Trong lúc hai người đang giằng co, mồ hôi sau lưng của Sở Băng Nghiên đã đổ ướt hết một mảng. Đằng trước thì vết thương có dấu hiệu nứt ra. Không đúng vốn dĩ vết thương còn chưa mọc da non lấy đâu ra nứt chứ mà là hoạt động quá nhiều khiến cho máu chảy ra có chút nhiều thôi
Mặt Sở Băng Nghiên giờ đây không còn một tia huyết sắc. Nàng thật sự sắp chống không nổi nữa, nếu Yến vương mà còn không cho nàng đi, vẫn tiếp tục đứng đây chặn đường của nàng, nàng e là phải ngất giữa sân nhà hắn thôi.
“Ngươi nhìn, vết thương nứt ra, chảy máu thấm ra y phục rồi mà ngươi còn đòi về. Người đâu gọi thái y đến khám cho Ân Dương huyện chủ.” hắn ra lệnh cho người hầu đang đứng gần đó, rồi liếc qua hai người Bình Nhi và An Nhi “Còn không mau đưa chủ tử ngươi vào phòng, chẳng lẽ các ngươi cứ nhìn nàng xuất huyết rồi chết à”
Sở Băng Nghiên tức đến nóng cả mặt, đừng tưởng nàng nhẫn nhịn hắn mà hắn muốn là gì thì làm, còn dạy dỗ nàng nữa chứ.
“Thật tiếc quá ta không thể nhìn thấy, ta bị mù, không thấy vết thương nứt ra được chưa, điện hạ tránh ra cho ta đi về đi có được không? ”
Lãnh Dạ Cẩn như không nghe nàng nói, tiếp tục hạ lệnh “Còn không đưa chủ tử các ngươi vào trong!”
Bình Nhi và An Nhi hoảng sợ nhanh chóng dìu nàng về phòng
“Ta không vào, ta mới không vào ta muốn về phủ, ngươi tránh ra cho ta đi về!” Sở Băng Nghiên tức giận đến quên luôn cả e dè Lãnh Dạ Cẩn
Cũng không thể trách nàng, nàng sợ rằng hắn giữ nàng lại trong phủ để từ từ tra tấn nàng đến chết, nên dù có liều chết nàng cũng phải rời khỏi vương phủ bằng được.
Nàng cố gắng giãy giụa thoát khỏi tay An Nhi và Bình Nhi mò mẫm đi về phía trước, nhưng chỉ mới đi được vài bước đã bị một bàn tay to lớn giữ lại. Không cho nàng có cơ hội thoát thân, Lãnh Dạ Cẩn ôm ngang nàng lên bế nàng quay trở lại phòng ngủ.
Được hắn bế lên nàng cố giãy giụa thoát khỏi cánh tay chắc khỏe của hắn nhưng vô ích.
Chẳng những vậy, đã không thể thoát được nàng lại chạm đến vết thương đau đến biến sắc, sau đó nàng cũng yên vị trong vòng tay của hắn
Hơi thở nóng ấm của Sở Băng Nghiên phả vào lồng ngực của Lãnh Dạ Cẩn, dù cách một lớp áo hắn vẫn cảm nhận được thật rõ ràng khiến cho người của hắn cũng vì thế mà nóng lên, tim đập nhanh hơn, cước bộ cũng nhanh hơn.
Nhưng nàng cũng quá nhẹ rồi, hắn chỉ thoáng dùng sức đã nhấc bổng được nàng lên, nàng còn nhẹ hơn cả cây trường thương mà binh sĩ dùng để luyện tập.
Hắn suy nghĩ miên man, rất nhanh cũng liền đến phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Lúc này, Sở Băng Nghiên đã đau đến mặt hoa dung biến sắc, làm gì còn nghĩ đến những thứ xung quanh.
Bình Nhi lúc này mới mở miệng “Điện hạ, An Nhi biết chút y thuật không cần thiết phải mời thái y, để cho An Nhi băng bó cho tiểu thư là được, người vẫn nên ra ngoài để An Nhi động thủ”.
Lãnh Dạ Cẩn nhìn qua Bình Nhi một cái rồi, bước ra ngoài đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Bình Nhi giúp Sở Băng Nghiên cởi áo còn An Nhi đi lấy hòm thuốc tới.
Bình Nhi cởi hết áo ngoài ra chỉ để lại một cái yếm ở bên trong, hiện ra là một bả vai trắng nõn nhưng bị máu che lấp, miệng vết thương có lẽ do Sở Băng Nghiên cựa quậy quá nhiều nên hình như lại rộng thêm chút ít.
Bình Nhi lấy khăn nhúng nước, vắt khô lau qua vết máu xung quanh miệng vết thương.
“Miệng vết thương của tiểu thư rộng ra rồi, chỉ khâu vết thương cũng đứt, không hiểu sao tiểu thư đến bây giờ còn cố chịu được, bây giờ ta phải khâu vết thương lại lần nữa cho tiểu thư, ngươi ở bên cạnh giúp ta khâu vết thương.”, An Nhi giọng tràn đầy lo lắng phân phó cho Bình Nhi.