• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vì sao nhìn ngươi như vậy?" Chu Tước nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, cười càng dữ tợn, vừa độc ác vừa không cam lòng nói, "Lạc Khuynh Hoàng! Ngươi dựa vào cái gì mà được chủ tử yêu? Dựa vào cái gì mà hắn đối với ngươi tốt như vậy? Ta đi theo hắn nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ quan tâm tới ta, dựa vào cái gì ngươi vừa xuất hiện trong mắt hắn cũng chỉ có ngươi?"

Nghe Chu Tước vặn vẹo oán trách, bên trong con ngươi đen nhánh của Lạc Khuynh Hoàng không một tia gợn sóng, khóe môi cười yêu dị, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng nói với Chu Tước, "Bởi vì so với ngươi ta còn có tư cách đứng bên cạnh hắn!"

Chu Tước nghe vậy không khỏi nở nụ cười, trong mắt là sự oán hận như rắn độc, nàng ta nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cuồng tiếu nói, "Có tư cách!? Hừ! Ta không quan tâm ngươi có tư cách hay không, chỉ cần ta giết ngươi, chủ tử cuối cùng sẽ có một ngày yêu ta!"

Khi Lạc Khuynh Hoàng chưa xuất hiện, Chu Tước vẫn ôm hy vọng, nhưng nay Lạc Khuynh Hoàng xuất hiện đã đánh tan toàn bộ hy vọng của nàng ta. Sau khi Lạc Khuynh Hoàng xuất hiện, trong mắt Quân Khuynh Vũ đều là nàng, thậm chí vì nàng mà không còn lạnh lùng như trước.

Lúc đó, oán độc cùng ghen ghét như một mầm mống độc hại nảy nở trong lòng nàng ta, cho đến bây giờ, nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đối tốt với Lạc Khuynh Hoàng, làm cho nàng ta càng oán hận Lạc Khuynh Hoàng. Chỉ cần nàng ta giết Lạc Khuynh Hoàng, sẽ có một ngày, trong mắt Quân Khuynh Vũ nhất định sẽ có nàng ta. Khi đó, nàng ta có thể thoải mái hưởng thụ.

"Cho dù giết ta, Vũ cũng sẽ không yêu ngươi." Lạc Khuynh Hoàng nhìn khuôn mặt Chu Tước vặn vẹo, không chút lưu tình nói, trên mặt thậm chí còn có một tia khinh thường.

Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, Chu Tước cực kỳ tức giận, một phen kéo Lạc Khuynh Hoàng từ trong xe ngựa đi ra, quát, "Lạc Khuynh Hoàng! Chết đến nơi rồi còn cứng cỏi! Mặc kệ ngươi nói thế nào, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!"

"Ngươi trăm phương nghìn kế làm tay mình bị thương, là để thay thế Mị Ảnh đến bảo vệ ta, để có cơ hội giết ta?" Lạc Khuynh Hoàng nắm tay buông ra, đôi mắt thâm sâu không lường được, trên mặt vẫn như trước bình thĩnh thong dong, nói với Chu Tước.

"Không sai!" Chu Tước liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong ánh mắt có chút khinh thường, dường như tìm ra được có điểm mình lợi hại hơn Lạc Khuynh Hoàng, vừa châm chọc vừa đắc ý nói, "Cho dù tay ta bị thương, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!"

"Ta đương nhiên không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi đừng quên, Vũ đã nói, nếu ta bị thương hắn sẽ không tha cho ngươi. Nếu ngươi giết ta, hắn sao có thể buông tha ngươi?" Lạc Khuynh Hoàng cũng không vì lời nói của Chu Tước mà tức giận, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Chu Tước, ngữ điệu không nhanh không chậm, vẻ mặt thậm chí không có đến một tia sốt ruột hay bối rối.

Thấy Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh tự nhiên, Chu Tước lại càng giận, nàng ta chỉ vào mặt Lạc Khuynh Hoàng nói, "Lạc Khuynh Hoàng, ngươi không cần ra vẻ khí định thần nhàn! Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi!? Chủ tử từng nói vậy, nhưng ngươi tưởng ta sẽ để cho chủ tử biết là ta giết ngươi sao? Ta chỉ giao cho Âu Dương Triệt, chủ tử ngay cả trách phạt ta nhưng cũng không muốn mạng của ta, muốn được chủ tử yêu, chịu chút trách phạt có tính là gì?!"

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Chu Tước gần như điên cuồng, không khỏi nhíu mi, trong mắt có chút thương xót. Chu Tước e rằng đã yêu Quân Khuynh Vũ đến điên cuồng, cỡ nào điên cuồng mới có thể làm cho nữ tử thâm trầm trở nên điên dại như vậy?

"Không cần dùng ánh mắt thương xót như vậy nhìn ta! Ta không cần ngươi đồng tình!" Chu Tước nhìn vẻ mặt Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi tức giận, nàng ta nhìn Lạc Khuynh Hoàng, âm trầm nở nụ cười, "Lạc Khuynh Hoàng, ngươi chết đi!"

Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng tuy là thong dong bình thản, nhưng tâm trạng cũng căng thẳng, chú ý nhất cử nhất động của Chu Tước, nàng nhìn Chu Tước đánh tới một chưởng, lách mình tránh khỏi, lạnh lùng nói, "Ngươi nên cân nhắc rõ ràng. Cho dù ta chết, hắn cũng sẽ vĩnh viễn không yêu ngươi. Mà vì ta chết, hắn dù không giết ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Ta không quản được nhiều như vậy! Ta chỉ biết thấy các ngươi ở cùng một chỗ, ta liền ghen tị muốn điên!" Chu Tước hai mắt đỏ đậm nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thần trí dường như đã hơi hỗn loạn, nàng ta điên cuồng vung kiếm, mà Lạc Khuynh Hoàng lặng lẽ lùi sang một bên.

Mới vừa rồi khi Chu Tước oán độc nhìn nàng, nàng cũng đã lấy ra độc dược trên người, lo lắng Chu Tước cũng có nghiên cứu độc dược, nàng chọn loại không một tiếng động Thất tâm tán. Nàng lại cố ý nói chuyện với Chu Tước để phân tán Chu Tước chú ý, lặng lẽ rắc Thất tâm tán vào không khí. Thất tâm tán khiến cho ngươi ta tạm thời mất đi thần trí, thấy không rõ cảnh tượng trước mắt.

Lạc Khuynh Hoàng cố ý kích thích Chu Tước vì muốn chờ Thất tâm tán phát tán, Chu Tước quả nhiên mắc mưu, cũng bởi vì tác dụng của Thất tâm tán mà nàng ta càng lúc càng mất kiểm soát, cảm xúc cũng càng kích động.

Lạc Khuynh Hoàng đứng ở cách đó không xa nhìn Chu Tước. Nhìn đến Chu Tước bộ dạng điên cuồng, đôi mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có một tia thương xót. Nàng vẫn biết tình cảm của Chu Tước với Quân Khuynh Vũ, cũng biết Chu Tước đối với nàng có địch ý nhưng không nói cho Quân Khuynh Vũ, cũng không đối đầu với Chu Tước, nhưng hôm nay, Chu Tước lại muốn giết nàng!

Nàng không phải thánh mẫu nhân từ. Chu Tước không ưa nàng, nàng có thể làm như không biết, nhưng Chu Tước động thủ với nàng, nàng sẽ không thể nhìn như không thấy! Kết cục của Chu Tước hôm nay, đều là nàng ta tự gieo gió gặt bão!

Lạc Khuynh Hoàng hờ hững nhìn quanh bốn phía.

Quân Khuynh Vũ cùng Mị Ảnh cũng là ở vách núi này chạm mặt. Vách núi một bên là sườn dốc, mà nàng đứng ở dốc núi bên này, nàng còn có thai, muốn từ đây đi xuống chỉ sợ không ổn, bởi vậy chỉ có thể vượt qua Chu Tước, theo con đường tương đối bằng phẳng kia rời đi.

Lạc Khuynh Hoàng thật cẩn thận vòng qua Chu Tước, Chu Tước thần trí không rõ nhưng vẫn có thể cảm giác được động tĩnh xung quanh, nếu nàng không cẩn thận kinh động đến Chu Tước, khiến cho Chu Tước tấn công nàng, như vậy không tốt.

"Lạc Khuynh Hoàng! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!" Chu Tước vừa quát to vừa vung kiếm lung tung, Lạc Khuynh Hoàng muốn đi đến bên kia cũng phải nghiêng mình tránh, nhưng như vậy lại làm cho nàng đến bên cạnh vách núi.

Mày nàng có chút nhíu, con ngươi đen như mực toát ra vài phần cẩn thận, vách núi cũng không cao, nếu bình thường dùng võ công từ đây nhảy xuống cũng không thương nặng, nhưng hiện tại bất đồng, nàng đã có thai, nếu không cẩn thận trượt chân thì rất nghiêm trọng.

Nhưng có vẻ Chu Tước đối với nàng là thâm cừu đại hận, cho dù thần trí hỗn loạn, khi vung kiếm lung tung, vẫn từng bước ép sát Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng bất đắc dĩ nhìn Chu Tước, vừa tránh Chu Tước tấn công, không ngờ cát trên vách núi trơn, bàn chân Lạc Khuynh Hoàng vừa trượt, cả người liền rơi xuống vách núi.

Sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng trắng bệch, tay vội vàng bám lấy vách núi, nhưng thân mình nàng đã lơ lửng, lại không dám hét lên, sợ Chu Tước phát hiện. Tay nàng nắm chặt vách núi, muốn dùng sức trèo lên, nhưng đỉnh vách núi nghiêng vào trong, chân của nàng ở trong không trung, hoàn toàn không có cách nào mượn lực, chỉ có thể dùng hai tay giữ chính mình.

Bên trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia bướng bỉnh, mồ hôi toát trên trán, sắc mặt dần dần tái nhợt, mười ngón tay bám vách núi đã chảy máu, cổ tay bị cục đá sắc bén cứa vào, chảy rất nhiều máu, hết sức nổi bật trên làn da tuyết trắng của nàng.

Nhưng nàng vẫn như trước kiên trì bám lấy.

Thực ra vách núi cũng không cao, cho dù nàng ngã xuống cũng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng sẽ bị thương đứa nhỏ của nàng. Bên trong đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng kiên quyết, dùng sức chế trụ vách núi.

Đừa nhỏ. Cho dù mẫu thân không có năng lực bảo vệ tốt ngươi, đời này, mẫu thân cũng nhất định phải bảo vệ ngươi thật tốt! Cha ngươi nhất định sẽ trở về! Kiên trì một chút nữa thôi!

Nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng dường như làm trái lời Lạc Khuynh Hoàng. Bụng nàng truyền đến một trận đau đớn, cơ hồ bao phủ lý trí của nàng, khiến cho khí lực của nàng vốn đã hầu như không còn lại tiêu hao nhanh hơn.

Cổ tay Lạc Khuynh Hoàng càng bị cứa nhiều hơn, bàn tay, trong bụng truyền đến từng đợt đau dớn, nhưng nàng vẫn bướng bỉnh cắn môi, cắn đến nỗi môi máu tươi đầm đìa, nàng cũng không nhận ra.

Nàng biết, Quân Khuynh Vũ nhất định sẽ trở về. Chỉ cần nàng kiên trì, đợi đến khi Quân Khuynh Vũ phát hiện không thấy nàng, nhất định quay lại tìm nàng! Nàng tuyệt đối không thể buông tay.

Mà giờ phút này Quân Khuynh Vũ đang đánh nhau với nhóm người tập kích ước chừng hơn một ngàn, hơn nữa võ công cao cường, xem ra Âu Dương Triệt quyết tâm muốn lấy mạng Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ chỉ huy Thanh Long, Huyền Vũ, Mị Ảnh, cùng với một trăm người Lưu Tô các nổi tiếng tinh nhuệ, lấy một trăm đánh một ngàn, thoạt nhìn thực lực quá chênh lệch.

Nhưng ở tình huống đó, Quân Khuynh Vũ lại chiếm thế thượng phong. Tay áo Quân Khuynh Vũ đỏ rực bay bay trong gió, thân ảnh hắn như quỷ mị, cây quạt trong tay như có linh tính, sau khi bay ra liền hạ được rất nhiều người.

Trên mặt yêu dị mà tuyệt đẹp của Quân Khuynh Vũ, ý cười khinh thường mà nghiền ngẫm, con ngươi đen nhánh toát ra lạnh lùng, mà binh mã đối phương phải sợ hãi.

Trong nhóm người phục kích cũng có không ít là người trong võ lâm, đối với câu hồn phiến của Quân Khuynh Vũ cũng không xa lạ, nhìn thấy vũ khí của Quân Khuynh Vũ, có rất nhiều người khiếp đảm, thâm chí có người muốn chạy trốn.

"Toàn bộ giết. Không cho một người lưu lại!" Quân Khuynh Vũ giống như thần tiên cao cao tại thượng, hỡ hững nhìn không đến năm trăm sát thủ trước mắt, thanh âm khí phách kiêu ngạo.

Đám người Mị Ảnh sau khi nhận được mệnh lệnh, động tác càng lúc càng tàn nhẫn, máu chảy thành sông, hòa vào trong dòng suối, làm cho con suối đỏ một màu máu.

Quân Khuynh Vũ đứng nhìn phía xa, mặt trời đã ngả về tây, bầu trời hơi đỏ, như đã bị máu nhuộm, toàn bộ tràn ngập không khí tử vong.

Khóe môi hắn cười nhạt, tựa hồ không để tính mạng một ngàn người này vào mắt. Đột nhiên, bên trong con ngươi hiện lên một tia khác thường, tay hắn ôm lấy ngực, không hiểu vì sao, tim hắn đập có chút nhanh, truyền đến một cơn nhói đau.

Hắn tinh thông y thuật, đương nhiên có thể nhận ra đây không phải trúng độc hay nguyên nhân gì khác, nhưng vì sao đột nhiên cảm thấy đau lòng?

Quân Khuynh Vũ gắt gao nhíu mày, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia bối rối, nói với Mị Ảnh, "Ở đây giao cho ngươi. Ta trở về tìm Hoàng Nhi!"

Mị Ảnh nghe vậy, tuy rằng kỳ lạ vì sao Quân Khuynh Vũ vội vã trở về, nhưng cũng không ngăn cản, dù sao nơi này đã xong, một ngàn người của Âu Dương Triệt đã không còn đủ năm trăm, mà tinh nhuệ của Lưu Tô các cùng lắm chết mất vài người, tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Quân Khuynh Vũ thi triển khinh công, cấp tốc lao đến nơi tách ra Lạc Khuynh Hoàng. Trên mặt hắn hiện lên bối rối, bởi vì tốc độ quá nhanh, gió như một con dao nhỏ cứa vào da thịt hắn, nhưng hắn không quan tâm, bây giờ hắn muốn chính là xác nhận Lạc Khuynh Hoàng an toàn!

Mà Lạc Khuynh Hoàng đã treo ở vách núi gần nửa canh giờ, tay nàng đã huyết nhục mơ hồ, cổ tay đã không còn như cũ, không biết chảy bao nhiêu máu, sắc mặt của nàng tái nhợt không có một tia huyết sắc, trên khuôn mặt xinh đẹp mồ hôi không ngừng toát ra, cả người thoạt nhìn chật vật suy yếu.

Nhưng đôi mắt nàng vẫn như trước lấp lánh kiên quyết, nàng không chút thả lỏng, nhưng ý thức vẫn dần mất đi, Lạc Khuynh Hoàng gần như đã dùng hết khí lực, nàng chỉ có thể cắm môi duy trì tỉnh táo.

Đúng lúc Lạc Khuynh Hoàng cảm giác không chịu được nữa, đột nhiên cảm thấy thân mình nhẹ nhàng, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp

Nàng không biết người này, bởi vì trên người người đó có một mùi xa lạ.

"Cô nương không sao chứ?" Bên tai Lạc Khuynh Hoàng vang lên thanh âm khiêm tốn ôn nhuận.

Nàng nâng mắt nhìn.

Gầy yếu. Đó là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với ân nhân cứu mạng.

Nam tử cứu nàng khoảng hai mươi tuổi, mặc thanh sam cực kỳ bình thường, dáng người ốm yếu, xuyên qua quần áo, Lạc Khuynh Hoàng có thể nhìn thấy hình dáng xương cốt của hắn. Mà sắc mặt hắn tái nhợt không bình thường, thoạt nhìn dường như thân thể không được tốt.

Nhưng không thể phủ nhận đó là một nam tử thập phần xuất sắc. Nếu không phải nhìn quen khuôn mặt yêu nghiệt điên đảo chúng sinh của Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng nhất định phải tán thưởng dung nhan của nam tử này.

Dung nhan nam tử xinh đẹp tuyệt trần, mi như mục tú, môi như hoa đào tháng ba, mặt mày nhu hòa, tản ra một cảm giác dễ chịu, mặc dù là thanh sam bình thường, cũng không che giấu được quý khí cùng phong hoa của hắn.

"Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, vô cùng cảm kích." Lạc Khuynh Hoàng nhìn nam tử trước mắt, thu hôi ánh mắt đánh giá, nhếch môi cười yếu ớt, nói với nam tử kia.

Nam tử kia đánh giá cẩn thận dung nhan Lạc Khuynh Hoàng, con người bên trong lướt qua một tia gì đó, khóe môi cười ôn hòa, đưa cho Lạc Khuynh Hoàng hai viên thuốc, nói, "Cô nương chắc là lơ lửng ở vách núi lâu nên mệt mỏi, ta có hai viên thuốc, cô nương uống đi."

Lạc Khuynh Hoàng tiếp nhận thuốc từ tay nam tử kia, trên mặt hiện lên một tia chần chừ, nam tử này khí độ bất phàm, vừa nhìn là biết không phải người thường, lại xuất hiện ở chỗ biên giới Cẩm quốc cùng Tây Quyết hoang vắng, sợ là không tầm thường.

Nhưng nghĩ lại, nam tử này vừa cứu nàng một mạng, đối với nàng không có ác ý, huống chi sau khi nàng cùng Tuyết Lạc Y đổi máu liền bách độc bất xâm, cho dù viên thuốc này có vấn đề gì cũng không ảnh hưởng tới nàng, nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng uống vào, khóe môi nở nụ cười, "Đa ta ý tốt của công tử. Ngưng huyết hoàn này rất tốt."

Dù quyết định uống, khi uống Lạc Khuynh Hoàng vẫn cẩn thận quan sát, thật không ngờ đúng là ngưng huyết hoàn, ngưng huyết hoàn có tác dụng khi khí huyết không đủ cùng mất máu, cực kỳ thích hợp với nàng bây giờ. Nhưng ngưng huyết hoàn cực kỳ trân quý, nam tử này sao có được? Xem ra thân phận hắn không đơn giản.

"Cô nương thật có mắt nhìn." Nam tử kia thấy Lạc Khuynh Hoàng thế mà biết ngưng huyết hoàn, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh bị bình tĩnh che giấu, hắn ho nhẹ hai tiếng, làm như thân thể không khỏe, nhíu mày nói với Lạc Khuynh Hoàng, "Nhà cô nương ở đâu, cần ta đưa về không?"

"Không cần. Nhà ta rất gần." Lạc Khuynh Hoàng nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói với nam tử.

Nam tử kia nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy cũng không miễn cưỡng, nhắc nhở Lạc Khuynh Hoàng vài câu liền rời đi.

Lạc Khuynh Hoàng ngồi xuống, cảm giác thể lực từng chút một khôi phục. Nàng vuốt ve bụng, trong mắt lướt qua một tia ôn nhu, may mà đừa nhỏ của nàng không xảy ra chuyện.

Trong lúc Lạc Khuynh Hoàng đang trầm tư, lại nghe thấy tiếng một nữ tử kêu thảm thiết, Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, chỉ thấy Chu Tước rơi thẳng xuống vách núi, khi nàng đi đến, Chu Tước đã chết.

"Hoàng Nhi!" Đúng lúc Lạc Khuynh Hoàng đang suy tư là ai đã ném Chu Tước xuống, liền nghe thấy thanh âm Quân Khuynh Vũ, trong đó vừa hổn loạn, vừa lo lắng, vừa vui sướng.

Lạc Khuynh Hoàng chưa kịp phản ứng, thân mình đã nằm gọn trong lòng Quân Khuynh Vũ, bên tai là tiếng Quân Khuynh Vũ rầu rĩ, "Hoàng Nhi! Hoàng Nhi!"

"Ta không sao." Lạc Khuynh Hoàng cảm giác thân mình Quân Khuynh Vũ hơi run rẩy, nàng ôm lấy Quân Khuynh Vũ, an ủi.

Share this:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK