• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ sáu hàng tuần có lẽ chính là ngày mà đám dân văn phòng chờ đợi nhất trong tuần. Qua được ngày này là có thể sống hai ngày thích ngủ đến mấy giờ dậy thì ngủ.

Tôi cũng không phải là ngoại lệ.

Buổi chiều, tổng giám đốc triệu tập cuộc họp với toàn bộ nhân viên bộ phận thị trường, lúc đó tôi mới hiểu vì sao mấy hôm nay Quách Thần Thần lại bất thường như thế, và cũng thừa nhận rằng sự phân tích của Ân Chân là đúng đắn.

Tổng công ty điều xuống một giám đốc thị trường nữa, tuần sau bắt đầu làm việc, cùng cấp với Quách Thần Thần. Nhưng bộ phận thị trường lại bị chia ra làm hai tổ nhỏ, mỗi người đều có quyền lựa chọn tổ của mình. Bình thường Quách Thần Thần đối nhân xử thế kém, đến cuối cùng rất có khả năng sẽ chẳng ai về tổ chị ta. Vì vậy chị ta mới tìm tôi, hy vọng sự may mắn của tôi có thể trợ giúp cho chị ta qua cửa ải này.

Trong suốt cuộc họp tôi không hề mở miệng, trực giác mách bảo tôi rằng, duy trì thái độ trung lập là lựa chọn tốt nhất lúc này.

Buổi tối tôi kể chuyện này với Ân Chân, anh cong môi lên, tất cả dường như đã sớm nằm trong dự liệu của anh. “Giờ việc cô cần làm là án binh bất động, thân thiết với bên nào quá cũng không có lợi cho cô đâu.”

Tôi đắc ý cười lớn: “Haizz, phàm anh hùng đều có cách nhìn nhận giống nhau.”

Anh khinh miệt trừng mắt nhìn tôi, xua xua tay, quay về phòng.

Chỉ trong vòng một tuần, Ân Chân đã rất thành thạo việc ở cửa hàng hoa, tôi vui sướng làm biếng, thứ Bảy ngủ tới tận khi mặt trời đốt đít mới chịu dậy.

Tôi thay quần áo, tinh thần sảng khoái đi ra ngoài. Vừa đến cửa thì gặp một người nhanh chân bước tới, ông ta cúi đầu vội vã, suýt nữa thì lao vào người tôi.

“Bố!” Tôi kinh ngạc, sao hôm nay bố tôi lại có thời gian mà tới thăm con gái thế này?

“Tiểu Dĩnh?” Bố tôi rõ ràng là cũng kinh ngạc, đẩy gọng kính ở mũi lên nhìn tôi chằm chằm, sau khi nhìn rõ tôi rồi, mới cười nói: “Đây là cửa hàng hoa do con mở à?”

“Vâng, đúng thế!”

“Tốt quá!” Bố tôi vui vẻ. “Giúp bố tìm người viết chữ này ra đây!” Nói xong, bố cẩn thận lôi ra một tờ giấy, chữ viết trên đó như rồng bay phượng múa.

Tôi giơ tay đón lấy, ông đập tay tôi một cái, vội giấu đi như giấu bảo vật: “Đừng động vào!”

“…” Tôi trợn mắt. “Bố không cho con xem, sao con có thể giúp bố tìm người?”

“Bố nghe nói là do một cậu nhân viên trong cửa hàng của con viết.” Thấy tôi ngây ngô nhìn, ông lại nhắc nhở tôi: “Mua hoa tặng câu đối.”

Tôi bừng tỉnh, chẳng trách nhìn những chữ này quen quá. Nhưng tôi lại không hiểu, cho dù chữ viết có đẹp đến đâu thì cũng không đáng để bố tôi phải đi chuyến này, thời gian của ông là vàng bạc mà. “Chuyện gì thế hả bố?”

Ông cười hi hi vỗ vỗ đầu tôi: “Bảo con chăm chỉ học hành con lại không chịu, giờ thì biết xấu hổ rồi chứ?”

Tôi: “…” Chuyện gì với chuyện gì đây?

“Thật uổng công con tự nhận mình là fan cuồng của Ung Chính Hoàng đế, tờ câu đối xuân này rõ ràng bắt chước kiểu chữ của Ung Chính, thế mà con không nhận ra. “Bố tôi phê phán con gái thì chẳng hàm hồ chút nào.

Tôi đỏ mặt, không phải vì tôi không nhận ra nét bút của Tứ Gia, mà là vì chuyện tôi là người của Tứ Gia Đảng đến bố cũng biết, nhất định từ cái mồm to của Mục Hàn mà ra.

Có lẽ sợ tôi ngượng quá, phụ thân đại nhân tốt bụng an ủi: “Nhưng cũng không thể trách con, đến bố cũng suýt nhìn nhầm, tưởng là bút tích của Ung Chính thật.”

Tôi tiện miệng nói: “Bố, không phải con nói bố chứ, tờ giấy này có vấn đề, chất lượng giấy của ba trăm năm trước kém thế này sao?”

Bố tôi tức giận: “Cái tốt thì không học, tính ưa cãi bướng, suy nghĩ sai trái lệch lạc của mẹ con, con lại học được tới tám phần rồi.”

Tôi đá hòn đá dưới chân: “Những lời này mà để mẹ con nghe được thì mẹ sẽ liều mạng với bố không chừng.”

Bố cười hí hí.

Thực ra tôi vẫn luôn không hiểu, trước kia vì sao bố mẹ tôi lại lấy nhau. Hai người bọn họ luận về bối cảnh, học hành, gia thế, sở thích, cái gì cũng đều rất khác nhau. Bố tôi là giáo sư lịch sử ở trường đại học, trong ngành nếu nhắc đến giáo sư Mục Văn Bân không ai là không biết. Ông nghiên cứu sâu về lịch sử đời Thanh, không thể phủ nhận tôi mê mẩn Tứ Gia một phần cũng là vì được truyền lại từ niềm đam mê sử Thanh của ông. Mặc dù bố tôi học vấn cao, thực ra ông chỉ là một con mọt sách, nói thông tục thì là kẻ khù khờ trong cuộc sống, ông không hiểu nhân tình thế thái, chỉ sống trong thế giới của mình. Còn mẹ tôi thì khác, bà thích những nơi náo nhiệt, biết chơi bời và cũng thích lãng mạng, nhiệt tình thoải mái, lấy việc giúp người làm vui, họ hàng làng xóm láng giềng xung quanh khen bà không ngớt lời, bà học hành không nhiều, tiền chỉ cần đủ tiêu là được. Bình thường bà lúc nào cũng thần bí, nhận mình là biết coi bói, thông linh, mặc dù tôi chưa bao giờ tin.

Hai người với hai tính cách trời nam đất bắc, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được đối phương, năm tôi mười tuổi họ đưa nhau ra tòa ly hôn. Tài sản chẳng tranh giành, nhưng họ lại giành nhau quyền nuôi dưỡng con cái. Bố tôi bảo con cái theo mẹ sẽ chẳng đi theo con đường tốt đẹp gì, mẹ thì lại nói bố đến bản thân mình còn không chăm sóc nổi, sao có thể chăm sóc cho con. Cuối cùng tranh giành tới tận tòa án, tôi được tòa giao cho mẹ nuôi, còn bố mang Mục Hàn đi.

Tôi coi việc tác hợp lại cho bố mẹ là mục tiêu cả đời của mình. Mặc dù lần nào nhắc đến chuyện này cũng bị mẹ mắng cho một trận, nhưng tôi quyết không từ bỏ.

“Chị Dĩnh, sao chị lại đứng ở cửa không vào?” Trịnh Tiểu Vân ra ngoài đổ rác nhìn thấy tôi, lại nhìn nhìn bố tôi, rất tò mò.

Tôi kéo bố vào trong, rồi bảo Tiểu Vân: “Đi gọi Ân Chân ra đây.”

“Dận Chân[1]?” Bố tôi kích động túm chặt cánh tay tôi.

[1] Thực ra Ân đọc là Yin, mà Dận cũng đọc là Yin nên bố Tiểu Dĩnh hiểu lầm là Dận Chân.

“Từ Ân trong ân thiết [2].” Tôi nói, bắt đầu hối hận vì đã đặt cho anh cái tên ấy, có lẽ do tôi thiếu suy nghĩ.

[2] Ân thiết: Nghĩa là thiết tha

“Ồ!” Bố bỏ tôi ra.

Ân Chân sải bước đi ra, tôi chỉ vào anh: “Bố, anh ấy chính là người bố muốn tìm.”

“Nào nào nào, chàng trai ngồi xuống đây.” Bố tôi thân mật khoác vai anh.

Ân Chân chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhìn tôi, tôi nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

“Đây là do cậu viết?” Bố lại lấy tờ giấy câu đối mà ông coi như báu vật ra.

Ân Chân liếc mắt nhìn, gật gật đầu.

“Cậu học của ai thế?”

“Viết theo mẫu thôi ạ!” Ân Chân trả lời rất nhanh, tôi cảm thấy hình như anh đã sớm chuẩn bị đáp án từ lâu.

“Mẫu ở đâu mà có?” Bố tôi cũng không vừa, đề cập đến vấn đề học thuật, ông không hàm hồ chút nào.

Ân Chân ngẩng đầu, mỉm cười: “Trong máy tính.” Anh nhanh nhẹn mở một trang web, tìm bút tích của Ung Chính trong diễn đàn về sử Thanh, quay màn hình một góc 90 độ, hướng về phía chúng tôi.

Mí mắt tôi giật giật, cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng không nói rõ được.

Bố lầm bầm: “Thì ra là vậy!”

Tôi đối chiếu kỹ càng, thấy nét bút tích rõ ràng lão luyện, phóng khoáng tự do hơn một chút, bèn nói với bố: “Đúng là có vài phần sinh động hấp dẫn, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhận ra sự khác biệt trong đó.”

Bố gật đầu: “Con gái bố đúng là có tiến bộ rồi.”

Tiễn bố về xong, tôi kéo Ân Chân sang một bên, nghiêm mặt hỏi: “Đừng giở trò đó ra với tôi, anh lừa bố tôi còn được, nhưng đừng hòng qua mắt tôi. Trước đó anh vẫn chưa biết dùng máy tính, lấy đâu ra mẫu cho anh bắt chước?”

Anh vẫn tỏ ra điềm đạm: “Vậy cô muốn tôi nói gì?”

“Đương nhiên là nói thật!” Tôi chẳng buồn nghĩ, đáp.

“Thôi được!” Anh nhún vai.

Tôi nghi ngờ cái động tác nhún vai này của anh là học từ tôi.

“Những chữ này do tôi tự viết, chứ chẳng cần sao chép của ai.”

Tôi ngẩn người: “Ý của anh là luyện viết nhiều tới mức thành thạo rồi?”

Anh bất lực vỗ trán: “Tôi chính là Dận Chân, là Tứ Gia mà cô thường nhắc tới.”

“Xì!” Tôi khinh miệt, nhìn anh từ đầu xuống chân: “Tứ Gia nhà tôi sao lại quê mùa như anh được.”

Khóe miệng anh khẽ cong lên như cười: “Tôi đã nói thật, tin hay không tùy cô.”

Đương nhiên là tôi không tin, không muốn nói thật, tôi cũng đâu có ép, hà tất phải mang những lời nói dối có màu sắc ly kỳ này ra lừa bịp tôi. Tôi tức giận, quyết định buổi trưa không cho anh ăn thịt.

Buổi chiều đột nhiên tôi nhận được điện thoại của mẹ, mẹ nhanh nhẹn hỏi: “Tiểu Dĩnh, hôm nay con về nhà phải không?”

“Vâng, mẹ, lát nữa con bắt đầu xuất phát.”

“Vậy mẹ đợi con cùng ăn tối.”

“Vâng!” Tôi cười cười, tôi vừa ăn trưa không lâu, giờ đã bắt đầu mơ về bữa tối.

“Vậy mẹ cúp máy đây.”

“Đợi đã!” Tai tôi vểnh lên, thấp thoáng nghe thấy giọng cô Trương, thầm thấy không ổn.

“Còn có chuyện gì nữa thế con gái ngoan?”

Tôi cười giả lả vài tiếng: “Cạnh mẹ còn có ai thế, nghe rất ồn ào!”

“Ồ ồ, mẹ mở tivi ấy mà.”

Nói dối! Tôi biết ngay là không ổn mà, mẫu thân đại nhân một khi đã muốn giấu đi khí thế mạnh mẽ của mình, tuyệt đối là không bình thường. “Không có gì đâu mẹ, gặp mặt rồi nói.” Tôi cúp máy.

Hai tay chống má, tôi đăm chiêu suy nghĩ, cô Trương đang ở nhà tôi thì không có gì khác ngoài hai việc, một là muốn ăn bữa cơm miễn phí, hai là lại cằn nhằn về việc đại sự cả đời của tôi. Hai việc này hoàn toàn không xung đột, nhanh nhẹn như tôi, lập tức hiểu ra âm mưu của họ.

Trên có chính sách thì dưới có đối sách, tôi nhìn Ân Chân đang bận rộn bên cạnh, cười gian tà.

“Lát nữa giúp tôi một việc.” Tôi nói.

Anh điềm đạm: “Việc gì?”

“Đi rồi biết.” Tôi lảng.

“Tôi có công việc, không bỏ đi được.” Ân Chân thẳng thắn đáp.

Tôi hơi bất ngờ, chuyên nghiệp thế sao? Tôi sờ sờ cằm: “Tôi cho phép anh nghỉ hai ngày, chỉ cần đi cùng tôi là được.”

Giọng anh nghiêm túc: “Như thế không được, tôi còn phải kiếm tiền trả cô.”

Tôi băn khoăn một lúc: “Vẫn tính lương bình thường.”

Anh cố ý nói với tốc độ thật chậm: “Việc này không tính là việc của cửa hàng chứ?”

Tôi bị câu hỏi của anh làm cho sững sờ: “Anh muốn thế nào?”

Anh vô tội nhìn tôi: “Công việc làm thêm lẽ nào không có phụ cấp?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Trả anh tiền công gấp đôi ngày thường là được chứ gì?”

“Được!” Anh đáp sảng khoái.

Tôi nước mắt đầy mặt.

Bàn giao cho Tiểu Thanh và Tiểu Vân xong, tôi kéo Ân Chân ra bến xe.

Lên xe đường dài, anh hỏi: “Sao không đi taxi?”

“Anh trả tiền?” Tôi tâm trạng không vui, nói với giọng khiêu chiến.

Anh nhướn nhướn mày với vẻ không tin vào mắt mình.

Ngồi qua mấy trạm, tôi cảm thấy bụng dưới ngâm ngẩm đau, bấm đốt ngón tay, hỏng rồi, có lẽ “bà dì già”[3] lại sắp đến thăm. Sớm không đến muộn không đến, tại sao lại bùng phát ở trên xe, lần này thì mất mặt thật rồi.

[3] Bà dì già: ý nói kinh nguyệt.

Tôi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm: “Bà dì già à, xin bà đấy, bà cố gắng nhẫn nhịn cho đến khi cháu về đến nhà!” Tôi lặp lại mấy lần, muốn dùng sự thành khẩn của mình khiến bà già đó cảm động.

Ân Chân nghe tôi lẩm bẩm một tràng, mở miệng hỏi: “Bà dì của cô đến à? Ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy?”

Lúc này bản nhạc trên xe đang mở vừa kết thúc, trong xe yên tĩnh không tiếng động, chỉ có giọng của một mình Ân Chân, tất cả mọi người đều quay lại nhìn chúng tôi.

Tôi đỏ bừng mặt, hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

Ân Chân ngạc nhiên: “Tôi nói sai ở đâu à?”

Tôi tức giận nhìn anh: “Im miệng!”

Anh ấm ức bĩu môi, tôi đột nhiên mềm lòng: “Thôi, dù sao xuống xe rồi cũng chẳng ai biết ai, không có gì phải ngại.”

Anh nhấn mạnh: “Tôi không nói sai.”

Tôi giơ tay đầu hàng: “Là anh không sai, được chưa hả?”

Anh điềm đạm thản nhiên: “Vốn là vậy!”

Tôi dựa vào cửa sổ, nhớ tới tính cách đanh đá của mẹ, vui mừng trong hoạn nạn của người khác, nói: “Anh nghỉ ngơi đi, lát sẽ đến lượt anh chịu đựng.”

“Sao thế?”

“Anh phải mạo nhận là bạn trai của tôi, giúp tôi lừa mẹ.”

Anh liếc mắt nhìn tôi, mặt không biến sắc.

Đã lên thuyền giặc rồi, không sợ anh không nghe lời, tôi tự tin vô cùng, cười tươi xán lạn.

Mẹ tôi ở ngoại ô nên phải đi một đoạn đường dài nữa, trong xe điều hòa ấm áp, tôi vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thế nào mà ngủ quên mất.

Không biết bao lâu sau, tôi bị âm thanh ồn ào đánh thức.

Tôi dụi dụi mắt, thấy đầu mình đang ngả vào vai Ân Chân.

Anh quay sang cười cười: “Tỉnh rồi à? Hình như đến rồi đấy.”

Tôi ngại ngùng lau nước miếng, lòng thầm than may mắn, chưa rớt vào áo anh.

Tôi vừa đi vừa dặn: “Lát nữa gặp mẹ tôi phải lễ phép.”

Aanh điềm đạm: “Biết rồi.”

Chúng tôi rẽ vào chợ mua đồ, con rể lần đầu tiên về ra mắt mẹ vợ, không thể đi tay không.

Phải nói đến tính cách của mẹ tôi, đồ đắt đồ rẻ, đồ ngon đồ đẹp đều khó lấy lòng bà, tốt nhất là đưa thẳng cho bà xấp tiền, sau đó nói: “Mẹ thích gì thì mua nhé.”

Nhưng nếu Ân Chân làm thế thì chẳng ra sao cả.

Tôi vẫn rất truyền thống chọn hai hộp thực phẩm chức năng, một làn hoa quả và một hộp sữa, đưa hết cho Ân Chân xách, mình đi tay không, thảnh thơi vô cùng.

Vừa lên lầu chưa kịp móc chìa khóa ra, mẹ đã mở cửa, thân mật nói: “Con gái ngoan về rồi đấy à?”

Chẳng có việc gì cũng ra xum xoe, không phải kẻ gian thì là kẻ cướp, may tôi đã sớm có sự chuẩn bị của mình. Tôi đẩy Ân Chân từ sau lưng lên, cười hi hi nói: “Mẹ, con đưa một người về cho mẹ gặp.”

“Cháu chào bác, cháu là Ân Chân.”

Đúng là dễ bảo, tôi cười hài lòng.

Mẹ tôi đâu phải người tầm thường, vừa nhìn thế trận đã hiểu ngay: “Con bé này, mang bạn trai về cũng không nói sớm, để mẹ chuẩn bị thêm vài món ngon nữa.”

“Anh ấy không để ý đâu.” Tôi khoác tay mẹ đi vào trong, tôi không nỡ để mẹ phải vất vả.

Ân Chân đi theo sau, bộ dạng kỳ quái.

Nhà tôi phòng khách nhỏ, anh đặt đồ xuống, đã chiếm một khoảng lớn.

Mẫu thân đại nhân chân tay lóng ngóng, nói: “Đến chơi là tốt rồi, còn mang đồ làm gì!”

“Dạ, là việc nên làm thôi ạ!” Ân Chân điềm đạm cười.

Tục ngữ có câu mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, giờ bộ dạng của mẹ tôi đúng là phù hợp với câu nói ấy. “Chàng trai này rất hiểu biết!”

Tiền là tôi trả, anh chỉ xách có một lúc, công lao lại hoàn toàn thuộc về anh, tôi thầm kêu lên đầy bất bình.

“Cốc cốc cốc!” Có người gõ cửa.

Tôi mở cửa, người đến cũng chẳng thèm nhìn tôi, chạy thẳng vào: “Vận Chi, tôi sắp xếp xong cả rồi.”

Tôi nhàn nhã sửa móng tay: “Cô Trương, cô sắp xếp xong chuyện gì thế ạ?”

Vẻ mặt mẹ lộ rõ sự lúng túng.

Cô Trương hình như lúc này mới nhận ra sự tồn tại của người khác, cô nhìn Ân Chân một lúc lâu: “Cậu chẳng phải là…”

Tôi thuận miệng đáp: “Là bạn trai cháu.”

Hai mắt cô Trương trợn tròn còn to hơn cái chuông đồng: “Lần trước cô hỏi cháu, cháu còn không chịu nhận.”

Tôi ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác: “Vì lúc ấy cháu xấu hổ mà.”

“Con bé này có bạn trai rồi mà cũng chẳng bảo với tôi, khiến cô còn phải đi lo cho nó.” Mẹ tôi cũng coi như phản ứng nhanh, rõ ràng là đáp lại lời của cô Trương, cô ta bớt giận rồi mọi việc sẽ êm.

Mẹ ra sức nháy mắt với tôi, tôi lĩnh hội ngay: “Cô Trương, cám ơn cô đã luôn quan tâm tới cháu, giờ cháu có bạn trai rồi, cô cũng nên mừng cho cháu chứ.”

Cô Trương vặn vẹo tay bối rối: “Đương nhiên, đương nhiên.” Cô ta ngập ngừng một lúc, rồi tiếp: “Cô đột nhiên nhớ ra có chuyện phải đi, đi trước nhé. Vận Chi, liên lạc sau”

Tôi gọi với theo: “Cô Trương, cô đi từ từ!” Đóng cửa xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế nào gọi là “định sách lược tác chiến trong lều trại để quyết định thắng bại ở ngoài ngàn dặm[4]”, chính là muốn nói tới tôi, tôi có chút tự phụ.

[4] Lời Cao Đế viết trong Hán thư, có nghĩa là giỏi trù hoạch quyết sách.

Câu nói ngay sau đó của mẹ khiến tôi hiện nguyên hình: “Vậy buổi tối chúng ta ăn gì?”

“Mẹ không chuẩn bị cơm tối sao?”

Mẹ cười hi hi, hạ thấp giọng nói: “Mẹ vốn nghĩ con ra ngoài xem mặt sẽ buồn bực không thiết ăn uống, còn mẹ ở nhà ăn ít mỳ là xong.”

Tôi cố gắng kiềm chế để không lườm mẹ, mẫu thân đại nhân, coi như con phục mẹ rồi.

Mẹ huých huých tay tôi: “Vậy tối nay chúng ta ăn gì?”

Tôi chẳng khách khí đáp: “Hít gió Tây Bắc!”

Mẹ chớp mắt nhìn tôi: “Được, mẹ thì không sao, coi như giảm béo ấy mà.” Khóe mắt mẹ lại liếc về phía Ân Chân, cười giả lả: “Chỉ là nếu con nỡ để cậu ta nhịn đói.”

Mặt tôi bỗng dưng lại ửng hồng, giậm giậm chân, buột miệng: “KFC.” Mẫu thân đại nhân ghét nhất là loại thức ăn đó, tôi cố ý ra đề bài khó cho bà.

“Cơm ăn mãi cũng chán, đổi khẩu vị cho mới mẻ.” Mẹ tôi lẩm bẩm tự nói với mình: “Các con ngồi đi, mẹ thay quần áo rồi ra ngay.”

Ân Chân nhìn hai mẹ con tôi đấu khẩu, mặt ra chiều suy nghĩ.

“Này, nghĩ gì thế?”

“Không có gì!” Anh cố che giấu tâm tư, quay người đi chỗ khác.

Tôi lấy ra tờ một trăm tệ đưa cho anh: “Lát nữa chủ động trả tiền.”

Anh đẩy trả tôi: “Tôi có.”

“Chút đó của anh không đủ.”

“Không đủ hẵng hay!”

“Không đủ sẽ không kịp đâu.” Tôi cố nhét vào tay anh, anh kiên quyết không cầm, khẽ nói: “Tôi không muốn nợ cô nhiều quá.”

Tôi chẳng qua chỉ là sợ anh mất mặt thôi, hai việc này đâu có liên quan tới nhau. Tôi không kịp nghĩ nhiều, kéo áo anh lại, nhét tờ một trăm tệ vào túi quần, anh lại định lấy ra, tôi không chịu, giữ chặt miệng túi quần không buông, khi mẹ tôi đi ra nhìn thấy như thế, bộ dạng có vẻ rất ý tứ.

“Khụ khụ…” Bà đánh động.

Tay tôi vẫn đút trong túi quần anh, còn tay kia của anh vẫn đang cầm tay tôi, một tay đặt trên cánh tay tôi kéo, nhìn thân mật vô cùng.

Tôi thu tay về, nhìn quanh như không có chuyện gì xảy ra.

Mẹ tôi đi tới trước mặt tôi, ghé sát tai nói: “Điềm đạm chút, đừng coi như mẹ không tồn tại thế chứ.”

Hai má tôi đỏ ửng.

Trong khu chung cư cũng có KFC, đi đến đấy chỉ mất vài phút.

Chúng tôi chọn chỗ ngồi, Ân Chân gọi lớn: “Tiểu nhị, mang thực đơn ra đây!”

Tôi lập tức bịt miệng anh, cười cười nhìn thực khách xung quanh nói: “Anh ấy đùa thôi!”

Rồi tôi hạ giọng, xị mặt xuống: “Anh không biết thật hay giả vờ thế, ăn KFC là phải tự mình ra mua đồ.”

Anh bĩu môi: “Thật chẳng nhân đạo gì cả!”

Hừ, không ngờ trình độ tiếng Trung hiện đại của anh lại cao như thế.

Mẹ cười hi hi nhìn chúng tôi, ánh mắt như hiểu tất cả.

Tôi lo lắng kéo Ân Chân cùng đến quầy phục vụ, sợ để anh lại một mình, anh sẽ bại lộ khi bị mẹ ép cung.

Gọi một phần dành cho gia đình và ít đồ lặt vặt khác, tôi bảo Ân Chân bưng về bàn, hơn nữa còn dặn anh ăn nhiều nói ít, có việc gì khó thì đợi tôi quay lại giải quyết sau, công lực của mẹ rất mạnh, anh tuyệt đối không phải là đối thủ.

Khi tôi quay về chỗ ngồi thì vui sướng nhận ra, mẹ tôi và Ân Chân đang nói chuyện rất vui vẻ.

Trên tay mỗi người là một cái cánh gà, miệng bóng nhẫy mỡ, nói gì về Phật ngữ mà tôi nghe không hiểu gì, gì mà “Nhất niệm ngu tức bát nhã tuyệt, nhất niệm trí tức bát nhã sinh”[5], gì mà “sự vật vốn không có sự khác biệt, mà khác biệt là do con người tạo ra, vì con người quá coi trọng sự vật. Nếu sự vật đã không có khác biệt, thì có sự vật nào thật sự tồn tại?” khiến đầu óc tôi ù ù.

[5] Nếu trong lòng có ý niệm ngu xuẩn thì trí tuệ sẽ mất hết.

Mẫu thân đại nhân nghe mà không ngừng gật đầu: “Không ngờ cậu còn trẻ mà đã nghiên cứu về Phật giáo.”

Ân Chân cười đáp: “Đọc nhiều kinh Phật, có thể khiến lòng thanh thản, tránh tức giận.”

Tôi bị họ vứt qua một bên, trong lòng bất mãn, lắc lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Nhân sinh tam cảnh giới, đệ nhất cảnh giới, nhìn núi là núi, nhìn nước là nước, đệ nhị cảnh giới, nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước, đệ tam cảnh giới, nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước.” Nói xong ngay cả tôi cũng muốn phì cười, rõ ràng là vớ vẩn.

Mẹ tươi cười nhìn tôi: “Con nghiên cứu Phật pháp từ bao giờ thế?”

Thấy Ân Chân đã “gãi” đúng chỗ ngứa của mẹ, bèn nhanh trí: “Học anh ấy.”

Ánh mắt mẹ nhìn Ân Chân đột nhiên có phần kính nể.

Hiếm lắm mới có một lần mẹ chịu ăn KFC, mẹ cầm khoai tây rán chấm sốt cà chua ăn thích thú, cuối cùng còn có vẻ thèm thuồng mút mút ngón tay.

Tôi đắc ý nói: “Ngon phải không ạ, nghe nói sốt cà chua này là đặc chế, chuyên cung cấp cho KFC thôi.”

Mẹ nghe thế, bèn kéo nhân viên phục vụ lại hỏi: “Chỗ sốt không ăn hết này bác mang về được không?”

Nhân viên phục vụ nhịn cười đáp: “Được ạ.”

Ân Chân rất tự giác gọi: “Sốt cà chua, đóng gói!”

Tôi vô thức khom người, vùi mặt vào đầu gối, bất lực nói: “Con không quen hai người!”

Về đến nhà, mẫu thân đại nhân kéo tôi đi dọn dẹp, Ân Chân mở tivi xem tin tức.

Tôi tìm chuyện để nói: “Mẹ, hôm nay con gặp Mục tiên sinh.” Trước mặt mẹ, chỉ có thể gọi bố là Mục tiên sinh, không được goi bố.

Mẹ liếc tôi: “Con lại muốn nói gì?”

“Ông già đi rất nhiều!” Tôi lẩm bẩm. Mẹ tôi là mẫu người điển hình miệng cứng rắn nhưng trái tim thì mềm yếu, thường mỗi khi tôi dùng chiêu này thái độ của mẹ sẽ dịu đi nhiều.

“Đáng đời ông ấy!” Mẹ tôi bĩu môi.

Tôi thật không nghĩ ra mối thù sâu nặng giữa bố mẹ từ đâu mà ra, đâu phải do bố tôi có nhân tình bên ngoài mà bỏ bê vợ con, mẹ tôi cũng không phải hồng hạnh vượt tường, hai người này không thể bình tĩnh ngồi lại mà suy nghĩ về ưu điểm của đối phương sao?

Hơn nữa nhắc đến nguyên nhân dẫn đến việc họ ly hôn thần tốc cũng khiến người ta phải câm nín. Chuyện là bố chưa bao giờ tham gia họp phụ huynh là vì căn bản ông không biết con trai và con gái mình đang học trường nào, lớp mấy và thầy cô nào, do đó ông sẽ lấy cớ là phải kiểm tra vở bài tập của chúng tôi rồi nhân đó nhìn thông tin trường lớp trên nhãn vở. Việc đó không biết tại sao sau này mẹ lại biết, thế là trở thành một trong những chứng cứ chủ yếu cho việc bố không quan tâm tới gia đình.

Tôi vừa mát xa vai cho mẹ vừa nói: “Bố con giờ sống một mình chẳng dễ dàng gì, anh trai lại không ở bên cạnh bố.”

“Con vừa gọi ông ta là gì?” Mẹ lạnh mặt.

Tôi rùng mình: “Mục tiên sinh.”

Mẹ hừ khẽ một tiếng: “Tên tiểu tử Mục Hàn xấu xa đó không đến thăm mẹ.”

Tôi cười gian tà: “Anh ấy bận.”

“Mấy hôm trước nó đến chỗ con, đừng tưởng mẹ không biết.”

Tôi ngẩn người: “Sao mẹ biết?”

Mẹ ngẩng đầu lên: “Mẹ có thể bấm đốt để tính.”

Tôi cười cười cho qua như vừa nghe mẹ kể chuyện hài.

Đang nói, Ân Chân đột nhiên đấm mạnh xuống bàn, hét lên: “Đám sâu bọ này, sẽ có ngày ta chém từng tên từng tên một.”

Tivi đang đưa tin tham quan ở đâu đó bị bắt, ngân hàng có rất nhiều nợ xấu, rất nhiều ngoại tệ bị chuyển ra tài khoản ở nước ngoài, con gái con trai của vị đại gia tư bản nào đó đang sống cuộc sống xa hoa lãng phí.

Tôi nhìn Ân Chân như nhìn quái vật: “Thật không ngờ, anh rất có chí khí.”

Anh tức giận phừng phừng, chẳng thèm đáp lời tôi.

“Chí hướng hồi nhỏ của anh nhất định là muốn làm thẩm phán nhỉ, giống như tôi muốn làm phi hành gia vậy, cả đời này không thể thực hiện được.” Tôi chậm rãi nói.

Anh: “…”

Mẹ ngủ sớm, chín giờ đã về phòng.

Tôi chuẩn bị vào phòng đọc lên mạng, lúc này, phòng chat QQ đang rất náo nhiệt.

Tang Duyệt vừa thấy tôi online bèn nói: “Không có bạn trai, cần một bạn trai về ăn tết cùng.”

Tôi lạnh lùng ném ra một câu: “Mê trai!”

Thôi Hoài Ngọc đắc ý: “Mình có đàn ông, không ngại cho mượn.”

Tang Duyệt đáp thẳng: “Chồng bạn, không mượn.”

Tôi đưa ra lời bình: “Tang Duyệt, cậu gõ sai chữ rồi, ý cậu muốn nói là chồng bạn không khách khí phải không?”

Hoài Ngọc gửi icon đập búa bồm bộp, tôi cười, thưởng thức icon co giật điên cuồng của Tang Duyệt.

Tang Duyệt đang bị bố mẹ ép tới đường cùng rồi, len lén PM cho tôi: “Tiểu Dĩnh, hay là cho mình mượn anh trai cậu nhé?”

Tôi từ chối theo bản năng: “Không được, cậu nhắm anh mình khi nào thế? Đừng có mơ, mau mau xóa sạch ý nghĩ đó đi cho mình!”

“Mượn dùng thôi mà, sẽ trả.” Cô ấy trịnh trọng.

Tôi mỉm cười: “Thế cũng không được, anh mình có chủ rồi!” Dù Trịnh Tiểu Vân đến giờ vẫn chưa nhận lời làm bạn gái anh tôi, nhưng với sự may mắn của anh ấy thì việc họ đến với nhau chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Tang Duyệt sụp đầu buồn bã: “Cậu thấy chết không cứu?”

“Không nghiêm trọng thế chứ!” Tôi quyết không mắc lừa.

“Hừ, mình phải tuyệt giao với cậu!” Tang Duyệt nói không lại tôi, bắt đầu giở trò.

Tôi bỗng lóe lên suy nghĩ, nhớ tới Ân Chân, nhưng rồi lại nén ngay suy nghĩ đó xuống.

Dư Tiểu Thanh và Trịnh Tiểu Vân lần lượt online, Tiểu Thanh buzz tôi: “Chị Dĩnh, cài đặt YY đi.”

YY là một công cụ ngôn ngữ, không chỉ có thể chat voice, mà còn có thể chat room, giao lưu bằng chữ và hình ảnh. Nghe nói Mục Hàn có một kênh ở YY, chẳng có việc gì làm thì lên đó hát, khiến đám con gái say như điếu đổ, còn đặt cho anh danh hiệu là “Đáng yêu”, khiến tôi nghe thấy lạnh cả người.

Tôi rất lười, Tiểu Thanh đã nói với tôi rất nhiều lần, nhưng tôi lười làm. Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, liền tải về cài đặt.

Đăng nhập theo số kênh mà Tiểu Thanh cho, vừa vào còn chưa kịp hiểu gì, Tiểu Thanh đã tố cáo: “Anh Mục cũng thật quá đáng!”

“Sao thế?”

“Tiểu Vân hôm nay mới đăng ký, vừa vào kênh, anh Mục đã tặng cho nó hồng mã giáp rồi.”

“Hồng mã giáp là gì?” Tôi hỏi.

“Là chức năng quản lý kênh.”

“Còn em?”

“Em là hoàng mã, cũng là quản lý toàn kênh.” Tiểu Thanh tiếp tục xóa mù cho tôi.

Tôi gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Cấp em cao hơn nó, sao còn oán trách gì?”

“Từ khi kênh này được lập ra em đã vào rồi, cũng có thể coi là nhân vật lão làng, lại phải treo máy N lần làm N nhiệm vụ, cống hiến mới leo lên được vị trí ngày hôm nay, nhưng Tiểu Vân không phải ao động mà vẫn được hưởng công, anh Mục quá thiên vị.”

Tôi khẽ cười, cái “trò chơi” tình yêu này bản thân nó vốn đã chẳng công bằng gì rồi, đối với Mục Hàn mà nói, Tiểu Vân vào kênh là việc anh ấy cầu còn chẳng được, chỉ e là cho dù yêu cầu vô lý thế nào anh ấy cũng sẽ lập tức đồng ý ngay, huống hồ cái vị trí quản lý chẳng đáng giá ấy.

Tôi tìm lời an ủi Tiểu Thanh vài câu, con bé vẫn cằn nhằn bất bình mãi không thôi.

“Em ghen rồi phải không?” Tôi bắt đầu trêu.

“Làm gì có!”

Tôi càng cảm thấy buồn cười hơn, miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng không chừng đang ghen lồng lộn lên rồi.

Trong loa máy tính chầm chậm vang lên một điệu nhạc du dương động lòng, chất giọng trầm ấm của Mục Hàn bắt đầu lan nhanh khắp căn phòng, anh đang hát bài Tốt nhất là đừng gặp gỡ, ca khúc chính trong phim Nếu em là duy nhất 2 hiện đang rất nổi tiếng. Nghe xong hết cả ca khúc, tôi cũng thoáng động lòng.

Từ lâu tôi vẫn biết anh ấy hát hay, nhưng không ngờ giọng hát lại đi vào lòng người như thế.

Tôi buzz Trịnh Tiểu Vân: “Cảm thấy thế nào?”

Phải rất lâu sau cô ấy mới trả lời: “Giọng rất đẹp.”

“Có suy nghĩ gì?”

Cô ấy ngượng ngùng đáp: “Em thì có thể có cảm nghĩ gì cơ chứ.”

Tôi hiểu ý cười, rõ ràng là chìm đắm trong đó, thế mà miệng vẫn còn nói cứng không chịu nhận, cái goi là “nghĩ một đằng làm một nẻo” chính là đây.

Mắt tôi sáng lên, Mục Hàn lại dám công khai tỏ tình với Tiểu Vân trong kênh.

Ngôn từ sến súa, khắp người tôi nổi đầy da gà.

Tôi gửi một loạt icon buồn nôn cho Mục Hàn, Tiểu Thanh gửi tin cho tôi: “Em không chịu nổi nữa rồi, em phải tước ngựa giáp của Tiểu Vân.”

Tôi nhất thời chưa hiểu Tiểu Thanh nói gì, chỉ thấy tin tức kênh thông báo Tiểu Vân bị tước quyền hạn hồng mã.

Sau đó, Mục Hàn lại add Tiểu Vân vào.

Tiểu Thanh tức giận, tiếp tục tước.

Mục Hàn lại tiếp tục add.

Tiểu Thanh không chịu yếu thế, tiếp tục tước hồng mã của Tiểu Vân.

Lần này Mục Hàn không vội vàng add cho Tiểu Vân, mà tước hoàng mã của Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh trong lúc cuống, gửi cho tôi một dòng: “Chị Dĩnh, anh Mục đã cởi quần áo em.”

Thế là toàn bộ mọi người có mặt trong kênh lúc ấy đều ngẩn hết cả ra.

Tôi nằm bò ra bàn mà cười.

Khi Ân Chân đẩy cửa bước vào, tôi đang ôm cái bụng quằn quại đau vì cười.

Anh nói: “Tôi đói rồi!” Sau đó, anh nhìn tôi rất điềm nhiên. Tôi cũng trả lời một cách trôi chảy: “Ồ, để tôi ra tủ lạnh xem có gì ăn được không.”

Đồ ăn nhanh đúng là chẳng có chút năng lượng nào, nói thật, tôi cũng thấy hơi đói.

Tôi tìm hai gói mỳ, nấu thêm hai quả trứng, bỏ ít tương rồi bưng ra. Ân Chân đang ngồi thẳng người, mắt chăm chăm nhìn vào tivi không chớp. Bên tay còn có một chiếc gương nhỏ, thỉnh thoảng lại quay sang liếc vào gương một cái, rồi lại liếc lên màn hình.

Tôi mồ hôi ròng ròng, con người này thì ra yêu bản thân đến vậy.

Nhìn lại lần nữa, không phải thế.

Trong tivi đang chiếu Vương triều Ung Chính và Ân Chân đang so sánh mình với nhân vật trong phim.

Tôi xém chút nữa thì bĩu đứt cả môi, cố nhìn cười nói: “Đừng nhìn nữa, anh đẹp trai hơn anh ta.”

Ân Chân ngẩng đầu lên, tôi đưa cho anh đôi đũa: “Anh ta già rồi, anh mới bao nhiêu tuổi, sao mà bì được?”

Anh cúi đầu ăn mỳ, không nói gì.

Tôi liếc nhìn anh mấy cái, trêu: “Ái chà, hình như cũng có vài phần giống đấy, càng nhìn càng giống.”

Anh buồn bực sờ mặt: “Giống đâu!”

“Nói không chừng anh già rồi trông sẽ giống.”

Anh tức tối trừng mắt lườm tôi, tôi cười ngất.

Tôi rửa bát đũa xong, ra cửa thay giầy, Ân Chân hỏi: “Muộn thế này rồi cô còn đi đâu?”

“Ăn no quá, đi dạo cho tiêu.”

Anh nhẹ tênh: “Tôi đi cùng cô.”

“Không cần, anh cứ tiếp tục sùng bái Đường thúc thúc của anh đi.”

“Nửa đêm canh ba cô thân gái một mình đi lang thang ngoài đường, không sợ bị cướp à?” Anh liếc tôi, bộ dạng như không thể tin nổi.

Tôi biết anh muốn nhắc đến chuyện lần trước suýt nữa thì tôi bị người ta giật túi, nên quay đầu khinh miệt: “Đấy chỉ là sự cố.”

“Vậy giờ cô cứ thế này mà đi chính là mời người ta phạm tội rồi.”

Tôi: “…”

“Mặc dù cô không tài không sắc.”

Tôi: “…”

Anh tự ý thay giày, mở cửa: “Đi thôi!”

Trời tối đen, xung quanh im ắng.

Tôi đi một vòng quanh khu rồi lại đi thêm vòng nữa, Ân Chân vẫn chầm chậm đi sát theo sau tôi.

Coi như có được một vệ sĩ miễn phí, tôi thấy rất đắc ý.

Tôi tìm một chiếc ghế đá sạch sẽ trong vườn hoa rồi ngồi xuống: “Nghỉ một lát đi!”

Ân Chân lấy giấy lau sạch nửa mặt ghế còn lại rồi mới ngồi xuống.

Xì, người này cũng lắm tật thật, trước đó thì tự yêu mình thái quá, giờ lại mắc bệnh sạch sẽ.

Ánh trăng mênh mông, bàng bạc lấp lánh như rót rượu khiến người ta dễ liên tưởng.

Tôi quay đầu gọi: “Ân Chân!”

Anh nhìn tôi.

“Việc anh thích làm nhất là gì?” Tôi vươn vươn vai, tư thế không được nhã nhặn lắm.

“Muốn quay lại nơi trước đây tôi thuộc về.” Anh điềm đạm.

“Không phải là diệt trừ những phần tử tham ô tham nhũng, hủ bại, ca ngợi sự thanh liêm à?” Tôi không kìm được trêu anh.

Giọng anh càng lúc càng điềm đạm hơn: “Chỉ có quay lại được nơi mà tôi thuộc về, tôi mới làm được những gì muốn làm.”

“Anh rất vĩ đại.” Tôi cười nói: “Nếu đem so với anh, rõ ràng ước mơ của tôi khó mà lọt tai.”

Anh dịu dàng: “Nói nghe xem!”

Hai tay tôi chống cằm, nói mơ màng: “Tôi hy vọng bố mẹ tôi có thể quay lại với nhau, cả nhà sống một cuộc sống vui vẻ, không cãi vã, không chia ly.”

“Đấy cũng có phải là việc gì mất mặt lắm đâu.” Anh cúi đầu, nụ cười lẫn với vẻ chua xót: “Tôi rất ngưỡng mộ tình cảm giữa cô và mẹ.”

Tôi thản nhiên: “Tôi là do mẹ sinh ra, bà không thương tôi thì thương ai.”

Anh khẽ cười: “Không phải tất cả các bà mẹ đều thương đứa con do chính mình sinh ra.”

Tôi vô thức nói: “Không sai, giống như mẹ của Tứ Gia không thương anh ấy vậy, chỉ coi trọng người em.”

Vẻ mặt Ân Chân thoáng thay đổi, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái bình thường.

Vị trí của Tứ Gia trong lòng tôi rất vững chắc, không thể trách tôi vì đã nghĩ ngay đến anh ấy. Nhưng thổ lộ tâm sự, thể hiện sự si tình của mình đối với một nhân vật cổ đại trước mặt người đàn ông vừa quen chưa đến một tuần, lại chưa đến mức bạn tâm giao, nói thế nào cũng không ổn lắm. Tôi ảo não xịu người xuống, sao không hiểu cách che giấu tình cảm chứ.

Anh đứng lên trước: “Không sớm nữa, cũng lạnh rồi, về thôi.”

“Ừm!”

Tôi nhảy lên, nhìn cuối chân trời vạch một đường ánh sáng màu bạc, kích động hua chân hua tay: “Là sao băng!” Trong truyền thuyết, nếu bạn ước một điều đúng lúc nhìn thấy sao băng thì nó sẽ giúp ước mơ của bạn trở thành hiện thực. Tôi lấp tức nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm: “Con muốn bố mẹ quay lại với nhau.” Nghĩ thế nào rồi lại lẩm bẩm tiếp: “Con muốn được uống trà chiều với Tứ Gia.” Có phải hơi tham lam không, cuối cùng tôi đánh đổi sang điều ước khác: “Con muốn trúng Song Sắc Cầu[6] năm trăm vạn.”

[6] Một dạng xổ số của Trung Quốc.

Mở mắt ra, quay người, tôi bất ngờ khi thấy Ân Chân cũng đang nhắm mắt cầu nguyện. Lòng tôi khẽ rung động.

Hồi còn học đại học, bạn trai của bạn nữ phòng đối diện tối nào cũng ôm đàn ghi ta đứng dưới ký túc xá hát tình ca, bạn cùng phòng với tôi nói: “Nếu có một người con trai cũng si tình đứng hát vì mình như thế, mình sẽ lấy anh ấy.” Tôi cũng bắt chước người ta lãng mạn, nhưng tôi nói: “Nếu có một người con trai cũng tin vào việc cầu nguyện khi sao băng rơi, đồng thời may mắn ở cạnh nhau lúc sao băng rơi, mình sẽ lấy người ấy.”

Còn lúc này, người ấy đang đứng trước tôi.

Không rõ lai lịch.

Có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.

Anh…

Anh đột nhiên mở mắt, thấy tôi đang nhìn chằm chằm, liền vô thức đưa tay sờ mặt: “Mặt tôi có dính thứ gì sao?”

Tôi cụp mắt lại với vẻ thiếu tự nhiên: “Không.”

“Vậy đi thôi!”

“Ừm!”

Tôi dừng lại: “Ân Chân, vừa rồi anh ước gì?”

“Tôi…”

Tôi nhanh chóng cắt ngang lời anh: “Đừng nói nữa, nói ra rồi thì không linh nghiệm đâu.”

Ân Chân cười: “Kể cho cô nghe chắc không sao.”

“Đừng nói!” Tôi đột nhiên chẳng hứng thú, đi nhanh bước chân hỗn loạn. Trời rất tối, tôi lại hơi cận thị nên đâm phải một chiếc xe đạp dựng giữa đường.

“Cẩn thận!” Ân Chân kịp thời kéo tôi lại, giúp tôi tránh phải tiếp xúc thân mật với đất mẹ.

Tôi xoa xoa đầu gối đau nhói, tức giận: “Ai mà vô ý vô tứ thế cơ chứ, dựng xe đạp lung tung!”

“Còn có thể đi được không?” Khóe mắt Ân Chân thoáng ý cười.

“Không đi được lẽ nào anh cõng tôi?” Tôi giận vì anh lại cười tôi, giọng tức tối.

Anh nhướn nhướn mày, đáy mắt sâu hút: “Có gì mà không được?”

Tôi ngẩn người, nhảy lên như chạm phải điện: “Không cần, tôi đi dược.”

Giọng anh hơi trầm xuống, bĩu môi như trẻ con: “Cả đời này tôi chưa từng cõng ai, thế mà cô còn chê.”

Chẳng mấy khi nhìn thấy bộ dạng trẻ con của anh, tôi phá lên cười thành tiếng không che giấu.

Tôi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi thì nhận thấy ý đồ chui vào phòng mẹ ngủ đã thất bại. Mẫu thân đại nhân dũng mãnh của tôi đã khóa cửa phòng.

Nhà tôi có tổng cộng ba phòng, ngoài phòng đọc thì có hai phòng ngủ nữa, vốn tôi định ngủ chung phòng với mẹ, để Ân Chân ngủ phòng tôi, nhưng rõ ràng mẹ đã sớm dự liệu việc này. Tôi tức giận hai tay chống nạnh đi đi lại lại, đã ai gặp người mẹ nào nhanh nhanh chóng chóng muốn gả con gái đi như thế chưa?

Không phải là không có cách, một là tôi ngủ ở phòng khách, Ân Chân ngủ ở phòng tôi. Hai là ngược lại. Ba là cùng lắm không ngủ nữa, chỉ có điều sau khi tốt nghiệp đại học xong tôi chưa thức thâu đêm bao giờ. Bốn là thuận theo ý mẹ, ngủ cùng phòng. Đương nhiên, không thể ngủ cùng giường, tôi còn chưa buông xuôi tới mức này.

Tôi gọi Ân Chân lại: “Anh ngủ giường, tôi ngủ sô pha hoặc ngược lại?” Người đàn ông lịch sự phong độ sẽ chọn phương án sau, đáng tiếc tôi đã sai.

Anh không giơ tay đón lấy chăn gối từ tay tôi, mắt đầy ý cười: “Cô không sợ mẹ cô nghi ngờ sao?”

Thực ra tôi cũng hiểu mẹ làm như thế là vì muốn thăm dò tôi, nhưng tôi không thể vì việc đó mà bỏ mặc tất cả được. “Thế anh có cách gì hay?”

Ân Chân đi vào phòng tôi, nói đơn giản: “Đương nhiên là ngủ cùng phòng rồi.”

Tôi nghiến răng: “Anh đừng mơ!”

Nhưng lại thấy anh đã trải xong chăn nệm xuống sàn, kéo tôi vào trong, đóng cửa.

Tôi có chút ngượng ngùng: “Thì ra là thế!”

“Vậy cô tưởng thế nào?” Anh nheo mắt khẽ cười.

Tôi nghi ngờ liệu có phải tôi luôn đánh giá thấp anh, luôn cho rằng anh thâm trầm ít lời, thỉnh thoảng anh có thể thốt ra những câu khiến tôi phải cứng miệng.

Tôi cười nịnh nọt: “Ý của anh rất hay, vô cùng hay.”

Mặc dù sống “cùng nhà” với anh đã một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi ngủ cùng phòng.

Trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người, lúc này đang phập phồng lên xuống, nghe có chút rối loạn.

“Ân Chân, anh ngủ chưa?” Nói xong mới biết câu hỏi của mình thật ngốc nghếch.

Kết quả có người còn ngốc hơn tôi: “Chưa, còn cô?”

Cả hai cùng bật cười thành tiếng, trong bóng đêm tôi có thể cảm nhận được hai mắt anh sáng rực

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK