Mục lục
Chỉnh Sửa Lại 'Cấu Hình' Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng nam trầm khàn vô cùng dễ nghe, êm ái đến không ngờ đấy. Thế nhưng Tịnh Nhi thật sự ngạc nhiên, anh ta không có chút tình cảm gì gọi là thương hoa tiếc ngọc ở trong người sao? Hất cô mạnh như thế làm cô choáng váng suýt ngã trên sàn, cũng may có bồn rửa tay làm giá đỡ nếu không nhất định hôn đất rồi!


Mặc dù nhà vệ sinh ở đây sạch sẽ thật, dưng mà thân mật với sàn nhà chỗ này sẽ làm người ta mặc cảm lắm đó! Cô không muốn mình bị ám ảnh mà không dám dùng tay bốc đồ ăn đâu!


Nhưng nói cũng đúng, nếu người ta thương hoa tiếc ngọc thì lấy đâu ra chuyện vào nhà vệ sinh nữ chứ? Đây nhất định là gay rồi, chậc, nhưng mình đọc đam mỹ thì gay người ta lịch sự lắm.. ai giống thế này đâu? Tên này đảm bảo là biến thái có sở thích hành người!
Chuẩn luôn!!


"Chuyện gì? Có chuyện gì ở đây thế??" Cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, ánh sáng từ hành lang nhanh chóng tràn vào. Mấy nhân viên bảo vệ cùng nhau lên tiếng làm một góc nhà vệ sinh đều huyên náo cả lên, thậm chí vài phòng bệnh gần đó cũng có bệnh nhân tỉnh giấc thò đầu ra cửa xem náo nhiệt.


Tịnh Nhi cũng muốn trả lời câu hỏi của bọn họ lắm, thế nhưng lúc ánh đèn nhàn nhạt chiếu rọi khuôn mặt của người đàn ông kia cô đã á khẩu toàn phần.


Một nam nhân cao đến 1m9, thân thể cường tráng lại mang một chút uy áp và sự cân đối khó tả. Chiếc áo sơ mi trắng cùng tay áo kéo cao qua khuỷu tay, chiếc quần âu lịch thiệp ôm gọn lấy đôi chân thẳng tắp. Mái tóc đen nhánh được cắt ngắn theo kiểu cổ điển nhưng lại vô cùng hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ phía dưới.


Vâng, chính xác hơn là lúc này trong đầu Tịnh Nhi không có lấy một chút từ ngữ nào để mô tả anh ta nên cứ tạm thời hình dung là anh ta vô cùng đẹp đi ạ!


"Không có gì!" Người đàn ông lạ mặt nhìn qua Tịnh Nhi một cái, ánh mắt có mấy phần kiêng dè kì quái. Sau đó, như phải vượt qua thứ rào cản kinh hãi nào đó của bản thân, anh ta khó khăn vươn tay bắt lấy tay áo của cô, xiết chặt nó như thể lo lắng cô chạy mất!
Lẽ nào đây là .. vừa gặp đã yêu?
Hihi~ Nếu vậy thật Tịnh Nhi biết làm thế nào??
Cơ mà anh ta đẹp như vậy thôi thì yêu đại đi chắc cũng được đấy nhỉ?
"Chuyện gì xảy ra với đèn ở đây vậy?"


"Xin lỗi quý khách!" Một người nhân viên trầm ổn lên tiếng giải thích "Bóng đèn ở đây vốn đã hỏng từ chiều, nhưng do một vài lý do nên chúng tôi tạm thời chưa sửa được!"


"Cái này không phải nên cảnh báo cho bệnh nhân biết hay sao?" Anh ta uy áp trách móc, giọng nói vẫn trầm thấp như vậy nhưng không hiểu sao lại làm người ta tự giác sợ hãi "Dọa anh bạn tôi sợ đến mức mật cũng sắp vỡ ra rồi!"


Ê ê.. kia rõ ràng là anh hét!


Vậy.. Khi nãy .. Là anh ta sợ quá nên mới hét toáng lên hay sao??


Tịnh Nhi trộm liếc qua bàn tay lớn đang nắm chặt tay áo của mình, lại lén lút ngắm trộm người này một cái nữa. Khuôn mặt nam tính góc cạnh, mỗi một hơi thở đều mang sự mạnh mẽ khó cưỡng. Sóng mũi cao và thẳng tắp, đôi mắt màu nâu sáng linh động dịch chuyển, bờ môi bạc hững hờ khép mở..


Đại đại đại nam nhân thân cao mét chín, đẹp trai đến mức nghiêng nước nghiêng thùng như vậy lại vừa hét ầm lên vì sợ hãi!


Trời ơi!
Có ai tin được không?? Tịnh Nhi cô đây thân là con gái bị dọa như vậy còn chằng sợ, vậy mà anh ta lại sợ đến sắp són ra quần! Quá mất mặt! Mất mặt! Mất mặt!!


"Cấm cười!" Anh ta cúi đầu thật thấp nhả hai tiếng đó vào tai Tịnh Nhi, không hiểu lý do tại sao, cơn buồn cười trực trào bên miệng của cô lập tức tan biến. Sau đó người này không buồn xem cô có đồng ý hay không, lách qua đám đông một mạch kéo cô đi khỏi đó.


"Quý khách, chúng tôi đã đề biển cảnh báo rồi mà!!" Lúc này mấy nhân viên vệ sinh mới nhớ ra việc giải thích, có điều đã quá muộn rồi, vì anh ta đã kéo Tịnh Nhi đi tới tận chỗ phòng bệnh của cô!
Biển cảnh báo.. Có phải tấm bìa có ghi mấy dòng tiếng nước ngoài bị Tịnh Nhi ném vô thùng rác không ta? Đáng đời lắm, ai bảo sính ngoại cơ, người cùng một nước mà cứ thích dùng tiếng ngoài hành tinh!
"Quý khách.. Quý khách.."


"Quái quỷ, giọng hét lúc đó rõ ràng là của nam mà nhỉ?"


"Bộ cậu nghĩ cái xác ướp kia là nữ à?"


"Nửa đêm còn kéo nhau vào nhà vệ sinh.. Ây ..."


"..."


"Này anh, đây là phòng bệnh của tôi rồi!" Tịnh Nhi thấy anh ta dừng lại mới run rẩy lên tiếng. Ai ngờ cô không mở miệng thì thôi, mở ra một phát lập tức bị một đôi mắt nâu sáng hung dữ trừng. Này, anh làm trò gì đấy hả? Mắt đẹp không phải để phục vụ nhu cầu lườm người của anh đâu nha!
Mắt đẹp phải để nhìn âu yếm ..


"Cô là con gái?" Thật lâu sau người này mới lên tiếng, bàn tay lớn đang nắm tay áo cô cũng buông thõng xuống.


Tịnh Nhi gật một cái, cảm thấy cả hai không còn chuyện gì để nói, đã vậy cô còn rất là đói nữa nên đành lảng đi tính mở cửa về phòng. Trai đẹp ngắm rất tốt, nhưng thật sự ngắm nhiều cũng không no cái bụng được đâu.. Cô đang không có tiền, lại còn bệnh tật ốm yếu thế này nếu như đói quá nhất định sẽ bị ngất đó!
Đúng lúc cô tưởng anh ta sẽ bỏ đi thì Người Đẹp này lại hùng hổ đẩy cô vào phòng bệnh vip, nhanh chóng đưa tay chốt cửa lại. Nhất thời, trong phòng chỉ còn có hai người, Tịnh Nhi và anh đẹp trai mới quen 2 phút trước do sự cố nhà vệ sinh..


Lẽ nào anh ta đúng là biến thái và giờ đây thấy cô liền không kìm lòng được nên.. Thôi được rồi, đúng là Tịnh Nhi hơi ảo tưởng một tí, nhưng mà nhìn cái mặt băng như xác ướp của cô thế này có thằng điên nào có hứng mà biến với chả thái được? Trừ khi hắn ta định giết mình để phi tang nhân chứng vụ thấy hắn ta sợ ma đến phát khóc?


"Có biết đó là nhà vệ sinh nam không hả?" Người này lạnh giọng hỏi một câu trong khi Tịnh Nhi lướt mắt một lượt quanh phòng.
Cô tìm thức ăn.. Cơ mà không thấy..


"Đó rõ ràng là nhà vệ sinh nữ mà!" Tịnh Nhi cay cú vì biết mình sắp chết đói, cô hắng giọng cự lại. Thật ra đó là nhà nam hay nữ cô cũng không rõ, vì cô không biết tiếng nước ngoài.. Một đứa đi học còn lười, quanh năm suốt tháng chỉ ôm máy viết truyện như cô đây thì biết nhân chia đã là quá đáng lắm rồi, nói gì đến học tiếng?


"Cô không biết chữ sao hả?" Anh ta hắng giọng, có vẻ khá ngạc nhiên vì thái độ quả quyết của Tịnh Nhi. Anh lầm thật hay anh đang đối mặt với một đứa ngu còn bảo thủ?
Câu hỏi khó khăn này không ai dám lên tiếng giải đáp cho anh cả, và chính anh, anh cũng không muốn biết!
Không nên dây dưa mất thời gian với người này, có điều cô ta đã biết bí mật anh giấu kín bao lâu nay rồi.. Nếu cô ta vui miệng loe toe cho thiên hạ biết thì thanh danh lão đại của anh biết giấu đi đâu? Có nên giết cô ta không? Không được! Anh không giết người! Giết người vì lý do ngu ngốc kia lại càng không!!
Vậy.. Phải bắt cô ta im miệng mới được, dù sao một hai ngày nữa mẹ ra viện cũng sẽ không bao giờ phải gặp lại người này.
Có điều cái mặt cô ta sao phải băng bó kín vậy ta? Nhỡ đâu sau này vô tình gặp lại anh không nhận ra cô ta để bắt cô ta im thì sao?!


Ôi, day dứt quá!
Giết hay không giết đây??


"Tôi biết!" Tịnh Nhi gật đầu quả quyết, chị đây không biết chữ? Không biết chữ mà sáng tác được N bộ truyện nổi tiếng à? Hỏi ngu nó vừa vừa thôi! "Mà tôi biết hay không cũng có liên quan gì đến anh đâu?"


"Sao lại không?" Anh nghiến răng nhịn xuống cảm giác muốn bóp con nhóc này. Nghe giọng có thể đoán được nó chỉ tầm 15-16 tuổi,  vậy mà dám vênh mặt với người lớn? Đã thế cái kiểu hỏi kia còn ngang ngược không thể tả nữa chứ. Anh cố nhịn xuống, đêm nay cảm xúc của anh diễn biến còn thất thường hơn cả bão Chan Chu. Con nhóc ngu ngốc này còn làm anh phải nói quá nhiều! "Nếu như cô không mang khuôn mặt này vào đó, tôi sẽ bị mất mặt đến thế sao?"


"Mặt anh đây đi đâu mà mất?" Tịnh Nhi cười hì hì, ra là xấu hổ quá hóa giận đây mà. Cũng dễ thương ra phết đấy! "Ai mà chẳng có điểm yếu chứ, sợ ma cũng không phải cái tội. Anh xem, tôi đây cũng.."


"Dừng!" Người này đột nhiên đưa tay lên ngang miệng cô, cưỡng ép Tịnh Nhi ngừng nói. Khuôn mặt đẹp của ai đó nhanh chóng áp sát bên cạnh, hơi thở nóng ấm thoang thoảng hương hoa Lan nhẹ nhàng quẩn quanh cánh mũi Tịnh Nhi, làm cô ngây người "Chuyện đêm nay là mơ! Cô phải quên sạch đi!"


"Rõ ràng là thật!"


"Là mơ!" Anh ta không khách khí dí ngón tay bên môi cô, cũng may môi không bị dập đấy nếu không nhất định đau chết rồi! "Nếu cô dám hé răng nửa lời, tôi sẽ cho cô nếm trải địa ngục!"


"Tôi.."


"Cô không tin? Cứ thử xem!"


"Tôi.."


"Sao?"


"Tôi đồng ý với anh sẽ không hé răng chuyện này, nếu như bây giờ anh tình nguyện mua đồ ăn đêm cho tôi!"


"Cái gì?"


"Không có tôi chạy ra hàng lang gào lên bây giờ!! Tôi chết thì chết, thanh danh anh cũng chẳng còn!"


"Cô.. "


"..."


"Thôi được rồi.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK