“Ông nội?”
“Tiểu An, chuyện cháu nói không phải là quá hoang đường rồi hay sao?”
Hứa Triệu An biết rõ người thực tế như ông đương nhiên như ông sẽ không tin, cho nên cô đành kể ra một số thứ.
“Ông nội, việc cháu nói không phải hoang đường, ông không phải không thấy, dự báo thời tiết là sẽ có mưa rào dài ngày sao? Thêm vào đó, cháu thấy trên mạng có một bệnh viện ở tỉnh X, hiện giờ đang quá tải vì quá nhiều người nhập viện vì sốt hay sao? Bầu trời có màu vàng, có màu đỏ rực như máu nữa! Trời sáng đến tận 6h30 tối, 30" sau vẫn đã trở nên tối đen! Cháu không nghĩ việc này là trùng hợp đâu!”
“...” Hứa gia gia ở đầu dây bên kia suy nghĩ một chút, đúng là có việc như vậy xảy ra, ông là thương nhân, là một con cáo, dĩ nhiên không dễ dàng tin người khác kể cả người trong nhà. Thế nhưng việc này là có lí, ông là gia trưởng, chắc chắn phải chuẩn bị!
“ Vậy ông tin cháu chưa?”
“ Ông tin cháu. “
Hứa Triệu An trong lòng vui vẻ, việc Hứa gia điêu tàn sẽ không còn nữa!
“Ông, ông bán hết bất động sản đi, mua thật nhiều đồ ăn, nước uống mà tích trữ trong nhà. Mua thêm cả vũ khí để chiến đấu với bọn zombie! Vào ngày 3/4, tuyệt đối đóng chặt cửa nhà, không được phép mở cửa! Kể cả có người, còn người xin vào trú tạm cúng không được mở! Ông, ông gọi tất cả mọi người về nhà mau đi! Cháu có thể tự lo, không cần lo cho cháu!”
“Được, nhưng ông sẽ gửi cho cháu vài kiện vũ khí!”
“Cảm ơn ông!”
Nói rồi, ông nội ở đầu dây bên kia cúp máy. “Vu quản gia, phiền ông đem tất cả giấy tờ bất động sản cùng công ty đem bán hết cho tôi, rồi sắp xếp mua tất cả thức ăn, quần áo, vú khí đem về đây. Nhớ gửi vài kiện vũ khí cho cháu gái tôi! Còn nữa, gọi tất cả con cháu về đây, về Hứa gia này!”
Vu quản gia cung kính đáp. “ Vâng thưa ngài...”
Tiểu An, ông tin cháu, nếu như không phải là sự thật, Hứa gia ta thật sự có thể đi vào tuyệt cảnh...
Hứa gia gia tộc, là một gia tộc cường thế ở thủ đô nổi tiếng trong thương giới và quân sự. Hiện tại, ba của Hứa Triệu An là giáo sư của viện Hàn Lâm Khoa học, ngành sinh học. Mẹ cô là con gái cưng của Vương Đổng, Trung tướng trong quân đội. Đương nhiên, anh trai cô là trung sĩ trong quân đội, còn em trai lại là nghiên cưu viên trẻ tuổi nhất. Hứa Triệu An có chút phiền não, hình như, cô là người vô dụng nhất trong ba anh em thì phải... Cô đánh tay lái, rẽ vào ngã ba, tiến vào nội thành.
Thành phố D nổi tiếng với các loại hoa quả tươi mát. Có thể nói, nơi này là nơi sản xuất hoa quả, xuất khẩu ra nước ngoài, buôn bán khắp cả nước. Hồi còn ở thủ đô, cô đã ăn rất nhiều hoa quả từ thành phố này, thực sự rất ngon. Các loại hoa quả được bán hầu hết ở Trung tâm thương mại HQ. HQ là Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố này. Nơi duy nhất, hoa quả có tầng riêng mà không ở chung với khu thực phẩm. Hứa Triệu An thường đến đây dạo chơi, mua sắm, mua đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt. Hôm nay, cô đến đây để chuẩn bị vật tư, sống sót trong mạt thế.
Hứa Triệu An đỗ xe tại tầng hầm, rồi bấm thang máy lên tầng 1, mua đồ dùng sinh hoạt trước. Rồi sau đó mua quần áo, mua hoa quả và thực phẩm tươi sống, lương khô. Xong xuôi, Hứa Triệu An đem xe đã chất một núi đồ đi tính tiền. Quẹt thẻ xong cô xách túi lớn túi nhỏ đi xuống tầng hầm. Dù sao kiếp này cô cũng chưa có huấn luyện thân thể gì cả, nên sức mạnh hiện tại xách một túi đã là vấn đề rồi. Hứa Triệu an đành nhờ một nhân viên ở đó xách dùm. Đem các thứ để vào cốp xe, cô lái xe đi ra nhà máy xay lúa. Đang đi trên đường, tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
“Alo?”
“Tiểu Triệu.”
Hứa Triệu An ngay lập tức nhận ra giọng nói này là ai. “Anh hai!” Hứa Hạo Thiên là anh trai của Hứa Triệu An. Hắn từ nhỏ đã là người trầm tĩnh, lạnh lùng, quyết đoán. Ông nội muốn cho hắn đi làm thương nhân, nhưng ông ngoại hắn lại cho rằng hắn thích hợp đi làm quân nhân hơn. Cả hai có xung đột một chút, cuối cùng để hắn đưa ra quyết định. Hắn chọn làm quân nhân. Có lần, Hứa Triệu An đã từng hỏi hắn tại sao lại chọn quân nhân, hắn bảo: “Thương giới rất phức tạp, anh cho rằng làm quân nhân đơn giản hơn rất nhiều.” Cô bĩu môi bảo. “ Làm thương nhân thì chỉ cần suy nghĩ, không phải nhàn hơn việc tập luyện cực khổ sao?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng có chút nhu hòa,“ Sau này em sẽ hiểu.” Đúng là vậy thật. Hứa Triệu An đã từng nghĩ suy nghĩ nhiều rất mệt mỏi. Biết thế, cô đi làm quân nhân giống anh hai. Nói vậy, nhưng mà anh hai của cô cũng không phải là ngốc tử, hắn đã từng hoàn thành xuất sắc rất nhiều nhiệm vụ nhờ kế hoạch tỉ mỉ có xác xuất thành công cao được vạch ra. Trong nhà, người anh trai yêu quý nhất chính là cô. Anh nuông chiều cô, chiếu cố cho cô mọi lúc, mọi nơi.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Triệu? Ông gọi anh về, lí do.”
HỨa Triệu An cảm thán, anh trai đúng là cmn nhạy bén, lại còn dùng cái giọng như ra lệnh yêu cầu cô nữa chứ. “Anh phải hứa tuyệt đối tin em!”
“Hứa!” Em gái hắn bảo gì, hắn bất luận đều tin.
“Sắp có mạt thế xảy ra, em gọi điện về bảo mẹ. Rồi ông gọi điện cho em, em bảo ông gọi mọi người về. Tin này em chắc chắn! Trăm phần trăm!”
“...” Đầu dây bên kia im lăng một lúc, rồi Hứa Triệu An nghe tiếng “Bíp” một cái. Anh hai chẳng nói chẳng rằng mà cúp máy... Cô biết tính anh hai thì chắc chắn sẽ không cúp khi mà chưa nói gì với cô, cho nên, chỉ có thể là có việc đột xuất. Triệu An cũng không để ý đến việc này nữa mà tiếp tục lái xe đến nhà máy xay lúa.
Nhà máy xay lúa nằm ở phía nam tỉnh D, có thể nói là một vùng ngoại ô thành phố. Khu dân cư cũng không đông đúc mà chỉ thưa thớt vài căn nhà, biệt thự của những nhà giàu mới nổi thích ngắm cảnh. Cô dừng xe trước một nhà máy to lớn, cổ kính. Bức tường gạch đã có những chiếc dây leo chằng chịt quấn quanh, cánh cửa được làm bằng gỗ tốt, cho nên đến bây giờ mà vẫn rắn chắc, chưa có dấu hiệu bị mục nát. Tiến vào trong nhà máy, Hứa Triệu An thấy mọi người đang tất bật làm việc, người thì đang quay máy, người thì đang đóng gói, người thì đang vác từng bao tải lên xe chở hàng. Có thể ngửi thấy mùi gạo thơm thoang thoảng cùng mùi tươi mát của mạ. Triệu An nhìn xung quanh, tìm kiếm quản lí của nhà máy. Cô thấy một lão già trung niên không mặc đồ công nhân đang đi xung quanh như là giám sát mọi người, rất có thể là quản lí. Cô bước chân nhanh đến gần lão đó, nhìn vào thẻ của ông ta, là Quản lí.
“Chào, lão bản, tôi đến đây để mua gạo, ông có đồng ý bán cho tôi không?”
Quản lí vừa nhìn thấy cô ăn mặc sang trong thì mắt sáng lên.
“Tiểu thư, cô muốn mua bao nhiêu cân?”
Hứa Triệu An không do dự trả lời. “ 5 tấn. 3 ngày sau có chuyển hàng đến kịp không?”
Quản lí có chút bất ngờ khi có người một lần mua hẳn 5 tấn gạo. Đây là một con số lớn đối với ông ta, ít nhất cũng phải lên tới 5 vạn!
“Vâng, tiểu thư, chắc chắn sẽ kịp... mời cô vào đây, chúng ta kí hợp đồng?”
“Không cần thiết, tôi là người ghét rề rà, có điều, mấy người chuyển hàng đến địa chỉ này, tôi sẽ đưa đủ tiền cho lão bản.” Nói rồi, cô lấy quyển sổ ghi chú ra, ghi địa chỉ vào rồi xé ra, đưa cho lão ta.
Ông ta cung kính nhận lấy, cúi người nói.” Cảm ơn cô đã đến đây!”
Hứa Triệu An từ nhà máy xe lúa lái xe về nhà. Cô cũng lười đến nhà máy sản xuất nước lọc nên đã lên mạng tìm số điện thoại rồi đặt hàng mang đến là xong.
Trên đường, cô suy nghĩ, nghĩ đến cảm giác năm đó cô kích phát dị năng. Cảm giác rất thanh bình, thoải mái, phiêu lãng trong hư không. Cũng có cảm giác hụt hẫng, trống rống, cô đơn, lạnh lẽo. Không gian xung quanh bị bóp méo, quấy nhiễu, đầu đau nhức, ngực bị chèn ép đến khó thở, có cảm tưởng mình sẽ bị ép thành tờ giấy. Có chút cảm giác rồi! Hứa Triệu An đỗ xe lại ven đường, cơ hội này tuyệt đối không để mất! Có chút chật vật chịu đựng nhức đầu, khi cô mở mắt ra, toàn thân đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Xung quanh không còn trong xe nữa mà là một khoảng không trống. Lòng cô vui mừng khôn xiết! Hứa Triệu An ngay lập tức đi ra ngoài kiểm chứng. Đúng là không gian dị năng rồi! Cô giơ tay trước đống đồ vừa mua, nói. “Thu!” Đống đồ lập tức biến mất. Kì lạ là, cô cảm giác đầu óc thông suốt, tầm nhìn xa hơn, điện thoại của cô còn có thể bay lên. Chẳng lẽ lại là song hệ dị năng tinh thần và không gian!? Hứa Triệu An vui mừng, lại có thêm cơ hội cao để sống sót rồi! Cô mừng rỡ trở về nhà, cọ rửa chất bẩn trên người khi vừa mới thay đổi cốt cách, trở nên khỏe mạnh hơn.
Kiếp này, thực sự có thể bảo vệ gia đình rồi sao.....