___________
"Gặp qua tiên sinh, nhiều năm như vậy nhờ có ngài dạy bảo và trợ giúp A Trí nên bọn ta mới có thể trùng phùng."
Mặc dù trong trong ngoài ngoài Lâm Hầu phủ đều là chướng khí mù mịt, nhưng dù sao cũng là nhà danh môn, từ nhỏ cô đã được ma ma dạy bảo phong phạm của đại gia khuê tú, giờ phút này mọi cử động đều mang theo vài phần quý khí.
Lão giả nhìn cô một cái, thấy trên mặt cô còn mang mạng che mặt, thậm chí sau khi Lâm Trí đứng dậy hành lễ xong, lập tức xích lại gần bên người cô, dáng vẻ ngay cả một khắc cũng không cách xa được, còn có gì không hiểu nữa.
"Nhìn tình cảm giữa tiểu phu thê các ngươi tốt như vậy, ta cũng an tâm, đây là lễ gặp mặt cho ngươi, còn có hạ lễ mừng hai ngươi thành thân."
Lão giả gật gật đầu, ngồi xuống chủ vị, vung tay lên lập tức liền có tỳ nữ xinh đẹp dâng khay lên, bên trên có đặt bốn cái hộp gỗ.
Lâm Vãn hơi kinh ngạc, lễ gặp mặt và hạ lễ thành thân, lẽ ra là hai cái mới đúng, tại sao lại nhiều hơn hai cái?
"Hai cái khác là tỷ muội Mộc gia tặng, hai đứa nó nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm lớn. Gây rối khiến hôn sự của hai ngươi không thể hoàn thành, có điều nhìn bộ dạng này của Lâm Trí, chung quy cũng đã đạt được ước muốn. Tỷ muội Mộc gia là đệ tử của ta, Lâm Trí cũng đã trách phạt hai đứa nó, lần này hãy tha thứ cho bọn nó đi." Lão giả vẫn luôn duy trì trạng thái cười tủm tỉm.
Lâm Trí nghe thấy ông ta nhắc đến hai tỷ muội Mộc gia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hiển nhiên hắn cực kỳ không thích đề tài này.
"Nàng dâu của đồ đệ, ngươi nói đi, có gì cần bồi thường cứ việc nói. Ta có thể cam đoan sau này hai đứa nó sẽ không gây ra loại chuyện này nữa." Dễ thấy rằng Viên lão rất hiểu rõ Lâm Trí, biết rằng tiểu tử này đã nhận định chuyện gì thì sẽ khó có thể cứu vãn, cho nên rất sáng suốt chuyển hướng sang Lâm Vãn.
Lâm Vãn cười cười, trước đó Lâm Trí dùng nhiều thủ đoạn với Mộc Nhu như vậy, chắc hẳn những ngày tháng trong địa lao cực kỳ không thoải mái.
"Ta không phải đồ đệ của ông, nàng ấy cũng không phải là nàng dâu của đồ đệ ông." Lâm Trí biến sắc, lập tức phản bác, ngữ khí của hắn rất cứng ngắc, làm bầu không khí nhất thời có hơi ngượng ngùng.
Viên lão nhẹ nhàng híp mắt, nói với Lâm Vãn: "Hậu hoa viên trong phủ đang là thời điểm mai vàng đua nhau nở rộ, nàng dâu của đồ đệ có bằng lòng đi ngắm một lát không?"
Lâm Vãn không hiểu bọn hắn đang chơi trò gì, trước đó có nghe Mộc Nhu nói qua, Lâm Trí không muốn bái sư, hiện tại xem ra là còn cảm xúc mâu thuẫn.
Cô nhìn về phía Lâm Trí, thấy hắn gật đầu, mới cười nhẹ để nha hoàn mang cô rời đi.
Thẳng đến khi ra khỏi nội đường, Lâm Vãn mới thở ra một hơi, quả nhiên đúng như lời Viên lão đã nói, hiện tại chính là lúc hoa mai nở rộ.
Vẫn chưa đến gần hậu hoa viên, chóp mũi đã tràn ngập một mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt.
"Phu nhân là cô dâu nuôi từ bé của Lâm công tử sao?" Tiểu nha hoàn dẫn đường ở phía trước, mặc áo sam màu hồng, có vẻ tuổi không lớn lắm, giờ phút này lại tò mò hỏi ra.
Mặt Lâm Vãn đỏ lên, cô cũng không phải lần đầu tiên nghe được ba chữ "Cô dâu nuôi từ bé*" này, dường như Lâm Trí vẫn luôn nói với bọn họ như vậy.
* Nguyên văn là "Đồng dưỡng tức"
Lâm Vãn đáp: "Ừm."
Tiểu nha hoàn tiếp tục hỏi: "Nhìn phu nhân có vẻ lớn hơn Lâm công tử mấy tuổi, nô tỳ vẫn luôn sống ở Bắc địa, không biết quy củ của Trung Nguyên. Có phải cô dâu nuôi từ bé ở Trung Nguyên đều là tỷ tỷ không?"
Lâm Vãn hơi không vui, cô chọt hệ thống: "Tiểu nha đầu này có ý gì? Có phải chê ta lớn tuổi không? Không biết nữ hơn ba ôm gạch vàng sao?"
Hệ thống giội cho cô một gáo nước lạnh: "Cô lớn hơn Bạo Ngược năm tuổi lận, đừng có dát vàng lên mặt mình."
Lâm Vãn khinh miệt xì một tiếng: "Vậy mi già hơn bao nhiêu đây? Đã kéo tận 888 người lên xe cơ mà."
Hệ thống: "Số liệu bọn ta là vĩnh hằng bất diệt, thọ cùng vũ trụ, hạng giun dế như mấy người há có thể hiểu rõ?"
Nói đến tuổi của mình, hệ thống thật sự là kiêu ngạo vô cùng, ai có thể sống lâu hơn so với số liệu chứ.
Lâm Vãn cười lạnh nói: "Đúng rồi, cho nên mới có câu tai họa để lại ngàn năm, chắc mi cũng hơn vạn vạn năm rồi, đúng là tai họa trong tai họa!"
Hệ thống: "..."
Nó muốn nói mình không phải tai họa, nhưng là nó kéo người lên xe, kết quả vẫn là vì lật xe, hệ thống có thể làm được loại chuyện như vậy tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
Tiểu nha hoàn thấy cô không đáp lời, lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, dẫn cô thẳng đến hậu hoa viên, cũng không dám nói một câu nào nữa.
"Người bình thường không thể vào vườn được, phần lớn hoa bên trong đều quý giá, chúng nô tì mệnh tiện, không được đi vào. Mời phu nhân cứ tùy ý, nếu có dặn dò gì, cứ gọi một tiếng sẽ có người ra trả lời."
Lâm Vãn nhíu mày, tiểu nha hoàn luôn miệng nói mình là người Bắc địa, nhưng lời nói ra hết lần này tới lần khác đều nghe có vẻ châm chọc.
"Ta mới tới Bắc địa, hết thảy đều chưa quen thuộc. Hoa dù có quý giá thì cũng là để cho người ta ngắm, chưa từng nghe nói qua nha hoàn dẫn đường lại không thể đi vào, để khách nhân cứ tùy ý. Cũng không biết là đạo lý ở đâu ra, vì để tránh phiền phức, ta vẫn không nên tiến vào thì hơn. Nếu chỉ ngắm mấy đóa hoa quý giá kia mà chúng bỗng nhiên lại điêu tàn, vậy chẳng phải là lỗi của ta hay sao."
Cô cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng mở miệng, hơi thở như lan.
Nói thật, dưới sự ** của hệ thống, luận về trang bức đến bây giờ cô đều chưa gặp được đối thủ.
Già mồm thì ai mà không biết, mấy bông hoa rách nát đó còn lâu cô mới thèm nhìn.
Đúng lúc này hệ thống lại nói: "Đúng đó, hoa rách nát gì chứ. Còn không đẹp bằng mấy đóa hoa lúc trước ta ban thưởng cho cô nữa."
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lâm Vãn lạnh lùng nói: "Mi câm miệng!"
Tiểu nha hoàn kia rõ ràng hoảng hốt, thấy cô muốn xoay người đi về phía đại đường, lại vô ý thức chặn đường đi của cô.
Lâm Vãn nhíu mày: "Sao vậy? Bắc địa còn có quy củ nô tỳ chặn đường khách nhân nữa à?"
Ngữ khí của cô đã cực kỳ bất thiện, nha hoàn này vội vàng khom người hành lễ, biểu thị không dám.
Chờ đến khi Lâm Vãn muốn vượt qua nàng ta để rời khỏi, chợt cảm thấy cổ tay bị xiết chặt.
"Đắc tội." Nha đầu kia thấp giọng nói một câu, một cái tay khác đã cầm khăn gấm chặn miệng của cô.
Lâm Vãn lập tức ra sức giãy dụa, nhưng thân thể này của cô quả thật yếu ớt và dễ vỡ như thủy tinh, làm sao chịu được, đã bị người ta chế phục vô cùng dễ dàng.
"Hệ thống, mi cứ trơ mắt ra nhìn ký chủ của mi bị khi dễ thế à? Mi nên cho thân thể của ta xuất ra mười tám môn võ nghệ đánh ngã cô ta mới đúng chứ!" Lâm Vãn hướng về phía hệ thống gào thét, hi vọng nó có thể dùng chủ nghĩa nhân đạo đưa bàn tay hữu nghị ra.
Đáng tiếc hệ thống đã định chính là đồ cặn bã: "Thật có lỗi, vì kịch bản yêu cầu, chỉ có thể để cô thiệt thòi. Cô yên tâm, cô ta là nữ nhân, không thể sử dụng hành vi khinh nhờn cô được đâu mà lo, chỉ số an toàn là năm sao."
"Có câu này con mẹ nó ta nhất định phải nói, ta cũng đã té ngã bị người ta kéo đi như heo rồi, mi còn nói chỉ số an toàn là năm sao, ngôi sao kia là cái quái gì hả?" Lâm Vãn khóc không ra nước mắt.
Hệ thống tỉnh bơ nói: "Coi như cô là heo, bạo ngược cũng vẫn yêu cô!"
Hệ thống tiếp tục nói: " ** nổ tung là ba sao, hủy diệt vũ trụ đại khái là một sao? Đến nay ta vẫn chưa thấy được."
Lâm Vãn đã bị chọc tức đến nói không ra lời, cô luôn cảm thấy mình không phải người cùng hành tinh với Bạo Ngược.
"Dừng tay!" Một giọng nói yêu kiều truyền đến.
Nha hoàn đang kiềm chế cô lập tức buông lỏng tay ra, run run rẩy rẩy lui sang một bên, trực tiếp khụy xuống đất, sắc mặt tái nhợt gọi một tiếng: "Tiêm cô nương."
Lâm Vãn sửng sốt một chút, ngay sau đó ngã lăn xuống đất, bắt đầu không ngừng ho khan, nước mắt cũng chảy ra.
Cô cứ như vậy dứt khoát ngã xuống đất, làm người tới và nha hoàn kia đều sửng sốt một chút, rõ ràng nha hoàn kia chỉ bắt lấy cô, không cho cô mở miệng nói chuyện mà thôi, cũng không dùng thuốc mê. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
"Ưm ——" Lâm Vãn cau mày, trên mặt thống khổ không chịu nổi.
"Còn không mau đỡ phu nhân lên." Người tới lạnh giọng nói một câu, lập tức liền có hai nha hoàn đi tới, mỗi người một bên nâng cô dậy.
Dù cô có sử dụng hết sức lực bú sữa mẹ, có muốn nằm tiếp trên đất cũng không thể thành công.
Cuối cùng Lâm Vãn thở hồng hộc đứng thẳng người, không thể không nói, đầu cơ trục lợi quả thật là một chuyện tốn sức.
"Phu nhân mệt mỏi sao? Trên đất rất lạnh, nếu mệt thì nên vào phòng đi."
Lâm Vãn ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ người tới.
Người tới là một cô nương trạc tuổi cô, trên người khoác áo choàng rất dày, ngồi trên xe lăn.
Nàng ta rất trắng, da mặt lộ ra mấy phần trong suốt, hiển nhiên là bị bệnh đã lâu, nhưng bờ môi lại lộ ra màu đỏ tươi quỷ dị.
"Mộc Tiêm?" Vừa rồi Lâm Vãn nghe nha hoàn kia gọi nàng ta là Tiêm cô nương, chắc hẳn chính là tỷ tỷ của Mộc Nhu.
Mộc Tiêm gật đầu, dịu dàng nói: "Vừa rồi nha đầu kia va chạm phu nhân, mong phu nhân thông cảm cho, nàng ấy còn nhỏ tuổi chưa thấy qua —— "
Lâm Vãn đưa tay ngăn nàng ta nói, vén tóc trước trán ra sau tai: "Không cần phiền phức vậy đâu, trực tiếp đánh chết đi. Loại nha hoàn có dị tâm này không thể giữ lại được, cũng không biết là bị ai sai khiến, dám động thủ với khách nhân tôn quý."
Trong lúc nhất thời Mộc Tiêm sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Lâm Vãn, không biết nói gì.
Hiển nhiên nàng ta không ngờ Lâm Vãn lại không theo kịch bản như vậy, căn bản không hề khách khí chút nào, trực tiếp yêu cầu đánh chết nha hoàn này.
"Cô nương." Nha hoàn kia sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ tựa như là muốn ngã sấp xuống.
Sắc mặt Mộc Tiêm âm trầm một lát, nàng ta miễn cưỡng nuốt lửa giận vào, thấp giọng nói: "Đây là nha đầu trong phủ của tiên sinh, ta cũng chỉ là khách nhân, không có quyền xử trí."
Lâm Vãn thấy nàng ta cự tuyệt cũng không ngạc nhiên chút nào, hơi tiếc nuối nói: "A, thì ra ngươi đi theo Viên tiên sinh nhiều năm như vậy, ngay cả một đứa nha hoàn cũng không thể xử trí."
Cô giật giật cánh tay, kết quả hai nha hoàn bên người lập tức giữ chặt cô, dường như sợ cô chạy mất.
"Các ngươi nhẹ tay một chút, da ta non, nếu tối về, phu quân ta trông thấy trên cánh tay để lại dấu tay. E rằng các ngươi sẽ đến điện Diêm Vương báo cáo nhanh hơn đấy."
Lâm Vãn ngẩng đầu, hướng về phía trái phải cười hì hì nói một câu.
Hai nha hoàn kia lập tức rút tay về, sợ trễ một chút sẽ mệnh tang Hoàng Tuyền.
Lâm Vãn không bị kiềm chế nữa, lập tức sửa sang váy sam lại một chút, cười híp mắt nhìn nàng ta.
Vị cô nương Mộc Tiêm này đột nhiên đến, nha hoàn trước đó cố ý để một mình cô vào hậu hoa viên kia, rất có thể cũng là nàng ta thu mua, cô ngược lại cũng muốn xem thử đến tột cùng Mộc Tiêm muốn làm cái gì?
"Muội muội ta đâu?" Sau lưng Mộc Tiêm rõ ràng có dẫn theo mấy nha hoàn bà tử, bây giờ lại không có một người nào dám tiến lại, nàng ta vô cùng ảo não, lớn tiếng hỏi một câu.
Lâm Vãn nhíu mày: "Lời này của cô nương đúng là buồn cười, muội muội của ngươi ở đâu sao lại hỏi người ngoài làm gì?"
Lần đầu tiên Lâm Vãn và Mộc Tiêm gặp mặt, liền không có bất kỳ ấn tượng tốt nào về nhau, thậm chí còn suýt muốn bóp chết đối phương.
"Tỷ tỷ." Ngay lúc bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, Lâm Trí xuất hiện.