
Sẽ quay lại"

Nguyệt Ảnh ngẩm nghĩ nói:

"
Chúng ta đang rất nguy hiểm. Nếu không còn đường nào khác, chỉ có một biện pháp. Nhưng như vậy thì quá mạo hiểm, lại sợ hại đến người khác."

Vừa nói, Nguyệt Ảnh vừa thở dài.

Tiểu Ngưu thấy có sinh cơ, gấp rút hỏi biện pháp gì. Nguyệt Ảnh do dự một chút, ghé bên tai Tiểu Ngưu nói ra. Tiểu Ngưu vỗ tay nói:

"
Hắc, biện pháp này đúng là không tồi. Đên lúc bảo vệ tính mạng, chúng ta cũng đành phải liều như vậy, không thể ngồi đây chờ chết."

Trong lòng hắn thầm nhủ, ta nên sớm nghĩ ra biện pháp này mới phải, Nguyệt Lâm lúc trước chẳng phải đã nói cho ta biết bí mật này sao? Ta thật là khờ, tại sao lại không nghĩ ra? Xem ra, đầu óc của ta cũng không bằng Đàm Nguyệt Ảnh.

Thấp giọng thì thầm, bóng người lóe lên, Long Thành Cương từ cửa sổ phía Tây nhảy vào. Chỉ thấy lão tại đại điện di chuyển hai vòng, sau đó hướng phật tượng kêu lên:

"
Hai người các ngươi ở phía sau phật tượng hẳn là khó chịu lạ thường, mau xuất hiện đi, không lẽ còn muốn lão phu tự mình thỉnh hai người các ngươi sao?"

Lão lúc này đã nhận ra có người ẩn thân đằng sau phật tượng.

Tiểu Ngưu biết rằng có tránh cũng không khỏi, đã bị lão để ý đến. Liền từ sau vai của phật tượng lộ mặt ra, khuôn mặt tươi cười nói:

"
Long Thành Cương, lão đã biết, chúng ta không cần trốn nữa. Lão có dám cùng ta đánh một trận."

Long Thành Cương nhìn thấy Tiểu Ngưu, hắc hắc cưới lạnh nói:

"
Tiểu tử ngươi trừ cơ hội đào tẩu, ngoài ra còn có thể thi hành quỉ kế, chứ bản sự có là gì? Ta xem ngươi chưa xứng tỉ thí với ta."

Tiểu Ngưu không một chút sợ hãi nói:

"
Long Thành Cương, chẳng lẽ ta cùng với bằng hữu của ta hợp lực đấu với lão"

Long Thành Cương nở nụ cười nói:

"
Đàm Nguyệt Ảnh nếu không trúng phải tiểu hồng trùng của ta, có lẽ còn có thể đấu với ta một trận, hiện giờ thì nàng không thể. Ngược lại các ngươi còn phải ngoan ngỏan đầu hàng. Nữ làm tiểu thiếp cho ta, theo giúp ta khoái hoạt. Còn ngươi, ta sẽ không giết ngươi, chỉ thiến ngươi, trút giận cho đồ đệ của ta, có như vậy. Ta mới hài lòng."

Tiểu Ngưu nghe xong ha ha cười to nói: "
Long Thành Cương, lão đắc ý hơi sớm đấy, giờ ta xuống quyết đấu với lão đây."

Nói xong, nhấp nhổm vài lần, tựa như muốn nhảy xuống. Long Thành Cương tự nhủ, tên tiểu tử này quỉ kế đa đoan, cẩn thận thì vẫn hơn. Bởi vậy lão lùi ra sau vài bước, rút trường kiếm, nghiêm cẩn thủ thế, xem thử Tiểu Ngưu dở trò gì.

Chỉ thấy Tiểu Ngưu nói:

"
Trước khi đánh, ta đã cầu Bồ Tát phù hộ một chút."

Nói xong duỗi tay ra một chút xoắn lấy tai phải của phật tượng. Long Thành Cương cảm thấy kì quái, ngươi làm như vậy là bất kính với Bồ Tát, Bồ Tát tất sẽ nổi giận.

Tiểu Ngưu xoắn tai phật tượng, chỉ nghe ầm một tiếng, bụng của phật tượng từ trên hạ xuống, mặt trước lộ ra một cánh cửa, xuất hiện một huyệt động tối đen. Long Thành Cương a lên một tiếng, không biết nghĩa là gì. Ngẩn ngơ tại chỗ trong giây lát, trước mắt một bóng đen nhoáng lên, từ bụng của phật tượng chui ra một con vật Long Thành Cương nhìn rất rõ ràng, con vật đó đứng ở ngay trước mặt lão, vừa vươn vai vừa ngáp, hình dạng giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Long Thành Cương vừa nhìn thấy hoạt vật, không khỏi thối lui về sau một bước. Nguyên lai con vật này giống rồng nhưng lại có những nét riêng, hình dạng của nó dài như hổ, cao như ngựa, toàn thân đen như mực, khắp người có lân giáp, đầu như đầu rồng, trên đầu có một sừng, khóe miệng lòi ra hai răng nanh, cặp mắt nhỏ như mắt heo phát ra ánh sáng xanh, làm cho người ta khiếp sợ.

Đây là thứ gì, Long Thành Cương cũng không nhận biết được. Lúc này Tiểu Ngưu ôm Nguyệt Ảnh nhảy đến bên cạnh con vật, nhẹ nhàng buông Nguyệt Ảnh rồi nói:

"Long Thành Cương, ngươi biết được nó sao?

Long Thành Cương múa một kiếm, sợ hãi hỏi:

"Nó là thần thánh phương nào?"

Không đợi Tiểu Ngưu hồi đáp, tự con vật nói:

"Ngươi thật là ngốc, ngay cả Mặc Long ta mà cũng không biết, lớn tuổi như vậy mà sống thật vô dụng."

Thanh âm giống như giọng trẻ con, nhưng thái độ như một người trưởng thành.

Vật này còn có thể nói được, khiến Long Thành Cương giật nảy mình, lại thối lui một bược. Tiểu Ngưu hi hi cười nói:

"Long Thành Cương, không phải lão vẫn cho rằng mình có đại bản sự sao? Bây giờ lão đấu một trận với nó đi."

Long Thành Cương nhớ lại, đã từng nghe sư phụ nói, ngưu vương có một tọa kị bị Trùng Hư bắt được. Người của tà phái cũng không biết nó bị giam ở đâu, không ngờ là ở chỗ này. Chính mình rất quen thuộc nơi này, vậy mà không nghĩ đến.

Long Thành Cương dừng lại, trên mặt hiện lên nét cười, hướng về Mặc Long nói:

"Mặc Long à, chúng ta đều là người nhà với nhau, cùng là tà phái cả, ngươi không nên cùng phe với chúng. Bọn chúng chính là địch nhân của chúng ta."

Mặc Long liền quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngưu cùng Nguyệt Ảnh. Tiểu Ngưu cười cười, nói:

"Này Mặc Long, ngươi cũng biết, sở dĩ ngươi còn sống đến hôm nay, là nhờ ai giúp cho. Ngươi là kẻ thông minh, chắc cũng biết nên làm như thế nào."

Mặc Long tức thì cười ha ha mấy tiếng, nhìn Long Thành Cương nói:

"Họ đã có ân cứu mạng ta, ta phải báo ân, ta trước hết phải xơi ngươi đã."

Nói rồi há miệng rộng ra, tỏ vẻ muốn ăn thịt người.

Nguyệt Ảnh nhỏ giọng nói với Tiểu Ngưu:

"Tiểu Ngưu ngươi giải khai phù ấn trên cổ nó đi, bằng không, nó chỉ là một phế vật thôi."

Tiểu Ngưu "Ô" lên một tiếng, nhìn về phía cổ của Mặc Long, quả nhiên sau cổ có dán một hoàng phù. Chắc hẳn đây chính là vật hạn chế Mặc Long phát huy sức mạnh.

Tiểu Ngưu giơ tay gỡ lá hoàng phù xuống, đoạn nói:

"Mặc Long, Tiêu diệt lão giúp ta rồi cầm bảo ý bảo kính của lão về đây."

Mặc Long sau khi được giải khai phù chú, ngầng đầu lên gầm hai tiếng, trên người vận lân giáp, hung mãnh lao về phía Long Thành Cương, Tiểu Ngưu mặt mày hớn hở nắm chặt tay Nguyệt Ảnh đứng ngoài quan đấu, nhưng Nguyệt Ảnh thì vừa sợ vừa lo, bởi lẽ nàng biết giải khai cấm chế cho Mặc Long chẳng phải điều tốt lành gì.

Khí thế của Mặc Long khiến Long Thành Cương cảm thấy căng thẳng, nhưng lão dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú, lại không cam tâm chịu thất bại, nhìn thấy Mặc Long đang lao tới, thét lên:

"Hãy xem phi kiếm của lão phu cắt phăng cái đầu của ngươi."

Nói rồi buông tay ra, thanh kiếm tự động bay về phía Mặc Long. Mặc Long đình thân, không thèm né tránh, há miệng rộng ra, uy mãnh táp luôn thanh phi kiếm, rồi nhai nhuồm nhoàm, khiến thanh kiếm nát vụn rồi nuốt luôn xuống bụng, sau đó hướng về Long Thành Cương gầm lên hai tiếng thị uy.

Thấy cảnh tượng đó Long Thành Cương ngây người ra, nghĩ thầm thực là quái lạ, tên gia hỏa này quả nhiên bất phàm, Trùng Hư có thể chế phục được nó, bản thân mình không sánh được Trùng Hư...Nhưng không thể bỏ chạy một cách thảm hại như vậy được. Nghĩ như vậy, Long Thành Cương lùi vài bước, sau đó nâng chưởng lên, đánh ra chiêu thức cơ bản của Bắc Hải: "Băng Trụ Thần Hoa." Động tác tương tự Sơn Nhân sử dụng tam muội chân hỏa, chỉ khác là chưởng tâm xuất ra hàn khí và băng trụ mà thôi.

Hai đạo bằng trụ nhanh chóng bắn về hướng Mặc Long, Mặc Long rụt cổ lại, đứng nguyên tại chỗ chậm rãi xoay một bên người ra vừa gầm lên:

"Thật sảng khoái, Mặc Long ta lâu rồi không được thoải mái như vậy, đánh mạnh hơn chút đi."

Băng trụ đánh vào thân của Mặc Long như muối bỏ bể, một chút hiệu quả cũng không có. Điều này khiến Long Thành Cương rất chán nản, biết hôm nay gặp phải đối thủ cứng cựa, không muốn đấu tiếp. Ba mưới sáu kế, chạy là thượng sách. Nghĩ đến đây, không nói không rằng, chuyển thân chuồn thẳng.

Tiểu Ngưu hét lên:

"Long Thành Cương cái tên xú bát quái này, định chạy đi đâu. Mặc Long, mau đuổi theo."

Long thành cương chạy ra cửa điện nhanh như gió, còn Mặc Long cũng cấp tốc đuổi theo. Hai tên đó đã chạy khuất, Tiểu Ngưu thở ra một hơi, cảm giác như rời khỏi quỷ môn quan, hắn đúng là bội phục bản sự của tên Mặc Long này, khó trách Trùng hư phải đem hắn nhốt lại, nói bằng không, gia hỏa này đúng là đáng sợ

Tiểu ngư vẫn nắm tay của Nguyệt Ảnh, chỉ thấy trên mặt Nguyệt Ảnh đã hồng như ráng chiều. Hô hấp cũng mạnh dần, mĩ mục khép lại, thân thể hơi run rẩy, ngọc thủ nóng đến kinh người

Tiểu Ngưu biết nguyên nhân là do ăn dâm trùng, vòng tay ôm eo nàng, quan tâm:

"Đàm tỷ tỷ, giờ có thể làm gì đây? Tỷ còn chịu đựng được không?"

Nguyệt Ảnh thở gấp gáp, nói:

"Ta còn...Ta còn khỏe" - nói xong, đẩy tay Tiểu Ngưu ra, hai tay ôm lấy mặt, trong đầu trống rỗng.

Tiểu Ngưu cũng ngây ra, không biết làm thế nào tốt, bởi vì khi bị trúng xuân dược, đương nhiên là chỉ có duy nhất làm việc đó, nhưng Đàm tỷ tỷ sẽ đồng ý không? Tính tình của nàng ta rất quật cường, nói không chừng còn đổ cho ta có ý xấu với nàng. Lúc đang không biết liệu sao, ở điện môn nhoáng lên hắc ảnh, Mặc Long đã trở lại, quả nhiên là đi đến như điện

Chỉ thấy trên miệng nó còn ngậm lấy bộ hắc y, bước tới gần Tiểu Ngưu, miệng mở ra, để hắc y phục rơi xuống, trên đẩt xuất hiện ra một chiếc kính nhỏ, đó chính là kính Long thành cương sử dụng. Nguyên lai cái kính này bị Mặc Long bọc ở trong hắc y

Tiểu Ngưu vừa giữ lấy Nguyệt Ảnh vừa hỏi:

"Mặc Long, tên xú bát quái Long Thành Cương đó đâu?"

Mặc Long hưng phấn gầm lên hai tiếng, nói:

"Hắn ở trong bao tử của ta, hắn muốn bỏ chạy, hắc, trong mắt của ta, hắn bỏ chạy được sao? Bị ta cắn một cái thì chết, sau đó đem hắn ăn thịt, tất cả bảo y bảo kính của hắn ta cũng mang về đây rồi."

Tiểu Ngưu khen:

"Mặc Long, ngươi thật sự rất giỏi. Người bình thường không thể so được với ngươi"

Mặc Long nghe được rất đắc ý, vẫy cái đuôi đầy lông, đáp:

"Đa tạ ngươi khen ngợi. Ngươi đã cứu ta, ta cũng đã cứu ngươi, chúng ta tính ra hòa nhau. Đàm cô nương, ngươi đi về nói với sư phụ cô, rằng sau này ta sẽ tìm lão tính sổ"

Nguyệt Ảnh gắng sức đè nén sự hành hạ của xuân dược, "Hừ" một tiếng:

"Dựa vào ngươi, ngươi mà đáng là đối thủ của sư phụ ta sao?"

Mặc Long nhìn chăm chăm vào Nguyệt Ảnh, nói:

"Đàm cô nương à, cô nên sớm lên giường với vị tiểu ca này đi, bằng không, ngày mai cô sẽ chết đó."

Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng mừng thầm, hỏi lại:

"Mặc Long, ngươi biết tỷ ấy trúng loại độc nào à?"

Mặc Long "Ừm" một tiếng, trả lời:

"Vậy mà cũng phải hỏi? Cái 'Tiểu dâm trùng' này là do chủ nhân Ngưu vương của ta bào chế. Sau này chỉ cấp cho ba vị ma vương một ít."

Tiểu Ngưu lớn tiếng hỏi tiếp:

"Mặc Long, ngươi có biết phải giải loại độc này thế nào không?"

Mặc Long đáp lại:

"Ta biết. Chỉ cần nữ nhân quan hệ với nam nhân là được. Không làm theo cách đó, sau hai canh giờ sẽ vỡ mạch máu mà chết..."

Tiểu Ngưu hỏi tiếp:

"Ngoài cách quan hệ ra còn có biện pháp nào khác không?

Mặc Long chậm rãi trả lời:

"
Ta nghe chủ nhân nói, nếu không muốn làm như thế, cũng có thể để nữ nhân lên đến cao trào thì tốt rồi. Như thế cũng có thể giải độc được"

Tiểu Ngưu tiếp tục hỏi:

"
Biện pháp đó là thế nào? Ta không hiểu."

Mặc Long nghe thấy liền cười, giọng cười so với Long Thành Cương còn khó nghe hơn, nói:

"
Mặc Long ta đây là rồng thuần khiết, chưa bao giờ làm việc đó. Ta cũng chẳng hiểu việc đó thế nào. Được rồi, không nhiều lời với các người, ta đi ra ngoài chơi. Bức bối mấy năm nay, cũng nên vui sướng một chút."

Dứt lời quay người chạy đi.

Nguyệt Ảnh la lên:

"
Mặc Long, ngươi ra ngoài sau này không được làm ác, nếu không sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi. Đến lúc đó không phải chỉ giam ngươi đơn giản như thế đâu."

Mặc Long quay đầu nhe răng ra, cười nói:

"
Đàm cô nương à, Mặc Long ta đã ra ngoài, ai có thể làm gì được ta."

Nói xong thách thức quay đi, chạy đến không thấy bóng ảnh.

Nguyệt Ảnh kiên trì không nổi, nhắm mắt thở gấp. Tiểu Ngưu biết nàng không ổn, liền nói:

"
Đàm tỷ tỷ, mình cũng đi thôi. Ta dẫn tỷ đến hiệu thuốc, nhất định có thể tìm được giải dược."

Mặc dù Tiểu Ngưu cực kỳ mong muốn sử dụng phương pháp giải độc kia, nhưng sợ Nguyệt Ảnh không chịu, nên miệng cứ nói như vậy.

Nguyệt Ảnh không lên tiếng, tùy ý để Tiểu Ngưu bế nàng lên, chạy nhanh vào trong thành. Đương nhiên không quên mang theo bảo y, bảo kính.

Tiểu Ngưu ra khỏi cửa điện, xuống sườn núi. Dưới ánh trăng bàng bạc, men theo đại lộ, chạy gấp vào thành. Ôm thân thể mềm mại nóng bừng thoang thoảng hương thơm này, lòng Tiểu Ngưu như say. Hắn thầm nói, nếu ta có thể mãi mãi ôm nàng chắc tuyệt hơn nhiều. Lúc đó mới là những ngày tháng thần tiên.

Khi qua cánh rừng đánh nhau với Long Thành Cương, Nguyệt Ảnh hơi mở mắt, nhỏ giọng hỏi:

"Tiểu Ngưu à, tam sư huynh của ta, y không phải vẫn ở đó sao? Y không việc gì chứ."

Tiểu Ngưu nghe vậy trong lòng chợt cảm thấy chua xót, nói:

"
Tỷ đã như thế này, không cần lo lắng đến người khác. Sư huynh tỷ lại không phải là đại mỹ nữ, sẽ không sao đâu."

Nói xong tăng tốc chạy về hướng nội thành. Thời gian chính là sinh mệnh, Tiểu Ngưu thực sự sợ mỹ nữ mất mạng.

Sau khi vào thành, Tiểu Ngưu quả nhiên đến từng hiệu thuốc hỏi về việc giải dược. Hắn làm ra dáng vẻ cũng rất chân thật. Nhưng trong lòng hắn lại sợ hiệu thuốc nào đó có giải dược, lúc đó toàn bộ kế hoạch của mình sẽ tan vỡ. May mà, mỗi hiệu thuốc đều là lần đầu biết đến loại xuân dược này nên chẳng nơi nào có phương thuốc giải độc cả. Điều này khiến Tiểu Ngưu rất đỗi vui sướng.

Không còn cách nào khác, Tiểu Ngưu nói với Nguyệt Ảnh:

"Đàm tỷ tỷ, chúng mình tìm một nơi nghỉ một chút đi."

Nguyệt Ảnh biết ý tứ của hắn, cũng hiểu rõ bản thân rất nguy hiểm, nếu không giải độc, chỉ sợ mạng không còn. Nàng đang trong tuổi hoa nở rộ, lại đẹp như thiên tiên, thật sự không muốn chết. Những thứ lưu luyến trên thế gian này còn rất nhiều. Nghĩ đến mình không thất thân thì mất mạng. Nguyệt Ảnh nhịn không nổi đôi mắt rưng rưng lệ.

Tiểu Ngưu không chú ý đến nàng đang khóc, mà vội tìm khách điếm. Hắn muốn tìm một nơi thật thoải mái, cùng đại mỹ nhân chung phút xuân tiêu. Một đêm này nhất định sẽ rất khó quên.

Tiểu Ngưu ôm Nguyệt Ảnh trong mình đi tìm quán trọ tốt. Người ngoài nhìn thấy hắn ôm một cô nương vào đến, lại nhảy vào với dáng vẻ đe dọa, tưởng hắn là một tên thái hoa tặc. Trên người Tiểu Ngưu hiện tại một lượng cũng không có, Nguyệt Ảnh đành phải cố gắng lấy ngân lượng từ trong người ra. Chủ quán sau khi thấy ngân lượng, liền quên hẳn những việc khác.

Tiểu Ngưu ôm Nguyệt Ảnh vào một gian phòng ở lầu hai. Phòng này cũng sạch sẽ, rộng rãi, giường đệm thì không cũ lắm. Bên trong phòng còn cái đèn dầu đang cháy.

Đóng cửa lại, Tiểu Ngưu nhận thấy Nguyệt Ảnh đang gắng gượng chịu đựng, hiểu rằng nàng bị xuân dược hành hạ đến mức đó, nhưng Nguyệt Ảnh một tiếng cũng không khóc lên. Tình cảnh như thế, Tiểu Ngưu càng bội phục ngạnh khí của nàng.

Để không làm mất thời gian, Tiểu Ngưu đặt Nguyệt Ảnh nằm lên giường, và nói:

"Đàm tỷ tỷ, để cứu tỷ, ta không còn cách nào khác, hi vọng tỷ không hận ta."

Nguyệt Ảnh nhắm chặt mắt lại, thần trí rất tỉnh táo, liên miệng nói:

"
Không được, tuyệt đối không, Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi mà chạm vào ta, ta chết cho ngươi xem. Ta thà chết chứ không thất thân. Thân thể ta chỉ dành cho huynh ấy mà thôi."

Tiểu Ngưu đang ngồi ở bên cạnh, nhìn như đã bị lửa dục thiêu đốt tới đỏ bừng mặt, vì cố kềm hãm lửa dục mà cắn chặt môi, trong tim đầy đau khổ, Tiểu Ngưu hỏi:

"
Đàm tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn sống nữa sao?"

Nguyệt Ảnh trả lời:

"
Ta cũng không muốn chết, nhưng ta không còn cách nào khác. Ngươi không phải là nam nhân của ta, ta không thể nào thất thân cho ngươi được. Nếu ngươi thật sự thích ta, hãy cầm đao giết ta đi, đừng khiến ta mang tội."

Tiểu Ngưu lập tức nói:

"
Không, không được, Đàm tỷ tỷ, ta yêu nàng, yêu nàng thật sự. Nếu như nàng bảo ta giết nàng, chẳng bằng ta tự giết chính mình. Nếu ta có thể đổi tính mạng cho nàng, ta cũng nguyện ý."

Nguyệt Ảnh thở hổn hển nói:

"
Ngàn lần cảm ơn tình cảm ngươi dành cho ta, nhưng ta đã không thể đáp lại được. Hiện giờ ta nên chết đi thì hơn."

Tiểu Ngưu lòng nóng như lửa đốt, mặc dù tình huống khẩn cấp, bản thân lại không muốn cưỡng ép, điều này đối với nàng là nỗi đau quá lớn. Cho dù tạm thời có thể cứu được nàng, nhưng sẽ gây ra cho nàng một vết thương lớn trong đời. Còn chưa kể sau này sẽ bị nàng oán hận, đòi lấy tính mạng Tiểu Ngưu ta, như vậy đúng là mình được không bằng mất"


Tiểu Ngưu càng lo lắng xoa tay vào nhau, nhìn Nguyệt Ảnh trên chán vã mồ hôi, trong tim càng bồn chồn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:

"Đàm tỷ tỷ, tỷ không nghe Mặc Long nói sao, chỉ cần khiến nữ nhân đạt đến tột đỉnh khoái cảm thì độc tố sẽ được giải phóng ra ngoài, chúng ta có thể thử một phương pháp tốt hơn"

Nguyệt Ảnh liền đáp: "Nếu có thể không bị thất thân, ta đồng ý để người cứu ta. Mặt khác nếu ngươi cưỡng bức ta thất thân, sau khi ta tỉnh lại ta sẽ tự sát".

Tiểu Ngưu linh quang bỗng loé lên, lập tức nhớ lại cảnh mình cùng Nguyệt Lâm bạo hoả, hắn mơ hồ nghĩ ra một chủ ý, liền nói:

"Đàm tỷ tỷ, ta vừa nghĩ ra một ý, có thể không làm tỷ phải thất thân, nhưng sẽ phải đụng chạm vào thân thể của tỷ, không biết tỷ có đồng ý không?"

Nguyệt Ảnh trầm ngâm không nói, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Tiểu Ngưu thấy nàng có vẻ cam chịu, liền tiếp lời:

"Tỷ yên tâm, Đàm tỷ tỷ, sau khi ta cứu tỷ sẽ không kể với ai về sự việc ngày hôm nay, trời biết đất biết, ta biết tỷ biết, việc này tuyệt đối không ảnh hưởng tới việc làm người thanh bạch của tỷ sau này."

Nguyệt Ảnh nghe nói vậy, không nhịn được gật gật đầu, Tiểu Ngưu thấy nàng đồng ý, thấy nhẹ nhõm đi nhiều, lại nói tiếp:

"Đàm tỷ tỷ, tiếp theo chỉ cần tỷ nghe ta, ta cam đoan tỷ không thất thân." - Nói rồi Tiểu Ngưu thu hết dũng khí, bắt đầu cởi y phục của Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh trong lòng cực kì khó chịu, nhưng nàng quả thật không muốn chết. Nàng thầm nghĩ, chỉ cần có thể sống, lại không phải thất thân, ta sẽ theo ý hắn, hy vọng tiểu tử này nói có thể tin được, không khiến ta thất vọng.

Tay Tiểu Ngưu run lên, nỗ lực hồi lâu mới cởi được xiêm y Nguyệt Ảnh. Để lộ ra bên trong cái yếm xanh biếc cùng quần lót màu hồng phấn. Đây là quần áo lót, kia là chiếc cổ trắng nhuần, đôi bờ vai tròn lẳn, cùng với cặp đùi nhỏ nhắn trắng mịn đập vào song mục Tiểu Ngưu. Một chút cong cong khêu gợi, một mảng rừng đen mờ ảo lộ ra nhất thời khiến Tiểu Ngưu tròn mắt, đờ người ra như con gà gỗ.

Nguyệt Ảnh mở bừng mắt nói:

"Ngươi không cần hành động quân tử gì cả, chiếm tiện nghi thì nhanh lên một chút". (Ôi lạy chúa. Amen!)

Tiểu Ngưu kêu lên 'A' một tiếng, lúc này mới run rẩy kéo cái yếm xuống. Cái yếm vừa rơi xuống, hai gò nãi tử căng tràn ập vào mắt Tiểu Ngưu. Nãi tử của nàng so với Nguyệt Lâm lớn hơn một chút, vừa tròn, vừa cao thẳng, nãi đầu hồng nhạt vươn lên, chẳng những có màu sắc đẹp đẽ, còn làm cho người ta cảm nhận được một vẻ đẹp vô cùng. Tiểu Ngưu không nhịn được liền liếm lên đôi môi đang nóng ran lên của chính mình.

Sau khi hắn cởi nốt quần lót của Nguyệt Ảnh ra, trước mắt chợt thấy sáng lòa. Lúc này Nguyệt Ảnh hoàn toàn trần truồng, như là một đứa trẻ sơ sinh hiện ra trước mặt Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu cởi hết quần áo của Nguyệt Ảnh, cẩn thận quan sát thân thể nàng. Ngắm nhìn thật lâu vẫn không thấy chút nào khiếm khuyết. Vô luận từ kết cấu đến hình dáng, từ làn da đến sự cân đối đều không tồn tại khuyết điểm. Nơi đẹp nhất của nàng chính là đôi chân như ngọc ngà, so với Nguyệt Lâm vừa dài hơn, vừa mượt mà hơn, lại vừa đẹp đẽ. Tuy nhiên khi ánh mắt của Tiểu Ngưu chuyển qua phía hạ thể, nhất thời tự phủ định quan điểm của chính mình.

Nhung mao nơi hạ thể tươi tốt mượt mà, trong những nữ nhân mà Tiểu Ngưu đã gặp qua, nàng chính là người có nhiều nhất, rậm nhất. Phong cảnh sâu sâu bên dưới đều bị lớp nhung mao che khuất. Tiểu Ngưu động lòng hiếu kỳ, liền nói với Nguyệt Ảnh:

"Đàm tỷ tỷ, tỷ đừng thẹn thùng, tỷ cứ coi ta như thầy thuốc muốn chữa bệnh cho tỷ đi."

Vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng tách đôi đùi ngọc đang khép chặt ra nhìn. Việc này khiến Nguyệt Ảnh thiếu chút nữa xấu hổ mà chết. Cảnh tượng nơi đây, ngay cả vị hôn phu của nàng cũng chưa từng được nhìn qua. Nguyệt Ảnh nhắm nghiền mắt, bản thân cố gắng không nghĩ đến nữa. Nhưng nàng biết rõ ràng đang có một đứa trẻ lớn đang quan sát địa phương thần bí nhất của mình. Nơi này mới là chỗ đẹp nhất của nàng.

Khi đùi ngọc được mở ra, Tiểu Ngưu liền hạ mình xuống, đôi tay chia cắt khu rừng rậm rạp, mắt liền nhìn thấy nụ hoa đã mơ tưởng từ lâu. Vừa nhìn đến, huyết quản trong người Tiểu Ngưu tưởng chừng ngưng chảy. Đó là một đóa hoa hai lớp, màu sắc bất đồng, bên ngoài mỹ xảo phì nhiêu, bên trong nhỏ nhắn nõn nà. Khiến Tiểu Ngưu rung động nhất chính động khẩu hình tròn phủ bởi một lớp màng mỏng màu bạc. Lớp màng mỏng biểu hiện sự thuần khiết và trong sạch của Nguyệt Ảnh. Quả nhiên là giống với trí tưởng tượng của hắn, nàng còn chưa bị Mạnh Tử Hùng chạm đến. Lúc này, hắn cảm thấy hơi hối hận, vừa rồi chẳng hiểu vì sao lại đáp ứng mà không để mặc nàng? Giả như không đáp ứng nàng, trong chốc lát dục hỏa của nàng sẽ đạt đến đỉnh điểm, chính hắn có thể thừa dịp nàng gặp nguy mà hành sự. Chỉ vì nàng quá xinh đẹp khiến hắn không đành lòng bức bách.

Lại nghĩ đến nàng hiện giờ đang trúng độc, Tiểu Ngưu liền thấy lo lắng. Hắn tự ép mình không loạn tưởng nữa, phải thật bình tĩnh. Hắn nhảy xuống phía sau giường, kéo đôi ngọc thối sang bên, tách rộng ra, tự mình ngồi xổm xuống trước giường, đối mặt với hạ thể xinh đẹp của nàng. Trước khi hành động, Tiểu Ngưu nói:

"Đàm tỷ tỷ, ta muốn dùng miệng đưa tỷ đến cao trào, không phải ta muốn chiếm tiện nghi của tỷ, ta chỉ là muốn cứu tỷ thôi, tỷ đừng hận ta."

Dứt lời, cũng không đợi nàng đáp lại, liền cúi đầu, vén lớp nhung mao, điên cuồng hôn lên đó. Hắn hưng phấn giống như đang được thưởng thức bữa tiệc ngon nhất trên đời vậy.

Hắn tận tình triển khai 'Khẩu Kĩ' trên hạt đậu xinh xắn, đóa hoa, còn cả đóa tiểu cúc hoa màu đỏ thắm, toàn lực kích thích dục vọng của mĩ nữ này. Nguyệt Ảnh chưa bao giờ được hưởng sự ve vuốt và kích thích như thế, bắt đầu phải ra sức kiềm chế, không để phát ra những âm thanh phóng túng. Nhưng sự xâm nhập của Tiểu Ngưu khiến nàng thật sự không nhịn được, dần dần quên mất đi bản thân, quên mất đi sự xấu hổ, quên đi chính mình là ai, chỉ còn nhớ mình là một người đàn bà đang động tình, một người đàn bà cần được an ủi, bởi vậy, nàng vô thức rên rỉ, kêu lên phóng đãng, không hề sợ sệt điều gì. Bởi vì lúc này dục hỏa của nàng đã cháy lên ngùn ngụt.

Sau khi hôn hít một hồi, Tiểu Ngưu chậm dần tiết tấu. Hắn thầm nhủ, khó nói sau khi cùng nàng nồng nhiệt một hồi, Mạnh Tử Hùng trong rừng cây chẳng phải đã nói chưa từng thưởng thức qua đôi môi đỏ mọng của nàng, cũng chưa thưởng thức qua thứ khác, cớ gì ta không nếm hết những tư vị ấy? Hà tất cứ phải lưu lại cho người. Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu đột nhiên di chuyển trận địa, di lên phía trên, đưa cái miệng rộng ẩm ướt đầy nước của hắn đè lên đôi môi đỏ mọng của nàng, ra sức cọ sát, ôm lấy, cắn nhẹ, hai tay cũng cầm lấy bầu ngực của nàng, tùy ý nắn bóp, ve vuốt, đè lên người nàng, tưởng như muốn làm thế nào thì làm. Tùy tâm sở dục mà chiếm hết tiện nghi của nàng.

Nguyệt Ảnh bị hí lộng không kịp ứng phó, không thể tưởng được hắn chẳng những muốn chơi đùa bên dưới, mà ngay cả bên trên cũng không buông tha. Mặc dù lần này chưa bị thất thân, nhưng tổn thất cũng tương đối lớn. Có điều nàng chỉ tỉnh táo trong chớp mắt rồi rất nhanh lại bị đắm chìm trong dục hỏa dâng trào.

Tiểu Ngưu đưa lưỡi vào miệng nàng, thưởng thức cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho. Nguyệt Ảnh theo bản năng đưa lưỡi chặn lấy lưỡi của Tiểu Ngưu không cho hắn làm lọan. Phút chốc, hai đỉnh tuyết sơn đã căng phồng bởi sự kích thích của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nhanh chóng đưa tay xuống hạ thân Nguyệt Ảnh, nhanh nhanh chậm chậm mân mân mê mê hạ thể đầy sức quyến rũ của nàng. Nguyệt Ảnh cũng là nữ nhi thường tình, bị Tiểu Ngưu kích thích hạ thể chốc lát đã xuất khí ướt tay Tiểu Ngưu. Vốn dĩ hắn có thể khiến nàng sớm đạt đến cao trào nhưng hắn lại không làm vậy, còn cố ý làm đủ trò hoa dạng đùa nghịch Nguyệt Ảnh...

Sau đó, Tiểu Ngưu cũng thoát y. Khi Nguyệt Ảnh nhận ra liền hỏi:

"Tiểu Ngưu, ngươi làm gì thế?"

Tiểu Ngưu quẹt miệng đáp:

"Đàm tỷ tỷ, ta muốn tỷ xem bảo bối của ta. Tỷ đừng lo, Tiểu Ngưu này là người thủ tín, ta không khiến tỷ thất thân đâu."

Nói đến đây, trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy đau khổ. Đã hứa thì phải giữ lời. Để không thất tín, ta phải chịu nhẫn nhịn nỗi thống khổ to lớn này. Nỗi thống khổ khó ai chịu nổi.

Tiểu Ngưu nằm xuống, đồng thời cho Nguyệt Ảnh nằm lên người mình, không phải nằm cùng chiều mà nằm đầu người này cùng hướng với chân người kia. Với tư thế này, mông của Nguyệt Ảnh nằm ngay miệng Tiểu Ngưu, bảo bối của Tiểu Ngưu cũng án trước mặt Nguyệt Ảnh. Nhục bổng của hắn sau một hồi cọ da xát thịt đã trở nên căng cứng. Nguyệt Ảnh nằm trên người nam nhân, mắt nhìn nhục bổng thô tráng không cầm lòng được liền đưa tay sờ thử, vừa to vừa dài khiến người ta sợ hãi. Vốn dĩ nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn qua "Đồ vật" nam nhân thành niên nào.

Giả như Nguyệt Lâm đang nằm trên người mình, Tiểu Ngưu sẽ bảo nàng dùng miệng mơn trớn tiểu huynh đệ của mình, còn như Nguyệt Ảnh thì không thể miễn cưỡng. Vả lại tuy nàng không muốn nhưng chỉ lấy tay đặt lên đó là tốt lắm rồi. Tiểu Ngưu không nói nhiều, hai tay banh rộng bạch đồn kiều mỹ của Nguyệt Ảnh, vươn dài đầu lưỡi lướt qua quét lại, xuất sử chân công phu tiến công giải đất phì nhiêu đầy mẫn cảm của nàng. Với nổ lực của Tiểu Ngưu, xuân thủy của Nguyệt Ảnh chảy ra ngày càng nhiều, nàng còn chủ động chà hạ thể vào miệng Tiểu Ngưu, đóa cúc hoa càng lúc càng nở ra, biểu hiện góc khuất tâm hồn đầy mê muội của. Đương nhiên, không thể trách nàng được, đây chính là xuân dược phát tác khiến nàng không còn là Nguyệt Ảnh của thường ngày nữa.

Để âu yếm nữ nhân, Tiểu Ngưu dùng toàn lực ứng phó, vừa dùng tay, vừa dùng lưỡi, vừa để làm thỏa mãn, cũng là để giải cứu nữ nhân mà hắn sùng bái từ lâu. Từ nay về sau, trong ký ức của hắn lại có thêm một mốc son. Hắn có lấy Nguyệt Ảnh làm vợ hay không, đó là chuyện khác. Nhưng hiện giờ nói theo cách nào đó, hắn đã có được Nguyệt Ảnh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK