Hứa Triệu An tựa người vào lá chắn ngoài túp lều, đột nhiên bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng la hét của các cô gái. Nhờ vào thính lực hơn người, có thể nghe ra tiếng hét cầu cứu của họ. Hứa Triệu An đứng dậy, hướng nơi phát ra tiếng động mà đi. Coi như làm việc tích đức đi, dẫu sao cô cũng đang ngứa tay.
Một tốp thiếu nữ 17, 18 bị mấy tên đàn ông xếp vào hàng. Một tên nhìn thấy cô đang đi liền hét lên.
"Ở kia có thêm một người nữa! Đem cô ta vào hàng mau!"
Một người cao to chạy ra, đẩy cô vào hàng ngũ của những cô gái sắp hiến thân. Hứa Triệu An vốn không có ý định phản kháng. Cô đang rất muôn quậy tung bên trong trạm xang đó nha! Thuận tiện còn có thể đưa Tiêu Dực vào trong đó nữa. Aida ngoài trời rất nóng, bên trong nhà chắc là có điều hòa rất mát. Nếu như bên trong không có điện, cô sẽ cung cấp máy phát điện đó aida! Thế nhưng có điều, phải đuổi tất cả mấy tên khốn này ra trước.
Hứa Triệu An cười nham hiểm, xếp sau cùng của tốp thiếu nữ đó. Và còn nhìn thấy ánh mắt đố kị của bọn họ. Thời buổi này, vì cái ăn ai cũng có thể hi sinh thân mình ư? Thế giới này thật đáng buồn, mặc dù chúng ta gọi tang thi là những con quái vật, nhưng ít nhất chúng không phản bội hay ăn thịt đồng loại. Con người mới chính là loài nguy hiểm nhất thời buổi này. Họ vó thể chỉ vì một gói bánh mỳ mốc mà đánh đổi tất cả, thậm chí là gia đình, là bạn bè.
Vốn định cứu bọn họ, nhưng có vẻ không cần nữa rồi. Bây giờ có vẻ cô có thể đi được rồi. Hứa Triệu An liền đi ra khỏi hàng, bị một người đàn ông chĩa súng vào đầu, giọng hắn ta khàn khàn, nói.
"Vào hàng. Mày không muốn đồ ăn sao? Không muốn cũng phải vào."
Hứa Triệu An không nhúc nhích, hỏi lại một câu. "Mày nghĩ dị năng của tao nhanh hơn hay súng của mày nhanh hơn?"
Gương mặt của tên đó lập tức biến sắc, nhìn lại đã thấy người trước mặt biến mất từ lúc nào. Ngay sau đó, nòng súng từ khẩu shortgun chĩa vào đầu hắn.
"...Mày...mày là dị năng giả!?"
Hứa Triệu An tỏ ra ngạc nhiên: "Ồ, đã biết nhanh vậy rồi sao? Còn thông tin gì nữa, nói tao nghe xem nào...Hay là...."
Rồi Hứa Triệu An kêu to, "Các cô gái mau chạy đi, kể cả các cô có hiến thân cũng chưa chắc bọn chúng đã cho các cô đồ ăn đâu!"
Một số người không tin, đứng lại, còn một số người thì chạy đi. Người đứng đầu định chạy theo thì đã bị Hứa Triệu An nhốt trong lồng không gian. Rồi cô dùng súng chĩa vào đầu tên to cao lần nữa, đẩy hắn đi, lạnh lùng nói. "Dẫn đường."
Thỉnh thoảng quậy thế này cũng khá vui, Hứa Triệu An dường như không còn nhớ đến quy tắc của mình, hiện tại những gì cô muốn là muốn trừng phạt hết bọn quái vật này đi. Dường như cô nhớ ra điều gì đó, thu nhỏ tên phụ trách lại, ép hắn đến khi hắn biến mất khỏi thế gian. Các thiếu nữ sợ chết khiếp càng làm Hứa Triệu An muốn trêu đùa, cô cười cười hỏi lại lần nữa. "Thế nào? Có muốn đi cùng tôi không?"
Hầu hết mọi người đều chạy tán loạn, chỉ còn lại một cô gái. Cô ta nhìn cô đầy ghen tị, chua ngoa bảo: "Tại sao cô lại tước lấy miếng ăn của mọi người như thế?"
Hứa Triệu An vừa cầm súng chĩa vào đầu tên kia vừa thản nhiên nói: "Cô muốn đi tôi cũng không cho cô đi." Rồi cô từ trong tay bên kia hiện ra một khẩu súng lục, cô bắn một phát vào chân cô ta. "Các người có muốn thì hãy ở ngoài này bán thân, tôi không muốn chỗ nghỉ của tôi và em trai bị ô uế." Hứa Triệu An mỉm cười tà ác, mang theo sát khí.
Rồi thản nhiên đi vào. Cô còn loáng thoáng nghe thấy suy nghĩ của tên khốn kiếp kia. Hứa Triệu An nhoẻn miệng cười, hai mắt híp híp, thế nhưng giọng nói được chỉnh sửa như ma quỷ.
"Có dị năng giả trong nhóm người của bọn mày sao? Liệu có thắng được tao không?"
"Ngông cuồng? Nực cười! Tao có thể giết mày ngay bây giờ!"
"Sao, ngạc nhiên vì tao biết được suy nghĩ của mày sao? Đi chết đi!" Hứa Triệu An liền bắn một phát vào đầu của tên cao to. Máu từ tên đó bắn ra, văng vào mặt cô. Hứa Triệu An lấy khăn ướt từ trong không gian, đôi mắt trong trẻo phát ra tia sáng lạnh lẽo. "Bẩn tay."
Hứa Triệu An lắc người, biến mất khỏi hành lang trước cửa phòng nghỉ.
Cánh cửa bật mở, tên đại ca bên trong phòng lập tức dừng lại động tác. Hắn cùng tên tiểu thụ này đang cùng nhau mây mưa, ai đã làm phiền!? Bọn gác cửa đâu hết rồi!?
Do ngược sáng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng thon thả, mái tóc dài phấp phới, không nhìn rõ mặt. Nhưng dù sao cũng đã làm phiền hắn, làm sao không thể tức? Hắn lập tức tung hỏa cầu ném về phía của trước. Với thứ năng lực này, hắn đủ khả năng làm chủ khu an toàn này, muốn gái có gái, muốn đồ ăn có đồ ăn.
Hứa Triệu An nhìn hỏa cầu bay lơ lửng, chậm chạp, cô nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát. Rồi giơ súng chĩa vào đầu hắn. "Ha! Dị năng còn chưa đến cấp 1 đã đòi đánh bại tao! Chết đi! Chúng mày làm ô uế chỗ này rồi, làm sao mà tao đi nghỉ được!?" Dứt lời, Hứa Triệu An liền bắn.
Tên đại ca kia quay người tránh thoát, rơi bộp xuống đất. Thanh niên tiểu thụ suýt trúng một phát đạn, may mà Hứa Triệu An đã dùng là chắn không gian để đối hướng, nếu không cô đã giết trúng người vô tội. Tên đại ca vừa lao xuống đất, vừa liên tục ném hỏa cầu, Hứa Triệu An nhẹ nhàng tránh hết. Đến khi hắn ta mệt mỏi ngã xuống, Hứa Triệu An mới bình tĩnh lại gần hắn, chĩa súng vào đầu, từ tốn nói. "Hậu quả của việc sử dụng dị năng quá sức là như thế này đó. Mà dù sao mày cũng sắp chết rồi, để tao giúp mày nhé?"
Khi Hứa Triệu An trở lại túp lều, Tiêu Dực lơ mơ vạch lều ra hỏi: "Chị vừa đi đâu vậy?"
Cô tùy ý đáp lại: "Đi giải tỏa nỗi buồn."
Tiêu Dực mơ mơ màng màng ừ một tiếng rồi cậu lại nằm xuống ngủ tiếp...