"Trời ơi bà làm cái gì vậy? Dọa tui hết cả hồn." - Nàng vừa ôm tim vừa thở dốc.
"Tui chỉ muốn good morning bà thôi mà." - Tôi ngây thơ chen vào ngồi.
Nghe tôi giải thích qua loa lãng xẹt xong thì nàng không nói gì nữa, sầu riêng nàng chỉ giữ cho riêng mình. Còn tôi thì dù sầu riêng hay sầu chung tôi cũng không giữ nổi, ngứa miệng quá tôi không chịu nổi nữa rồi. Tôi mang hết những suy nghĩ trong lòng ra nói cho nàng nghe:
"Bà ơi nghe bảo nam thần của bà có người yêu rồi á!"
"Ai là nam thần của tôi? Tui không còn nam thần nữa. Tui làm sao đấu lại với mấy thằng trai đẹp được" - Vừa nói nàng vừa mếu, trông tội quá, tôi không nghĩ lời nói đùa của mình lại gây tác dụng phụ kinh khủng như vậy.
"Thôi, đừng có mà làm quá nữa. Hôm qua tôi chỉ nói đùa thôi. Siêu bảo bối của bà không có gay đâu. Thích thoải mái đi." - Tôi cười khì khì lay lay cô nàng.
"Thiệt hông thiệt hông? Sao bà giỡn ác vậy? Làm tui cứ tưởng." - Ôi trời cái con người kì lạ. Vừa mới buồn đó giờ thì mắt sáng hơn sao, miệng cười toe toét rồi.
"Ừ tui định chọc mấy người thôi. Nhưng mà quên nó đi, cái quan trọng là giờ đi điều tra người nhóc đó thích cà." - Tôi đi thẳng vào chủ đề. Đến tôi còn khá ngạc nhiên vì sự hăng hái của mình. Nhưng mà chỉ vì tôi là con người có tính tò mò cao thôi, không có ý gì khác đâu.
"Cái gì? Hết gay xong giờ qua có bạn gái rồi à? Sao trai đẹp bây giờ không yêu nhau thì cũng là hoa đã có chậu vậy trời." - Dĩnh Vy ôm đầu đau khổ. Tôi cũng gật đầu đồng tình với nàng, vì thế ế đang là xu hướng đó.
"Ừ vậy nên bà giúp tui tìm xem ai là người nhóc đó thích nha." - Tôi cười xin xỏ.
"Sao tự nhiên bà quan tâm siêu báu vật của tui quá vậy? Đừng có nói là..." - Nàng lại thế rồi.
"Bà chơi với tui lâu rồi bà cũng biết, tui thích lo chuyện bao đồng lắm, mà tui cũng không thích trai trẻ đâu. Với lại bà cũng tò mò mà" - Tôi nịnh nọt nàng ta. Mà cũng đúng thật sao dạo này tôi hay quan tâm đến hắn thế nhỉ?
"Ờ nể tình bà đó nha." - Nàng ta trề môi nhìn tôi. Tôi nói cũng trúng tim đen nàng ta mà còn giả bộ.
"Hì hì yêu bà lắm luôn." - Tôi chu mỏ vờ hôn nàng nhưng nàng sao nỡ hất bỏ tôi.
Giờ ra chơi, tôi núp sau lưng nàng lén lút đi xuống lớp hắn. Rõ ràng chính tôi là người giao kèo muốn mình với hắn tránh xa nhau ra một chút nhưng hắn chưa lên lớp tôi ngày nào thì tôi đã xuống lớp hắn thường xuyên. Tôi lấp ló nhòm ngó đằng trước, lớp hắn có cái gì mà đông thế không biết? Gái đâu nhiều dữ vậy nè? Tôi tò mò len lên trước, nhón chân ngó ngó vào lớp hắn, thiệt tình lùn cũng là cái tội. Dĩnh Vy còn ghê gớm hơn tôi, một phát đẩy bay hết mọi người chen lấn lên đằng trước. Tôi hiếu kì khều khều một bạn gái kế bên hỏi:
"Chuyện gì thế?"
"Nghe nói lớp này có trai đẹp nên vô xem thử" - Bạn í trả lời tỉnh bơ.
Tôi trố mắt nhìn khuôn mặt thản nhiên của bạn í. Riết cái trường này loạn rồi. Học không học lo đi ngắm trai là sao? Bộ trường này trai tuyệt chủng hết rồi à, tụi nó có phải khủng long hay người ngoài hành tinh đâu. Tôi khinh bỉ lui từ từ ra khỏi đám đông, căng mắt mò Dĩnh Vy rồi nắm tay lôi cô nàng đi cùng. Vốn dĩ định tới xem coi hắn có hẹn hò mờ ám với người ấy không lại thành ra như này. Tôi đưa mắt nhìn lớp hắn lần cuối, xác định là không có hắn thì quay mông đi về lớp. Có vẻ tới khá trễ rồi, hắn ta đã chuồn mất với người ấy, coi như hôm nay công cốc.
Đứng trước cửa lớp, tôi bám dính người vào lan can đưa mắt nhìn xuống sân trường. Bạn Trương Dĩnh Vy thì đã biến đi nhìn trai bỏ rơi tôi rồi. Số phận của tôi là lúc nào cũng bị ruồng bỏ. Vô tình tôi bị một dáng người quen thuộc thu hút. Là hắn, vẫn dáng vẻ đẹp trai chói lóa như vậy, nhưng không còn lạnh lùng mà là tươi cười vui vẻ. Kế bên là một cô bé khá dễ thương, mái tóc dài chấm vai gợn sóng, dù không nhìn rõ mặt nhưng với trực giác của con gái, tôi có thể khẳng định như vậy. Cô bé ấy trông rất nhỏ nhắn, tôi có cảm giác như hắn là cả bầu trời với bé ấy. Bọn họ nói chuyện, cười đùa, không khí rất thoải mái không như tôi với hắn, gặp đâu là cắn nhau tới đó. Khung cảnh rất là lãng mạn, trông như những bộ phim tình yêu tuổi học trò.
Nếu là bình thường thì tôi đã ôm má, híp mắt khen lấy khen để. Nhưng bây giờ mắt tôi hơi hơi ngứa, trong lòng dậy sóng. mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Chắc cô bé đó là người hắn thích rồi, tôi nheo mắt cố nhìn bảng tên của bé ấy nhưng không được, ước gì tôi có Sharingan thì hay biết mấy. Tôi quyết không bỏ cuộc chạy nhanh xuống cầu thang cũng vừa đúng lúc bọn họ đi lên, nép mình vào bức tường tôi đưa nửa con mắt theo dõi. Thì ra là học chung lớp. Vui quá nhỉ? Ai vui chứ tôi đây chẳng vui tẹo nào. Chắc là tôi đang khó chịu vì dù đã 17 cái xuân xanh nhưng chưa có nổi một mối tính vắt vai, còn hắn vừa mới vào trường thôi thì đã có gái theo. Nếu là tôi thì ai chả tức, nói chi hắn là kẻ thù của tôi. Vậy là xong việc điều tra tung tích rồi, giờ là điều tra danh tín. Tự nhiên tôi thấy mình hăng hái lạ thường, thật tình thì chuyện đó có liên quan gì đến tôi nhỉ?