Mục lục
Chỉnh Sửa Lại 'Cấu Hình' Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô vừa gào thét vừa chạy loạn xung quanh phòng, rầm rầm rầm rầm mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Ây, nói làm màu vậy thôi, chứ thật ra nếu không nhờ đội ngũ bảo vệ nhiệt tình với nghề. Thấy cô nửa đêm ồn ào làm phiền hàng xóm, sau đó gõ cửa cảnh cáo thì còn lâu Tịnh Nhi mới thôi sợ hãi!


Một lần nữa nhìn lại thứ đã từng mèo trong hộp, Tịnh Nhi âm thầm suy đoán.
Xác một con mèo tầm trung, lông nguyên bản có màu đen tuyền nhưng vì đã chết và đang trong quá trình phân hủy nên lúc nhúc những dòi bọ trắng vàng béo ngậy. Đôi mắt xanh đã trợn trắng, có màu đùng đục vô hồn, khóe miệng nhỏ xinh còn có cái lưỡi tím đen thè dài ra ngoài. Ở cổ còn thấp thoáng vệt xích hoặc dây buộc..
Đầy là quà của ngày hôm nay, nếu người này gửi qua đường chuyển phát nhanh thì cùng lắm mới chỉ ba đến năm ngày. Ba đến năm ngày bị nhốt trong hộp đủ làm một con mèo chết ngạt hoặc chết đói sao?
Cứ cho là có thể đi, nhưng với thời gian chết ngắn ngủi và thời tiết lạnh lẽo thế này, muốn phân hủy tới mức kia cũng không thể!


Chuyện này là thế nào?
Ngay từ đầu con mèo trong hộp đã chết thối, hay đến khi người đó gửi đi mới bắt đầu hi sinh??


Dù là thế nào thì trước hết cô cũng phải vứt cái xác này đi đã, để nó lâu trong phòng sẽ bị ám mùi, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến chuyện cô tư duy!
Vậy là ôm một đống thắc mắc trong lòng, Tịnh Nhi dùng hết tốc lực và sự can đảm đậy lại cái hộp, run rẩy đem nó đến thùng rác cuối hành lang. Cô nàng ngây thơ nào đó đến giờ vẫn chưa biết trên mạng đã lan truyền hình ảnh đêm hôm đó vị boss điển trai của "Bảo Bối" đã ôm mình lên xe cứu thương. Cũng không hề biết, thì ra trên đời không chỉ có fan, mà tồn tại càng nhiều hơn chính là những antifan thần thánh!


*


Đại Thần không thể phân thân, thế nên anh quyết định sẽ đi từng nơi một. Và nơi đầu tiên anh đến là để làm việc, chính xác là trong khu đèn đỏ lớn nhất thành phố này đây.
Người trong khu đèn đỏ ai là không biết boss Thần, người nắm trong tay cả giới Hắc đạo, có điều đang trên đường tẩy trắng. Nói thật, dù boss Thần đen hay trắng thì cũng tuyệt không ai dám động vào. Ai bảo người ta chính là kẻ lạnh lùng lãnh khốc có tiếng làm gì chứ?
Xe ô tô một đường tiến thẳng đến club lớn, vì trời chưa tối hẳn nên nơi này còn chưa mở cửa, đèn đóm vẫn còn tối om. Anh đẩy cánh cửa khép hờ lại, cũng không đợi người đến chào đón đã chậm rãi tiến vào. Nghe thấy phía ngoài có động, bên trong lập tức rầm rập chạy ra, ý đồ xem xét kẻ nào dám tự mình xâm phạm lãnh thổ. Vừa thấy thân hình mét chín có thừa ấy, người nào cũng sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười, cúi gập mình mà chào hỏi.


"Tôi đến tìm người!" Đại Thần cũng cười đáp lại, nhưng cái cười của anh lạnh ngắt, hoàn toàn chỉ là xã giao "Anh ta có nhà chứ?"


"Đại boss khách sáo quá!" Một người đàn ông từ phía sau đi tới, đôi mắt đong đầy ý cười trào phúng "Anh muốn tìm ai ở chỗ tôi?"


"Người vừa mới vào.." Anh ta không quan tâm đến thái độ của người kia. Dù sao mình cũng đang đi nhờ vả, cứ lôi được người ra trước rồi tính sau! "Cậu ta là hàng của tôi!"


"Haha~" Người đàn ông phá ra cười, ngặt nghẽo như thể câu nói vừa rồi của Đại boss có gì đó thú vị lắm "Hàng của anh? Hàng của anh sao??"


"..."


"Đừng có đùa!" Hắn ta bực bội gằn giọng, lật mặt hằn học "Tiền trao cháo múc, tay cũng đóng dấu rồi mà anh dám nói nó là hàng của anh? Đại boss, anh nghĩ mình thật sự vẫn còn là Đại boss sao?"


"Anh nghi ngờ năng lực của tôi?" Đại Thần cười lạnh, đôi mắt nâu sáng u ám xám xịt, lại càng nhiều hơn là những tính toán khốc liệt "Vậy được, người anh cứ giữ.."


"Tất nhiên!"


"Nhưng cái đầu trên cổ anh.." Đai boss xoay người, ung dung quay ra "...Càng phải cố gắng mà giữ cho chắc!"


*


Hải Ninh cảm thấy đầu đau như búa bổ, thân thể lành lạnh đã tố cáo cậu lúc này hoàn toàn trần trụi với thiên nhiên. Nền đất ẩm thấp cùng với dáng vẻ bị trói và bịt mắt thế này còn thảm hơn.. CMN, vô tình thế nào lại làm cậu nhớ tới mấy bức ảnh khỏa thân vì môi trường của mấy cô người mẫu, diễn viên hạng hai cần câu view.
Nhưng chụp ảnh quảng cáo cũng không cần trói thảm như vậy.. Này còn giống tranh khiêu dâm nhiều hơn đó!


Đám người kia rốt cuộc muốn làm gì với cậu?
Đánh cậu nhưng lại không làm thương tổn khuôn mặt, quần áo bị lột sạch, tay chân bị trói theo một kiểu không!thể!tin!nổi! Sau đó ném cậu ở nơi này?
Bình thường nếu bị xã hội đen tóm chẳng phải sẽ bị bán nội tạng hoặc đưa ra nước ngoài làm nô lệ hay sao?


Mẹ kiếp!
Giờ còn tưởng đến mấy chuyện này?
Mẹ cậu giờ này đang ở đâu cậu còn không rõ đâu!
Hải Ninh thế mà ngu ngốc, tin tưởng giờ này có người tốt bụng tới mức báo tin mẹ cậu cho cậu sao?
Nhếch môi chua xót cười, xong rồi, giờ thì mẹ không thể cứu, chính mình cũng bị hủy hoại.. Bố.. Không! Giờ này hắn đã không còn là bố cậu nữa rồi!
Tên khốn đó đang tâm bán cả vợ con mình, hắn ta có thể nào mất nhân tính hơn nữa không??
Nếu cậu còn có thể ra khỏi nơi này.. Nhất định sẽ tìm hắn, sẽ cho hắn một trận nên nhân!


Nhưng..


Cậu còn có thể ra khỏi đây sao?


Cánh cửa bến ngoài khẽ kẹt, ánh sáng chiếu vào làm Hải Ninh vốn bị che mắt cũng thấy có chút chói. Cậu theo thói quen hướng về nơi có ánh sáng, miệng muốn nói gì đó cũng không thể phát ra lời.
Rất nhanh có người tới, người đó ném một chiếc áo khoác ngang người cậu, nhẹ nhàng giúp cậu tháo dây trói, cũng cẩn thận lột băng che mắt và bịt miệng của Hải Ninh ra. Ánh sáng chói lóa đâm thẳng vào đồng tử làm cậu có chút nhức nhối. Hải Ninh mất vài giây mới quen dần được, cậu lơ mơ nhận thức người đang đỡ lấy vai mình.


Đó là một người đàn ông cao lớn, bờ vai vững chãi và khuôn mặt góc cạnh đầy nét nam tính. Đây chính là hình tượng đàn ông đích thực mà một cậu trai nhỏ con như Hải Ninh luôn mơ ước, thật sự giống thần tượng của cậu, Superman vừa đẹp trai lại mạnh mẽ..
Quan trọng hơn.. Hình như người này đang cứu cậu!


"Đại boss, cậu ta ổn rồi!" Anh ta mỉm cười, hai hàm răng trắng và lúm đồng tiền thật sâu bên má "Vào đi thôi!"


"Đại.. Boss?" Hải Ninh mờ mịt nhìn lên, một đôi chân thon dài tít tắp nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt của cậu. Tiếp đến là một khuôn mặt khó chịu đến quen thuộc, đây chẳng phải vị Đại Thần-tổng giám đốc của Bảo Bối đó sao?
Anh ta ở đây.. Người này cứu cậu ư?
Hải Ninh chật vật nhìn lại bản thân, cả người không mảnh vải, có mỗi chiếc áo vest dài do người đàn ông bên cạnh đưa cho. Thảm quá mức! Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cậu mất mặt thế này, nhất là lại trước mặt đối thủ nữa chứ!


"Tiêu Dương, cậu đã hảo tâm sao không lột luôn cho người ta mượn áo sơ mi?" Một vị khác phía sau Đại Thần lưu manh cười nói "Nửa kín nửa hở kiểu kia còn khêu gợi hơn đó nha!"


"Đừng nói bậy!" Tiêu Dương bên cạnh Hải Ninh nheo mắt, ngọt ngào gằn giọng. Sau đó anh ta nhanh chóng giúp cậu đứng dậy, có điều Hải Ninh thật sự lực bất tòng tâm, bị trói gô lâu làm chân cậu tê hết rồi!


"Mẹ cậu cũng đã được cứu ra rồi!" Đại Thần giờ mới chậm rãi lên tiếng, câu nói ngắn gọn không mang quá nhiều thông tin nhưng thành công thu hút ánh nhìn của Hải Ninh. Cậu ngạc nhiên nhìn anh, một lời cũng không thể thốt ra được "Có vẻ chúng tôi đến muộn, bà ấy không được ổn lắm!"


"Bà ấy làm sao?" Hải Ninh vùng dậy nhưng lại lập tức nhuyễn chân. Tiêu Dương vốn ở phía sau cậu dễ dàng đưa tay ôm lấy, người này rất cao, Hải Ninh đã một mét bảy mấy mà cũng chỉ dựa được đến vai anh ta mà thôi.


"Làm sao? Ai biết chứ?" Đại Thần mỉm cười, lãnh đạm "Giữ được mạng trở về là tốt rồi!"


"Anh.." Cậu căm phẫn cắn môi, sau đó vẫn là câm lặng. Đúng rồi, lí gì tự dưng anh ta cứu một kẻ ngoài lề như cậu? Ra tay đã là tốt rồi, cậu còn quyền đòi hỏi nữa hay sao? "Vì sao anh giúp tôi?"


"Từ giờ đừng tới gần Ái Nhi nữa!" Anh lạnh lùng nói ra yêu cầu của mình, cũng nhanh như lúc đến, xoay người muốn đi "Nếu không đừng trách!"


"Ý anh là gì?" Hải Ninh bất mãn gào thét "Vì sao tôi không được đến cạnh Ái Nhi? Cô ấy cũng không phải của riêng anh! Mặc dù cô mấy mấy trí nhớ, nhưng cô ấy không phải búp bê trong tủ kính mặc anh xoay vần đâu!"


"Không phải chuyện của cậu!"


"Anh cấm được tôi nhưng cũng không thể cản được những người khác yêu thích cô ấy!" Hải Ninh nghiến răng, bực bội "Anh muốn cách li cô ấy? Anh nghĩ điều điên rồ gì vậy?"


"Ái Nhi chỉ cần như bây giờ!" Không hiểu sao Đại Thần lại giải thích, suy nghĩ này chất chứa trong lòng anh đã lâu lắm rồi. Luẩn quẩn đến mức anh muốn nó thoát ra, muốn người khác biết đến "Không cần nhớ lại, cũng không phải trưởng thành, tôi sẽ bảo hộ cô ấy!"


"Anh coi Ái Nhi là thứ gì?" Hải Ninh trợn mắt "Cô ấy cũng là con người!"


"Câm miệng!" Đại Thần nhíu mày, đôi mắt nâu sáng hướng về phía khác, tâm trí đầy ngập bóng hình một cô gái nào đó "Cậu không cần lo cái đó, thứ cậu nên quan tâm bây giờ là tránh Ái Nhi cho xa!"


*Tâm độc chiếm vặn vẹo =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK