Vu Nguyệt Cơ chịu thua, mở miệng thêm lần nữa: "Rốt cuộc ngài tìm ta có chuyện gì? Nếu không có việc gì quan trọng thì ta đi đây."
Nàng đi được vài bước, Bất Kỷ mới chịu mở miệng hỏi, "Ta muốn Vu tiểu thư khuyên Linh Lan một số chuyện..."
Hóa ra là vấn đề này.
Vu Nguyệt Cơ xem như đã thông suốt, nàng nói chen vào, "Chuyện tham gia khóa huấn luyện?"
Khuôn mặt hắn không chút cảm xúc, nhưng lời nói nhanh nhạy của nàng khiến Bất Kỷ thoáng một tia hoài nghi. Rất nhanh, khuôn mặt kia lại trở về trạng thái cũ, giọng nói hắn lạnh tanh: "Linh Lan đã nói với ngươi?"
Vu Nguyệt Cơ gật đầu.
"Ngươi cảm thấy thế nào?", Bất Kỷ nói rất nhanh.
Lần này, Vu Nguyệt Cơ cũng nhận ra điều gì đó. Kiếp trước giữa Bất Kỳ và Linh Lan diễn ra mối tình, cả hai chưa kịp thổ lộ tấm chân tình đã âm dương cách biệt. Nhưng hiện tại, vốn dĩ còn chưa vào doanh trại, vì sao nàng vẫn cảm nhận được hắn đang quan tâm đến Linh Lan.
Vu Nguyệt Cơ không trả lời ngay, "Người từ khi nào lại để ý thị nữ của ta như vậy? Bất đại nhân muốn nghe được thông tin từ ta, thì bản thân trước tiên phải thành thật."
Bất Kỷ hừ lạnh, ánh mắt cảnh giác của cả hai dán chặt lên nhau, hắn sờ thanh bảo kiếm, vẻ mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, "Vu Nguyệt Cơ, trả lời!"
Bất Kỷ gọi thẳng tên nàng, tựa tiếng oán thán trong màn đêm buốt giá ngày đó. Vu Nguyệt Cơ sững sờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chân không tự chủ được đã lùi ra xa mấy bước, hô hấp loạn đi.
Giọng nói oán hận này hệt như đêm hôm đó, hình ảnh Bất Kỷ trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt sắc lạnh bắn về phía nàng đầy hung ác. Tay chỉa thẳng mũi kiếm về phía nàng, gắt gỏng thét lên: "Vu Nguyệt Cơ ngươi điên rồi! Mau trả lại Linh Lan cho ta."
Vu Nguyệt Cơ hai vai run rẩy dữ dội, bàn tay siết chặt áo choàng trên vai, cả người đều cảm thấy không thỏa mái. Nụ cười ớn lạnh xuất hiện trên khóe môi của Bất Kỷ, hắn nhã từng chữ sởn gai óc:
- Ta nên gọi là Vu Nguyệt Cơ, hay là gọi... Quý phi nương nương đây?
Quý phi nương nương.
Tiếng gọi như sét giữa trời quang, Vu Nguyệt Cơ mặt trắng bệch nhìn nam nhân trước mắt như thấy quỷ, khó khăn hỏi lại: "Bất... Bất đại nhân... Tiểu nữ không hiểu ngài đang nói gì..."
"Vu Nguyệt Cơ ngươi không qua mặt được ta đâu.", ngón tay hắn gõ từng nhịp vào vỏ kiếm, từng tiếng gõ như âm thanh từ địa ngục vọng về. Bất Kỷ nhắc lại, "Thuộc hạ hỏi thêm lần nữa, nương nương đã nói gì với muội ấy? Ta chân thành khuyên người một câu, dù có là ai đi nữa cũng đừng hòng cướp Linh Lan khỏi tay ta."
Hóa ra cả Vu Nguyệt Cơ và Bất Kỷ đều trùng sinh.
Nuốt khan một ngụm nước bọt, Vu Nguyệt Cơ bấm ngón tay thật mạnh vào chính vai của mình, buộc bản thân phải thật tỉnh táo. Nàng ngước mắt chống chọi với nam nhân kiêu ngạo, không muốn giả vờ mà lên tiếng: "Linh Lan kiếp trước hay kiếp này cũng vậy, muội ấy tự có hướng đi cho riêng mình. Ta và ngươi đều là người ngoài cuộc, không thể vạch đường ép nàng ấy đi."
"Ồ?", Bất Kỳ rít qua kẽ răng, thẳng tay siết lấy cổ nữ nhân, khuôn mặt chán ghét nàng đến cùng cực, "Kết cục nàng ấy sẽ chết, nương nương không phải là người biết rõ nhất hay sao? Hay người cảm thấy tính mạng muội ấy rẻ mạt đến thế?"
Cánh tay cứng rắn siết chặt vào yết hầu, Vu Nguyệt Cơ há miệng cố gắng hít thở, miễn cưỡng phun từng chữ, "Ngươi không nhớ Linh Lan chết như thế nào ư?"
Linh Lan chết thế nào?
Bất Kỷ kinh ngạc nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Vu Nguyệt Cơ, hắn đột nhiên buông tha mà nới lỏng tay, nàng nghẹn đến mức ho sặc sụa không ngừng.
Năm đó, Linh Lan trên người mặc áo giáp sắt, dẫn theo vạn binh đánh úp thành Mông Cổ. Tuy giết hơn phân nửa kẻ địch, nhưng tiếp viện quân không thể đến đúng như thời gian dự đoán, nàng bị bắt. Đợi đến khi Bất Kỷ và Liêu Vãn xông vào, Linh Lan chỉ còn là một cái xác khô, treo ngược dưới lá cờ Mông Cổ. Sả La lúc đó là vua Mông Cổ, hắn thâm độc, chỉ cần là người nước Thụy đều không muốn bỏ qua.
Trận chiến kéo dài mấy ngày đêm, quân Mông Cổ bị đánh bại hoàn toàn, lá cờ trên lưng của thi thể Linh Lan, được chính tay Bất Kỷ rút ra treo trên thành Mỹ Oa.
Nước Thụy toàn thắng!
Đúng vậy, chiến lược kiếp trước do chính miệng Bất Kỷ đề cử với Dụ Lang. Nếu một lần nữa nhìn lại, người cướp đi sinh mạng của Linh Lan, không ai khác chính là hắn. Bất Kỷ bàn tay không còn chút sức lực, hắn đánh rơi thanh bảo kiếm mà bản thân trân quý như bảo bối.
"Không một ai trách ngài, chỉ có bản thân ngài duy nhất không buông tha cho chính mình. Bất đại nhân túc trí đa mưu, nhìn thấu đường đi nước bước của kẻ địch, lại không thấu nổi lòng Linh Lan sao? Con cá buộc phải biết bơi, là chim phải vươn cánh bay trên trời. Đi lại đường cũ chính là mệnh, có những chuyện hết thảy mười phần đều là họa, nhưng từ bỏ sẽ gây họa diệt vong. Nàng ấy là người cầm cờ, kiếp trước nàng ấy có chết, cũng chết trong vinh quang. Muội ấy thà phụ tình, cũng không phụ nước Thụy, bởi vì muội ấy biết chỉ cần sợ hãi sẽ không thể bắt đầu lại từ đầu."
Vu Nguyệt Cơ khom lưng nhặt thanh kiếm trả về tay nam nhân, Bất Kỷ thở hồng hộc liếc nhìn Ảnh kiếm, không có tâm tình đón nhận. Nàng nói khẽ, "Có chuyện không thể không làm, nhưng vận mệnh có thể thay đổi. Ta ở đây, ngươi ở đây, chúng ta đến... để bảo vệ Linh Lan, đây cũng là mệnh!"
Thời loạn, đa số dù xuất thân cao quý đến đâu cũng chỉ học để biết viết, biết mặt chữ để đọc. Bất Kỷ xuất thân nghèo hèn, trình độ giáo dục tuy không cao, nhưng cơ thể đặc biệt cường tráng, khỏe mạnh được Dụ Lang trọng dụng. Tính tình đa nghi, cẩn thận, phát giác được Vu Nguyệt Cơ có điểm bất thường, hắn chỉ là không ngờ nàng cũng trùng sinh.
"Vu cô nương", Thế tử đằng xa gọi vọng qua, đang từ từ bước đên.
Bị lời lẽ của nàng nói cho mơ hồ, Bất Kỷ lấy lại bình tĩnh, kéo áo choàng phủ lên đầu Vu Nguyệt Cơ. Nhanh tay đem Ảnh kiếm trở lại bên người, hắn thì thầm bên tai nàng: "Cổ còn hằn dấu tay, đừng để Điện hạ nhìn thấy."
Điện hạ vừa bước đến, Vu Nguyệt Cơ liền nhăn nhó ho khù khụ, ho liên tục khiến cả mặt mày đều đỏ bừng: "Gió đêm lộng quá, tiểu nữ cảm thấy không khỏe, đành nhờ Bất đại nhân đến giúp đỡ."
Điện hạ lộ rõ vẻ lo lắng, "Để ta dìu Vu cô nương trở về lều nghĩ ngơi, ngươi cứ tiếp tục canh gác, không phiền đến ngươi."
Bất Kỷ cúi đầu nhận lệnh, một lúc lâu mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng Vu Nguyệt Cơ được Tần Lôi mang đi. Màn đêm mịt mờ, khuôn mặt cũng chìm dần vào bóng tối, không rõ trên khuôn mặt hắn thể hiện điều gì.