• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà Chu ca hiển nhiên không thể thưởng thức cái gọi là tình sắc này, hắn tóm lấy cổ đạo diễn đưa đến trước mặt mình, ghé vào lỗ tai hắn rống lớn: "Đều là thứ gì đây hả! Anh hỏi chú cái này là đang quay cái chó má gì hả! Mặt Hà Hi quan trọng vậy đâu mất rồi, vì cái gì liền chỉ thấy mặt Na Na ở trên màn ảnh lay tới lay lui! Anh muốn chú chụp Hà Hi mà, chú có hiểu ý anh không vậy?"
"Em chụp là nghệ thuật! Là cái đẹp!" Đạo diễn không biết khi nào thì ăn gan hùm mật gấu, cư nhiên dám rống lại Chu ca.
Đại khái Chu ca là lần đầu tiên gặp được người sống dám rống hắn, ngẩn ra ba giây, vỗ vỗ cổ áo đạo diễn, bày ra nụ cười hòa ái dễ gần, nói: "Gan chú cũng thật là lớn nha, anh tôn trọng quyết tâm muốn chết của chú, chú muốn chết như thế nào nào? Bị loạn đao của anh chém chết, hay vẫn là trôi bồng bềnh trên Thái Bình Dương? Nếu không, hay bây giờ anh đem chú quăng ra cửa sổ đi, nếu chú không chết anh sẽ đưa chú về." Hắn tạm dừng một giây, đột nhiên mặt mày căng thẳng, rống vào mặt đạo diễn: "Chính chú chọn một cái."
Lần đầu tiên nhìn thấy Chu ca dùng loại ngữ khí này rống người, bình thường cho dù gặp người nợ hắn mấy trăm vạn cũng chưa hề đổi sắc mặt, duy độc lần này...... ngữ khí này là muốn làm thật sao? Tôn An Na vì bản thân lo lắng lên.
Chu ca làm vậy gây cho đạo diễn sợ hãi không nhẹ, lúc này khuôn mặt đạo diễn xám như tro tàn, ánh mắt cũng biến thành con cá chết, thân thể lung lay sắp đổ, nhìn giống như tùy tiện một trận gió thoảng qua cũng có thể thổi đổ hắn.
Chu ca bỏ lại đạo diễn, đi đến phía sau Hà Hi, hít sâu mấy hơi, dùng chất giọng hắn cho rằng ôn nhu nhất nói: "Cô cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy khá tốt a." Hà Hi nói phong khinh vân đạm, nàng còn đem ánh mắt đặt ở trên màn hình, một bộ dáng như còn đang thật sự thưởng thức, nói: "Anh muốn nghe tôi nói cái gì?"
"Nói...... Nói cái gì......".
Tình huống ra ngoài dự đoán của Chu ca, Hà Hi thoải mái xem phim sex do chính mình thủ vai, một chút bóng dáng xấu hổ cũng đều không có. Làm bộ làm tịch. Chu ca ở trong lòng đưa ra kết luận.
Hắn làm được Hà Hi trong tay sô pha tay vịn thượng, nói: "Hà Hi, cơ hội của tôi vĩnh viễn lưu trữ cho cô. Cô chỉ cần gật đầu, tôi liền miễn hết toàn bộ nợ nần của cô, tôi không ép cô, tôi muốn ép cô cô sẽ không nguyên vẹn ngồi ở chỗ này, cô hiểu chứ?"
Hà Hi gật gật đầu, nói: "Anh là người tốt."
Chu ca dùng sức gật đầu, nói: "Đúng đúng, tôi là người tốt, tên đạo diễn này chính là do tôi nuôi sống, năm đó hắn không có cơm ăn, là tôi cho hắn cơm ăn."
Tôn An Na nghiêng đầu qua một bên, nàng thật muốn cười, Chu ca đúng là có làm một chuyện làm ăn lớn, đem đạo diễn người ta xuất thân chính quy gọi tới chụp phim người lớn.
Chu ca đang thao thao bất tuyệt tự khen chính mình, Hà Hi lại bất vi sở động.
Nàng nói: "Nhưng mà, tôi không có biện pháp tiếp nhận anh, từ lúc ấy...... về sau, tôi đã đối với đàn ông thất vọng rồi, phải nói là tuyệt vọng."
Tình huống chuyển biến đột ngột, biểu tình ân cần của Chu ca nhất thời đọng lại, khối băng từ trên mặt hắn bùm bùm rơi xuống, hắn mạnh đứng lên, bàn tay to nâng giữa không trung, "Cô...... cô đừng không biết tốt xấu!".
Hắn muốn đánh nhau lắm rồi, nhưng không hạ thủ được.
Hà Hi ngửa đầu, mặt không đổi sắc, trong ánh mắt không có một tia lui bước.
Tay nâng lên không biết nên chạy đi đâu. "Đều là chú, anh đem người giao cho chú, muốn chú chụp ra bộ phim hay, chú xem chú chụp cái thứ rác rưởi gì, bán không ra rác rưởi, kiếm không về được một xu nào." Chu ca đem hỏa phát trên người đạo diễn.
Đạo diễn đã muốn bị đả kích không còn hình người, hắn lui ở trong góc ôm đầu gối thì thào tự nói: "Tôi là thằng vô dụng, căn bản không có thiên phú quay phim, căn bản không xứng làm đạo diễn......".
"Đại ca......" Đàn em của Chu ca cách xa ba thước dừng lại, thần sắc do dự, sợ dẫn lửa thiêu thân.
"Kêu tổng tài, tao hiện tại đang buôn bán, muốn tao nói bao nhiêu lần nữa, đúng là óc heo mà, có chuyện gì còn không mau nói. Mẹ nó, mày cứ quanh co mãi thế, nói mau."
"Dạ...... Đại...... Tổng tài, lão Lục phát đến tin tức nói phim chúng ta vừa đưa qua lượt xem đã vượt mốc vạn lượt rồi, hiện tại đã muốn lên đề cử (*chắc ý ở đây là video hot sẽ được hiện lên trang chủ website), bên kia còn nói có bao nhiêu thu bấy nhiêu."
Chu ca lâm vào trầm mặc.
Thời gian từng giây trôi qua, sau khi đã trải qua vô hạn trầm mặc, Chu ca mới cười ha ha đứng lên, tiếng cười của hắn làm cho căn phòng này cũng chấn động theo.
Những người khác đều bất an nín thở chờ đợi, đoán không ra tiếng cười này là thật cao hứng hay giả cao hứng.
"Ha ha, không có biện pháp, thật là..., anh nên nói cái gì mới tốt đây, quả nhiên anh không nhìn lầm người mà." Chu ca bắt lấy đạo diễn giống như bắt con gà con, hạ mình phủi phủi bụi đất trên quần áo cùng đầu gối cho đạo diễn, còn thay hắn bẻ cổ áo lại cho đúng, nói: "Đừng tức giận nữa, chú là có thiên phú, anh tin tưởng chú."
Chu ca bản sự khác không nói, là kiểu có thể nâng bản thân lên cũng có thể hạ mình xuống, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ cũng có thể nói vài câu ma quỷ. Tâm tình của hắn bởi vì nghe được tin tức vừa rồi mà chuyển tốt đẹp, nụ cười trên mặt nở như một đóa hoa hướng dương lớn, càng đừng nói, ngay cả ánh mắt kia cũng đã híp lại thành một sợi chỉ.
Đạo diễn lớn như vậy, gặp qua Chu ca không nhiều không ít đúng một trăm lần, đây là lần đầu tiên hắn thấy Chu ca có thể cười đến xán lạn đến vậy. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Chu ca, bản thân liền chật vật như một con chó, đó là ở ghế lô khách sạn, có cái bàn tròn lớn, Chu ca ngồi ở chủ vị, mồm to ăn thịt, mồm to uống rượu.
Còn hắn, trên người mặc một bộ tây trang Armani, giả thôi, mấy trăm đồng tiền một bộ, vấn đề là đó cũng không phải đồ của hắn, là hỏi đồng học mượn. Hắn mặc lên người bộ tây trang fake mà người khác mặc qua không biết bao nhiêu lần, co đầu rụt cổ đứng ở trước mặt Chu ca, ước chừng có nửa giờ. Hắn khi đó đỉnh đầu có một bộ kịch bản, hắn không biết trời cao đất dày, cứ nghĩ chỉ cần có người cho hắn một cơ hội, hắn liền có thể cầm được giải thưởng lớn ở Liên hoan phim. Cho nên hắn mới cầm kịch bản tìm đến Chu ca, cầu người ta ra tiền.
Có tiền chính là đại gia, Chu ca vốn là một đại đại gia, vì thế Chu ca liền biến thành đại gia bình phương. =))))
Đạo diễn đứng ở bên cạnh, lòng nóng như lửa đốt, đã mau đốt tới mông, nhưng Chu ca vẫn chậm rì rì ăn, một mình hắn ăn luôn một con ba ba hoang dã to bự, uống hết một lọ Lạp Phỉ, cảm thấy không đã nghiền, lại bảo phục vụ mở thêm một lọ Mao Thai. (*mấy tên nước ngoài bị Trung hóa có bạn nào hiểu hú biết với nha)
Thứ ăn đi như là thịt trên người đạo diễn, đạo diễn hận không thể đem trái tim mình đào ra cấp Chu ca ăn.
Chu ca ăn xong, dùng khăn chà xát bên miệng, đứng dậy muốn đi, trước mắt đạo diễn liền một mảnh tối đen.
Chu ca hảo tâm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Anh đã thấy qua rất nhiều rất nhiều người trẻ tuổi, bọn họ cũng giống như chú, nghĩ mình có bằng cấp, có lý tưởng, liền con mẹ nó tự đưa bản thân lên trời, chú á hả, chính là một cái bánh quẩy, thấy rõ không, mỗi buổi sáng trong quán có bao nhiêu cái bánh quẩy bị ăn sạch sẽ, chú có từng đếm qua chưa?"
Khi đó trong lòng đạo diễn là hận đòi mạng, hắn hận không thể lấy dao đâm chết người này.
Giây tiếp theo, hai đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, hắn ôm đùi Chu ca khóc, hắn khổ sở vì bữa cơm này là ăn hết tiền học bổng mấy kỳ ở đại học của hắn, hắn khóc vì hôm nay Chu ca mặc trên người cũng giống như hắn - là một bộ Armani giả, nhưng Chu ca có cái vòng cổ vàng rồng to bằng cọng xích chó, sẽ không ai hoài nghi đồ trên người hắn là hàng giả, đây là sự thật.
Chu ca vỗ vỗ đầu đạo diễn, tựa như âu yếm con chó mình nuôi ở nhà, hắn ta nói lời thấm thía: "Suy nghĩ cẩn thận chưa? Suy nghĩ cẩn thận liền đứng lên, lau cho khô nước mắt, ngày mai liền đi theo anh làm ăn. Đứng lên, mau đứng lên."
Đạo diễn muốn lắm, nhưng hắn lên không nổi, đầu gối mềm như không có xương.
Tiền của hắn a...... Bị gió thổi đi rồi...... Sớm biết rằng muốn trộn lẫn trong xã hội đen, hắn làm sao dám xài nhiều tiền như vậy, hắn phải đi tới văn phòng phẩm trên đường mua mấy hình xăm thanh long bạch hổ dán lên người mới được!
Chu ca đi rồi, chờ đợi hắn như chờ đợi ngày tận thế chính là cái bill của bàn ăn này, đợi mòn mỏi nửa giờ, phục vụ từ ngoài quay lại, không ai quan tâm hắn, hắn rốt cục chờ không được nữa, bèn bắt lấy một người phục vụ, hỏi: "Xin hỏi...... bill của phòng này...... Đi đâu trả?"
Người phục vụ kia lấy ánh mắt khác thường nhìn hắn hồi lâu, mới nói: "Đã sớm trả rồi a."
Một khắc kia, đạo diễn hận không thể vọt tới trước mặt Chu ca ôm đùi hắn mà khóc. Khi đó, chính là hạnh phúc, ai nói không phải đâu, đạo diễn nghĩ mình là định dùng một bữa cơm thu mua Chu ca, không ngờ Chu ca lại dùng bữa cơm đó thu mua hắn – một cao tài sinh hệ đạo diễn đã tốt nghiệp đại học hàng thật giá thật.
(Ed: mà thà ông đạo diễn ổng ăn được miếng thịt, uống được giọt rượu đi không nói, toàn vô bụng Chu ca, còn nợ Chu ca một ân tình, quá thâm)
Từ ngày đó trở đi, hắn liền vì Chu ca quay phim người lớn, mà hắn gặp Chu ca nhiều lần như vậy, lại là lần đầu tiên nhìn thấy Chu ca cười vui vẻ như vậy, thật giống như nhặt được một cục vàng bự như cục gạch vậy.
"Chu ca...... anh......" Đạo diễn bỗng ngốc hồ đồ, rõ ràng là bị dọa.
Chu ca bàn tay to lôi hắn lại đây, nói: "Hảo huynh đệ, cái gì cũng đừng nói nữa, Tiểu Bí, lấy cho chú ấy một ly Coca." Hắn cúi đầu ôn nhu nói đạo diễn: "Chú tưởng uống có đá hay không đá?"
Cùng Chu ca quen biết nhiều năm như vậy, bao gồm đạo diễn, lẫn Tôn An Na, đều lần đầu tiên thấy Chu ca am hiểu nhân ý tới vậy.
"Chu ca!" Đạo diễn hai hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống, anh là muốn giết em còn là tưởng gian* em chứ gì, anh liền nói thẳng đi! (*mẻ tưởng Chu ca muốn cưỡng gian mẻ =))))))))))))
Chu ca đem đạo diễn liệng sang một bên, ngồi vào bên người Tôn An Na, hắn nói: "Na Na, vừa rồi là anh không tốt, làm em sợ hãi, em khát không? Có muốn uống Coca không?"
Tôn An Na cúi đầu, hít sâu một hơi, nói: "Chu ca, cái gì cũng đừng nói nữa, anh muốn gì anh cứ nói, đừng vòng vo."
"Tốt! Tính tình này anh thích. Được rồi, vậy Chu ca anh đây sẽ nói thẳng. Anh đầu tư quay phim nhiều năm như vậy, cơ hồ chưa thấy qua phim nào có thể lên đề cử (=lên top) nhanh như vậy, phim của em cùng nàng vừa ra mắt liền đè ép phim của những người khác, anh liền nhìn ra tiềm lực của mấy em, hiện tại anh có một ý tưởng, để mấy em tiếp tục đóng phim." Hắn dùng lực vỗ đùi, ba ba ba rung động.
Tôn An Na nói: "Tôi thì không thành vấn đề, nhưng cô ấy lại không nhất định sẽ nguyện ý a."
"Cổ không muốn thì có thể về bên anh!" / "Tôi nguyện ý."
Một nam một nữ đồng thời lên tiếng, điều này làm cho những người khác choáng váng.
Hai mắt Chu ca trừng tròn xoe, đứng lên rít gào: "Cô nói cái gì! Cô nguyện ý!"
"Tôi nguyện ý." Hà Hi bình tĩnh nói, nàng thậm chí ngay cả một chút bi thương cũng lười hiện lên mặt.
"Tôi...... tôi...... cô...... cô hiện tại làm sao liền lập tức nguyện ý! Trước đó tôi kêu cô làm nữ nhân của tôi, có chết cô cũng không nguyện ý, cô...... cô......" Chu ca vươn tay chỉ vào Hà Hi, thân hình cực đại tức giận đến phát run.
Hà Hi ở trước mặt hắn đổi vị trí gác hai chân lên nhau, chân dài vén, váy ở bên cạnh bị đùi kẹp lấy, buộc vòng quanh đôi chân dài xinh đẹp, "Hiện tại tôi có thể nói chuyện với Chu ca về thù lao đóng phim của tôi sao?"
"Đừng quên, là cô nợ tiền tôi." Chu ca cảm giác cơn giận của mình bị vẻ đẹp của nàng chèn ép đi xuống, hắn thật mạnh ngồi xuống, cùng Hà Hi đối mắt.
"Tôi quay phim trả nợ."
____________________
Editor: Vậy là chúng ta đã biết về quá khứ của đạo diễn rồi hen. Kiểu này không biết bao giờ ổng mới trả đủ cho Chu ca, bán mình luôn rồi, khác nào đã là người của Chu ca =)))))))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK