• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“tuy đã đột phá đến Phàm Băng Tứ Trọng Thiên nhưng vẫn chưa đủ..~~”. Hàn Đức không khỏi tươi tỉnh, khoảnh khắc hắn đạt đến Phàm Băng Tứ Trọng Thiên cách tu luyện chưa đầy nửa tháng kỳ cộ Nhân Thiên hợp nhất lại khó cầu nên đẩy hắn vào Phàm Băng Tứ Trọng Thiên, nhưng tiến giai nữa lại vô cùng tiêu tốn tài nguyên cộng thêm kỳ ngộ lại khó cầu hắn không khỏi nhìn vào Tuyệt Vọng Lâm bên trong Lôi Thú ánh mắt thèm khát như nhìn mỹ nữ chảy cả nước miếng.

Chỉ còn khoảng mười tháng nữa là đến kỳ hạn năm năm một lần Ưng Điển, Hàn Đức phải nhanh chóng tiến vào Hoàng Băng Cảnh mới có thể cùng anh tài khắp nơi tranh tài được, cũng như là cơ hội báo thù của hắn ngày càng gần.

Bốn canh giờ trước, tại Hoàng Hải Lâu Khách nội điện.

Quản Lý Nhân Sự Khu.

“chủ quản đại nhân, đa tạ ngài đã cứu mạng tiểu nhân lần trước..~~”. Hàn Đức một bên cười, một bên đã đổi từ da của Lôi Ảnh Báo và lôi gai được ba ngàn lôi kim, hắn lấy ra nhân lúc không ai thấy rúi vào tay chủ quản, cười như không cười nói.

“tiểu tử này, rất có suy nghĩ..~~”. Chủ quản vuốt nhẹ chòm râu, đối với hắn nếu lúc ở tổng đàn thì không nói ba ngàn này không tính là hắn một lần vung tay nhưng từ khi đi theo Mộng Nguyệt đến đây từ thổ hào cũng thành vải khố rồi.

“ngươi thương thế thế nào rồi..~~”

“ta nhớ ngươi bị thương nặng động gân cốt mà.~~”. Chủ quản hài lòng bắt đầu quan tâm hỏi.

“đa tạ đại nhân quan tâm, tiểu tử đã bình phục rồi lần này tiểu tử muốn rời đi lần này vốn dĩ đến đây từ biệt Mộng Nguyệt tiểu thư và đại nhân bây giờ tiểu thư không có chỉ đành cáo biệt đại nhân a ô ô…~~”. Hàn Đức không khỏi nhớ lại lúc chủ quản còn phải xu nịnh hắn lúc trước trong lòng trầm xuống, nhịn xuống hắn tự suy nghĩ bắt đầu diễn cho chân thật, bộ dáng đau thương không lỡ chia xa hắn không khỏi khống chế lấy tầng sương mỏng khiến hai mắt hắn ướt dụi dụi vài cái là đỏ nhìn chủ quản kêu thân thiết vài cái, độc giả nhìn thấy âm thầm vỗ tay ngón cái nhìn Hàn Gia không khỏi nhớ tới The Mask gã hề khả năng diễn kỹ bội phục nói..

“đại thần ta phục..~~~”.

“được rồi, quay lại đề tài chính..~” Hàn Gia cười khổ, nhìn chư vị huynh đài trước kệ sách của mình ngồi đọc, vội chuyển đề tài.

“ngươi muốn rời đi sao..?” Chủ quản nhìn lại Hàn Đức nói nhẹ, nhìn hắn vẻ mặt không lỡ đều nhanh khóc vỗ hắn bả vai.

“thôi được rồi, lên đường mạnh khỏe,…~~”.

“đa tạ đại nhân, tiểu nhân sẽ nhớ đại nhân..~~”. Hàn Đức một bộ ra cửa như sắp phải đi không một ngày trở lại ánh mắt đắm đuối, chủ quản nhìn thấy không khỏi lạnh người quát.

“đi nhanh…~~”.

Đi đã quá mấy dãy phố Hàn Đức kiểm tra kỹ không có ai bám theo không khỏi nhấc nên một nụ cười rất nhẹ nhàng.

Quá mấy canh giờ sau khi tỷ thí Hoàng Hải Lâu Khách nội điện.

“Ngu thúc..~~”. Âm thanh vang nên khiến đang đắc ý chủ quản không khỏi giật mình tý nữa là mất hết hình tượng, hắn cười khổ quay lại nói.

“tiểu thư của ta người khiến lão già sắp chín mươi như ta đau tim chết thôi..~~”.

“Ngu thúc, Mạc Á Tư là thúc cho đi rồi..~~”. Mộng Nguyệt có chút không hiểu hỏi.

“đúng vậy, hắn còn khóc lóc không lỡ rời..~~”. Ngu Kỳ nhớ lại Hàn Đức chợt cười nhẹ trả lời.

“sao tiểu thư để ý đến một tên tạp dịch làm gì..~~”.

“từ lúc cứu hắn ở Tuyệt Lôi Lĩnh ta cảm giác hắn không bình thường, vốn dĩ xương cốt đã gãy thành nhiều mảnh thật tựa hồ hắn trong thời gian ngắn khôi phục, lại còn bị đào đi Lôi Chủng, ngươi không cảm giác là lạ sao Ngu thúc..~~”. Mộng Nguyệt nhìn Ngu Kỳ không khỏi ảo não nói,Hàn Đức nếu ở đây chắc chắn khâm phục tài phán đoán quan sát tinh tế của nàng, Mộng Nguyệt dường như nhớ lại một điểm có chút sững người nhìn Ngu Kỳ hỏi.

“Ngu thúc ngươi còn nhớ dung mạo của hắn không..~~?.”.

“chuyện này ta cũng không rõ lắm,..~~”. Ngu Kỳ một bộ hồ đồ trả lời.

“thúc đúng là hồ đồ..`~”. Mộng Nguyệt trợn mắt tức giận rời đi,thấy nàng ra khỏi nội điện Ngu Kỳ vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì, Mộng Nguyệt đến tạp dịch khu bắt đầu tra xét nhưng mười người thì đến tám người không biết, do thường ngày coi thường Hàn Đức là phế nhân nên đám tạp dịch nhân không thèm để ý từng cái hành hạ hắn sao quan tâm hắn dung mạo, Mộng Nguyệt nghe xong nổi giận phừng phừng rời khỏi.

“tiểu thư hôm nay thật giống phát hỏa truy hỏi tiểu tử kia..~~”. Một tạp dịch nhân không hiểu hỏi bên cạnh đám người.

“chắc chắn là vậy..~~”. Vài ba tên khác phiền muộn trả lời.

“ta thật hồ đồ..~”. Mộng Nguyệt ngồi trong phòng mình không ngừng tự trách,hôm nay sự kiện khiến nàng hoài nghi., mấy tháng trước lúc cứu Hàn Đức ở Tuyệt Vọng Lâm, nàng đã thấy qua gương mặt hắn bị tàn phá đến không nhận ra nổi lúc đó nàng chỉ lướt qua cũng không coi trọng, hơn nữa gặp Hàn Đức luôn tránh né nàng, bây giờ liên kết sự việc phải chăng hơi muộn.

“hy vọng hai người đó không có liên quan đến nhau..~~”. Tuy nghi ngờ Hàn Đức nhưng nàng vẫn hy vọng sẽ không phải đi, nếu đúng nàng đúng là đã bỏ qua một cơ hội rất lớn.

Nửa tháng sau

Phía đông bìa rừng Tuyệt Vọng Lâm.

“hống hống..~~!!....”. Tiếng gầm rú liên tục chuyền ra, to lớn thân hình bị đẩy lui, cao gần năm thước đại xà phía đầu có ba đỉnh giác vảy màu hồng diễm của hỏa, một bóng người vừa tách ra nói chuẩn hơn là bị đánh bay, thể trạng hắn bị thương khắp người những vết sẹo cũ giờ lại thêm vài cái mới tinh, mái tóc bạch vẫn đung đưa trước gió con mắt màu u lam chuyển động nhè nhẹ, bên mắt còn vết đao con ngươi màu đen u lãnh nhìn đại xà quát.

“chết đi súc sinh..~~”.

“ta không tin không đánh chết nghiệt súc nhà ngươi, ăn quyền..~~~.”

“Băng nhận..~~”.

Cuồn cuộn băng khí từ hai tay của hắn tràn ra tạo thành hai lưỡi sắc bén đao, hắn tuy chưa thể đối với hàn băng triệt để khống chế nhưng Băng hóa một phần thì tuyệt đối ổn,trong nửa tháng này hắn không ngừng liệp và liệp sát lôi thú, nhiều lần đùa hơi quá suýt ném đi cái mạng nhỏ của mình nhưng cũng nhặt được lại, đầu này Giác Hỏa Xà cũng coi là một dị thú, ba cái sừng nhọn trên đầu y nguyên có thể tích tụ lôi điện tấn công uy thế rất lớn như tụ điện không thể khinh thường uy thế, bản thân nó là Phàm Lôi Ngũ Giai yêu Thú thân thể cường đại trí tuệ không kém muốn dây dưa Hàn Đức đến chết, tam đỉnh giác không ngừng phóng đi lôi điện khiến Hàn Đức có chút vướng víu.

“ta muốn làm thịt ngươi..~~!!”.

“yên tâm ta sẽ nhẹ nhàng không đau đâu..~~”.

Hàn Đức giơ lên song quyền không khỏi nở nụ cười, hắn đã đuổi đầu này Giác Hỏa Xà bốn ngày nay càng ngày hắn càng cảm thấy, Huyền Thiên Thanh Giả Quyết cướp đoạt lấy Lôi thú bản mệnh Lôi khí đem hắn Lôi Mạch dần hồi phục, đầu này Giác Hỏa Giao tuyệt đối không được bay mất, cơ thể của hắn vốn rất kỳ lạ hắn từng đọc qua cuốn Thượng Cổ Lịch Sử Thời Đại Lôi Nhân nên biết hình dạng bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chân chính sức mạnh, nào đâu nhân loại bộ dáng Lôi Nhân vốn là tàn độc sinh vật bị chính thượng thiên nguyền rủa, Băng nhân cũng đồng dạng khi hắn rơi vào trạng thái băng hóa từng súc cảm tế bào tăng mạnh, mạnh mẽ trực giác nhạy cảm, cứng rắn hơn huyền thiết Băng Nhận khiến hắn dần dần hiểu ra, nếu các ngươi nghĩ Địa Lôi Cảnh đã là cao nhất vậy hãy chỉ ở lại Uông Ninh Thành làm thổ hào mà thôi, Uông Ninh Thành vốn chỉ là một tiểu thành của Việt Quốc hơn nữa Việt Quốc cũng chỉ là một trong số vô vàn tiểu quốc gia của bờ nam Đông Lôi Băng Cực Châu, những bá chủ kia mới là chân chính cự đầu, những cổ xưa trận chiến giữa Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Thần Điện sẽ là khởi đầu của một huyền thoại.

“Ma Pháp Thủy Phong Vũ..~~”.

“Ầm..~~”.

Cuồn cuộn từ một cái hồ gần đó lam quang hiện lên từng đợt sóng bắn ra lao về phía Giác Hỏa Xà, Hàn Đức nụ cười chợt hiện.

“Băng Phong..~~”. Luồng mạnh mẽ hàn khí đem toàn bộ thủy đều đông lại thành từng mũi nhận sắc bén lạnh lẽo xé gió bay đi, Giác Hỏa Xà bắt đầu huy động cự đại cái đuôi của mình đánh bay từng mũi băng nhận.

“cheng cheng..~~”. Hàn Đức nghe thấy từng âm thanh chói tai va chạm như kim loại, kình phong nổi nên hắn hóa thành u linh hai tay song nhận, như u linh bám lấy Giác Hỏa Xà gây quấy nhiễu.

“hống..`~~”. Giác Hỏa Xà triệt để tức giận nó gầm lớn một cái, uy áp khủng khiếp của Ngũ Giai Phàm Lôi thú lại hiện mồm nó phun ra cực nóng hỏa diễm đem vô số băng nhận cản lại, nó vốn dựa vào cực nhanh tốc độ săn bắt con mồi và lọc độc của mình, giờ bị Hàn Đức dùng đạo trả lại nhất thời nổi điên một cái đuôi đem Hàn Đức bức lui lại.

“súc sinh thân thể không tệ..~~”. Trải qua bị động chịu đòn Hàn Đức thân thể tố chất tăng lên không ít hắn thân thể băng hóa lớp bì đã cứng như đồng thép có thể ứng phó được Hoàng Lôi Cảnh cao thủ, từng ngày từ huyết lăn lộn mà ra Hàn Đức tâm tính cũng dần thay đổi, Ma Pháp chung quy là ngoại lực còn tự thân lực lượng mới là chính đạo, mười hai năm học tập Ma Pháp khiến hắn trở thành trí tuệ giả từng nghề nghiệp hắn đều nắm rõ trong tay,…

“kết thúc đi..~~”.

Hàn Đức sảo trá như hồ, bộ pháp của hắn quỷ dị Cửu Cung Bộ đôi lúc Giác Hỏa Xà cảm thấy hắn ở sau lưng như lại ở trước mặt, công kích của nó không tài nào chạm đến Hàn Đức nó cảm thấy người thiếu niên này trước nay chưa từng có nguy cơ, người nó uốn éo tốc độ rất nhanh cự đại bồn khẩu tưởng trừng ở sau lưng Hàn Đức, nhát cắn tưởng nuốt trọn ai ngờ hắn chỉ nghiêng nhẹ người liền tránh thoát, Giác Hỏa Xà mất đà đâm vào đại thụ cao hơn mười mét, Hàn Đức chớp lấy cơ hội trong tay Băng Nhận nhằm ngay cổ nó tất sát một kích…

“hống..~~~”.

“Gào..RRR!!!~”.

“tích tách..~~~”. Từng giọt huyết vẫn từ nhận nhỏ xuống đất, cơ thể Giác Hỏa Xà sống giai tính thật mạnh thỉnh thoảng co giật vài cái rồi ngừng hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK