Vương U Nhược nhìn bộ dáng không hiểu rõ của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt lướt qua một tia âm độc, ý cười trên khóe môi càng phát ra ác độc, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc lên, “Từ đâu nói ra ? ! Chỉ bằng ngươi căn bản phó không trả nổi một trăm lượng bạc tiền cơm này. Đừng nói với ta, ngươi cũng không rõ ngươi có bao nhiêu ngân lượng,!”
Nghe được lời nói của Vương U Nhược, con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng càng thêm thâm thúy, khóe môi giơ lên một chút ý cười lãnh liệt, lạnh nhạt nhìn Vương U Nhược, từ từ nói, “Ta còn thật sự là không rõ ràng lắm đâu, chẳng lẽ Nhị di nương so với ta còn biết rõ hơn?”
“Ngươi không cần mạnh miệng! Đợi ta cho người đi lục soát phòng của ngươi, thì biết ngươi rốt cuộc có hay không đủ một trăm lượng bạc !” Vương U Nhược vẻ mặt đắc ý nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Bình thường nguyệt ngân của Lạc Khuynh Hoàng nàng đều cắt xén không ít, Lạc Khuynh Hoàng tuyệt đối không có khả năng tích cóp được một trăm lượng bạc !
Nghe được lời nói của Vương U Nhược, Lạc Khuynh Quốc nguyên bản khí thế ủ rũ lập tức phấn chấn trở lại, nàng giơ cằm, cao ngạo không ai bì nổi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung lóe ra tia đắc ý cùng ánh mắt oán độc. Trong lòng nghĩ đến, hừ! Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo, Lạc Khuynh Hoàng, để xem ngươi còn gì để nói!
Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng vẫn lạnh nhạt nhìn Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc, đem thần sắc của các nàng toàn bộ thu vào đáy mắt. Đắc ý sao? ! Chỉ sợ đợi lát nữa khóc như thế nào cũng không biết đâu.
“Nhị di nương muốn lục soát phòng của ta? !” Lạc Khuynh Hoàng cố ý làm ra bộ dáng thất kinh, nhìn Vương U Nhược.
Vương U Nhược vừa lòng nhìn bộ dáng thất kinh của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi giơ lên ý cười, hừ, Lạc Khuynh Hoàng muốn cùng nàng đấu, không có cửa đâu! Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nói, “Không sai! Khuynh Hoàng ngươi hiện tại nhận sai còn kịp!”
“Dựa theo quy củ của Phủ tướng quân , Nhị di nương hình như không có quyền lục soát phòng Khuynh Hoàng đi?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày nói.
Vương U Nhược nghe thế, sắc mặt đại biến. Cuộc đời nàng hận nhất chính là thân phận di nương của mình ! Bởi vì mẫu thân Lạc Khuynh Hoàng là trưởng công chúa, cho nên dù người đã chết nhiều năm , nhưng vẫn muốn chiếm lấy vị trí chính thê, mà nàng vĩnh viễn chính là một di nương, thân phận thậm chí còn không bằng thân phận tiểu thư dòng chính thất của Lạc Khuynh Hoàng!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng ghét Lạc Khuynh Hoàng như vậy. Nghĩ đến đây, thần sắc Vương U Nhược có vài phần dữ tợn, tươi cười cũng có vài phần miễn cưỡng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu soát phòng có nguyên nhân! Ta còn không tin lão gia có thể vì vậy trừng phạt ta! Trương ma ma, Tống ma ma, lập tức đi lục soát phòng cho ta!”
Lạc Khuynh Hoàng trơ mắt nhìn Trương ma ma cùng Tống ma mavọt vào phòng của nàng, nhưng cũng không có ý tứ ngăn trở, thoạt nhìn là một bộ dáng sợ hãi, ai cũng không có nhìn đến ở chỗ sâu trong đôi mắt nàng có một tia tính kế cùng giảo hoạt.
Soát liền soát đi. Nàng còn sợ Vương U Nhược không soát phòng của nàng đâu! Không lục soát phòng của nàng, như thế nào quy cho Vương U Nhược một cái tội danh miệt thị quy củ phủ tướng quân ? ! Không soát phòng của nàng, như thế nào có thể chứng minh ngân lượng của nàng có nhiều như vậy, mà những ngân lượng đã bị cắt xén đi nơi nào đâu? ! Không soát phòng của nàng, như thế nào làm cho mọi người biết, tiểu thư dòng chính như nàng sống qua ngày như thế nào? !
Trương ma ma cùng Tống ma ma vọt vào, đem phòng của Lạc Khuynh Hoàng lục đến loạn thất bát tao, Hương Lăng nhìn quần áo cùng trang sức của Lạc Khuynh Hoàng bị các nàng cố ý đánh vỡ làm hỏng, không khỏi cắn môi, muốn đi lên ngăn cản.
“Nhẫn.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy hành động của Hương Lăng, nhẹ nhàng nghiêng đi hai má, nhỏ giọng nói ra một chữ.
Hương Lăng nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, liền nhẫn loại xúc động muốn xông lên. Chỉ chốc lát, Trương ma ma cùng Tống ma ma liền đem hết ngân lượng trong phòng Lạc Khuynh Hoàng ra, tất cả bất quá chỉ có năm mươi bảy lượng.
“Hiện tại ngươi còn có cái gì để nói? !” Vương U Nhược nhìn bạc trước mặt, đắc ý nhìn Lạc Khuynh Hoàng, một bộ dáng cả vú lấp miệng.
“Hừ! Sự thật bày ra trước mắt, cho dù nàng có ba tấc lưỡi cũng không cãi được, cũng biện giải không được!” Lạc Khuynh Quốc lập tức phụ họa theo, xả giận chuyện vừa rồi bị Lạc Khuynh Hoàng phản bác làm mất hết mặt mũi.
Lạc Khuynh Hoàng chính là lạnh nhạt nhìn Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc, bình tĩnh hỏi, “Khuynh Hoàng không lời nào để nói, về việc này, Khuynh Hoàng sẽ hướng phụ thân giải thích.”
Vương U Nhược nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi thấp thoáng ý cười âm hiểm. Nàng đang lo làm thế nào nói chuyện này cùng Lạc Nguyên, lại không phá hư hình tượng ôn lương hiền thục của nàng, hiện tại vừa hay, Lạc Khuynh Hoàng tự mình đi nói, cũng là giảm đi chuyện của nàng.
Sự thật xảy ra nơi này, Lạc Khuynh Hoàng cũng không khả năng trở mình. Nếu là nàng dám can đảm ở trước mặt Lạc Nguyên nói dối , như vậy, đến lúc đó nàng chỉ càng thảm hại hơn.
Nghĩ đến đây, khóe môi Vương U Nhược hiện ra ý cười, ý vị thâm trường nói, “Một khi đã như vậy, ngày mai cha ngươi hồi phủ, chính ngươi cùng cha ngươi c nói đi thôi!”
Lạc Khuynh Hoàng hạ mắt không nói.
Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc lại châm chọc khiêu khích một phen, thấy Lạc Khuynh Hoàng không có phản ứng gì , liền phẫn nộ ly khai.
“Tiểu thư, đừng lo lắng! Lão gia luôn luôn thương tiểu thư, hẳn là sẽ không trừng phạt tiểu thư !” Hương Lăng thấy Lạc Khuynh Hoàng nãy giờ không nói gì, nghĩ rằng Lạc Khuynh Hoàng là đang lo lắng, vì thế liền an ủi.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút ý cười lạnh nhạt. Thương nàng? ! Lúc trước nàng cũng nghĩ vậy . Nhưng là sau này nàng mới phát hiện, trong lòng phụ thân của nàng chỉ có quyền thế, mà thân tình ở trong mắt hắn, căn bản không đáng giá một văn tiền.
“Hương Lăng, khi người khác khi nhục ngươi, chửi bới ngươi, ngươi nên làm như thế?” Lạc Khuynh Hoàng không có trả lời Hương Lăng, cũng là gợi lên một chút ý cười lãnh liệt, từ từ hỏi.
Hương Lăng không biết Lạc Khuynh Hoàng vì sao đột nhiên hỏi nàng vấn đề như vậy, suy nghĩ nửa ngày, mới ấp a ấp úng nói, “Tiểu thư nói nên làm như thế nào?”
Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái nhìn Hương Lăng, bên trong con ngươi đen như mực đột nhiên thoáng qua một tia hận ý làm cho người ta sợ hãi, khóe môi nàng khẽ cong, hơi thở quanh thân đột nhiên trở nên sắc bén, nàng cười, “Người khác khi ngươi nhục ngươi, chửi bới ngươi, ngươi liền nhẫn nhịn nàng , nhượng bộ nàng, cuối cùng ở thời điểm nàng đang đắc ý, chỉnh chết nàng!”
Hương Lăng nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra lúc trước, tựa hồ có chút hiểu được, nhưng lại giống như không rõ, nàng hỏi, “Tiểu thư là nói, đối phó Nhị di nương?”
“Tất cả những người khi nhục ta, đều giống nhau!” Lạc Khuynh Hoàng từng chữ từng chữ nói.
Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc tuy rằng luôn khi nhục nàng. Nhưng người nàng hận nhất , cũng không phải các nàng. Mà là Lạc Khuynh Thành cùng Quân Kiền Linh, còn có phụ thân đáng kính kia của nàng, Lạc Nguyên!