Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh nói cái gì cơ? - Thiên Hương như không tin vào tai mình, cô gặng hỏi lại.

- Anh nói, - Bảo Đức kiên nhẫn nhắc lại, nhẹ nhàng liếc qua Bình An rồi dịu dàng cười với cô gái tóc xù - Anh muốn hỏi em có người yêu chưa?

Linh Đan và Bình An không hẹn mà cùng đứng hai bên Thiên Hương, hướng cặp mắt đề phòng nhìn chàng trai đeo kính trước mặt.

Linh Chi từng nói rằng ngoài bố vẫn còn một người theo đuổi mẹ, nhưng Linh Đan không nghĩ người ấy ở gần đến vậy. Thảo nào bấy lâu nay mọi việc diễn ra suôn sẻ, thì ra là bình yên trước cơn bão.

Ngoài đường bắt đầu đổ mưa lớn. Mùi đất bốc lên tạo thành hương vị đặc trưng của mưa, gây cảm giác dễ chịu thư thái. Nhưng không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng. Gia Khôi bóp trán nhìn hoàn cảnh trước mặt. Bảo Đức vốn dĩ hòa vi quý. Dù cậu không thích người anh này lắm nhưng tính cách anh ta cũng không đến nỗi tệ. Vậy mà bây giờ chỉ mới lần đầu gặp mặt, anh ta gây sự liền một lúc với tận hai người. Không những không phát giác được sự kỳ lạ của bầu không khí, đã vậy còn tỏ thái độ thách thức với Bình An. Có lẽ anh đã đoán ra được mối quan hệ của cặp đôi này.

Bình An khẽ cắn môi. Vốn đang rất ổn, cậu cho rằng cứ như thế này mọi thứ sẽ như dự tính của cậu. Thạm chí lâu nay cậu còn trộm vui một mình, hạnh phúc khi nghĩ về tương lai của người con gái này bên cạnh. Nhưng bây giờ đột ngột xuất hiện tình địch từ đâu rơi xuống, anh ta còn từng cứu cậu, để lại ấn tượng trong lòng Thiên Hương. Hai người đã nói gì với nhau khi cậu bất tỉnh. Cô có ý định trả lời câu hỏi này như thế nào, cậu hoàn toàn không suy đoán được gì cả. Cậu là một học sinh giỏi, tất cả các môn học đối với cậu không khó khăn gì, chỉ cần chăm chỉ mọi việc đều có thể đoạt lấy. Nhưng tình cảm là thứ không ai nói trước được. Huống hồ cậu cũng không tự tin nói rằng Thiên Hương đối với cậu chính là cảm giác như cậu đối với cô. Biết đâu cô chỉ đơn giản coi cậu là bạn.

Bỗng một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy tay Bình An, cậu sửng sốt quay sang. Thiên Hương nhìn cậu với ánh mắt kiên định, rồi cô lạnh nhạt nói:

- Em có rồi.

Chỉ với ba từ, cô đã thành công khiến cả bốn người rơi vào sự ngạc nhiên khác.

Người sốc nhất có lẽ chính là Linh Đan. Theo như cô biết Bình An phải theo đuổi hai năm mới nhận được lời đồng ý. Vậy mà bây giờ Thiên Hương đã công khai mối quan hệ này, không những vậy còn không có một lời tỏ tình, cô trực tiếp thừa nhận rằng Bình An là bạn trai mình, là người con trai cô yêu, vì vậy đừng ai có ý định chia rẽ họ. Trải qua một màn căng thẳng, Linh Đan bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Vì thời thơ ấu bố mẹ cô gần như trọn vẹn, cũng là vì tình địch vừa xuất hiện đã không còn khả năng đe dọa đến tình cảm này nữa. Ánh mắt của chàng trai thiếu nữ dành cho nhau như đang ngầm khẳng định thế giới của họ sẽ không bao giờ có chỗ cho kẻ thứ ba!

Bảo Đức lẳng lặng nhìn hai bàn tay đang nắm chặt. Cậu cười khẽ. Trước khi đến đây cậu cũng không mong đợi gì nhiều. Chỉ là muốn thử vận may một chút, Ai dè ngay câu hỏi đầu tiên đã thất bại thảm hại. Cậu cũng không chắc đây có phải tình yêu, nhưng công nhận rằng cậu đã bị cô gái này thu hút. Có một luồng không khí gì đó ở cô khiến cậu muốn gần gũi và làm quen. Nếu hôm nay cô nói chưa có người yêu, cậu sẽ từ từ làm bạn rồi tìm hiểu cô nhiều hơn. Nhưng cơ hội này cậu để vụt mất rồi.

- Em nói cái gì?

Một giọng nói bất ngờ vang lên ở cửa tiệm.

Đó là một chàng trai rất cao, có lẽ phải gần mét tám. Bờ vai rộng còn vương chút nước mưa. Mái tóc vì bị ướt nên rủ xuống che gần hết đôi mắt. Anh nhìn chằm chằm vào Thiên Hương, rồi nhìn sang Bình An. Đôi tay người đó nắm chặt nổi gân xanh. Anh tiến lại gần hai người rồi nghiến răng gằn từng chữ:

- Anh cho em nói lại, em vừa nói cái gì?

Linh Đan bất giác nhảy ra phía trước che chắn cho đôi trẻ. Ngay lập tức cô nhận được ánh nhìn sắc lạnh từ người đó. Cả người cô khẽ run lên. Một thân ảnh cao gầy lại chắn trước mặt cô. Là Gia Khôi.

Nhưng cả hai người chưa kịp làm gì, Thiên Hương đã hô to:

- Anh!

Sau đó cô nàng lao vào lòng chàng trai ấy, trong sự ngỡ nàng của Linh Đan và Gia Khôi. Cùng lúc ấy khóe mắt Linh Đan thấy gương mặt Bình An tái mét. Môi cậu mấp máy nhưng không thành lời.

- Gia Bảo? - Bảo Đức ngờ ngợ cất tiếng, rồi nháy mắt anh reo lên hào hứng - Cậu về nước rồi?

Linh Đan nghiêng đầu nhìn chăm chú chàng trai lạ mặt. Cô từng nghe thấy cái tên này rồi, nhưng hiện tại lại không thể nhớ ra đó là ai. Nhưng người này đem lại cho cô cảm giác vừa thân thuộc, lại vừa xa lạ.

Bỏ qua chuyện cái tên sang một bên, hành động thân thiết của Thiên Hương mới là vấn đề. Kỳ lạ hơn là Bình An nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ, cậu ta cũng không tỏ vẻ ghen tuông hay tức giận gì. Thay vào đó, hình như cậu ta đang run sợ?

Gia Khôi bình tĩnh nhìn chàng trai này. Cậu cảm nhận được cô bé phía sau lưng đang nắm chặt gấu áo mình. Cậu liền quay lại định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì có giọng nói khác vang lên.

- Cậu giải thích hộ tôi xem trường hợp này là như thế nào đi, - Chàng trai tên Gia Bảo xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng, rồi ngẩng lên nhìn cậu bé mọt sách lạnh lẽo - Bình An.

- Anh Gia Bảo.. - Bình An nhìn anh khẽ gật đầu, ánh mắt cậu hiện rõ sự hoảng loạn và lo sợ.

Thiên Hương hết nhìn bên này, rồi quay sang bên kia. Bất chợt cô bắt gặp cái nhìn của Linh Đan. Cậu ấy nhìn cô một cách khó hiểu. Giống như muốn giúp nhưng lại không biết giúp như thế nào. Cô khẽ thở dài một tiếng.

- Đây là anh trai mình, Gia Bảo.

Linh Đan bỗng nhớ ra. Bác của cô vốn là người làm ăn. Sau khi bố mẹ kết hôn, bác trúng tuyển một công ty trong Sài Gòn, nên quyết định đưa ông bà cùng vào đó. Cũng có thể nói thiên thời địa lợi nhân hòa, công việc của bác không tệ, có để dành được chút tiền. Nhà Linh Đan chỉ vào Nam thăm nhà ngoại 2-3 lần một năm, nhưng đa số bác thường đi công tác nên cô không có nhiều thời gian tiếp xúc. Tuy mối quan hệ không được thân thiết, bác vẫn thường mua quà cho hai chị em cô mỗi khi gặp mặt, đặc biệt lì xì rất nhiều. Linh Đan chỉ biết bác làm kinh doanh, không rõ là cụ thể việc gì. Trong mắt cô, bác là người phong độ, lạnh lùng nhưng trái tim rất ấm áp. Dù vậy đến độ tuổi trung niên bác vẫn chưa lập gia đình. Nghe nói hồi còn trẻ bác có mối tình sâu đậm, sau đó vì vài chuyện xảy ra nên bác quyết định ở vậy cả đời. Linh Đan dù tiếc, nhưng trẻ con không nên xía mũi vào chuyện người lớn, nên cô cũng biết mình biết ta, không quản nhiều vậy.

Khi xuyên không đến đây cô có hỏi qua tình hình của bác hiện giờ. Ông ngoại có kể bác đang du học ở Nga. Ông bà rất tự hào về bác. Với người luôn định hướng các con phải chăm chỉ học tập, thì bác là một tấm gương sáng với mọi người trong xóm. Vì vậy Linh Đan cũng chưa từng nghĩ sẽ đụng mặt bác trong thời gian ở đây. Tình cảm của bác và mẹ rất tốt, có thể nói là tình anh em đáng ghen tị. Cho đến tận khi mẹ trở thành người phụ nữ đã có hai đứa con lớn phổng phao, trong mắt bác mẹ vẫn là cô em gái bé nhỏ cần bảo vệ. Mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu của mẹ bác vốn luôn biết. Nhưng vì tôn trọng quyết định của em gái, bác chỉ dặn dò rồi bỏ qua. Dù sao việc này cũng là việc trong gia đình tự giải quyết với nhau. Linh Đan bất ngờ nghĩ, nếu bác biết bà nội đã động tay với mẹ, liệu sẽ phản ứng như thế nào.

Mối tình của bố mẹ có thể tiến triển thuận lợi một phần cũng nhờ sự giúp sức của bác, theo lời Linh Chi là thế. Nhưng tình huống xảy ra trước mắt khiến cô thực sự nghi ngờ người mai mối cho bố mẹ có phải bác không.

Bỗng cô cảm nhận được sự căng thẳng sau lưng. Bình An bắt đầu thấy run. Kỳ lạ, hết sức kỳ lạ. Không những bác là người hết sức vun đắp cuộc tình cảm này, bác còn là bạn thân của bố! Không lẽ mọi việc vốn dĩ từ đầu đã sai, hay do cô tác động khiến lịch sử thay đổi?

Quan trọng hơn, Linh Đan hướng ánh mắt nghi ngờ đến Bảo Đức, cô đột nhiên thắc mắc sao người này lại quen biết bác cô. Mối quan hệ rối rắm gì đây? Không lẽ trái đất thực sự tròn đến vậy?

- Nói chuyện một chút đi?

Trong lúc cô đang mải suy nghĩ thì Gia Bảo đã vượt qua cô đến trước mặt Bình An từ bao giờ.

- Anh, để em nói. - Thiên Hương vội vàng chạy tới.

- Em đứng yên đó, anh chưa nói đến em đâu. - Chàng trai cất giọng lạnh lùng cảnh cáo.

Anh mới đi du học ba năm, hiện tại ở trường bên kia đang có kì nghỉ, nên anh quyết định trở về tạo bất ngờ cho mọi người. Ai ngờ chính anh mới là người phải bất ngờ. Vốn dĩ anh biết cậu bé này có tình cảm với em gái mình, anh cũng rất quý cậu ta. Chăm chỉ, hiền lành. Mối quan hệ này anh không cấm. Nhưng không phải ngay bây giờ được phép yêu đương. Cô em gái của anh chỉ vừa mới đỗ đại học, còn đang lông bông, cậu bé này thì chưa có cái gì gọi là sự nghiệp ổn định. Hơn nữa hình ảnh ban nãy anh thấy, cậu ta lại đứng phái sau Thiên Hương, còn đứa em ngốc nghếch của anh lại đứng chắn trước mặt bảo vệ một người con trai. Thế này còn ra thể thống gì nữa?

Hơn hết thì tại sao người bạn cùng cấp ba của anh lại đang ở đây. Và cả hai người bạn nhỏ này nữa. Anh biết Gia Khôi, nhưng cô bé này thì không. Có vẻ trong thời gian anh không ở đây đã xảy ra nhiều chuyện.

- Ngồi đi.

Gia Bảo bình tĩnh ngồi xuống bàn thu ngân, nhìn Bình An rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện. Anh cũng quay sang nhìn Thiên Hương hất đầu ra phía ngoài, ý bảo về nhà trước đi, cùng lúc đó anh quét mắt qua ba người còn lại.

Bên ngoài mưa đã dần ngớt. Ánh nắng cũng nhanh nhẹn len lỏi rọi xuống mặt đường. Những hạt mưa còn đọng lại trên lá lấp lánh như những viên đá quý. Sau cơn mưa, vạn vật trở nên sáng hơn, trong suốt, bình yên. Mùi mưa còn vương lại thơm ngát. Cảnh vật trái ngược với không khí trong tiệm tạp hóa.

- Vậy tôi sẽ nói chuyện với cậu sau.

Bảo Đức biết một khi cậu bạn này tức giận thì rất đáng sợ. Trong mắt phụ huynh và giáo viên cậu ta có thể là con ngoan trò giỏi, thực ra lại là đại ca trong trường. Anh còn nhớ như in lần đầu tiên gặp Gia Bảo là hồi lớp 10, khi đó cậu ta tức giận vì một người dẫm lên cặp sách mà khiến cho người bạn đó sau này không dám lại gần nữa. Tuy vậy bản tính cậu ta không xấu. Nước sông không phạm nước giếng, châm ngôn của cậu ta chính là câu này. Anh nhanh chóng tạm biệt rồi về trước.

Gia Khôi cũng cúi đầu ra hiệu chào. Cậu có vẻ rất kính trọng chàng trai này. Vừa nãy cậu cũng ngạc nhiên một phen, không ngờ người mà cậu luôn ngưỡng mộ lại là anh trai của Thiên Hương. Thành phố này đúng là rất nhỏ. Cậu rất thích Gia Bảo, theo hướng thần tượng. Phong thái đó luôn là mục tiêu hướng đến của mọi thanh niên độ tuổi này. Đó là sự điềm đạm của người trưởng thành, nhưng vẫn có sự năng động của tuổi trẻ, ánh mắt tựa như không cần bất cứ điều gì nhưng khả năng của anh lại có thể đạt được mọi thứ. Khác hoàn toàn với Bảo Đức - luôn cố tỏ ra mình là người trưởng thành, thực ra bản chất anh ta lại rất đáng ghét! Cậu khẽ hừ một tiếng, rồi nắm tay Linh Đan muốn kéo cô ra ngoài.

Nhưng Linh Đan có vẻ không muốn đi lắm. Cô không yên tâm về tình hình ở đây. Gia Khôi nắm tay cô xoa nhẹ, ngầm nói rằng đừng lo mọi chuyện đều ổn. Cuối cùng họ rời đi cùng ánh mắt tiếc nuối của cô.

Chỉ còn lại Thiên Hương, Bình An và Gia Bảo. Chàng trai lạnh nhạt nhìn đứa em gái cứng đầu nhất định không chịu về, thậm chí cô bé còn khư khư đứng cạnh Bình An, ánh nhìn cảnh giác. Anh cười khẩy rồi nhìn xung quanh. Cửa tiệm không có gì thay đổi. Trong thư Thiên Hương gửi có nói mẹ đang mở thêm một tiệm bánh. Anh đồng tình với việc này. Khả năng của mẹ hoàn toàn có thể khiến cửa tiệm trở nên nổi tiếng sau khi mọi người nếm thử bánh do bà làm. Ngoài ra bố mẹ có thuê một cô bé khác để trông tiệm tạp hóa. Cô bé trượt đại học nên đang ở trọ gần đây ôn thi, tiện thể kiếm chút tiền sinh hoạt. Theo quan sát thì có lẽ là người bạn nhỏ ban nãy. Mối quan hệ lũ trẻ này có vẻ khá tốt. Còn có ý định bảo vệ nhau cơ mà.

- Nói đi.

- Anh đừng có mà nói trống không! - Thiên Hương hùng hồn nói.

- Anh hơn em hai tuổi, hơn nó một tuổi, không lẽ còn phải vâng dạ à? - Gia Bảo khẽ nhướn mày.

- Anh đừng có mà gọi cậu ấy là "nó"!

- Đừng ra lệnh cho anh, không thì anh sẽ tống em ra khỏi đây đấy.

Hai bên không ai chịu nhường ai. Mới mấy phút trước còn tình cảm, thì phút sau đã chạnh chọe. Đây chính là hình ảnh anh em thường thấy.

Bình An lập tức run người. Cậu hé miệng định nói, nhưng bắt gặp ánh mắt dò xét của người trước mặt, cậu liền không biết nên nói gì.

- Không có tiền đồ. - Gia Bảo chán nản nhìn cậu.

Anh đứng dậy đi một vòng xung quanh tiệm. Tay đút túi quần rút ra một cái gì đó.

- Anh hút thuốc à?

Ngay khi Gia Bảo đưa điếu thuốc lên gần miệng, Thiên Hương kêu to. Người anh trai của cô học thói hư tật xấu này từ khi nào thế?

Nhưng chàng trai có vẻ không bận tâm đến câu hỏi đó. Tiếp tục đi ngắm nghía. Anh cũng chỉ ngậm điều thuốc, không châm lửa. Sau đó anh đi ra hiên nhà ngồi xổm xuống, chậm rãi rút bật lửa ra. Dáng vẻ rất lười biếng. Ánh mắt đảo xung quanh nhìn mọi người đi đi lại lại. Hai người trong tiệm thì thấp thỏm nhìn chằm chằm. Muốn nói rồi lại thôi.

Cho đến khi điếu thuốc cháy hết, anh đứng dậy rồi nhìn vào trong. Ánh mắt nhìn Thiên Hương nhưng giọng nói lại hướng về cậu con trai:

- Yêu đương thì đừng làm ảnh hưởng đến việc học. Chưa đủ mạnh mẽ thì đừng nghĩ đến tương lai.

Nói đoạn, anh bỏ đi, hướng về nhà.

Bình An thở hắt ra. Lời Gia Bảo nói không sai. Hôm nay cậu rất hèn nhát. Là một người con trai nhưng lại không dám lên tiếng khẳng định tình cảm của mình. Cứ như thế này cậu sẽ không bao giờ lo được cho cô ấy. Bất giác Bình An nắm chặt tay người con gái bên cạnh. Ngộ nhỡ cô ấy tìm được người tốt hơn, giống như chàng trai ban nãy. Anh ta học trường y, cũng bình tĩnh trước mọi vấn đề, không run sợ giống cậu.

Bàn tay nhỏ bé nắm lại tay Bình An, một tay khác khẽ vồ về. Cậu nhìn sang bên cạnh. Cô mỉm cười với cậu, ánh mắt trong veo như chứa đựng cả bầu trời đầy sao. Lòng cậu khẽ rung động. Người con gái này, cậu sẽ không bao giờ buông tay. Hèn nhát, vậy chỉ trở nên mạnh mẽ là được. Tương lai như thế nào, từ bây giờ cậu sẽ cho Gia Bảo một câu trả lời thích hợp.

Ánh nắng bên đường trở nên rực rỡ hơn. Mây đen đã kéo đi hết, chỉ còn lại tiếng mọi người rộn ràng buôn chuyện, tiếng chim hót lanh lảnh đầu ngõ cùng sự nô nức của vạn vật đang trở mình sau trận mưa lớn.

* * *

Linh Đan im lặng không nói gì. Gia Khôi cũng không dám nói gì. Thi thoảng cậu liếc nhìn sang, cô vẫn bất động. Ban nãy cậu kéo cô đến quán nước gần tiệm tạp hóa. Dù không nghe rõ cuộc nói chuyện của họ, nhưng cũng quan sát được tình hình. Đến khi Gia Bảo bỏ đi, cậu tưởng cô sẽ lao vào tiệm tới tấp hỏi thăm tình hình. Nhưng nhìn hình ảnh hai con người trong tiệm nắm tay an ủi nhau, cậu thấy cô chững lại, rồi tiếp tục ngoáy cốc nước sấu trước mặt.

Cả quá trình cô chỉ mở miệng hỏi hai lần. Đầu tiên là cậu làm sao biết về Gia Bảo, thứ hai là mối quan hệ của anh ta với Bảo Đức. Sau khi nghe xong cô tiếp tục nhìn về xa xăm. Cậu không rõ cô đang nghĩ gì, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Hai người ngồi bên nhau tĩnh lặng vậy, đến khi trời sẩm tối mọi người bắt đầu thu dọn hàng hóa. Linh Đan cũng chầm chậm đứng dậy, nói lời tạm biệt rồi hướng về phía phòng trọ. Cậu vẫn đứng tại nơi nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất hẳn.

Gia Khôi không biết rằng thực ra Linh Đan đang cảm thấy khá trọn vẹn. Nhìn vẻ mặt của Gia Bảo có lẽ anh ta không hài lòng về việc lúc nãy Bình An quá yếu đuối. Nhưng sau khi anh rời đi, cảnh tượng hai con người kia nắm tay cùng nhau nhìn về ánh mặt trời đã nói cho cô biết sau hôm nay người bố của cô sẽ không còn hèn nhát nữa rồi. Cô khẽ mỉm cười. Hóa ra cô đã hiểu lầm bác. Bác chỉ là lo lắng cho đứa em gái bé bỏng sẽ không tìm được người có khả năng bảo vệ mình. Hóa ra cô đã lo xa rồi.

Về đến phòng trọ, cô thấy có bóng dáng ai đó đang đứng trước cửa. Đến gần cô mới nhận ra. Là bà nội. Bà nhìn cô với ánh mắt mong chờ, xen lẫn chút hào hứng.

- Linh Đan?

- Con chào cô ạ.

- Ừ, con mới về.

Thấy bà nội nửa muốn nói, nửa mong chờ cô hỏi để được nói. Cô nín cười, vui vẻ làm hài lòng bà:

- Nhìn cô có vẻ vui, có chuyện gì thế ạ?

- Mai là sinh nhật của Thiên Hương. Con là bạn thân nó, cô muốn rủ con cùng đi mua quà sinh nhật. - Bà quay đi quay lại, rồi cười ngại ngùng - Nói là quý con bé, nhưng thực ra cô vẫn không biết sở thích con bé như thế nào..

Linh Đan tròn mắt. Đúng rồi, sao cô có thể quên được ngày này? Vậy hóa ra bác về nước bất ngờ là muốn mừng sinh nhật em gái. Trong lòng cô chợt ào đến một luồng không khí ấm áp. Đây chính là gia đình. Là dù ở xa đến đâu, nhưng những ngày quan trọng vẫn luôn cố gắng để trở về. Mắt cô nhìn bà nội trìu mến. Vậy là tương lai đã được cải thiện, cuộc sống của mẹ bây giờ sẽ được trải đầy hoa.

- Cô vốn định rủ Bình An đi, nhưng thằng bé cả ngày không biết chạy đi đâu rồi, mãi không thấy về..

- Đi thôi ạ, để con đi cùng cô.

Linh Đan vui vẻ khoác tay người phụ nữ mềm yếu.

- Mai chắc bên nhà Thiên Hương tổ chức tiệc, cô chú cũng sang chứ?

- Thôi, - Gương mặt bà nội khẽ ửng hồng - cô ngại lắm.

Linh Đan thầm cảm thán. Dù đã có một đứa con trai 19 tuổi, nhưng bà vẫn mang dáng dấp của một thiếu nữ. Gò má hây hây, làn da tuy có vài nếp nhăn nhưng không đáng kể, vẫn mềm mại. Nếu nhìn qua cô sẽ không bao giờ nghĩ đây lại là người bà nghiêm khắc trọng nam khinh nữ mình vẫn gặp. Cánh tay cô siết chặt hơn. Cô đã thay đổi quá khứ rồi!

Đi ngang qua vài hàng gấu bông, có mấy lần bà nội muốn ghé vào xem, nhưng Linh Đan đã ngăn lại. Cô hiểu rõ, Thiên Hương không thích những thứ mộng mơ ấy. Cái mà người con gái tóc xù đó luôn mong muốn chính là chỗ này đây. Cừa hàng chăm sóc tóc!

- Con có chắc con bé thích không? Cô vẫn thấy bé gái thì thích gấu bông, hoặc là..

- Cô tin con đi! Cậu ấy sẽ rất thích món quà này.

Linh Đan mỉm cười chắc nịch. Mái tóc xù của Thiên Hương vốn không xấu, nhưng mỗi buổi sáng dậy nó sẽ rối tung lên khiến việc chải đầu rất khó khăn. Đam mê bóng đá và thể thao, nên cô nàng thường ở lại sân bóng sau khi tan học. Dù trời nắng cô cũng không đội mũ. Điều này khiến tóc cô bị cháy và trở nên tệ hơn. Cô nàng cũng ghét việc tạo kiểu tóc, vì mỗi lần như vậy tóc cô sẽ bông lên và không thể vào nếp. Do đó việc dưỡng tóc là điều cần thiết. Tóc xù theo gen, sợ rằng ngoại trừ việc dùng thuốc làm tóc thì không thể kéo thẳng được. Nhưng làm tóc mềm mại và bớt khô sơ thì có thể cải thiện. Chính mẹ đã nói với Linh Đan trong tương lai rằng nếu bà biết chăm sóc tóc sớm, có lẽ tóc bà sẽ khỏe hơn nhiều. Vì vậy cô muốn giúp mẹ, để bà không còn sự nuối tiếc nào nữa.

Nhìn biểu cảm của cô, bà nội cũng khẽ cười. Nếu cô đã nói vậy thì chắc chắn sẽ là vậy rồi. Hy vọng cô bé đó sẽ có một ngày sinh nhật thật đáng nhớ.

- Phải rồi, cô ơi..

Sẵn đây Linh Đan muốn thăm dò ý kiến của bà nội, nếu hai người đó thành đôi sẽ như thế nào. Dù hiện tại khá chắc chắn nhưng cô vẫn muốn xác nhận một lần nữa.

- Con cứ nói đi.

- Nếu bây giờ.. con chỉ nói là nếu thôi, nếu Bình An có bạn gái thì cô thấy ổn không ạ?

- Ý con là Thiên Hương à?

Linh Đan sững sờ nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhưng bà chỉ bật cười.

- Hai đứa chúng nó lộ liễu thế, không muốn nhận ra cũng phải nhận ra.

Hai bàn tay nhỏ lập tức đan vào nhau, cô vẫn đợi bà nói tiếp.

- Nếu là Thiên Hương, cô không phản đối. Nếu là con bé đó, cô tin Bình An sẽ hạnh phúc. Thằng bé cũng thích thầm lâu rồi.

- Thì ra cô đã biết..

- Làm gì có người mẹ nào không rõ lòng dạ con cái. - Bà nội nhìn bầu trời - Thiên Hương đã giúp cô vượt qua cú sốc mất con, vậy con bé hoàn toàn có đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho mọi người. Con bé giống như bầu trời sau cơn mưa vậy. Rực rỡ và mát mẻ, có một cảm giác thoải mái mỗi khi cô ở cạnh con bé đó.

Chưa bao giờ Linh Đan cảm thấy hạnh phúc như bây giờ. Cô quay sang nhìn bà nội đầy cảm kích.

- Cô từng trọng nam khinh nữ. Nhưng sau khi gặp con và Thiên Hương, lần đầu tiên cô nhận ra có con gái cũng là một điều rất tuyệt vời.

Bà đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé. Từng câu chữ của bà dường như hàn gắn tuổi thơ của cô bé phải chứng kiến cuộc cãi vã giữa hai người phụ nữ trong gia đình. Trước mắt cô mọi vật dần nhòa đi. Cô lập tức ngửa đầu lên, cố để không rơi nước mắt.

Một bàn tay dịu dàng vỗ lưng cô. Linh Đan nhìn bà, đó là sự ấm áp cô chưa từng cảm nhận được ở bà nội.

- Vậy con có thể cô nghe, quá trình chúng nó quen nhau không?

- Đương nhiên là được ạ!

Suốt cả quãng đường về, cô gái nhỏ ríu rít kể chuyện, người phụ nữ bên cạnh chăm chú lắng nghe, rồi lặng lẽ mỉm cười. Ánh hoàng hôn buông xuống khiến bóng hai người trải dài.

Cho đến tận khi về đến nhà, Linh Đan vẫn rôm rả nói cười. Cuối cùng bà nội kéo cô vào cùng ăn cơm chung. Bình An và Thiên Hương không biết lại dạo chơi ở đâu. Trong căn bếp nhỏ chỉ nghe thấy tiếng của Linh Đan, đôi khi là một vài câu của bà nội. Còn ông nội thì hạnh phúc liên tục gắp thức ăn vào bát của vợ mình.

Cuộc sống, đôi khi cũng chỉ cần như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK