• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dương Gia Uy Vũ

__________

Lúc Lâm Vãn tỉnh táo lại, trên thân còn mặc một bộ hỉ phục đỏ rực.

Tay chân của cô mềm mại vô lực, trên cổ tay bị xích sắt buộc lại, hơi động đậy, liền phát ra tiếng vang "Sàng sạt".

"Ngươi đã tỉnh."

Trước mắt hiện ra một thân ảnh mơ hồ, đầu Lâm Vãn đau muốn nứt, người kia đút cho cô uống hai ngụm nước, Lâm Vãn mới thật sự tỉnh táo lại.

Mộc Nhu cầm khăn gấm trong tay, cẩn thận từng li từng tí lau mồ hôi trên trán thay cô.

"Đây là đâu? Ngươi muốn làm gì?"

Lâm Vãn kinh ngạc phát hiện mình vậy mà có thể nói chuyện, tuy giọng nói khàn khàn khó nghe, nhưng chí ít đã có thể trao đổi bình thường.

"Giọng của ngươi thật là khó nghe, chẳng trách Lâm Trí không cho ngươi mở miệng, nếu không coi như phá hủy mỹ quan của ngươi."

Mộc Nhu đưa tay che miệng, cười đến đặc biệt ngượng ngùng.

Lâm Vãn chỉ muốn trợn trắng mắt, người này quả nhiên có song thương* rất thấp.

*Song thương (双商): IQ và EQ

Cô ở trong lòng kêu gọi hệ thống: "Mi chết rồi hả?"

Hệ thống: "Chưa chết, cô còn sống thì sao ta có thể chết."

Lâm Vãn cực kỳ lạnh lùng dỗi nó: "A, ta bị người ta bắt, trước đó ngay cả cái rắm mi cũng không thả, trong mắt ta mi và người chết không có gì khác biệt."

Hệ thống yếu ớt thanh minh cho bản thân: "Ta muốn nhắc nhở lắm chứ, kết quả còn chưa nói cô đã xỉu mất."

Ha ha, tại cô chắc?

Hệ thống quyết định mạnh mẽ lên, bắt đầu phổ cập khoa học kịch bản cho cô.

"Mộc Nhu có một người tỷ tỷ gọi là Mộc Tiêm. Từ nhỏ thân thể đã không tốt, nhưng lại ái mộ Bạo Ngược, đã không còn sống được lâu nữa nên muốn gả cho hắn làm thê tử. Mộc Nhu liền đánh tráo hai người."

Lâm Vãn nhíu mày, hơi không tin lắm: "Không phải chứ? Lúc ấy trong phòng đều là thủ hạ của Lâm Trí, sao cô ta có thể đánh tráo được? Cái logic này của mi không đúng!"

Hệ thống chậc chậc lên tiếng: "Ta tốt bụng tiết lộ kịch bản cho cô một lần, cô cái đồ không có lương tâm còn nghi ngờ ta? Sao logic lại không đúng, trong tiểu thuyết đều viết như thế, tối hôm qua ta vừa xem hết mấy quyển."

Lâm Vãn: "Ha, mi còn đọc tiểu thuyết, nói ra mấy quyển nghe thử chút."

Hệ thống có chút kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, hệ thống bọn ta cũng rất thức thời, nghiên cứu tiểu thuyết, bắt kịp thời đại rất nhanh đó. « Bá đạo tổng tài yêu ta », « Tà Vương tiểu yêu phi », « Lãnh hậu của quỷ hút máu » các loại tiểu thuyết từ cổ chí kim trong và ngoài nước..."

Lâm Vãn: "..."

Cô cảm thấy hệ thống đã trúng độc rất nặng, xem trong một buổi tối, trí thông minh đã tăng trưởng đến số âm.

"Dung mạo của ngươi không đẹp bằng tỷ tỷ của ta, giọng nói cũng không êm tai như tỷ ấy, cách đối nhân xử thế càng không bằng. Các mặt của ngươi đều kém, ta cũng không thể hiểu nổi Lâm Trí vì sao có mỹ nhân như tỷ tỷ lại không cần, hết lần này tới lần khác phí hết tâm tư thích ngươi."

Mộc Nhu đưa thay sờ sờ mặt của cô, móng tay thật dài vạch tới vạch lui bên mí mắt của cô, giống như sơ ý một chút sẽ móc luôn tròng mắt của cô ra vậy.

Lâm Vãn giả bộ sợ hãi run rẩy mí mắt, Mộc Nhu thấy cô không lên được mặt bàn như thế, lại cười nhạo một tiếng.

"Ngươi bị hắn bỏ thuốc nhốt trong trạch viện, có vẻ như là không tình nguyện. Nam nhân đúng là hèn hạ, thích hắn thì hắn không cần, không thích hắn hắn hết lần này tới lần khác cố tình ép buộc."

Mộc Nhu đưa tay vỗ nhẹ hai cái lên mặt cô, giọng nói vừa dứt, liền lấy khăn gấm từ trong tay áo ra, lau ngón tay mình.

Lâm Vãn vốn dĩ còn muốn tiếp tục giả bộ, nhưng nhìn thấy loại động tác này của nàng ta, lập tức mất hứng.

"Hảo muội tử, cũng lau mặt giùm ta một chút đi. Tay của ngươi chắc chắn đã sờ qua rất nhiều thứ, thân thể của ta yếu ớt quá, chịu không nổi mấy thứ bẩn thỉu chạm vào dù chỉ một chút."

Không thể không nói, luận tìm đường chết ai cũng không dám giành với Lâm Vãn.

Động tác lau tay của Mộc Nhu bỗng nhiên dừng lại, trên mặt biểu lộ vừa kinh vừa giận, cuối cùng trực tiếp quẳng cái khăn gấm kia lên mặt cô.

Hiện tại toàn thân Lâm Vãn không còn chút sức lực nào, miễn cưỡng dùng tay giật khăn gấm xuống.

"Tuổi ngươi vẫn còn quá trẻ, ngay cả loại chuyện như tình thú này cũng không biết. Ta và A Trí từ nhỏ đã tình đầu ý hợp, sở dĩ hắn vây khốn ta, không phải vì sợ ta chạy, mà là ta thích thế. Hắn hung mãnh hữu lực như vậy, mà ta lại mềm yếu bất lực, khi ta nằm trong ngực của hắn, bị hắn dùng sức siết chặt, ta cảm thấy hắn đang mang bay lên tận trời..."

Lâm Vãn nhẹ nhàng câu khóe môi lên, trong nụ cười của cô chứa đựng vài phần thỏa mãn, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra, chậm rãi liếm láp khóe môi của mình.

Động tác chậm rãi kia, lộ ra ý vị dẫn dụ không nói nên lời.

Sắc mặt Mộc Nhu xanh trắng lẫn lộn, nàng ta nâng tay lên dường như muốn cho Lâm Vãn một bạt tay, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

"Ta không bị ngươi lừa đâu, qua đêm nay, tỷ tỷ của ta sẽ là chính thê của Lâm Trí, để ta xem các ngươi tình sâu nghĩa nặng như thế nào. Hắn ngủ với những nữ nhân khác, ngươi còn cười được hay không!"

Lâm Vãn nghe xong lời nàng ta nói, bỗng nhiên cười to: "Hẳn là ngươi không phải nữ tử Bắc địa, danh môn quý tộc ở kinh đô bọn ta đều có một ước định đã thành quy củ, đó chính là trước khi thiếu gia cưới vợ, phải ngủ với thông phòng để biết chuyện đời, đêm động phòng hoa chúc sẽ không tổn thương đến thê tử. Đành vất vả cho tỷ tỷ ngươi rồi."

Hệ thống bắt đầu vỗ tay cho cô: "Ôi, cô vì tìm đường chết mà liều mạng thật nha. Ngay cả loại phong kiến ác độc còn sót lại này cũng lấy ra làm bảo điển để dùng."

Lâm Vãn cười lạnh: "Làm tiểu bạch hoa đủ rồi, ta không thể ngoài miệng đùa giỡn một chút uy phong chắc, muốn áp đảo kẻ địch, phương pháp đơn giản nhất chính là không biết xấu hổ."

Mộc Nhu đứng cạnh giường, âm tình bất định một lát, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đổi ý rồi, vốn dĩ định chờ tỷ tỷ dỗ dành được Lâm Trí sẽ cho ngươi toàn thây. Hiện tại ta sẽ tìm một chút việc vui cho ngươi."

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Nàng ta vừa nói vừa ngồi xuống bên giường, từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc.

Đôi mắt Lâm Vãn trừng lớn, trong lòng đang điên cuồng phàn nàn với hệ thống: "Không phải cô ta tính đi rồi à? Sớm biết cô ta muốn thu thập ta, ta cũng không trang bức làm gì."

Hệ thống trào phúng cô: "Trang bức cũng có nguy hiểm. Tiểu tỷ tỷ, nếu cô lật xe ở đây, ta sẽ cho cô biết rõ trên đời này còn có chuyện đáng sợ hơn cả cái chết.:-)."

Mộc Nhu móc ra một viên thuốc màu đỏ từ trong bình, trực tiếp nhét vào trong miệng của cô.

Lâm Vãn im lặng cứng họng, mỗi lần sắp đến thời điểm xong đời, cô đều bị ép uống thuốc viên.

"Viên thuốc này gọi Quấn Tơ Tình, lúc phát tác người thú bất phân, dược hiệu kịch liệt. Tỷ tỷ không biết xấu hổ như vậy, vẫn nên tìm vài người cho tỷ tỷ mới được. Đầu phố đông có một cái miếu hoang, bên trong chắc sẽ có không ít tên ăn mày, hôm nay sẽ tìm bọn hắn đến hầu hạ tỷ tỷ thật tốt."

Mộc Nhu cầm khăn gấm lên, nhẹ nhàng thay Lâm Vãn lau sạch khóe miệng, nụ cười trên mặt dạt dào, tựa như đang nhớ đến chuyện thú vị gì đó.

Lâm Vãn bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không muốn đâu, cô là chòm Xử Nữ có bệnh thích sạch sẽ, có thể mang đám ăn mày đi tắm rửa trước được không.

"Nói mới nhớ, đêm nay Lâm Trí cũng uống thuốc này, chắc hẳn dược hiệu đã phát tác rồi. Tỷ tỷ của ta có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, chắc chắc hắn đã sớm quên mình muốn nhào tới rồi. Ngươi chờ một chút, ta sai người tìm khoái hoạt cho ngươi."

Mộc Nhu nheo mắt lại, không hề nhìn thấy khí chất nhu hòa trước đó nữa.

Chờ đến khi trong gian phòng chỉ còn lại một mình cô, Lâm Vãn chỉ cảm thấy thân thể trở nên là lạ, toàn thân nóng lên.

Trên mặt của cô bị nóng đến đỏ rừng rực, giống như vừa uống hai vò rượu mạnh vậy.

Lâm Vãn run rẩy: "Hệ thống, nhanh nhanh nhanh!"

Hệ thống lạnh nhạt nói: "Sao nữa? Chỗ này của ta không cung cấp dịch vụ bảo vệ sức khoẻ nha, hệ thống bọn ta chỉ có thể giao lưu tinh thần."

Lâm Vãn im lặng cứng họng: "Cho ta thuốc giải mau lên, Không phải mi muốn để ta lật xe vì xuân được đấy chứ? Chết như vậy cũng quá thảm rồi."

Hệ thống trầm tư một lát, mới nói: "Không, chết càng thảm càng tốt, chờ ta hố kí chủ số 889, sẽ để cô ấy thể nghiệm một chút. Lên xe của ta, muốn ngủ nam nhân sẽ có kết cục này, ha ha."

Lâm Vãn nổi giận: "Có phải mi vừa nói đến chữ "Hố" không hả! Ta biết mi không phải thứ gì tốt mà!"

Cô bên này đang đấu võ mồm với hệ thống, muốn di dời lực chú ý.

Nhưng lại không có tác dụng, xuân dược này chắc hẳn là hồng biến thập lý bát hương*, dược hiệu mạnh mẽ như vậy.

* Chỉ phạm vi rộng lớn.

Chỉ mới qua không lâu, cô đã cảm thấy trên thân giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn, toàn thân vừa ngứa vừa đau, trong lòng còn trống rỗng.

Lâm Vãn gần như bắt đầu kêu rên: "Hiện giờ ta rất muốn cực nóng, nóng hổi, cứng rắn, tráng kiện —— "

Hệ thống chấn động nói: "Thật không ngờ cô lại là loại này đấy Lâm Vãn, từ trong xương cốt đã phóng đãng, chậc chậc."

"Ta cần một cái bàn ủi, sau đó đốt đến lửa cháy rực, bỏng chết mi cái hệ thống lật xe vô dụng này. Đồ hệ thống vô dụng, hủy thanh xuân của ta, gạt ta lên xe, mỗi ngày lật xe..." Lúc Lâm Vãn phàn nàn, giọng điệu cũng chứa âm run, ngọt ngấy, khiến người ta nhớ tới ngành nghề sắc tình nào đó.

Hệ thống: "..."

Cuối cùng hệ thống vẫn phát lòng từ bi: "Cho cô thuốc giải nè, sau này thu liễm lại, chúng ta vẫn là bạn tốt!"

Hệ thống vừa dứt lời, trong miệng Lâm Vãn liền có thêm một viên viên thuốc, cô "răng rắc" nhai nát, than thở nói: "Ngọt ghê, cho gia viên nữa!"

Trên đời này ăn thuốc giải xuân dược như ăn kẹo, ngoại trừ Lâm Vãn, không có người khác.

Lúc cửa bị đá văng ra, Lâm Vãn đang nằm trên giường, vô cùng vui sướng ca hát cho hệ thống nghe.

Hệ thống đã liên tục yêu cầu cô đừng đầu độc lỗ tai của nó nữa, thế nhưng Lâm Vãn luôn là người lấy oán trả ơn, vì vừa mới có được viên thuốc giải kia, cũng phải hát mừng cho xong.

Nghe được tiếng bước chân, Lâm Vãn ngay cả đầu cũng không quay lại: "Ôi chao, tiểu muội muội ác độc về kìa. Hệ thống, lát nữa nhớ phải mở bàn tay vàng cho ta đó, để những tên khất cái kia tự loát, nếu không ta sẽ hát thêm năm trăm bài cho mi nghe."

Trên mặt của cô vẫn duy trì bi thương mà lo lắng, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.

Hệ thống trả cho cô tiếng cười lạnh lùng.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, rốt cuộc ta cũng tìm được tỷ rồi." Giọng nói quen thuộc truyền đến, cuối câu chứa đựng sự khàn khàn và ẩn nhẫn.

Trong lòng Lâm Vãn run lên, cô cố sức xoay đầu, chỉ thấy Lâm Trí mặc hỉ phục, một đôi tay trắng nõn dính đầy máu tươi, trên tay còn cầm một thanh trường kiếm đã không thấy rõ màu sắc lúc đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Lâm Trí sung huyết, hệt như Tu La ăn thịt người.

"Keng" một tiếng, trường kiếm trong tay hắn rơi xuống đất, bước nhanh đến bên giường, vọt thẳng về phía cô.

Chóp mũi Lâm Vãn lập tức bị mùi máu tươi vùi lấp, cô há miệng vừa muốn nói gì, bờ môi đã bị hung hăng cắn lên.

"A ——" cô ra sức quay đầu, muốn nói gì đó, kết quả là bờ môi người kia lập tức đuổi đi theo, đầu lưỡi luồn vào trong miệng của cô, tiến quân thần tốc, trực tiếp đâm về phía cổ họng của cô, tựa như hận không thể đâm chết cô vậy.

__________

Tác giả có lời muốn nói: đợi lâu, ta gần đây thân thể không tốt lắm, ho khan một mực rất khó chịu, ban đêm ngủ không được.

Ngày mai có xe, cua đồng, nghèo khó bản _(:з" ∠)_ không muốn chờ mong mua! (*╯3╰)

Tạ ơn chờ đợi tiểu đồng bọn, cầu một phát dịch dinh dưỡng nha ~

____________

Dương: Chương sau có gì đây ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK