Mục lục
Ma Đao Lệ Ảnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Ngưu cười ha ha rồi nhảy xuống, quay lại liền thấy năm người đang đi tới, đi đầu là một mỹ phụ nhân, Tiểu Ngưu chấn động: A, đây không phải là vị nương nương hôm qua sao? Sao nàng lại tới đây?' Khi đám người đến gần, mỹ phụ kia liếc hai tên thị vệ bò lồm cồm trên mặt đất rồi quay sang Tiểu Ngưu nói: "Vị công tử này thật là bản lãnh, có thể đánh thắng thị vệ của ta."

Hai tên thị vệ vội chạy lên dập đầu nói: "Chúng tiểu nhân vô năng." Tiểu Ngưu cười cười: "Ha ha, bản lãnh của bọn hắn không tệ, chỉ bất quá gặp phải ta thì đúng là thảm cho bọn họ rồi." Nương nương trợn mắt nhìn trừng hai tên kia nói: "Còn không mau cút đi, ít ở chỗ này làm mất mặt ta." Hai người kia nghe vậy vội vàng lăn đi.

Nương nương đánh giá Tiểu Ngưu từ trên xuống dưới, thấy người thiếu niên này anh tuấn, vừa có phong độ lại thân thủ bất phàm liền sinh hảo cảm. Nàng quay đầu nói: "Các ngươi ra sau chờ ta, ta muốn cùng vị công tử này nói chuyện một chút." Bốn người kia đáp ứng rồi bước ra ngoài.

Tiểu Ngưu sửng sốt, không rõ nàng vì sao làm như vậy. Nương nương đến gần Tiểu Ngưu, nói: "Vị công tử này, ngươi tên là gì? Là người nơi nào? Một mình chạy đến đây làm gì?" Tiểu Ngưu đối mặt mỹ nữ, tâm tình tốt hơn một chút, mỉm cười nói: "Ta là Ngưu Tiểu Vĩ, người Giang Nam. Ta tâm tình không tốt, chạy đến Cảnh Sơn trên giải sầu. Còn phu nhân?"

Nương nương thở dài một tiếng, mắt nhìn Hoàng Cung, nói: "Ta cũng là tới đây giải sầu." Tiểu Ngưu à một tiếng, nói: "Ta nghĩ ngươi là nương nương trong cung sao?"

Nương nương ân một tiếng, nói: "Đúng vậy, ta là Lý quý phi. Mọi người đều nói ta được sủng ái, nhưng họ nào biết được nỗi khổ của ta!"

Tiểu Ngưu liền ôm quyền nói: "Nương nương thiên tuế, tại hạ thất kính. Nương nương là người cao sang còn có điều gì phải buồn rầu đây?" Ngửi mùi thơm trên người nàng, Tiểu Ngưu ngứa râm ran trong lòng. Tới gần, Tiểu Ngưu phát hiện hôm nay nàng không đeo châu ngọc đầy người như hôm qua mà mặc một bộ thường phục, dù như thế vẫn làm dung động lòng người.

Hai người sóng vai đứng trên Cảnh Sơn. Nương nương thở dài một tiếng, nói: "Trong cung, nữ nhân được sủng ái mỗi ngày lại thêm một người, hơn nữa gần đây hoàng thượng còn thất hồn lạc phách vì một nữ nhân mới tới, thiếu chút nữa bỏ bê cả quốc sự. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ giang sơn sớm muộn cũng sẽ mất. Còn một việc nữa, nhi tử của ta mạnh hơn nhiều Thái Tử, nhưng cũng chỉ bởi vì đương kim Thái Tử là do hoàng hậu sinh ra nên nhi tử của ta không được làm Thái Tử. Làm không được thì cũng thôi, nhưng chỉ lo sau khi hoàng thượng trăm tuổi, tân hoàng lên ngôi, hai mẹ con ta sẽ không được chết tử tế." Vừa nói, trong đôi mắt đẹp lấp lánh lệ quang.

Tiểu Ngưu cảm thấy trong lòng chua xót bèn hỏi lại: "Chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?" Nương nương lắc đầu nói: "Không có, trừ phi nhi tử của ta có thể lên làm Thái Tử." Tiểu Ngưu cảm khái: "Đời người mấy khi được như ý, vẫn là nên nghĩ rộng ra, như vậy mới có thể vui vẻ chút ít. Ngươi cũng thử xem sao?"

Nương nương nói: "Người chốn Hoàng Cung, thân bất do kỷ. Cả ngày lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, muốn vui vẻ cũng khó." Tiếp theo nàng lại nói: "Còn ngươi? Ngươi có điều gì không vui ư?" Tiểu Ngưu thở dài: "Bởi vì người trong lòng ta bị cướp đi, ta muốn cứu nàng ra nhưng lại không biết phải làm sao."

Nương nương nghe vậy liền tỏ vẻ đồng tình, nói: "Người trong lòng ngươi là ai? Ta có thể giúp hay không?" Tiểu Ngưu nghe vậy liền cảm động, trong lòng tự nhủ: 'Đây chỉ là lần thứ hai gặp mặt mà nàng là có thể nói như thế, ta thật là cao hứng.' Lập tức, Tiểu Ngưu cũng không giấu diếm, nhỏ giọng nói: "Nàng là Đàm Nguyệt Ảnh, chính là bị nam nhân của ngươi cướp đi giấu trong hoàng cung, nghe nói là nhốt tại cung Thường Nga. Có chuyện này không?"

Nương nương ồ một tiếng, nghiêng đầu đánh giá Tiểu Ngưu một hồi rồi nói: "Ngươi là người yêu của cô nương kia sao?" Tiểu Ngưu hồi đáp: "Đúng vậy, ta là nam nhân của nàng. Chúng ta đang có chút vấn đề, nàng liền chạy ra khỏi nhà. Ta đi tìm khắp nơi, nhưng không ngờ nàng tiến cung. Ta muốn cứu nàng ra ngoài." Nói đến đây, vẻ mặt Tiểu Ngưu rất nghiêm túc.

Nương nương chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: "Ngươi không sợ ta cản trở chuyện của ngươi sao?" Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Không sợ, bằng cảm giác của mình ta biết ngươi không có ý xấu, có lẽ ngươi còn có thể giúp ta nữa!" Nương nương cười nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta không thân quen, tại sao ta sẽ giúp ngươi? Hơn nữa, ta có thể được lợi gì?"

Tiểu Ngưu trầm tư một lát, nói: "Nếu ngươi có thể giúp ta cứu nàng, ta liền giúp ngươi giải quyết nỗi buồn rầu." Nương nương nghi ngờ hỏi: "Ngươi có thể giúp ta sao?"

Tiểu Ngưu trả lời khẳng định: "Ta nghĩ là có thể."

Nương nương cười nhạt, nói: "Ngươi có thể giúp nhi tử của ta lên làm Thái Tử sao? Ngươi có thế khiến hoàng thượng chỉ yêu mình ta sao?"

Tiểu Ngưu nghe xong liền cười khổ, nói: "Ta mặc dù chỉ là một công tử ca ở đất Giang Nam, bản lãnh không nhiều lắm, nhưng ta nghĩ có thể giúp nhi tử ngươi lên làm Thái Tử. Về phần chuyện kia, tạm thời không thể giúp." Ánh mắt nương nương sáng lên, tiếp theo chất vấn: "Ngươi làm sao để giúp ta? Ngươi không có khả năng khống chế hoàng thượng, buộc hắn nghe lời ngươi. Hiện nay hoàng thượng rất có chủ kiến, cũng rất cố chấp."

Đế

Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, hỏi: "Hoàng thượngcó mấy nhi tử?" Nương nương hồi đáp: "Hoàng thượng có mười tám người con, nữ mười sáu người, nam chỉ có hai, một người là nhi tử của ta Mân Vương, còn người kia chính là Thái Tử."

Tiểu Ngưu nghe thế thoải mái nói: "Vậy thì quá tốt. Nếu như Thái Tử chết? Nhi tử ngươi không phải là sẽ lên làm Thái Tử sao?"

Nương nương nghe vậy liền hoảng sợ, trái tim trực nhảy ra, nói: "Ngươi có thế khiến Thái Tử chết?" Tiểu Ngưu tự tin hồi đáp: "Hẳn là không thành vấn đề."

Nương nương trầm tư hồi lâu, nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp ta chuyện này, ngươi có điều kiện gì ta đều sẽ đáp ứng." Tiểu Ngưu vừa nghe, tâm tình thật tốt, thầm nghĩ: 'Ta muốn ngươi ngủ với ta, ngươi cũng nguyện ý sao?' thế nhưng ngoài miệng nói: "Ta không có yêu cầu khác, chỉ muốn cứu người trong lòng ta ra." Nương nương gật đầu nói: "Được, ta sẽ giúp ngươi."

Tiểu Ngưu thu hồi nụ cười, nói: "Bất quá trước tiên ngươi phải giúp ta tiến vào trong cung thì ta mới có thể giúp ngươi." Nương nương suy nghĩ một chút, nói: "Việc này không khó. Ngươi cứ về trước, sau đó ta sẽ phái người tìm ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, vào trong cung phải tuyệt đối nghe lời ta."

Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng: "Không thành vấn đề." Tiếp theo nói chỗ ở của mình ra.

Hai người thương lượng một hồi, nương nương liền đưa thủ hạ đi. Tiểu Ngưu nhìn Hoàng Cung mênh mông thầm nói: 'Chuyện này cũng thật là hoang đường. Hai người mới chỉ gặp mặt hai lần mà đã nói bí mật của mình ra. Rốt cuộc là đúng là sai đây? Dù sao mình không có sự lựa chọn khác, đành phải liều thôi!' Tiểu Ngưu trở lại khách điếm, càng nghĩ càng thấy chuyện này thật thú vị. Nếu như vị nương nương này chịu hỗ trợ, kế hoạch cứu người của mình vẫn có rất nhiều hi vọng.

Đến hôm sau, khi hắn mới vừa ăn xong cơm tối thì có hai người tìm đến. Tiểu Ngưu vừa thấy liền vui vẻ. Thì ra là hai gã thị vệ hôm qua bị mình đánh cho bò lăn bò, bất quá hôm nay bọn họ mặc thường phục đi vào.

Hai người vừa đến liền nói với Tiểu Ngưu, nương nương có chỉ, thỉnh hắn vào cung. Tiểu Ngưu vui mừng nói: "Đa tạ nương nương có ý tốt."

Người cao hơn còn nói: " Sau khi vào cung hãy giữ kín cái miệng, nếu xảy ra chuyện gì, nương nương cũng không thể cứu được ngươi."

Tên thấp bé cũng nói: "Trong cung không giống như bên ngoài, người nào bản lãnh thì liền nổi tiếng. Trong cung học vấn đa dạng, sau này nên học hỏi nhiều một chút." Hai người ngươi một lời ta một câu bảo Tiểu Ngưu đi học.

Tiểu Ngưu liền vỡ lẽ! Chính là hai người này ngày hôm qua chịu thiệt nên mượn đề tài này đả kích mình. Hắn cũng không muốn phân cao thấp với bọn họ, chẳng qua là gật đầu lia lịa. Nói một lúc, Tiểu Ngưu thu thập hành lí đi ra.

Hai người giao cho Tiểu Ngưu một bộ quần áo để hắn thay ra. Thêm vào đó là một tờ giấy thông hành vào cung. Vừa mở ra bọc quần áo, hắn liền thấy một bộ y phục dành cho thái giám. Tiểu Ngưu vội mở miệng nói: "Hai vị bằng hữu, làm sao không phải là y phục thị vệ? Giống như trang phục hai người rất uy mãnh mà!"

Người cao nhếch miệng nói: "Nếu ngươi mặc y phục thị vệ thì còn có thể gặp nương nương sao? Hơn nữa, thị vệ trong cung tương đối bị chú ý. Thái giám lại bất đồng, người nào lại đi để ý một tên tiểu thái giám cấp thấp chứ?" Vừa nói, hai thị vệ nhìn nhau nở nụ cười đắc ý.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Giờ cũng không phải là lúc để đòi hỏi, vì cứu Nguyệt Ảnh sư tỷ, nỗi khổ này có thấm thía gì. Đừng nói là giả thành thái giám, dù là giả trang thành chó Nhật cũng phải làm, không thể vì việc nhỏ này mà làm hỏng việc lớn được!

Đổi lại y phục, hai người đều nói: "Đúng là rất giống." Tiểu Ngưu nhìn mình qua gương cũng thấy đúng là bộ dạng của thái giám, một tiểu thái giám tuấn tú mà khả ái, Tiểu Ngưu đương nhiên tin rằng mình là một người tuấn tú, hắn thầm nhủ: "Bộ dáng này mà để cho Nguyệt Ảnh nhìn thấy chắc sẽ bật cười mất!' Thu dọn sạch sẽ, Tiểu Ngưu định giấu Ma Đao dưới bọc quần áo. Người cao liền nói: "Đao của ngươi nên giấu đi chỗ nào đó! Trong cung ngoài chúng ta ra thì không kẻ nào được mang đao." Điều này lại làm khó Tiểu Ngưu, nếu không mang theo đao, chẳng may đụng phải kình địch thì phải làm sao? Không có Ma Đao, khả năng của Tiểu Ngưu giảm không ít, còn nếu muốn mang theo đao thì giấu ở đâu đây? Cây đao này để trong tay ai cũng không yên lòng.

Hắn nghĩ một chút liền nhớ đến một nơi rất thỏa đáng nên nói: "
Ta sẽ đưa cây đao cho một người khác." Hai người gật đầu đáp ứng, rồi cả ba người nhảy ra khỏi cửa sổ. Lúc này, trời đã tối.

Ba người sải bước trên đường lớn, chỉ chốc lát đã đến gần Hoàng Cung. Tiểu Ngưu bảo hai người chờ còn hắn đi giấu đao. Tiểu Ngưu liền xoay người triển khai khinh công như sao băng xẹt qua khiến cả hai bội phục sát đất. Quá một nén nhang đã thấy Tiểu Ngưu đã trở về, sắc mặt không đổi, hơi thở không gấp, giống như là chưa từng rời đi vậy, hai người lại càng kinh ngạc không thôi.

Khi ba người tới trước cửa cung đã thấy một đám người quỳ trên mặt đất. Dưới ánh đèn, Tiểu Ngưu thấy bọn họ đều mặc quan phục. Những người này đều quỳ rất nghiêm chỉnh, ngẫu nhiên có người khó chịu cũng chỉ động đậy một chút.

Tiểu Ngưu cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành theo hai người vào cung. Lính gác cửa nhìn hắn chằm chằm nhưng vừa thấy giấy thông hành liền cho đi. Ba người liền thuận lợi tiến vào. Đi vào bên trong, thấy chung quanh không có ai, Tiểu Ngưu liền thấp giọng hỏi: "Những quan viên quỳ ngoài cửa kia là có chuyện gì thế? Không ở nhà ăn cơm ngủ kĩ mà quỳ gối ở đó làm gì?" Người cao cười hắc hắc rồi nói: "Đó là một đám mọt sách tự chuốc khổ vào mình, hoàng thượng làm gì cần bọn họ quản sao? Còn giảng giải cái này cái kia với hoàng thượng. Cứ chờ xem, đám người này chắc chắn phải chịu xui xẻo rồi." Tên thấp cũng nói: "Chuyện triều đình đã có hoàng thượng làm chủ, những tên ngốc này đúng là ăn no rỗi việc. Hoàng thượng nổi giận lại phải có người chết."

Vừa nói chuyện, ba người đã tới Thúy Vi cung của Lý quý phi. Ngoài cửa đã có cung nữ đứng chờ, Tiểu Ngưu theo đó tiến vào, còn hai người kia đi đâu cũng không biết.

Sau khi tiến vào, qua nhiều lần rẽ mới thấy giữa đại sảnh là Lý nương nương. Nương nương lúc này mặc một lớp áo lụa mỏng, trên mặt thoa nhẹ lớp phấn, càng lộ vẻ động lòng người. Tiểu Ngưu còn không biết nên làm gì thì Lý nương nương đã vung tay để cho người khác ra ngoài. Vì vậy, lễ này cũng miễn.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lý nương nương nhìn trang phục trên người Tiểu Ngưu mà bật cười: "Ngươi giả trang như vậy đến bản thân cũng không nhận ra. Xem ra bộ y phục này rất hợp với ngươi." Nói đến đây lại nở nụ cười điên đảo chúng sinh.

Tiểu Ngưu cũng ngượng ngùng, đành ngồi xuống bên cạnh, nói: "
Ta cũng không thể nào ngờ đời này ta lại còn có cơ hội làm một thái giám! Chờ khi mọi việc vừa xong xuôi, ta sẽ sớm rời khỏi đây, nơi này giống như cái lồng thật lớn vậy, ta thật sự không quen."

Lý nương nương thở dài một tiếng, nói: "
Tuy nói là một cái lồng nhưng ta cũng đã ở nơi đây hơn mười năm rồi." Tiểu Ngưu hỏi: "Ngươi có biết làm sao cứu người không?"

Nương nương nhẹ giọng nói: "
Chuyện này không vội, cần phải từ từ tiến hành mới có cơ hội. Dĩ nhiên vẫn phải trông vào bản lãnh của ngươi."

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "
Không thành công cũng thành nhân, không có chuyện gì ta không dám." Nương nương cười một tiếng, nói: "Ngưu công tử đừng đùa, nếu ngươi không có bản lãnh mà còn dám vào đây sao?" Tiểu Ngưu cười cười cũng không nói tiếp. Nương nương nhìn Tiểu Ngưu chăm chú rồi nói: "Nếu để hoàng thượng nhìn thấy ta ở chung với ngươi thế này thì hắn sẽ như thế nào nhỉ?"

Tiểu Ngưu trầm ngâm nói: "
Ta nghĩ hắn sẽ đánh ta một trận rồi đuổi ta đi là xong thôi." Nương nương thở dài rồi cau mày nói: "Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, dựa theo tính tình hoàng thượng thì ngươi sẽ bị kéo ra ngoài chém đầu. Mà ta cũng sẽ bị biếm vào lãnh cung, cả đời cũng không thể ra được." Tiểu Ngưu sợ hãi than: "A, nghiêm trọng như vậy sao! Không phải là uống chút trà, nói vài câu thôi ư? Có cái gì mà không được." Nương nương nhẹ giọng nói: " Quy củ hoàng gia ngươi không hiểu đâu. Ngươi ở trong hoàng cung không được chạy lung tung. Ngươi nên nghe lời ta, nếu không xảy ra chuyện thì ta cũng không thể bảo vệ được ngươi."

Tiểu Ngưu gật đầu đáp ứng, cũng nói: "
Bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng không để liên lụy đến ngươi. Mặc dù ta không có nhiều bản lãnh nhưng Hoàng Cung này cũng không thể ngăn được ta."

Nương nương lại nói: "
Ta tin ngươi là một nam nhân có bản lãnh có cốt khí." Tiểu Ngưu chuyển đề tài, hỏi: "Nương nương, lúc ta vừa đến thì thấy có một đám quan viên quỳ ngoài cung. Sao họ không ở nhà mà quỳ ở đó làm gì?"

Nương nương thấp giọng nói: "
Bọn họ đều là trung thần, muốn khuyên can không nên mê luyến tửu sắc, hoang phế triều chính mà chăm lo việc nước, trông nom giang sơn. Thế nhưng Hoàng thượng giận dữ, phạt bọn họ ba tháng lương bổng. Bọn họ không phục, yêu cầu gặp hoàng thượng nhưng Hoàng thượng không cho. Vậy nên bọn họ liền quỳ ngoài cửa cung. Bọn họ đã quỳ một ngày rồi, vậy mà hoàng thượng còn không thèm để ý. Ta thấy bọn họ nhất định khó thoát khỏi vận rủi rồi." Vừa nói lại thở dài một hơi.

Tiểu Ngưu nghe vậy liền không khỏi cảm thấy kính nể với những quan viên này, liền nghiêm nghị nói: "
Hoàng thượng là cái dạng người gì vậy? Sao có thể không biết lẽ phải thế chứ?"

Nương nương cắn môi nói: "
Trong khoảng thời gian này, bởi vì nữ nhân của ngươi vào cung khiến hoàng thượng đã quên mình là ai, quên hết cả việc triều chính, giao toàn bộ quốc sự cho nội các cùng ti lễ giám, còn mình đi lấy lòng Đàm Nguyệt Ảnh. Nếu không có chuyện gì lớn chắc hắn vẫn còn tiếp tục như vậy."

Tiểu Ngưu hỏi: "
Trước khi Đàm Nguyệt Ảnh vào cung, hắn là hoàng đế tốt sao?" Nương nương nhỏ giọng đáp: " Trước đây hoàng thượng mỗi ngày cũng chỉ ngoài rượu thì là sắc, có khi còn giết người. Nhưng dù sao khi đó còn thỉnh thoảng xem tấu chương, hiện tại còn không thèm gặp các đại thần. Một khi hắn có chuyện, tân hoàng lên ngôi, mẹ con chúng ta chỉ còn một con đường chết."

Trong lòng Tiểu Ngưu đầy tư vị. Hắn đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Ngưu ta ngoài việc tìm nữ nhân thì không thể làm chút việc chính sự sao? Nếu như ta có thể làm gì đó cho quốc gia thì chính là công đức vô lượng.

Tiểu Ngưu hỏi: "
Thái Tử là người như thế nào? Còn nhi tử ngươi?" Nương nương hừ một tiếng, nói: "Thái Tử giống y hệt phụ thân hắn, chẳng những ham mê tửu sắc, khắc bạc vô tình, hơn nữa luôn còn bảo thủ, tự cho là đúng, là một tên tầm thường ngu xuẩn. Còn hài tử của ta ư, đừng xem nó mới mười tuổi, nhưng nó gấp trăm lần tên Thái Tử kia. Hài tử của ta tử văn võ song toàn, có đủ tài đức. Nó từng nói với ta nếu được làm thiên tử nhất định sẽ đưa đất nước thành quốc gia cường đại nhất." Nói đến đây, trên mặt nương nương lộ ra sự kiêu ngạo.

Tiểu Ngưu à một tiếng, nói: "
Nói như vậy, hai đứa bé này, một người là mỹ ngọc, một người là tảng đá thối rồi!" Nương nương khẳng định: "Đúng vậy, ngươi nói hoàn toàn không sai. Nhưng hoàng thượng lại để tảng đá thối làm Thái Tử, hài tử của ta tuy có tài, nhưng vô duyên với long ỷ. Thậm chí sau này chúng ta còn có thể mất cả tính mạng nữa." Tiểu Ngưu nhìn nàng với ánh mắt đồng tình, nói: "Ngươi đừng sầu muộn, ta nhất định sẽ giúp ngươi." Nương nương nói: "Nếu ngươi nói những điều này ra thì mẹ con chúng ta sẽ mất đầu." Tiểu Ngưu nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: " Tiểu Ngưu ta không phải là loại tiểu nhân làm chuyện mật báo. Nếu không thì ngươi sao còn để ta vào đây?"

Hai người đang nói bỗng nghe thấy bên ngoài có người kêu lên: "
Hoàng thượng giá lâm." Ngay lập tức, nương nương liền gọi một cung nữ đến dẫn Tiểu Ngưu núp vào bên trong.

Tiểu Ngưu trốn trong một cái trong tủ quần áo, rất bực mình mà tự nhủ: 'Ta đúng là thảm. Nếu không phải vì Nguyệt Ảnh, ta còn lâu mới sợ tên chó má kia! Hoàng Đế thì sao chứ, nhìn không vừa mắt ta liền dùng Ma Đao chém hắn.'

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK