Nhịn không được, nàng phủi mông đứng dậy, rất nhanh Bất Kỷ đã thu tất cả vào tầm mắt, hắn cố ý nói to: "Vu tiểu thư xin dừng bước."
Hai bả vai Vu Nguyệt Cơ run lên bần bật, nàng cắn đôi môi mềm mại, kìm nén sự giận dữ bên trong lồng ngực, nâng mí mắt ủy khuất hỏi hắn: "Bất đại nhân lại muốn thế nào? Độc ta cũng đã giải, người cũng đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần tịnh dưỡng ba ngày ắt khỏe khoắn như trước. Còn gọi ta làm gì?"
Bất Kỷ không giống những nam nhân khác, đứng trước dung mạo hoa lê đái vũ như Vu Nguyệt Cơ, hắn còn không thèm thương tiếc mà nói: "Đêm hôm khuya khoắt phải có người túc trực bên cạnh Tướng quân. Chẳng may độc phát tác, không những ảnh hưởng đến cơ thể, còn chính là cơ hội cho bọn sát thủ lộng hành... Vu tiểu thư nói xem, ta nói phải lý không?"
"Không phải còn có ngươi sao?"
"Ta nhận lệnh Dụ Tướng quân tuần tra canh gác."
Vu Nguyệt Cơ giương giương lông mày nói: "Ta vốn không có võ công phòng thân, bảo ta túc trực bên cạnh Tướng quân? Khác nào một nhát kiếm lấy hai mạng người? Hơn nữa... ta là thái y, không phải là binh sĩ, càng không phải nô tì."
Nàng không phục, dậm chân hằn học bước đến bên cạnh Dụ Lang đang nằm tĩnh dưỡng, giật phắt cánh tay hắn nâng lên cao. Hành động càn rỡ của Vu Nguyệt Cơ khiến sắc mặt Bất Kỷ trầm xuống vài phần, ánh mắt kia lóe lên vài tia không vui.
"Ngươi nhìn xem, Tướng quân không có vấn đề cả, ta dám lấy mạng mình ra bảo đảm..."
"Cái mạng nhỏ này cũng xứng đem ra bảo đảm? Vu cô nương trước mặt ta xem thường mệnh lệnh, không nhìn lại thân phận hiện tại của mình ư? Cô không còn là Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Vu gia... Hay Vu cô nương nghĩ... mình là Hoàng hậu?", Bất Kỷ chán ghét nói.
Vu Nguyệt Cơ nghe mấy lời đe dọa này liền không vui, nàng thở dốc vài lần không thông, vừa muốn nói gì đó lại bị Dụ Lang lên tiếng cắt ngang: "Ra ngoài."
Hai kẻ thù địch nhìn nhau chăm chăm, Bất Kỷ nghe thấy giọng điệu nóng nảy của Dụ Lang liền cúi đầu hành lễ nói: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Dụ Lang khẽ chuyển động, nhưng là dùng sức để xoay người vào vách lều, để tấm lưng vững chãi đối diện với tầm nhìn của Vu Nguyệt Cơ, giọng nói xen lẫn hương vị hờn trách, "Đều ra ngoài cả đi, ta cần yên tĩnh. Đã né tránh không muốn, ta cũng không ép."
Chân vừa bước ra khỏi lều, sau gáy Vu Nguyệt Cơ đã tràn đến cỗ sát khí lạnh lẽo, nàng không dám nhìn lại, chỉ muốn nhanh chóng co giò bỏ chạy.
"Đứng lại."
Vừa nãy thái độ vô phép vô thiên của nàng khiến Bất Kỷ nghe một chữ cũng không thông, hắn gằng từng chữ một: "Vu Nguyệt Cơ, cô đừng hòng giở trò trước mặt ta. Một tiếng đại nhân cô gọi ta là kính trọng, ta gọi cô là Nương Nương mười phần là khinh thường... Thân phận rác rưởi hiện tại của mình, chỉ cần ta vung tay, cô chỉ có con đường chết."
"Ngươi!" Vu Nguyệt Cơ bị nói cho không thỏa mái, khuôn mặt kiềm chế khí tiết nói: "Ngươi uy hiếp ta?"
Nam nhân âm trầm đứng sau lưng nữ nhân, khí chất bất phàm trong khuôn mặt hắn là thứ không thể che giấu, hắn cao ngạo, tự mãn không hề nao núng mà nói:
- Nữ nhân diễn xuất tầm thường, đôi mắt kia cũng thật biết lấy lòng người khác, ta đến cái liếc mắt cũng phát chán. Kiếp trước là cô bám riết vào Tướng quân... Làm sao vậy? Hiện tại đều không muốn nữa rồi ư? Hay Đại tiểu thư muốn cứu vớt Thế tử, hòng thỏa mong cầu làm Hoàng Hậu?
Lúc này Bất Kỷ đang quan sát nhất cử nhất động của nữ nhân tâm cơ, nàng cũng vốn hoài nghi trong lòng, cớ làm sao nam tử này luôn có ý thù địch với mình đến mức này.
Hóa ra là vì kiếp này nàng không còn bám víu lấy Dụ Lang.
Nhưng hạnh phúc một đời nàng há chẳng lẽ lại đánh đổi vì mấy câu thị uy của hắn sao? Lời lẽ đanh chua, miệt thị Bất Kỷ nói ra, khiến nàng phẫn uất đến ứ nghẹn ở cổ họng, muốn phản bác lại gì đó nhưng cũng đành im lặng đứng yên.
"Ta không phải Điện hạ, cũng chẳng phải Tướng quân, đừng hòng dùng sắc mặt đáng thương đó qua mặt ta!"
"Ta không có!"
"Có hay không tự mình khắc rõ, đêm nay Vu cô nương không trở về túc trực bên cạnh Tướng quân, thì đừng mong ta thủ hạ lưu tình."
Nàng đứng quay lưng về phía hắn, cũng chính là không muốn xem xét sắc mặt khó coi kia, người ranh mãnh như hắn nhất định sẽ không để nàng nắm thóp. Không đợi Vu Nguyệt Cơ đồng ý, Bất Kỷ đã mất kiên nhẫn rời đi.
Tiếng bước chân ngày một nhỏ dần, tâm tình nàng cũng chẳng khá hơn là bao, Vu Nguyệt Cơ nặng nề thở hắt một hơi. Ông trời có mắt đã cho nàng trọng sinh, nhưng là có mắt không tròng, cũng cho tên khốn họ Bất kia sống lại.