Cũng không biết đã quay về phòng ngủ bằng cách nào, dù sao khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trên giường.
Ánh mặt trời rực rỡ, xuyên qua tấm rèm chiếu thẳng lên người tôi và Ân Chân.
Một tấm chăn mỏng, đắp qua loa trên người chúng tôi.
Tôi nên giả vờ ngủ tiếp hay lập tức vùng dậy mặc lại quần áo rồi làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Bụng đói bắt đầu gào réo, tôi chưa bao giờ ngủ nướng muộn thế này.
Vờ chết xem ra không có khả năng rồi, khóe mắt tôi liếc sang bên cạnh, người kia dường như vẫn đang ngủ rất ngon.
Tôi thở phào, khe khẽ cầm bàn tay đang đặt trên eo mình lên, cơ thể vừa cử động thì đã bị người đó kéo vào vòng tay ấm áp.
“Em tỉnh rồi?” Ân Chân hỏi.
Đây chẳng phải đã biết rõ còn cố hỏi hay sao, tôi bực bội nghĩ, nhưng vẫn gật gật đầu.
Anh nở nụ cười mê hoặc: “Vậy ngủ thêm lát nữa đi!”
Tôi bần thần: “Em không buồn ngủ nữa.”
Giọng anh trầm xuống: “Nhưng anh vẫn rất mệt.”
Tôi buột miệng: “Ai bảo anh tối qua lại… lại…” Tôi cẩn thận cân nhắc lựa chọn từ ngữ: “Điên cuồng như thế.” Nói xong, tôi lại đỏ mặt trước anh.
“Dục vọng bị kìm nén suốt hơn ba trăm năm, em còn muốn anh phải nhẫn nhịn thế nào?” Ân Chân hừ lạnh, mặt vẫn chẳng thể hiện gì.
Cuộc đối thoại lúc tâm trạng cao trào nhất tối hôm qua bỗng ùa về trong trí nhớ của tôi.
“Anh… anh thật sự là Tứ gia?” Tôi há hốc mồm, mặt cứng đờ.
Anh nghiêm túc đáp: “Ừm!”
Ngay giây sau tôi đã nhảy dựng lên, chỉ vào anh, đầu óc trống rỗng, miệng kinh ngạc há hốc hồi lâu không khép lại được.
Ân Chân ánh mắt như thăm dò: “Niên Dĩnh, em đừng nói với anh em là Diệp Công thích rồng[1] đấy nhé.”
[1] Theo truyền thuyết, xưa có người tên là Diệp Công rất thích rồng. Đồ vật trong nhà khắc rồng, nóc nhà cũng khắc rồng. Con rồng thật biết liền đến nhà Diệp Công thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công thấy sợ quá, mặt vàng như đất, bỏ chạy. Truyện này dùng để ví với việc yêu thích trên danh nghĩa nhưng thực tế thì không.
Phản ứng đầu tiên của tôi, ai bảo Tứ Gia là người hướng nội ẩn nhẫn? Đó vốn là một tên đàn ông độc mồm độc miệng.
Phản ứng thứ hai, tôi trừng mắt há mồm, vẫn không dám tin đây là sự thật.
Ân Chân nhìn tôi từ đầu đến chân, điềm nhiên nói: “Em hãy mặc quần áo vào trước đã.”
Tôi “á” một tiếng, mặt đỏ tim đập nhảy xuống đất vớ lấy cái áo ngủ treo ở cửa tủ đầu giường, vội vội vàng vàng mặc vào.
Trong thời gian này, Ân Chân cứ thế nhìn tôi chăm chăm, không chớp mắt.
Tôi ném gối qua: “Anh nhìn đủ chưa hả?”
Anh ho một tiếng để che giấu sự bối rối: “Em nghĩ kỹ lại đi, nghĩ kỹ lại sẽ biết anh không lừa em.”
Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống đất, đau khổ suy nghĩ.
Anh viết chữ rất đẹp, giống hệt như nét chữ của Ung Chính.
Anh biết tiếng Mãn và tiếng Mông Cổ.
Anh giúp bác Thẩm thẩm định đồ cổ.
Phản ứng của anh khi nhìn thấy bọn tham quan.
Tính cách kiên cường cố chấp, không giữ thể diện.
Anh…
Thực ra trước mặt tôi anh chưa bao giờ che giấu thân phận thật của mình.
Tôi im bặt, anh đúng là Tứ Gia – Ái Tân Giác La Dận Chân. Tôi không biết lúc này nên khóc hay nên cười, một người như vậy ở bên cạnh tôi hơn nửa năm, thế mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đó.
Rõ ràng là uổng công xưng là Tứ Gia Đảng mà.
“Rốt cuộc em muốn khóc hay là muốn cười?” Dận Chân điềm đạm hỏi.
Tôi biết lúc này vẻ mặt của tôi chắc chắn rất phức tạp, tin tức quá đột ngột, quá kích động, tôi vừa mừng vừa sợ, khả năng chịu đựng của tôi đúng là không được tốt cho lắm.
Tứ Gia, Dận Chân, Ân Chân…
Tôi cúi mặt, thoáng mỉm cười.
Sau đó, lao vào lòng anh, đây là hành động duy nhất có thể diễn đạt được chính xác tâm trạng của tôi lúc này.
Đôi mắt đen láy của Dận Chân ngập ý cười, cũng vòng tay ôm chặt tôi.
Nhưng không ai để ý thấy tấm chăn mỏng trên người anh lại từ từ trượt xuống, thế là ngay giây khắc sau, trong căn phòng bắt đầu tràn ngập những tiếng rên xiết của tôi.
…
Tôi chống cằm cười quan sát anh.
Ân Chân, à không, giờ nên gọi anh là Dận Chân rồi. Vẻ mặt anh rất không tự nhiên: “Em làm gì thế?”
Tôi cười ngây ngốc, cười ngây ngốc mãi, tiếp tục cười ngây ngốc.
Anh thở dài, thở dài mãi, tiếp tục thở dài.
“Anh đói rồi.” Anh nói.
“Em đói từ lâu rồi.” Tôi bĩu môi.
Dận Chân nhìn tôi với ánh mắt đáng thương.
Tối qua có lẽ chưa ăn gì, lại thêm vận động quá sức, không đói mới lạ.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi!” Tôi cười, nắm tay anh. “Phải chúc mừng một bữa thật ngon mới được.”
“Chúc mừng điều gì?” Anh không hiểu, hỏi.
Tôi đắc ý. “Chúc mừng em nhận được Tứ Gia anh.”
“Niên Dĩnh, anh có một câu muốn hỏi em.” Dận Chân nghiêm túc.
“Hỏi đi!” Tâm trạng tôi rất vui, nếu anh hỏi tôi mật mã tài khoản ngân hàng, có lẽ tôi cũng sẽ nói với anh.
“Vì anh là Tứ Gia em mới thích, hay là vì Tứ Gia nên em mới thích anh?”
Tôi ngẩn người, câu hỏi này cũng thâm sâu như câu trứng có trước hay gà có trước vậy. “Có khác biệt không?”
“Có khác biệt.”
“Rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng.”
Tôi vò vò tóc: “Vậy đợi em nghĩ xong sẽ trả lời anh.”
“Được.”
Đột nhiên tôi liếc mắt nhìn thấy trên cổ và lưng Dận Chân đều là những dấu vết cào cấu do tôi gây ra, tôi do dự: “Ngộ nhỡ bị người khác hỏi thì biết trả lời thế nào?”
Dận Chân thản nhiên: “Nói là bị mèo hoang cào.”
Tôi: “…”
Trước khi ra khỏi cửa tôi mới phát hiện ra sàn gỗ trong nhà bếp bị con dao rơi xuống làm hư một miếng nhỏ, tôi oán trách nói: “Đều là việc tốt do anh làm đấy.”
Dận Chân nghiêm túc suy nghĩ: “Hay là em đến chỗ anh ở đi, chỗ anh lát đá hoa, không vỡ không sứt.”
Tôi: “…”
A hoàn nghiện rồi!
Lúc ăn cơm, tôi nhìn anh một cái, gắp một miếng rau, lại liếc anh một cái, và một miếng cơm.
Dận Chân khẽ chau mày: “Mau lau nước miếng của em đi.”
Tôi cụp mắt khẽ cười làm theo lời anh.
Đột nhiên anh lẩm bẩm: “Tại sao anh lại có cảm giác mình như dê vào miệng hổ thế nhỉ?”
Tôi: “…”
***
Trước đó tôi còn quấn khăn rất chặt ở cổ, vừa về đến cửa hàng, tôi liền quên mất, quên cả hình tượng cởi khăn ném sang một bên.
Dư Tiếu Thanh hồ nghi nhìn tôi: “Chị Dĩnh, cổ chị bị làm sao đấy?”
Tôi thất kinh, mặt lập tức đỏ hồng, thầm than: “Chết rồi!”
Hoài Ngọc dùng ánh mắt rất mờ ám liếc nhìn tôi, cười gian vài tiếng: “Là cà ri gà[2].” Tiểu Thanh đột nhiên như hiểu ra, thần sắc bắt đầu mờ ám khó hiểu.
[2] Cà ri gà tiếng Quảng Đông có nghĩa là vết hôn.
Trịnh Tiểu Vân cũng hào hứng châu đầu lại: “Cái gì là cà ri gà?”
Tôi cụp mắt khẽ đáp: “Cà ri gà là cà ri gà, em đừng hỏi nữa.”
“Sao lại thành ra thế này?” Tiểu Vân vẫn không chịu thôi.
Tôi đành phải nói: “Em đi hỏi anh chị ấy.”
Tiểu Vân chống cằm nghĩ một lát, hỏi: “Có phải ăn cà ri gà vào xong sẽ bị…”
Tôi: “…”
Hoài Ngọc: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Hoài Ngọc kéo tôi ra một góc, hỏi: “Xem ra cậu đã thành công rồi?”
Tôi xấu hổ: “Cậu đừng có nói dung tục thế được không.”
Cô ấy gian tà hỏi tiếp: “Một đêm mấy lần?”
Tôi khẽ ho: “Quan trọng là ở chất lượng chứ không phải số lượng.”
“Đừng giở trò đó ra với mình.”
Tôi nhìn nhìn xung quanh, khẽ hạ giọng: “Trong sách giáo khoa cấp ba có một bài văn rất nổi tiếng, cậu đọc bao giờ chưa?”
“Bài nào?”
“Luận về đánh lâu dài.” Tôi nhẹ nhàng ném ra một câu.
Hoài Ngọc trong nháy mắt phá lên cười như điên.
Sau khi nghe điện thoại, Hoài Ngọc cười tươi nói: “Tối nay nếu các vị không có kế hoạch nào khác, Thập Nguyên nói muốn mời mọi người ăn cơm.”
Tôi ôm chặt bạn: “Có chuyện vui muốn tuyên bố?”
“Anh ấy thăng chức, chuyện này có đáng chúc mừng không?”
“Đương nhiên phải chúc mừng, nhưng Thập Nguyên bỏ tiền ra mời cơm, cậu không có chút thành ý nào à?”
Hoài Ngọc nghiêng đầu nghĩ: “Vậy mình mời mọi người đi hát karaoke.”
Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới bài Được lòng dân sẽ có thiên hạ, rùng mình, tôi không muốn lỗ tai của mình lại bị tra tấn lần nữa: “Hay là thôi đi!”
Hoài Ngọc hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, gian tà liếc tôi một cái.
Tôi nhanh chóng lan truyền tin vui này, đồng thời tự ý thêm vào một câu: “Có thể mang theo người thân.”
Tiểu Thanh sung sướng gọi điện thoại cho Kha Phong.
Tiểu Vân vui vẻ: “Vừa khéo Mục Hàn hôm nay cũng về, mọi người lại có thể tụ tập rồi.”
Tôi thì lại không vui nổi, Mục Hàn về Thượng Hải, phận làm em gái như tôi lại chẳng hề biết gì, xem ra ông anh trai này càng ngày càng phớt lờ tôi rồi, lát nữa xem tôi trừng trị thế nào!
Thôi Thập Nguyên đặt chỗ ở một nhà hàng Nhật trên đường Trần Thiên Địa, chúng tôi đợi Mục Hàn đến cửa hàng hoa, sau đó một đoàn bảy người hùng dũng tiến về phía trước.
“Hôm nay anh phá sản rồi!” Tôi cười.
Thôi Thập Nguyên chẳng để tâm: “Chuyện nhỏ, mọi người vui là được.”
Tôi cởi giày ngồi trên tatami[3], Tiểu Thanh và Tiểu Vân tranh nhau gọi đồ, gọi một bàn đầy những cá hồi sống, sasimi, cá ngừ, mực thẻ, tôi từ trước đến nay vốn không thích mấy thứ này, chỉ gọi một phần đậu phụ hấp và sushi cuộn, tôi đoán chừng Dận Chân cũng không ăn quen nên quan tâm gọi cho anh mỳ udon và trứng cuộn.
[3] Một loại sản phẩm truyền thống của Nhật Bản (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà.
Thập Nguyên khi nói chuyện thích vung tay vung chân, ân cần mời mọc: “Mọi người ăn nhiều vào nhé, không đủ gọi thêm.”
Tôi ngồi một lát cảm thấy nóng quá không chịu được: “Sao nóng thế này!”
Hoài Ngọc cởi áo khoác ngoài ném sang một bên: “Ống dẫn nhiệt ở dưới tatami, mình quên nói với cậu là mặc ít một chút.”
Mọi người bắt đầu lần lượt cởi áo khoác, chỉ có tôi không dám. Tôi không chỉ không dám cởi áo khoác, đến cái khăn đang cuốn chặt trên cổ tôi cũng không thể cởi. Trước đó bị bọn Tiểu Thanh nhìn thấy thì cũng thôi, nếu bị Mục Hàn nhìn thấy, chắc chắn tôi không sống được nữa.
“Nóng cũng là do em kêu, còn gói chặt mình như gói bánh thế làm gì.” Mục Hàn khinh miệt nói.
Trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi, vội vàng cầm khăn giấy lau đi, miệng nói cứng: “Em thích thế, em thích thế đấy.”
Hoài Ngọc mím môi cười, tôi tức tối lườm cho cô ấy một cái, nếu cô ấy dám nói ra, tôi sẽ lật mặt tại trận.
Dận Chân sờ sờ mũi, như cười như không.
Tôi vừa xấu hổ lại vừa cuống, tất cả là do lỗi của anh, anh còn có mặt mũi nào mà cười tôi nữa.
Lúc này Tiểu Vân mới kéo tay Mục Hàn hỏi: “Anh có biết cái gì là cà ri gà không?”
Tôi đột nhiên đỏ mặt tía tai, tức tối nhéo một cái thật đau vào đùi Dận Chân. Nếu tôi bị mất mặt, nhất định phải kéo anh xuống nước cùng.
Dận Chân không dám kêu thành tiếng, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của anh khiến tôi thoải mái hơn nhiều.
Mục Hàn tò mò quay đầu sang nhìn chúng tôi: “Cà ri gà là một món ăn à?”
“Nhưng sao chị Dĩnh lại bảo em hỏi anh?” Tiểu Vân kiên quyết truy hỏi tới cùng, trước kia sao không nhận ra cô ấy lại hiếu học như thế này nhỉ?
“Chắc bởi vì anh là một người đàn ông của gia đình?”
Tôi nhẹ người, may mà Mục Hàn cũng không biết nó có ý gì.
Nhưng không đợi cho tôi được vui trọn vẹn, Tiểu Thanh và Hoài Ngọc đã phá lên cười nghiêng ngả.
Mục Hàn thấy họ cười thì rất lạ: “Hai người cười gì?”
Tôi lập tức nói: “Họ bị trúng gió, mặc kệ họ đi.”
Hoài Ngọc và Tiểu Thanh cười không dứt, tôi cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kẻ nào còn cười tôi sẽ sa thải kẻ đó.”
Không ngờ chiêu này chẳng có tác dụng gì, Tiểu Thanh và Hoài Ngọc cười càng hung tợn hơn, người nằm gục trên vai Kha Phong, kẻ nhào vào lòng Thập Nguyên mà cười.
Hai tên đàn ông vừa nghe xong, một kẻ cười tới mức đập bàn thùm thụp, kẻ còn lại cười không thể ngồi thẳng được người, tôi tức tới tê cả răng, nhưng lực bất tòng tâm.
Mãi mới đợi được bọn họ cười xong, vận hạn coi như đã qua, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi rất nhanh sau đó mũi dùi lại hướng thẳng vào tôi.
Nguyên nhân là Dận Chân cũng cởi áo len, chỉ mặc một chiếc áo T shirt mỏng, vết cào nơi cổ lại lộ ra rất rõ ràng.
Mục Hàn không biết do tốt bụng thật hay giả tò mò hỏi: “Ân Chân, sau gáy anh bị làm sao đấy?”
Tôi chỉ muốn tìm lỗ nẻ mà chui, từ mặt tới cổ tới tai chỗ nào cũng đỏ như tôm luộc.
Dận Chân điềm tĩnh như không: “Tối qua trên đường về, bị một con mèo hoang trong tiểu khu cào.”
“Ồ!” Mục Hàn như hiểu ra. “Vậy sau này anh phải cẩn thận!”
Dận Chân gật gật đầu.
Mục Hàn lại nói thêm một câu: “Tốt nhất là đi tiêm phòng đi, tôi sợ mèo hoang có bệnh truyền nhiễm.”
Khóe mắt Dận Chân liếc sang tôi, tâm trạng vui vẻ, môi nhếch lên cười.
Trong lòng tôi đang thầm chửi rủa Mục Hàn cả một trăm linh tám lần: Anh mới có bệnh truyền nhiễm, cả nhà anh có bệnh truyền nhiễm.
Vô tình, tôi đã lôi cả mình ra rủa.
Hoài Ngọc đột nhiên nói: “Hứa Lăng Phi không có ở đây, cũng thấy nhớ nó quá!”
“Vậy lần sau mình đưa nó về ở vài hôm, mẹ nó chẳng thích quá!” Tôi đáp.
Dận Chân khẽ hừ một tiếng, chỉ mình tôi nghe thấy. Khóe miệng tôi cũng nhếch lên, nhìn sang anh như khiêu chiến.
Vì nhiệt độ trong phòng nóng ấm nên mặt anh hồng hào, khóe miệng giật nhẹ một cái, ý cười dịu dàng ấm áp. Môi anh cũng rất mềm và ấm, lúc này tôi nhìn tới vết thương của anh, nhớ lại sự cuồng dại đêm qua, mặt càng nóng bừng bừng.
“Người rất đẹp!” Hoài Ngọc lẩm bẩm sau lưng tôi, mắt nhìn chằm chằm về phía Dận Chân. Mặc dù hơi gầy, nhưng lại khá gợi cảm; không tráng kiện cũng không có các múi thịt, nhưng vòm ngực rộng, da trắng, mịn màng đặc trưng, da còn đẹp hơn da con gái là tớ.
Tôi vội vàng điều chỉnh hơi thở, không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu không sẽ phụt máu mũi mất.
Thôi Thập Nguyên nổi cơn ghen: “Cơ thể anh ta sao đẹp bằng anh được?” Anh ta vừa nói vừa cởi áo sơ mi, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, nhìn kỹ, còn là hiệu CK đấy. Cơ thể anh ta tráng kiện, là kiểu hoàn toàn ngược lại với Dận Chân.
Hoài Ngọc khinh miệt: “Em ghét nhất đàn ông có vòng ngực lớn hơn em”
Thôi Thập Nguyên cũng không chịu lép vế: “Anh cũng không thích phụ nữ vòng hai còn to hơn vòng một.”
Hoài Ngọc hừ: “Ý anh muốn nói tới bạn gái cũ của anh?”
Chúng tôi: “…”
Thực sự nóng tới mức ăn không ngon, cả bọn nhao nhao đòi về nhà.
Thôi Thập Nguyên bèn thanh toán.
Dận Chân cầm giày đi giúp tôi, lại còn tỉ mỉ buộc dây giày rất chặt.
Tôi ngẩn người.
Anh khẽ nói: “Thực hiện giấc mơ giữa ban ngày của em.”
Trước mắt tôi một làn sương mờ bao phủ.
Anh nửa như tự trào, nửa như thổ lộ chân tình: “Không ngờ đường đường là Tứ Ca anh lưu lạc đến thời hiện đại, cũng có lúc phải nịnh nọt dỗ dành để lấy lòng phụ nữ.”
Tôi phá lên cười, trong lòng không phải không cảm động.
Trên đường về, bởi vì tôi còn muốn đi mua ít hoa quả nên chúng tôi xuống xe trước.
Bên cạnh cửa hàng hoa quả là hiệu thuốc, tôi vội vàng liếc mắt nhìn, còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng định thần nhìn lại, quả nhiên trên tấm biển trước cửa hiệu viết: Hiệu thuốc Ích Thọ Xuân[4], năm chữ rất to.
[4] Hiệu thuốc bán những loại thuốc tráng dương, tăng cường sinh lực…
Tôi và Dận Chân nhìn nhau im lặng.
Đợi tôi chọn táo xong, đưa túi hoa quả cho anh, một lần nữa khi đi ngang qua cửa hiệu thuốc, Dận Chân không kìm được nhìn một cái.
Khóe miệng tôi co giật: “Có phải anh rất muốn vào trong đó mua gì không?”
Dận Chân nhếch miệng, khẽ nheo mắt: “Em cảm thấy anh có cần không?”
“Hừ, ai biết!”
Mắt anh thấp thoáng cười: “Không tin? Lát nữa chúng ta thử xem.”
Tôi: “…”
Vừa vào đến tiểu khu, tôi giơ tay đón lấy cái túi từ tay anh, chỉ vào hướng tòa nhà phía trước, cười hi hi xua tay: “Bye bye!”
Anh kéo tôi lại: “Em đi đâu?”
“Ai về nhà nấy.” Tôi cười rất gian. Tôi chính là muốn báo thù việc anh chuyển đi, báo thù những ấm ức mà tôi đã phải chịu.
Anh trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Cùng đi!”
Tôi cười: “Không đi chung được, không thuận đường mà.”
Anh trừng mắt: “Anh về thật đấy!”
“Ừ!” Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Dận Chân không thèm quan tâm tới tôi nữa, quay người đi ngược hướng với tôi.
Tôi cắn môi, lòng thầm thất vọng, không thể dỗ dành tôi một chút hay sao?
Về đến nhà, buồn bã vò tóc bứt tai.
Mở tivi, nhưng chẳng xem được gì.
Lên mạng trò chuyện, người khác hào hứng nói liền mười câu, tôi mới hờ hững đáp một câu khiến người ta càng thêm buồn bực.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, tinh thần tôi bỗng phấn chấn, nhìn qua mắt mèo thấy dáng Dận Chân, tôi đắc ý mím môi.
Tôi cố ý làm mặt lạnh: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh về nhà.” Anh cố ý nhấn mạnh từ “nhà”.
Tôi có thể cảm nhận được sự ngọt ngào trong câu nói ấy.
Tay anh cầm một túi hành lý đơn giản, lách người đi vào, thông đường thuộc lối sắp đặt ổn thỏa.
Tôi bất lực: “Thế căn hộ anh thuê bên kia thì làm thế nào? Tiền thuê nhà trả rồi, lãng phí quá.”
“Chẳng phải tại em à?”
“Liên quan gì đến em!”
Dận Chân ngẩn người, thở dài: “Em không thể dịu dàng một chút sao?”
Tôi chẳng chịu thỏa hiệp: “Chẳng phải anh là người rất bủn xỉn, đề cao tinh thần tiết kiệm à?”
Anh ung dung: “Vì vậy nên ngày mai anh sẽ trả phòng.”
Tôi nghiến răng: “Thế cũng phải được chủ nhà đồng ý.”
“Việc này anh sắp xếp rồi, em không cần phải lo!”
Tôi: “…”
Anh cười tới mức tôi thật sự muốn đánh anh.
Tôi nghiến răng trèo trẹo: “Tứ Gia, người cổ hủ như anh không cảm thấy chúng ta cô nam quả nữ sống cùng nhau rất không ổn sao?”
Anh nhún vai: “Trong xã hội hiện đại, việc nam nữ chưa kết hôn sống chung không phải việc gì to tát nữa.”
Tôi đầu ù đặc: “Sao anh chẳng học được thứ gì tốt thế?”
Anh nghiêm túc: “Đây cũng có thể coi là tiến bộ một bước về tư tưởng mà.”
Tôi bị tắc nghẹn không thốt nên lời. Đột nhiên, tôi nói: “Nếu anh đã có thể chấp nhận cuộc sống mới, vậy sau này phải tuân thủ nguyên tắc trong trò chơi của xã hội hiện đại.”
“Ví dụ?”
Tôi chớp chớp mắt. “Ví dụ mùa hè em ăn mặc hơi mát mẻ, anh không được bực bội.” Tôi len lén liếc nhìn anh, thấy sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, tôi nói tiếp: “Ví dụ em với người ngoài gặp nhau là ôm hôn, anh cũng phải thản nhiên chấp nhận.”
Anh đáp không hề do dự: “Được!”
Tôi bỗng thấy nghi ngờ: “Anh thật sự rộng lượng như thế sao?”
Anh gật đầu.
Nhưng sao tôi cảm thấy trong đầu anh đang ẩn chứa âm mưu gì đó? Tôi bĩu môi: “Anh nhất định đã nghĩ ra cách để đối phó rồi.”
Dận Chân từ từ mỉm cười: “Thông minh!”
“Nói xem!”
“Đến khi ấy em sẽ biết.”
Tôi đâu dám mạo hiểm, bèn quấn chặt lấy anh không tha: “Mau nói đi!”
Thần sắc anh có chút ám muội, mắt liếc nhanh qua người tôi. “Anh sẽ khiến em phải tự giác mặc nhiều hơn một chút.”
Có ý gì, tôi không hiểu. Hỏi lại, anh không chịu nói rõ hơn.
“Thế còn ôm hôn khi gặp mặt?”
“Nhận lễ đáp lễ, em làm thế nào, anh cũng sẽ làm thế ấy.” Đôi môi mỏng của Dận Chân nhếch lên.
Mặt tối lại, tôi sao nỡ để người khác động vào anh: “Anh giỏi lắm!”
Anh mỉm cười thản nhiên đón nhận lời nhận xét của tôi.
Dận Chân tắm xong đi ra, tôi đã pha hai cốc trà, một cốc đặt trước mặt anh, một cốc mình cầm.
Anh liếc tôi: “Nhìn bộ dạng này, xem ra phải tâm sự suốt đêm?”
Tôi cười hì hì: “Nếu nhanh, có lẽ chỉ tới nửa đêm thôi.”
“Em muốn biết gì nào?” Anh hỏi.
Tôi mỉm cười, anh đúng là rất hiểu tôi. Buổi sáng sau khi biết được thân phận thật của anh, đầu óc tôi vẫn chưa phản ứng lại được, sau khi bình tĩnh, có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi cho rõ.
“Câu đầu tiên, sao anh lại đến ba trăm năm sau?”
“Anh cũng không biết, tối hôm trước đi ngủ vẫn còn rất bình thường, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy đã thấy ở cạnh thùng rác rồi.”
Tôi sờ cằm suy nghĩ nghiêm túc.
Dận Chân ngáp: “Nếu không còn hỏi gì nữa, anh ngủ trước đây.”
“Còn chưa hỏi xong.” Tôi ngẫm nghĩ, đột nhiên tức tốc truy hỏi. “Người phụ nữ anh yêu nhất có phải Niên phi không?”
Anh liếc tôi: “Người phụ nữ em nói anh không quen.”
Tôi băn khoăn: “Sao anh lại không quen, trong tiểu thuyết viết thế mà?”
“Đại khái thì anh biết em đang nói tới ai, đáng tiếc anh chưa kịp gặp cô ấy đã đến đây rồi.” Dận Chân nửa đùa nửa thật, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Đầu tôi lóe lên. “Năm anh xuyên không đến đây là năm nào?”
“Năm Khang Hy bốn mươi bốn.”
Thì ra là thế, tôi thầm gật đầu, khi đó Tứ Gia chưa lấy nàng ta. Tôi khẽ ho một tiếng: “Câu tiếp theo, tại sao anh lại muốn truyền ngôi cho Hoằng Lịch, tên tán gia bại sản đó?”
Ân Chân sa sầm sắc mặt: “Anh có đọc ghi chép trong sách sử, đánh giá giành cho nó là ham hố việc lớn công to, tự phụ, một tên phá gia chi tử điển hình, nếu biết sớm thế này, khi nó vừa ra đời anh đã bóp chết nó.”
Tôi rùng mình. Nghĩ thế nào đó thấy không đúng: “Năm Khang Hy bốn mươi bốn Hoằng Lịch còn chưa ra đời mà?”
“Đấy là anh chỉ giả sử thế thôi.”
Tôi cười ngất, tôi toàn hỏi những câu mà ngay bản thân anh cũng chưa kinh qua.
Anh hỏi lại: “Còn gì nữa không?”
“Đừng vội, để em nghĩ đã.” Tôi bĩu bĩu môi. “Anh phải kiên nhẫn một chút.”
Anh bất lực: “Anh thật sự rất buồn ngủ.”
“Tại sao anh lại đối với Thập Tam tốt như vậy?”
Anh thoáng ngẩng đầu lên, như chìm vào hồi ức. “Năm nó khoảng một tuổi, cả ngày khóc lóc gào thét, dù là ai bế nó cũng không chịu.” Sắc mặt anh bỗng trở nên dịu dàng. “Cho đến khi anh thử giơ tay ra sờ vào khuôn mặt nhỏ xinh của nó, nó lập tức nín bặt, hai mắt đen láy long lanh nước nhìn anh chằm chằm, anh đi đến đâu, ánh mắt nó theo tới đó. Cảm giác được người khác dựa dẫm tin tưởng một cách tuyệt đối ấy khiến anh cảm thấy anh phải có trách nhiệm bảo vệ nó.”
Trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh đáng yêu khi Thập Tam Gia còn là một đứa bé con, bất giác cũng cười. “Còn…”
Dận Chân cúi đầu, dùng môi mình bịt chặt lấy cái miệng đang tía lia của tôi, hôn miên man cho tới khi thất điên bát đảo, đầu óc quay cuồng, mới buông tôi ra: “Em lấy đâu ra nhiều câu hỏi thế?”
“Thế gọi là bất si hạ vấn.[5]”
[5] Không bao giờ cảm thấy nhục nhã mỗi khi phải đi hỏi điều gì từ người thấp kém hơn mình.
Anh phì cười: “Thế mà em cũng nói được.”
Mặt tôi đỏ ửng, giơ tay thề. “Em hỏi câu cuối cùng nữa thôi.”
“Hỏi đi!”
Mặt tôi càng đỏ hơn. “Vậy tại sao trước kia… sau này lại…” Đây là câu trả lời mà tôi muốn biết nhất.
Ý cười thoáng lướt qua trong ánh mắt anh, anh đã biết câu hỏi mà tôi nói không đến đầu đến đuôi kia. “Anh đã từng nói cuối cùng anh vẫn phải quay trở lại thế giới của mình, vì vậy không thể cho em bất kỳ lời hứa hẹn nào. Hơn nửa năm nay, anh chưa từng từ bỏ tìm mọi cách để quay trở về, anh tìm đọc tất cả những sách cần đọc, tham khảo một vài thủ đoạn của các cao thủ trên mạng, nhưng đều vô dụng.” Anh điền đạm nói tiếp. “Tất cả những cách có thể áp dụng anh đều đã thử, kết quả vẫn thế. Vì vậy anh nghi, có lẽ ông trời muốn anh yên tâm ở lại đây rồi.” Anh chăm chú nhìn, ánh mắt mênh mang. “Tiểu Dĩnh, nếu anh không hạ quyết tâm, anh quyết không chạm vào em đâu.”
Trái tim vô dụng của tôi lại đập thình thịch, tôi chủ động dâng hiến môi mình, hôn lướt lên môi anh một cái, vừa vụng về vừa cố chấp. Cho dù chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi, thời khắc này, tôi sẽ ghi nhớ mãi mãi.
Anh ép tôi lên ghế sô pha, cắn vào tai tôi, tôi sợ nhột, cười hi hi lẩn tránh, anh luôn có cách để khơi dậy cảm xúc nơi cơ thể tôi, mơn man, khiến tôi cảm nhận được tình yêu của anh, dần dần hơi thở gấp gáp, tôi đã không còn là mình nữa.
Tôi vội vàng đẩy anh ra. “Không phải anh buồn ngủ à?”
“Lúc này hết buồn ngủ rồi.”
Tôi: “…”
***
Ngày hôm sau tôi mệt tới mức không đứng thẳng được.
Tôi chỉ muốn nói, dục vọng được tích lũy hơn ba trăm năm qua, thật không thể coi thường.
Tôi mặt mày nhợt nhạt không trang điểm, ngồi trước máy vi tính ngẩn ngơ.
Hoài Ngọc buồn bã nói: “Sân thượng của tòa nhà bọn mình ở bị căn hộ trên đó chiếm lĩnh rồi. Trên đấy là một vườn hoa nhỏ, có rất nhiều màu xanh, đẹp lắm.”
Tôi còn chưa kịp gõ xong một dòng, cô ấy lại nói: “Bọn chúng còn lắp cửa chống trộm ở thang máy, mẹ nó chứ.”
Tôi nói: “Cậu có thể phản ánh với ban quản lý tòa nhà.”
Cô ấy hừ một tiếng: “Trên đó họ mở cửa hàng kinh doanh, hợp tác với ban quản lý.”
Tôi cười: “Vậy mình giúp cậu điều một chiếc trực thăng lên đó thải nước tiểu, phân sống để cậu hạ hỏa nhé.”
“Được đấy được đấy!” Hoài Ngọc vỗ tay khen ngợi.
“Ừm, cậu đợi nhé.” Tôi tiếp. “Mình gọi điện thông báo cho Obama.”
Hoài Ngọc cười nghiêng ngả: “Tiểu Dĩnh, nghe cậu nói xong, mình thấy vui lên rất nhiều.”
Tôi đắc ý.
Phía sau vang lên một giọng nói hết sức bình thản: “Em chỉ biết nói linh tinh thôi.”
Tôi quay đầu, Dận Chân như cười như không nhìn tôi.
“Anh nhìn lén.”
Anh buông thõng: “Thị lực tốt, chẳng có cách nào cả.”
Tôi: “…”
Anh liếc mắt nhìn tôi, thấy bộ dạng tôi đầu bù tóc rồi, chê bai nói: “Cống hiến duy nhất của em dành cho đất nước chính là tiết kiệm thực phẩm và điện nước.”
Tôi tức tối, lại dám trêu tôi như thế.
“Còn không mau đi tắm rửa.” Anh nói.
Tôi chậm chạp bước vào phòng tắm, không cam tâm, thò đầu ra làm mặt quỷ với anh.
Dận Chân phì cười lắc đầu.
Phải tới hơn nửa ngày trôi qua rồi, tôi mới nhớ ra mình đã quên một vấn đề rất nghiêm trọng.
Thuốc tránh thai.
Mấy hôm nay không phải là thời kỳ an toàn của tôi, tôi không thể đảm bảo sẽ không “trúng thưởng”.
Tôi lập tức thay áo thay giày, Dận Chân ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính: “Em đi đâu?”
Tôi không kịp giải thích nhiều, chỉ nói nhanh: “Em về ngay.”
Tôi hít một hơi thật sâu, mới đủ dũng cảm bước vào hiệu thuốc. Mặt đỏ bừng cúi đầu hỏi thuốc tránh thai.
Dược sĩ rất có kinh nghiệm đưa cho tôi một hộp: “Có hiệu quả trong vòng 72 tiếng.”
Tôi đột nhiên thở phào.
Lúc đi ngang qua vườn hoa của tiểu khu, thấy hai đứa bé trai tầm bảy, tám tuổi đang cầm vợt cầu lông ném lên trên cành cây, ai ngờ quả cầu lông không rơi xuống mà vợt cũng bị mắc luôn trên ấy.
Tôi bỗng thấy thích thú: “Để chị giúp”, rồi cởi giày cao gót ném lên, phát nào trúng phát ấy.
“Cô thật lợi hại!”
Nịnh lại không đúng chỗ, tôi già đến thế sao, tôi lập tức chỉnh: “Gọi chị thôi!”
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn cúi mình: “Cảm ơn chị ạ!”
Tôi toét miệng cười, nhảy lò cò về phía chiếc giày vừa rơi.
Một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm nhìn hạn hẹp của tôi. Tôi ngẩng đầu, Dận Chân đưa giày ra, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.
“Hụ hụ!” Tôi cố che giấu sự ngượng ngùng. “Sao anh lại ra đây?” Tôi vừa đi giày vừa hỏi.
“Ra để xem em giấu anh đi làm chuyện xấu gì.” Anh cười mắt sâu hút, ẩn chứa hàm ý sâu xa.
Tôi cứng miệng. “Em coi việc giúp người làm vui.”
“Đúng thế, dùng giày cao gót làm ám khí.” Anh càng nói càng hào hứng.
Tôi trề môi. “Hừ!” Nói không lại thì bỏ chạy.
Anh kéo tôi lại. “Vừa rồi Tiểu Vân gọi điện, nói bác trai tới cửa hàng hoa, bảo em qua đấy.”
“Ồ!” Tôi chậm rãi đáp. “Em đi đây. Bye bye!”
Dận Chân lại kéo giật tôi lại. “Anh đi cùng em, vừa hay tài liệu bác trai nhờ dịch đã xong rồi.”
Tôi xì xì. “Anh đường đường là Tứ A Ca mà lại làm trợ lý cho bố em, không xấu hổ à?”
Anh điền đạm đáp. “Ngoài những việc này ra, anh chẳng làm được việc gì khác.” Vẻ lạc lõng thoáng lướt qua ánh mắt anh. Anh che giấu tâm tư rất tốt, nhưng vẫn bị tôi phát hiện.
Trái tim tôi thắt lại, mặc dù nói anh đã thích ứng với cuộc sống hiện đại, nhưng vẫn cảm thấy day dứt trong lòng vì không thể thực hiện được những tham vọng của mình.
“Em đang nghĩ gì?”
Tôi vội vàng che giấu: “Nghĩ xem giáo sư Mục tìm em có việc gì.”
Ánh mắt Dận Chân sâu như đáy biển: “Không được nghĩ linh tinh!”
Tôi miễn cưỡng cười. “Em không có!”
Anh cốc nhẹ vào trán tôi một cái. “Đi thôi!”
Giáo sư Mục chỉ hai bình rượu trên bàn, cười nói với Dận Chân: “Tặng cậu!”
Hoài Ngọc lẩm bẩm: “Trước tới giờ chỉ nghe con rể mua biếu bố vợ, thế mà bố vợ này còn mang rượu ngon tới lấy lòng con rể, thật hiếm thấy!”
Tôi mím môi thầm vui, thực ra giáo sư Mục chẳng thiệt vào đâu. Tứ Gia giúp ông dịch tài liệu, mấy người có được phúc phận này chứ? Đương nhiên, người may mắn nhất chính là tôi.
Giáo sư Mục nghiêng đầu cười: “May mà Ân Chân chỉ ra được một lỗi trong bài luận văn này, nếu không tôi chẳng biết giấu mặt vào đâu.”
Dận Chân khiêm tốn đáp: “Chỉ là một lỗi rất nhỏ, chưa chắc người khác đã để ý.”
Giáo sư Mục nghiêm sắc mặt nói: “Không thể nói thế được, làm luận văn học thuật quan trọng nhất là sự cẩn thận, lỗi dù nhỏ tới đâu cũng không thể bỏ qua.” Ông khẽ thở dài một tiếng. “Cậu nghiên cứu về sử Thanh kỹ như thế, thực khiến tôi ngạc nhiên.”
Tôi sợ còn nói tiếp sẽ bại lộ, vội xen ngang: “Như thế mới phù hợp với sở thích của người nào đó chứ!”
Giáo sư Mục hiểu ý cười. “Tiểu Dĩnh, con đi mua ít đồ ăn sẵn về đây, bố và Ân Chân cụng mấy ly, còn có vài việc bố cần thảo luận với cậu ấy.”
Tôi và Dận Chân cùng thốt lên.
“Anh ấy không biết uống rượu!”
“Cháu không biết uống rượu!”
Giáo sư Mục buồn bực: “Phản ứng mạnh thế!”
Tôi liếc Dận Chân, cảnh tượng anh ấy uống say hai lần trước vẫn còn đọng lại trong đầu. Mặt thoáng đỏ, tim run rẩy không ngừng. Tôi vừa quay đầu, đã bắt gặp ngay ánh mắt sóng sánh ý cười của anh, anh như nghĩ ra gì đó, cong miệng cười.
Tôi vội vàng nhìn đi chỗ khác. “Bố, anh ấy bị dị ứng với cồn.”
“Ồ!” Giáo sư Mục hiểu ra, không ép nữa.
“Hai người có thể dùng trà thay rượu cũng được.” Tôi cười cười. “Con đi mua đồ ăn.”
“Mình đi cùng cậu.” Hoài Ngọc nói, khoác tay tôi.
Trên đường đi cô ấy mặt nhăn mày nhó. “Tiểu Dĩnh, hình như mình “trúng thưởng” rồi.”
“Trúng thưởng gì?” Tôi tiện miệng hỏi. “Năm trăm vạn giải độc đắc à?”
Cô ấy đập vào đầu tôi một cái, giọng buồn buồn: “Hình như mình có thai rồi!”
Tôi kích động nhảy dựng lên: “Thật không?” Cuối cùng mẹ cô ấy cũng đã thành công trong việc giục cô ấy có thai.
Hoài Ngọc lườm tôi: “Cậu vui thế làm gì, có phải là cậu đâu.”
Tôi thổ huyết. Một lát sau, tôi cũng băn khoăn: “Chẳng phải hai người đều sử dụng biện pháp tránh thai sao?”
Hoài Ngọc hừ lạnh. “Tên Mười Đồng đó nhất định đã động tay động chân.”
Đầu tôi nổ ầm một tiếng, cười xấu xa.
“Còn cậu nữa, đừng giống như mình, tốt xấu gì mình cũng đã kết hôn rồi.”
Cô ấy nhắc nhở tôi, tôi lập tức lấy thuốc từ trong túi ra, mua một chai nước khoáng bên đường uống thuốc.
“Uống cái này không tốt đâu.” Hoài Ngọc nói.
“Mình biết!” Tôi nhướng mày.
Hoài Ngọc nheo mắt. Cậu phải bảo anh ta sử dụng bao, nếu không người khổ là cậu.”
Đối với vấn đề này, tôi cũng rất phiền muộn. Trong từ điển của Dận Chân, có lẽ không có hai từ tránh thai. Tôi phải nói thế nào với anh ấy đây?
Lúc tôi quay về, trong cửa hàng chỉ còn lại một mình giáo sư Mục.
Tôi hỏi: “Bố, những người khác đâu rồi?”
Giáo sư Mục cười đáp: “Ân Chân về cửa hàng của mình, Tiểu Vân và Tiểu Thanh theo về nghe giảng.
“Một đám lười nhác.” Tôi cười.
“Con gái. Con đi gọi nó về ăn cơm.”
Tôi vâng một tiếng, đặt đồ xuống.
Thực ra tôi rất không muốn sang cửa hàng bên cạnh tìm Dận Chân. Anh luôn bị một đám con gái ăn mặc trang điểm rực rỡ như hoa vây quanh, ánh mắt thì sùng bái hoặc là say mê, không cần nhìn cũng biết độ “hot” của anh thế nào, tôi rất ghét cảm giác ấy.
Tôi là một người phụ nữ bình thường nên khó tránh khỏi việc ghen tuông.
Tôi ra sức cắn chặt môi, sau đó chầm chậm đi qua.
Bên trong nhấp nhô toàn đầu người, đồng thanh chào: “Chào sư mẫu!”
Chút tâm sự ấm ức vừa rồi của tôi lập tức bị dẹp sang một bên, tươi cười gật đầu.
Dận Chân nhếch môi lên cười, anh hiểu rõ phản ứng của tôi lúc này, chắc chắn đang cười nhạo tôi.
Tôi vân vê gấu áo, ngượng nghịu.
“Em ngồi chờ một lát, năm phút nữa là xong thôi.” Dận Chân dịu giọng nói.
Đám học sinh kia chẳng còn tâm trạng mà nghe giảng, chúng xúm quanh lại tôi, hào hứng. “Sư mẫu, kể cho bọn em nghe tình sử của sư mẫu và thầy giáo Ân đi.”
Tôi cười nghiêng ngả, tôi và anh làm gì có tình sử nào. “Bọn tôi…” Tôi cố ý kéo dài sự chờ đợi. “Tôi nhặt được anh ấy bên thùng rác.”
Đám học sinh phá lên cười. “Sư mẫu thật hài hước.”
Ánh mắt Dận Chân thấp thoáng cười, nụ cười trên khóe môi cũng tươi hơn, cứ như cảnh tượng ấy đang ở ngay trước mắt, ánh mắt anh nhìn tôi có vài phần rưng rưng.
Bị anh nhìn chằm chằm đắm đuối, trái tim tôi lại nhảy nhót reo vui.
“Được rồi, hết giờ rồi, ngày mai gặp!” Dận Chân cười.
“Tạm biệt thầy Ân!”
Một học sinh khác bạo dạn quay sang tôi. “Tạm biệt sư mẫu!”
Những cô bé này thật đáng yêu, cũng chính cách xưng hô này khiến suy nghĩ trước đó của tôi thay đổi.
Tôi vui vẻ cầm tay Dận Chân, anh liếc xéo tôi: “Giữa thanh thiên bạch nhật, càn khôn sáng láng, em định làm gì?”
Tôi còn chưa kịp làm gì mà. “Vậy em buông tay anh ra là được chứ gì.” Tôi lẩm bẩm.
“Không được!” Dận Chân nắm chặt tay tôi, rất chặt, ngay sau đó cầm cả tay tôi đút vào túi áo mình.
Anh cười, ghé sát tai tôi thì thầm một câu, bậy tới mức tai tôi thoắt tím như gan lợn, hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Da mặt tôi không dày như anh, rõ ràng là tự làm tự chịu mà.
***
Giáo sư Mục ngồi ngẩn ngơ trước bàn, tôi gọi mấy tiếng mà ông không nghe thấy.
“Bố, bọn con về rồi.” Tôi dùng khuỷu tay huých ông.
“Ờ ờ…” Giáo sư Mục vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Bố sao thế?”
Ông nhẹ nhàng nói: “Mẹ gọi điện cho con chưa?”
Tôi lấy di động ra, có hai cuộc gọi nhỡ. “Vừa rồi con không nghe, giờ con gọi lại cho mẹ.”
“Không cần đâu, bà ấy gọi cho bố rồi.” Giáo sư Mục buồn bã. “Nói là lát nữa tới đưa thiếp mời.”
“Thiếp mời?” Tôi đột nhiên cao giọng.
“Ừ.” Giáo sư Mục ngập ngừng. “Đám cưới của bà ấy và Thẩm Bách Vũ.”
Tôi thận trọng quan sát sắc mặt bố, ông đã trở lại trạng thái bình thường, hình như còn cười.
Ông già không phải giận quá hóa điên đấy chứ, hay là cố ý dùng nụ cười để che giấu tâm trạng chán nản trong lòng?
Chẳng bao lâu sau Mục Hàn vội vội vàng vàng chạy tới, lông mày nhíu chặt, khẽ nói: “Tiểu Dĩnh, phải làm sao?”
Đương nhiên tôi vẫn mong bố mẹ trở về với nhau, người một nhà đoàn viên, nhưng trên thực tế đấy chỉ là khát vọng mà thôi, nếu cả hai người họ đều có lòng thì đã không giậm chân tại chỗ bao năm nay như thế.
Tôi chỉ còn biết lắc đầu thở dài: “Anh, e là không thể thay đổi được.”
“Vậy bố phải làm thế nào, cô đơn tới già à?” Mục Hàn do một tay giáo sư Mục nuôi lớn, luận về tình cảm thì còn sâu đậm hơn tôi. Anh không thỏa hiệp cũng là điều dễ hiểu.
“Việc này phải suy nghĩ đã.” Tôi gãi đầu.
“Đợi em nghĩ ra cách thì mẹ đã động phòng với người ta rồi.”
Câu này nghe thật chua chát. Tôi đẩy tay. “Vậy anh nghĩ đi!”
“Nếu anh nghĩ ra thì còn hỏi em làm gì.”
Được lắm, nếu anh đã thừa nhận IQ của em cao hơn anh thì em chẳng đôi co với anh nữa.
Cuộc đối thoại thiếu dinh dưỡng giữa tôi và Mục Hàn còn chưa kết thúc thì Niên phu nhân đã dẫn theo vị hôn phu tương lai của bà, cha dượng tương lai của tôi đến.
Mục Hàn khinh miệt liếc mắt, còn tôi chỉ còn biết cười ngây ngốc.
Niên phu nhân chỉ cầm một tấm thiếp mời đưa cho giáo sư Mục, cười tươi như hoa: “Đến sớm nhé!”
Giáo sư Mục trả lời rất phong độ: “Chúc mừng bà!”
Niên phu nhân giọng điệu nhẹ nhõm: “Cảm ơn!”
Tôi khẽ thở dài. “Mẹ, của bọn con đâu?”
“Hai đứa còn đòi thiếp mời nữa, tới ngày phải đến sớm để giúp mẹ tiếp khách.”
“Ồ!”
“Đúng rồi!” Niên phu nhân đưa túi thiếp trong tay cho tôi. “Viết hộ mẹ chỗ này!”
Tôi lẩm bẩm. “Mẹ đúng là biết sử dụng lao động miễn phí.”
“Sao có thể là lao động miễn phí?” Niên phu nhân lườm tôi.
“Có được thù lao không ạ?” Mắt tôi lấp lánh.
“Nằm mơ!” Niên phu nhân tỉnh bơ. “Con vốn đã là miễn phí rồi.”
Tôi khóc ròng.
Sau khi Niên phu nhân đi, giáo sư Mục tự cầm rượu rót cho mình một chén.
Tôi định giằng lại, Dận Chân ngăn tôi. “Để bác trai uống vài chén.”
Mục Hàn cũng nói: “Để bố giải tỏa một chút, bức bối quá càng tệ.”
Việc này đúng là khiến bố tôi sốc nặng, ông luôn cho rằng đợi mây tan trời sẽ quang đãng, nhưng sau này đến tư cách để chờ đợi ông cũng không có nữa.
Giáo sư Mục vẫy tay bảo mọi người cùng ngồi xuống, ông cười: “Các con đứng nhìn bố làm gì, mặt bố có mọc hoa đâu.”
“Bố, bố uống ít thôi!” Tôi lo lắng phát hoảng.
“Bố không phải mượn rượu giải sầu, mà bố mừng cho mẹ.” Giáo sư Mục từ từ nở nụ cười. “Thẩm Bách Vũ có lẽ sẽ mang lại hạnh phúc cho bà ấy.”
“Bố, bọn con ủng hộ bố, chỉ cần bố nói một câu, dù phải cướp dâu, con và em cũng giúp bố cướp mẹ về.”
Đầu tôi phình to, tôi đồng ý với hành động bạo lực này bao giờ? Tôi mà dám làm thế thì Niên phu nhân cũng dám chặt xương tôi.
Giáo sư Mục lắc lắc đầu.
Hoàn toàn khiến chúng tôi bất ngờ.
Mục Hàn hỏi: “Bố không tranh giành nữa?”
Giáo sư Mục vỗ vai anh trai tôi: “Mẹ con vui là được.”
Mục Hàn còn định phản bác, tôi đã nháy mắt với anh. Tôi nói: “Bố, ý của bố là chỉ cần mẹ hạnh phúc, bố cũng sẽ vui, phải không?”
“Không sai!” Giáo sư Mục lại rót một chén.
Tôi trêu: “Bố, thì ra bố vĩ đại như thế!”
“Thứ không thuộc về con, miễn cưỡng cũng vô ích.” Ông điền đạm.
Câu này khiến tôi rung động, tình yêu không thể miễn cưỡng, yêu là cảnh giới cao nhất.
Vì vậy nếu có một ngày, Dận Chân phải quay về ba trăm năm trước, hoàn thành tham vọng của mình, để trở thành một nhân vật trong sử sách, tôi nhất định sẽ mỉm cười mà tiễn anh.
***
Nhiệm vụ của Niên đại phu nhân giao cũng thật nặng nề, trên bốn tờ giấy A4 chi chít tên khách mời, tôi tính toán qua loa, nói ít cũng mấy trăm năm, mà đây cũng chỉ mới là một phần, xem ra đám cưới này không nhỏ.
Tôi tìm hai chiếc bút bi nước, cầm một xấp thiếp bắt đầu viết. Tôi đã rất cố gắng nhưng cả nửa ngày cũng chẳng được mấy tấm, càng viết càng chán, cuối cùng thì dứt khoát ném bút nằm thừ trên ghế sô pha.
Dận Chân từ nhà tắm đi ra, lau nước trên tóc, liếc mắt nhìn đống thiếp mà tôi viết, mày cau lại, nhìn tôi: “Chữ em sao xấu thế này?”
Tôi tức tối: “Xấu lắm đâu!”
Dận Chân vừa lắc đầu vừa nói: “Trước kia anh toàn chê chữ của Bát Đệ quá mềm mại, không đủ mạnh mẽ, hôm nay nhìn chữ em, anh lại thấy thật có lỗi với đệ ấy, đệ ấy viết còn đẹp hơn em cả trăm lần.”
“Không được nói thế!” Tôi tức không để đâu cho hết. “Em không phải Bát Đệ, câu này anh đi mà nói với Tiểu Thanh.”
Anh bóp bóp trán tôi. “Anh cũng chỉ là lấy ví dụ thôi mà.”
“Hừ!” Tôi quay ngoắt đầu tránh.
“Mấy cái này em để đấy, anh viết.” Dận Chân mềm mỏng, tôi hoàn toàn hết giận.
Đột nhiên tôi nhớ ra một vấn đề. “Bút tích anh để lại không nhiều, những chữ này mà bị truyền ra ngoài, sẽ khiến mọi việc hỗn loạn.”
Dận Chân không ngẩng đầu lên. “Mỗi tấm anh viết một kiểu, lại không đóng dấu, em sợ gì?”
Anh nói rất có lý, tôi yên tâm. Nhưng nghĩ lại: “Vậy dấu Phá Thần Cư Sĩ mà anh đóng trên bức tranh tặng em lần trước là…”
Anh điền đạm: “Cái dấu ấy anh luôn mang theo bên người.”
Mắt tôi sáng rực, đấy là đồ cổ. “Mau lấy ra cho em xem với!”
Dận Chân nhướn mày, không thấy anh có bất kỳ động tác nào, đã thấy một con dấu nằm trong bàn tay tôi.
Tôi cầm trong tay nghịch một lát, ánh mắt tha thiết: “Tặng em đi!”
Đáy mắt anh chất chứa ấm áp: “Em có biết hàm ý của việc tặng ấn chương không?”
Tôi nghi hoặc nhìn anh.
Anh không vui nói: “Đấy là tín vật đính hôn.”
Tim tôi run lên, vẻ mặt tinh quái: “Thế anh có đồng ý tặng em không?”
“Lẽ nào còn không phải em à?” Anh hỏi ngược lại.
Tôi tung nắm đấm thẳng vào ngực anh.
Khóe miệng anh nhếch lên cười vui vẻ.
Dận Chân bận viết thiếp mời, tôi không những không giúp, ngược lại còn ngồi bên gây rối.
Lúc lại hỏi anh: “Anh có đói không? Em làm đồ ăn đêm cho anh.”
Lát sau lại hỏi: “Em giúp anh mát xa nhé.”
Nhân lúc anh không để ý, tôi còn lén hôn anh một cái.
Anh đành bất lực nói: “Tiểu Dĩnh, em có thể ngồi im một lúc không? Em xem anh đã viết sai mấy tấm rồi.”
Tôi lườm anh, khả năng tập trung không cao, lại còn trách ai. Tôi tươi cười, tiếp tục hành động quấy rối của mình.
Anh nheo mắt, ánh mắt sâu hút, tôi mẫn cảm ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhân lúc anh còn chưa hành động, tôi nhảy khỏi tầm với của anh, phá lên cười khiêu khích.
Anh nhướn mày, giọng dịu dàng: “Em lại đây!”
Còn lâu, tôi đâu có ngốc.
“Anh có chuyện muốn hỏi em.”
“Anh hỏi đi, em đứng đây cũng nghe được.”
Ánh mắt Ân Chân lướt qua mặt tôi. “Vấn đề mà anh hỏi mấy hôm trước, em đã suy nghĩ chưa?”
“Câu hỏi gà có trước hay trứng có trước ấy hả, à không phải.” Khóe miệng tôi nhếch cao. “Anh hỏi em thích anh là thích Tứ Gia, nhưng rốt cuộc thì có gì khác biệt?”
“Em phải trả lời.” Anh giống như một đứa trẻ nhất quyết ăn thua đủ với tôi.
Tôi nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ ra, mở mắt: “Anh phải trả lời câu hỏi của em trước đã.”
“Cái gì?”
“Anh thích em vì em nhặt được anh hay vì người nhặt được anh là em?”
Anh buồn bực lặp lại: “Anh bị em làm cho rối tung lên rồi.”
Tôi nhún vai, cái tôi cần chính là hiệu quả đó mà.
“Là anh hỏi em trước, sao em lại chơi trò đấy.”
Tôi ngang bướng. “Anh trả lời em rồi em trả lời anh.”
Hiếm khi Dận Chân bị tôi nói cho không thể nói lại, lòng tôi thật sự hả giận.
Anh buồn quá hóa giận, cầm bút lên tiếp tục viết thiếp mời.
Tôi là kẻ gây chuyện, anh phớt lờ tôi, tôi vẫn muốn gây sự với anh. Tôi huých anh. “Này, đám học sinh đó anh dạy dỗ cũng khá đấy, em rất thích được gọi là sư mẫu.”
Dận Chân không thèm để ý.
Tôi lẩm bẩm nói với mình: “Cũng may anh thông minh, sớm làm rõ quan hệ giữa chúng ta.”
Anh vẫn không nói gì.
“Em nói cho anh biết, em là một hũ giấm chua đấy.”
Anh tiếp tục giả câm.
Tôi khẽ cười. “Có lần em hỏi Hoài Ngọc, nếu Mười Đồng có nhân tình thì cô ấy làm thế nào? Anh đoán xem cô ấy trả lời ra sao?”
Dận Chân không thèm nói gì liếc mắt nhìn tôi.
“Cô ấy nói: Mình sẽ nhắm một mắt, mở một mắt.” Tôi chậm rãi, khóe mắt liếc Dận Chân, rồi nói tiếp. “Em nói: Cậu thật rộng lượng!”
Dận Chân hào hứng nhìn tôi: “Đúng là rộng lượng!”
“Em còn chưa kể xong, đừng vội!” Tôi cười tít mắt. “Hoài Ngọc bổ sung: Cậu nhầm rồi, mình đang dùng súng ngắm anh ta.”
Khóe miệng Dận Chân cong lên.
“Vì vậy, đừng bao giờ đắc tội với phụ nữ, khi phụ nữ ghen sẽ rất khủng khiếp.” Tôi nhẹ nhàng kết luận. “Nhưng em thấy chiêu này quá phiền phức, nếu là em, anh dám có người phụ nữ khác bên ngoài…”
Tôi kéo dài giọng.
“Em sẽ làm gì?”
Tôi nghiến răng nhả chữ: “Em sẽ trực tiếp biến anh thành hoạn quan.”
Anh nghiến răng nín nhịn, cuối cùng không nhịn được, phá lên cười.
***
Tôi mở máy lên mạng, gần đây những tiểu thuyết xuyên không về thời Thanh được chuyển thể thành kịch bản phim rất nhiều, không biết Dận Chân có để ý không. Tính tôi rất xấu, lại có chút tiêu cực, trước kia còn có thể nhịn, nhưng từ khi Tứ Gia xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tôi liền không thể chịu được cảnh anh bị những bộ phim kỳ lạ kia làm xấu hình tượng.
Xem được một lúc tôi nổi cáu, diễn viên xấu đã đành, ít nhất cũng nên tôn trọng lịch sử, các A Ca hai bảy, hai tám tuổi vẫn đi học, các hoàng tử hơn ba mươi mới vừa lấy vợ, vô cớ tìm tới lầu xanh, nữ chính gào thét trước mặt mẹ của hoàng tử, các phi tần sớm đã qua đời từ lâu xuất hiện khắp nơi, các tình tiết vớ vẩn khiến tôi muốn nghẹn họng vì tức.
Ánh mắt Dận Chân như mọc rễ trên người tôi, tôi vội tắt máy, thứ này không thể để anh nhìn thấy. Tôi tức giận rồi thôi, nếu anh nhìn thấy, có lẽ sẽ muốn bóp chết cả biên kịch, đạo diễn lẫn diễn viên.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, vươn vai: “Ngủ thôi.”
Dận Chân đi tới, giơ tay bẹo má tôi. “Tiểu Dĩnh, sao mặt bên phải của em như bị sưng thế?”
Tôi kinh ngạc thất sắc, vội vàng chạy tới soi gương, quả nhiên mặt bên phải sưng một vùng, muốn khóc mà không có nước mắt.
Dận Chân lặng lẽ đứng sau tôi: “Chuyện gì thế?”
Giọng tôi nhẹ như tiếng muỗi. “Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc tránh thai.”
Anh đợi tôi nói tiếp, nhưng môi tôi mấp máy, không biết phải giải thích thế nào.
Dận Chân quay người đi vào trong, lòng tôi thất vọng khó nói.
Theo anh quay vào phòng khách, mới biết là đã nghĩ oan cho anh, anh mở máy lên mạng tra Google, môi mím chặt.
Thói quen không hiểu là đi hỏi Google này của anh là do tôi truyền lại, tôi lẳng lặng lau mồ hôi.
Dận Chân căng thẳng: “Tiểu Dĩnh, trước kia anh hoàn toàn không biết.”
“Anh đừng lo!” Hơi thở của tôi như nghẹn lại.
“Có phải em không muốn có con không?” Anh khẽ hỏi.
Đối với vấn đề này tôi vẫn không dám nhắc đến vì sợ làm tổn thương lòng tự tôn của anh, với một cổ nhân như anh, nhiều con nhiều cháu là phúc lớn, không chừng việc tôi không muốn sinh con sẽ khiến anh hiểu lầm. Đàn ông một khi đã ghen thì rất kinh khủng.
Tôi thận trọng sắp xếp câu chữ: “Sự nghiệp của em vừa khởi sắc, chưa định có con lúc này.”
Anh gật đầu: “Anh hiểu rồi.”
Tôi không nhìn thấy vẻ khác thường trên mặt anh. “Anh hiểu gì?”
Anh mím môi. “Yên tâm, anh hiểu rồi.”
Tôi sắp phát điên. “Rốt cuộc thì anh hiểu gì?”
Mắt thấp thoáng ý cười, anh đặt tay lên vai tôi, đột ngột cúi xuống hôn tôi, rất nhanh, rồi buông ra ngay.
Ý của anh là anh sẽ không động vào tôi nữa? Lần này tới lượt tôi lo lắng, vò đầu bứt tai, tâm trạng rối bời. “Thực ra, thực ra cũng còn có cách khác nữa.” Tôi lắp ba lắp bắp, lời nói tới miệng lại nuốt vào.
Hai mắt Dận Chân vẫn điềm tĩnh không gợn sóng. “Cách gì?”
Tôi buồn bực, không phải anh biết Google sao, anh phải tiếp tục tìm hiểu, bảo một cô gái như em phải nói thế nào đây.
“Không được nói nửa chừng.” Anh điềm nhiên.
Tôi đỏ mặt, miệng lí nhí: “Đeo áo mưa.”
Anh chau mày.
Tôi không đợi anh hỏi tiếp, chạy ào vào phòng ngủ, hoảng hốt ném lại bốn chữ. “Anh lên Google hỏi.”
Không bao lâu sau, Dận Chân tâm trạng vui vẻ bước vào.
Tôi vội vàng kéo chăn trùm kín đầu vờ ngủ.
Thần sắc anh thoáng lay động, tự cổ họng phát ra tiếng cười kìm nén. “Anh biết em chưa ngủ.”
Nhất định anh đang đào hố chờ tôi rơi vào, tôi kiên quyết không mở miệng.
Dận Chân cười, đôi môi dịu dàng lướt qua làn da sau tai tôi.
Tôi buồn tới mức chịu không nổi sắp cười thành tiếng.
Giọng anh trầm ân vang lên bên tai, vô cùng hấp dẫn: “Ngủ thật rồi à?”
Sự đã đến nước này, đành phải tiếp tục giả vờ.
Nhất thời không có động tĩnh gì.
Tôi he hé chăn ra nhìn, Dận Chân đang chậm chạp cởi áo ngủ, vừa cởi được một nửa, bộ dạng nửa kín nửa hở của anh càng khiến tôi nhức mắt. Phần xương quai xanh gợi cảm, vòm ngực rộng, vòng eo rắn chắc khỏe mạnh… da mặt tôi đột ngột nóng bừng. Liên tưởng tới những phần bị hạn chế tầm nhìn kia, tim tôi thắt lại, huyết mạch căng lên, không nhịn được nuốt nước miếng ực một cái rõ to.
“Buổi tối ăn chưa no à?” Dận Chân hỏi, không biết là giả hay thật.
Rõ ràng không thể tiếp tục vờ vịt nữa, nhưng phản ứng của tôi cũng rất nhanh. “Đang nằm mơ thấy một con vịt quay, thế là bị anh đánh thức.”
Anh phì cười, nghiêng người hôn tôi.
Đầu tiên là hôn rất nhẹ, sau bắt đầu tấn công mạnh mẽ bá đạo, hôn triền miên, dịu dàng ấm áp, mơn man vạn phần.
Phía trước ngực thoáng lạnh, đôi môi nóng bỏng của Dận Chân đã áp chặt vào da thịt tôi, tôi khẽ thở hắt ra, trước kia sao có thể cho rằng Tứ Gia là một người thanh tâm quả dục chứ, trong tiểu thuyết nói anh là một tòa băng sơn ngàn năm, hoàn toàn là giả! “Haizz, hôm nay không được.”
Anh không hiểu: “Không phải em uống thuốc rồi à?”
“Đấy là thuốc tránh thai khẩn cấp sau khi đã quan hệ, giờ không thể dùng nữa.”
Dận Chân đăm chiêu suy nghĩ, rồi cười giảo hoạt, tay thò vào túi áo khoác bên cạnh giường, lấy ra một chiếc hộp.
Durex!
Da đầu tôi ngứa rần rần. “Anh lấy ở đâu ra?”
“Hôm nay Mục Hàn lén đưa cho anh, vừa rồi lên Google tra cứu mới biết tác dụng của nó.” Khóe miệng Dận Chân cong lên không che giấu nụ cười của mình.
Hừ, Mục Hàn, ngày mai tôi sẽ mua hung khí tìm anh ấy!
Ánh mắt Dận Chân khóa chặt lấy tôi, dịu dàng vô cùng.
Chết thì chết rồi, tôi cười ma mị, vừa cúi đầu đã quấn chặt môi anh.
Biểu hiện của anh lập tức dịu xuống, khóe miệng cong lên cười tinh quái.
Nụ hôn thêm sâu, nhiệt độ tăng cao, ý thức của tôi hỗn loạn.
Hơi thở của anh gấp gáp, vấn vít triền miên.
Cơ thể của tôi, linh hồn của tôi, tất cả những gì thuộc về tôi đều cần anh lấp đầy.
Anh từng bước áp sát, công thành đoạt đất.
Tôi không làm khó bản thân, vui sướng đón nhận.
Tôi biết anh không phải Lãnh Diện Vương[6] trong lịch sử. Anh chỉ là người biết giấu mình rất kỹ. Nhiệt tình của anh một khi được mở ra, có thể thiêu cháy cà tòa thành.
[6] Ông vua mặt lạnh.
Ha, nhiệt tình này có lẽ cả đời chỉ dành cho tôi mà thôi.