Mấy ngày không gặp, như cách tam thu.
Từ lần tách ra không thoải mái với Hà Hi, đến khi gặp lại nhau chính là ở phim trường.
Thời điểm Tôn An Na vừa đến liền nhìn thấy trên mặt Hà Hi viết mấy chữ, tôi không nghĩ thấy cô. Nàng cũng không muốn 'mặt nhiệt dán mông lạnh', an vị một chỗ cùng nhân viên đoàn phim nói chuyện phiếm.
Nàng không thấy được chữ trên mặt Hà Hi đã biến thành — sao cô còn không qua đây. Hà Hi đang chờ người kia tự đi tới, nàng có chuyện muốn nói với Tôn An Na, nhưng đề tài là tư mật, chỉ có thể nói riêng với nhau mà không thể ở trước mặt người khác nói.
Nhưng Tôn An Na có vẻ là người sẽ không xem hiểu sắc mặt của người khác, hoặc là cố ý làm như vậy, tóm lại đã để nàng chờ đến hết sạch kiên nhẫn, Tôn An Na vẫn chưa có ý định qua đây.
Tôn An Na cùng người bên này hàn huyên không mấy câu, Hà Hi đã tự mình đi tới, lôi kéo cánh tay của nàng, đem nàng từ bên cạnh nam nhân kia kéo ra.
Hai người đi vào buồng vệ sinh, Hà Hi khóa trái cửa buồng lại, Tôn An Na ở trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp đi một vòng, cuối cùng ngồi vào bồn cầu, nói: "Có chuyện gì không thể ở bên ngoài nói?"
Không phải mọi lời đều có thể nói ở trước mặt người khác, nàng cũng không phải Tôn An Na, nàng mới không có da mặt dày như vậy. Hà Hi từ túi lấy ra một xấp giấy, đưa tới trước mặt Tôn An Na.
Tôn An Na vẻ mặt buồn bực tiếp nhận, lấy lại đây nàng mới thấy rõ đây là cái gì, báo cáo xét nghiệm thân thể của nàng ấy.
Tôn An Na không khỏi cười rộ lên: "Cô thật sự nghiêm túc đó hả, còn riêng chạy tới......".
"Không phải, đây là của hơn hai tháng trước. Lúc ấy tôi vì mang thai mà chuẩn bị, riêng đi làm kiểm tra, sau lại vẫn không có quan hệ, cô không cần hoài nghi tôi có bệnh tình dục." Hai tay Hà Hi giao ở trước ngực, lạnh lùng hừ khí.
Tôn An Na nói: "Vừa vặn, tôi cũng có cái này cho cô xem." Nàng từ trong túi lấy ra một tờ báo cáo đã bị gấp thành một khối, nói: "Của tôi."
Hà Hi thân thủ tiếp nhận.
Khi trao đổi báo cáo xong, Tôn An Na lại có một ý tưởng vớ vẩn, này nhìn giống như hai người đang trao đổi nhẫn cho nhau ghê. Bất quá nghĩ cũng thật buồn cười, sau khi tình huống không xong như vậy kết màn, hai người lại có thể ở trong phòng vệ sinh trao đổi báo cáo xét nghiệm, tính là chuyện gì a.
Hai người đều tự nhìn báo cáo xét nghiệm phụ khoa của đối phương, trầm mặc không hé răng, xem xong sau liền lấy tờ của đối phương nhét vào trong túi của mình.
"Hiện tại tin tưởng tôi đi." Tôn An Na nói.
Hà Hi quay đầu nói: "Cô nghĩ tôi như vậy tôi cũng có thể lý giải, chỉ là tôi không cần dùng thân thể đi đổi hợp đồng tự nhiên vẫn có người cầm kịch bản đưa lên cửa." Nhớ lại năm đó...... Quên đi, năm đó đã sớm trôi qua, giờ nói cũng không còn ý nghĩa.
"Tôi sai rồi, lúc ấy cũng là nhất thời nói lẫy, cô đại nhân đại lượng đừng để trong lòng mà." Tôn An Na thành khẩn giải thích."Thực xin lỗi."
"Tôi thực mang thù." Hà Hi không tính tha thứ nàng.
"Nhất mã sự quy nhất mã sự (Chuyện nào ra chuyện đó)." Tôn An Na đứng lên, hướng Hà Hi vươn tay, "Chúc chúng ta hợp tác khoái trá."
Hồi lâu, Hà Hi vẫn không nhúc nhích, tay Tôn An Na dừng ở không trung tiến thối lưỡng nan, Hà Hi lúc này mới vươn tay ra, cùng Tôn An Na bắt tay: "Đừng cho là tôi sẽ bỏ qua cho cô." Cuối cùng nàng vẫn là nói câu kia, "Hợp tác khoái trá."
Trong nháy mắt công phu, cảm tình của hai nữ chính liền trở nên vô cùng hòa hợp, cái này để những người đứng xem đều vẻ mặt mờ mịt, liền nghĩ, lòng dạ nữ nhân quả như kim đáy biển, nếu đoán không ra sẽ không cần đi đoán.
Mức độ đạo diễn coi trọng bộ phim này còn vượt qua cả tác phẩm tốt nghiệp của hắn nữa, tóm lại là càng nghĩ càng nóng ruột nóng gan, lúc ngày bắt đầu quay chụp đến thật, tươi cười trên mặt hắn rút đi, nghiêm trang, bất cẩu ngôn tiếu (không đùa giỡn cẩu thả), nếu ai nhiều một câu vô nghĩa sẽ gặp phải hắn xem thường.
Ngày đầu tiên liền quay trước mấy đoạn đầu, Tiểu Vương - nam diễn viên chiếm đầy tiện nghi, trước cùng 'Ái thê' (vợ yêu) ở nhà ăn một bữa sáng tốt đẹp, sau đó lại chạy tới cùng 'Nhị nãi' (vợ hai) hưởng thụ bữa tối lãng mạn.
Mấy đoạn đầu không cần 'phương diện kỹ thuật diễn xuất', hơn nữa trọng điểm không ở drama kịch bản mà ở động tác giả, với phương diện này thì yêu cầu không cao, chỉ cần diễn viên không cười trong lúc quay và các phương diện khác chặt chẽ phối hợp với nhau, trong một ngày chụp xong là hoàn toàn không thành vấn đề.
Mà phần cần diễn xuất liền an bài ở ngày hôm sau, đạo diễn vẫn có chút lo lắng, hắn cùng lúc vừa lo lắng việc Hà Hi có thể chân chính nhập diễn hay không, còn mặt khác, hắn cũng khá lo lắng Tôn An Na. Tôn An Na là cái lão bánh quẩy (dân lành nghề), khi quay phim không nói chơi, đề tài play SM này kia nàng đều quay qua rồi, cũng quay khá tốt, nhưng đây là lần đầu tiên cùng nữ diễn viên hợp tác, hắn chỉ sợ Tôn An Na không được tự nhiên.
Hà Hi thay ra quần áo mà tổ phục trang đưa cho nàng, đó là một cái áo màu trắng cao cổ, phía dưới là một cái quần jeans thực mộc mạc, không có nhãn hiệu, nàng có thể xác định là của người khác, mặc ở trên người nàng có vẻ quá lớn nhưng chỗ bộ ngực lại có hơi chật, nàng cơ hồ chưa từng mặc qua quần áo của người khác, cho nên thời điểm mặc vào phi thường không được tự nhiên mà lôi kéo quần áo.
Nàng xem mình trong gương, lập tức liền biến thành một người khác.
...
Bên này, nhân viên hoá trang đang giúp nàng chải lại đầu tóc, kỳ thật, nàng căn bản không cần phải hoá trang. Người nàng cần sắm vai là một bà chủ gia đình khuyết thiếu tư sắc, lại không có tình thú, buổi sáng thức dậy chỉ buộc tóc bằng một sợi thun màu đen, rửa mặt qua loa bằng nước lạnh liền vội vàng vì ông chồng làm bữa sáng.
Nhân viên hoá trang thay nàng buộc tóc thành đuôi ngựa, lại ở trên mặt thoa một tầng phấn rất mỏng, coi như hoàn thành. Sau đó nhân viên hoá trang phải chạy qua hoá trang cho Tôn An Na, nhân vật nàng ấy cần sắm vai là một cô vợ hai phong tình vạn chủng, cho nên thời gian hoá trang cho nàng ấy cũng đặc biệt dài.
"Hà Hi, cô chuẩn bị xong chưa?" Đạo diễn tự mình lại đây hỏi thăm, Hà Hi không phải không thấy được Tôn An Na đang hướng nàng đá lông nheo.
"Đã xong." Nàng mang dép ngủ, chậm rãi đứng lên, hiện tại nàng có một chút hối hận, bất quá nàng cũng rõ ràng, bản thân hối hận đã không còn kịp nữa rồi, ván đã đóng thuyền, nàng làm việc này chính là chiếu theo con đường mà nàng đã chọn.
Lại một lần đứng trước màn ảnh, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ lần nữa đột kích mà đến, nàng cầm lấy cái chảo, mở lửa, chờ chảo nóng lên.
Lúc này, chồng của nàng, Tiểu Vương, vừa mặc áo sơmi vừa đi lại đây, hắn vì quay cảnh này mà riêng nhịn mấy ngày không cạo râu, trên mặt có hồ tra (chân râu) màu xanh, tóc loạn giống như tổ chim.
Trên bàn bày ra cháo và bánh quẩy.
Chảo đã bốc lên nhiệt khí, nàng đổ xuống một chút dầu, đập trứng gà, trứng gà nằm trên chảo, tiếng 'chi chi' vang lên.
Màn ảnh đang bắt giữ động tác đánh trứng của nàng, lại cho bữa sáng của nàng một cảnh đặc tả chi tiết.
Lúc này Tiểu Vương đọc lên lời kịch: "Điểm tâm còn chưa xong sao, ngày hôm qua không phải tôi đã nói hôm nay tôi phải vội đi làm à, thật là......".
"Lập tức xong rồi."
"Lập tức là lúc nào. Còn không nhanh tay lên."
"Trên bàn có cháo, anh ăn cháo trước......".
"Không ăn, một chút mùi vị cũng không có." Tiểu Vương lấy ra cái bật lửa, châm thuốc, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tốt lắm, hiện tại hai người đều diễn không tệ, lúc bình thường nói chuyện sẽ ngẫu nhiên mắc kẹt từ - Tiểu Vương, lại đang đầu nhập vào trong đó, ra ngoài đạo diễn dự đoán.
Màn ảnh kéo xa một ít, đem Tiểu Vương đang ngồi trên bàn hút thuốc cùng Hà Hi đưa lưng về phía hắn làm điểm tâm, thu vào trong màn ảnh.
"Rất tuyệt, đoạn này đã vượt qua, Nại Nại cô làm tốt lắm." Đạo diễn cao hứng không khỏi khích lệ lên.
Nại Nại. Đó là tên của người khác đang gắn ở trên người nàng.
Diễn xong rồi, trứng chiên cũng làm hoàn chỉnh, tổng không thể lãng phí đi, nàng lấy trứng chiên phóng vào trong bát. Tiểu Vương vừa rồi còn biểu hiện ra vẻ mặt không kiên nhẫn giờ phút này đang như sói đói, cắn nuốt mọi thứ trong bát cháo, một bàn tay khác thì cầm lấy bánh quẩy, hai-ba ngụm liền đem bánh quẩy nuốt vào trong bụng.
Mới vài giây thôi, bữa sáng đã bị Tiểu Vương ăn không còn một mảnh, đạo diễn trở về nhìn thấy cái bát trống trơn, nhất thời lửa nóng bùng lên, "Đó là bữa sáng của anh mà, anh có nói chú có thể ăn hả!"
Đạo diễn chịu bụng đói đem điểm tâm cống hiến đi làm đạo cụ, kết quả kẻ không nhịn được thèm khát kia lại ăn trước, để hắn nhất thời có xúc động muốn rút đao giết người.
Trợ lý bên cạnh ôm lấy đùi đạo diễn: "Đạo diễn, không được a, còn cần sử dụng tới Tiểu Vương đó, chờ quay xong rồi anh tưởng như thế nào động thủ em cũng không cản anh."
"Cảnh tiếp theo!" Đạo diễn nuốt xuống ngụm khí nóng này, ánh mắt lại hung tợn trừng Tiểu Vương vài cái.
Tiếp theo là cảnh vợ quyến rũ chồng, cảnh này quay không được thuận lợi như cảnh trước, chủ yếu là thời điểm Hà Hi bị Tiểu Vương ôm, biểu hiện của nàng rõ ràng là cứng ngắc, này cũng không phải mấu chốt, điểm mấu chốt ở chỗ khi Tiểu Vương nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng ấy liền lùi sau ba bước. Theo như hắn tường thuật, lúc ấy, biểu tình của nàng ta tựa như tùy thời sẽ cắn lưỡi tự sát ngay và luôn, làm cho hắn cảm thấy mình như ác đồ muốn cường bạo con gái nhà lành.
Đạo diễn kêu lại Hà Hi, "Hà...... Nại Nại, cô trước hết ngồi xuống nghỉ ngơi đi, uống một ngụm trà. Không có việc gì, đợi lát nữa chúng ta sẽ quay lại."
Đại khái kể từ trong bụng mẹ đi ra tới nay, đạo diễn chưa bao giờ tốt tính tới như vậy, nữ diễn viên quay không tốt hắn không những không tức giận, mà còn muốn dịu dàng an ủi người ta. Tôn An Na thấy khuôn mặt tươi cười này của đạo diễn đã nghĩ đập vô mặt hắn, tưởng lớn tiếng nhắc nhở hắn, còn tiếp tục như vậy nữa Hà Hi sớm muộn cũng bị người ta cho là vợ hai của hắn, không, là bà cố nội mới đúng.
"Đạo diễn, anh lo chuyện của anh đi, tôi muốn nói vài câu với cô ấy." Tôn An Na ở bên cạnh Hà Hi ngồi xuống, từ trước đến nay toàn không thỉnh mà tự làm theo ý mình, bưng lên ly trà mà đạo diễn chuẩn bị cho Hà Hi, thanh nhuận ngon miệng, khen ngợi.
Tôn An Na lại gần đánh giá Hà Hi, "Xem cô cũng không thể gầy hơn tôi nha, sao quần áo của tôi mặc trên người cô lại thấy rộng thế nhỉ?" (Ed: ngực hơi chật nha chị Na, tui cứ nghĩ của chị to hơn của chị Hi không đó)
"Quần áo là của cô?" Hà Hi chỉ chú ý tới chuyện này, lúc bắt đầu không biết quần áo trên người mình là của ai, làm cho nàng 'đứng ngồi không yên' cả người không thoải mái, biết là của Tôn An Na xong ngược lại để trận phản cảm kia bị giảm bớt đi rất nhiều.
"Tôi không thể làm con gái đàng hoàng hả?" Tôn An Na cười hỏi lại.
Hiện tại thoạt nhìn nàng một chút cũng không đàng hoàng, nàng vốn liền trắng nõn, trên mặt lại thoa tối thiểu ba tầng phấn trắng, không có phản quang, lông mi giả nồng đậm có thể che nắng chắn mưa, mắt còn đánh khối lớn màu lam cùng màu vàng, lúc xem mọi người giống như đang khiêu khích. Còn có đôi môi căng mọng mang phấn hồng kia, môi cao cao đô khởi (chu lên), tùy thời sẽ phát ra thanh âm ngọt ngào vui sướng, khiến bọn đàn ông cam nguyện bỏ tiền.
Tóc nàng lâm thời bị cuốn lên, hơn nữa vẻ mặt nàng là nùng trang, rất khó đem nàng cùng hai chữ 'đàng hoàng' liên hệ chung một chỗ. Mà hiện tại Tôn An Na đang mặc một kiện váy ngắn thấp ngực bó sát người, váy bao lấy cái mông của nàng, làn váy xông ra phía trên đùi nàng, cảnh xuân như ẩn như hiện.
Vẻ mặt nàng lại thực tự tại, uống xong trà còn lấy ra kính trang điểm, kiểm tra son môi của mình có bị trôi không.
"Cô nói cô xem, tự dưng đang tốt đẹp lại bắt đầu giận dỗi rồi."
"Tôi không có." Hà Hi thay chính mình biện giải, nàng mới không phải loại người như vậy.
_______________
Editor: Xong 20 chương dòi, đường còn dài, khi nào mới hết bít lỗ tai đây hả trời~~~~
P/s: Chị Hi đã biết nói tiếng ghen đầu tiên, và chị Hi đã biết thương nhớ, biết giận hờn...
Danh Sách Chương: