“Tiểu Á Tư, đệ xem lần này như thế trọng án theo ta thấy tên sát nhân này rất phi thường thống hận tam đại gia tộc như sinh tử cừu địch, còn đệ thì sao..?”. Mạc Hà lại lấy miếng bánh điểm tâm đưa cho Hàn Đức hơi suy tư hỏi.
“tỷ tỷ, ngươi xem thực lực ngươi như thế mạnh mẽ làm sao lại không bắt được hắn cơ chứ..phải không tỷ..”. Hàn Đức ánh mắt lóe lên dị sắc rất nhanh lại khôi phục như thường, hắn lại lấy điểm tâm từ tay Mạc Hà hơi cười trả lời.
“tiểu tử bớt lại nói mạnh miệng, lần này trọng án ta thấy điểm rất lạ từng vết thương trí mạng đều không xuất hiện một tia Lôi Lực thuần túy sức mạnh áp đảo trên diện rộng mới khó lòng phòng bị như thế..”. Mạc Hà cười khúc khích nói, một bên suy nghĩ một bên bắt đầu sơ lược lại năng lực trinh sát của nàng khá mạnh liền như thế đều đem mọi khả năng nói một lần.
Hàn Đức ánh mắt dần thay đổi, hắn nào liền như thế trọn lại với chín mình cám khảo xem ra bắt đầu lại khôi phục cho một người may mắn vậy, hắn lại khẽ cười như thế kiếm một lý do cùng nàng tương khó bảo tiểu bảo bới các loại,Hàn Đức mau đem y phục của mình phủ đầy tuyết lúc nào cũng bị thở ra đại hơi tranh thủ xung quanh đưa tới cứu viện mới qua được.
“lý do giết người của ngươi là gì..?”.
“nói cho ta biết được không..?”. Hàn Đức sâu thẳm trong trái tim dần dần vang lại giọng nói như thế mê hoặc, mê hoặc âm thanh nói cho chúng biết muốn đem chúng ta đi là chuyện không thể nào, hắn dần dần lại nhớ lại những mảnh ký ức của chính mình từng loại âm thanh pha trộn ấy mang theo một câu nói mà hắn sẽ không quên âm thanh chết chóc trên chiến trường được…
“ta muốn bảo vệ những gì đẹp đẽ nhất của thế gian này, những điều trái ngược với nó thật đáng bị tiêu diệt…”.
“đó cũng chỉ là một lý do để ngươi có thể giết người mà thôi..”. Âm thanh kia lại dội lại lần nữa rất thống khổ sự tình, những âm thanh rợn gai ốc đem Hàn Đức làm tỉnh lại hắn một mực đang chính mình minh tưởng suýt rơi vào hắc ám bị Mạc Hà kéo về một cửa này quả thật hung hiểm, Hàn Đức nhớ lại hàng ngàn bàn tay đầy huyết muốn nắm lấy chính hắn quả thật quá sức khủng bố,…
“phù..phù..”. Hàn Đức thở ra đại hơi khỏi lồng ngực của mình, đưa tay xoa xoa quay lại nhìn Mạc Hà cười nói.
“đa tạ ngươi tỷ..”.
“Á Tư ngươi nên đi nghỉ ngơi đi..”. Mạc Hà tâm tình có chút không tốt, cánh tay phải bị tầng lôi điện làm bị thương giờ đã lành lại bằng một cách nào đó người đệ đệ này nàng càng ngày lại thấy thâm tàng bất lộ cảm giác, nhất định tương lai đối với Lôi Cung Học Viện tuyệt đối có lợi nàng chắc chắc sẽ đem hắn về bằng được,để cho Hàn Đức lại nghỉ ngơi một hồi sau đặc huấn..
“vâng tỷ..”. Hàn Đức khẽ cười lại quay lưng tiến về phòng mình, hắn cảm giác được kinh khủng sát khí từ Băng Lôi Tuyệt Mạch Thể bắt đầu điều động căn bản hắn không thể chống lại phòng khi bị không may bị lọt ra rất tuyệt đối ảnh hưởng đến tâm trí hắn.
“tam đại gia tộc các ngươi đợi đấy…”. Nghiến răng lẩm bẩm Hàn Đức lại không quan tâm liền đi về phòng của mình.
Trung Tâm Uông Ninh Thành lấy một đại lâu làm vị trí.
“lạch cạch..”. Âm thanh ma sát của xương lại vang lên, Khô Cốt Nhân lại hiện ra hắn đem một chậu huyết tiến tới đặc quánh giống như tiết canh mà lại mang hôi tanh hương vị thật là đâm đà hương thơm của tử vong điên cuồng suy nghĩ, hắn đem xuống rồi bắt lấy ra tâm vải vẽ thành hình tròn văn tự kỳ quái Tử Vong Văn Tự, miệng lạch cạch va vào nhau quai hàm âm thanh…
“Tử Vong Chi Thần, lấy ta huyết tế tiến hành xin ngươi hãy mang tới Tử Vong hàng lâm thế gian để lý tưởng của người trở thành nghệ thuật chân chính..”.
“vù..”. Khô Cốt Nhân âm thanh quỷ dị lại ngâm xong trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh tanh tưởi, mà hắn tựa hồ đang hưởng thụ chứ không khó chịu, Khô Cốt Nhân ống tay áo lại sắn lên hắn đem năm khối giống với đầu người ném ra huyết nhục chưa khô huyết vẫn chậm rãi nhỏ giọt hắn đặt ngay ngắn lại từ trong ngực lấy ra lọ sứ đem đổ vào Huyết Trận, đó là một giọt máu là của Hàn Đức huyết của hắn là một phần không thể thiếu trong việc triệu hồi từ địa ngục ác ma tiến đến, tà ác và hắc ám nhất hương vị là ác ma thích nhất hương vị..
“vù vù..”. Gió lạnh lẽo thổi vạt áo Khô Cốt Nhân bay lên lại hướng vẻ tĩnh mịch và cô độc, Khô Cốt Nhân cảm nhận được từ Huyết Trận có một đồ vật đang tiến đến không khỏi cười lạnh, một cỗ tà ác mạnh mẽ phải vào mặt đôi mắt hắn như vô tận oán hận mà thành bề ngoài kinh tởm đến cuống họng hắn là một Huyết Nhân một bộ dạng không có tý da nào nhưng khiến cho người ta chịu đủ loại buồn nôn hương vị đến giày vò.
“Rống…”. Huyết Nhân nhìn Khô Cốt Nhân mạnh mẽ hống lớn một tiếng, Khô Cốt Nhân mạnh mẽ bị chấn bay ra ngoài khí tức rất cường thịnh và nguy hiểm.
“thật mạnh mẽ tà ác khí tức..”. Mạc Hà cảm nhận được như thế tà ác khí tức không khỏi giật mình lại muốn toán ra vị trí nhưng bị vô hình chướng lực cản trở chỉ đành thở dài lại nhắm mắt tu luyện.
“ăn đi, lại lớn nhanh..”. Khô Cốt Nhân lại lạch cạch âm thanh cười quái dị nói, hắn tuy bị dư chấn nứt đến bốn phần xương vừa rồi không phải hắn đem cẩn thận lại chắc bây giờ lại chỉ là đống xương nát, Khô Cốt Nhân từ tay ném ra đến gần chục thi thể về phía Huyết Nhân rồi tiến hành câu thông..
“gừ.rRR”. Huyết Nhân lại gật đầu một cái, nó bị chế định bởi khi kí với Hàn Đức bản khế ước Ma Quỷ lên mới được tiến đến đây, tuy còn cuồng bạo kiêu căng thái độ nhưng thu liễm lại nhiều, liên tiếp đưa vào miệng lớn bồn huyết cánh tay người thoải mái gặm lại gật gù kêu ngon, lại ngụm nó đem một người cái đầu cắn một mảnh ra như đậu hũ gặp thái đao, ngửa cổ đem óc uống sảng khoái gật gù như sinh tố bơ đặc ngọt lịm, tên này Huyết Nhân có lẽ địa vị không thấp trong đồng đạo ăn uống rất lịch sự, nó bắt đầu ăn từ phần da cho đến phần nội, Khô Cốt Nhân một bên cũng không thèm nhìn quay đi dù sao linh hồn khống chế vẫn là Hàn Đức, đã trắng sám khuôn mặt lại không chịu nổi cảnh này…
“khụ khụ trò hay bắt đầu…”. Hàn Đức ho ra ngụm huyết trắng sám khuôn mặt do tổn thương nguyên khí cười lạnh lẽo một câu buông ra, Huyền Thiên Thanh Giả Quyết bắt đầu chữa trị nguyên khí hao tổn….