Từ nãy đến giờ Sở Băng Nghiên vẫn ngồi trên đùi Lãnh Dạ Cẩn, bây giờ nàng mới mở miệng “Ta cũng đã đáp ứng yêu cầu của người rồi, người có thể thả ta xuống được chưa?”
Bấy giờ, Lãnh Dạ Cẩn mới nới lỏng tay cho Sở Băng Nghiên đi xuống.
Đợi nàng an vị rồi hắn mới mở miệng phân phó cho thuộc hạ đánh xe “Hồi phủ”
Sở Băng Nghiên cảm thấy sai sai, nếu nam chính đã muốn đưa nàng về vậy thì lời mà phân phó với người phía dưới là đến huyện chủ phủ hoặc là đi huyện chủ phủ đưa Ân dương huyện chủ về chứ nhỉ? Sao lại là về phủ vậy?
Sở Băng Nghiên dấu chấm hỏi đầy đầu, liền không ngại ngùng mở miệng ra thắc mắc “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là về phủ rồi, nàng không muốn về nhà sao?”, Lãnh Dạ Cẩn ghé sát vào tai nàng nói.
Hơi thở nóng của Lãnh Dạ Cẩn phả vào tai nàng khiến mang tai nàng ửng đỏ, không biết là vì hơi nóng hay vì ngại
Tên nam chính này, nói chuyện thì nói chuyện ghé sát vào như vậy làm gì chứ?
“Không có, ta đương nhiên muốn về nhà rồi, ý ta là chúng ta về Huyện chủ phủ có phải không?”
Lãnh Dạ Cẩn nhướng mày “Nàng đoán xem?”.
Hắn tính về đến vương phủ rồi mới nói cho nàng biết, nhưng không nghĩ tới nàng lại nhạy cảm như vậy, mới đó mà đã nhận ra trong lời nói của hắn có gì không đúng.
Nếu nàng đã đoán được, vậy thì cứ thẳng thắn cho nàng biết vậy.
Sở Băng Nghiên giật mình “Người nói gì cơ? Người đừng nói rằng người muốn đưa ta về Yến vương phủ nha?”
Lãnh Dạ Cẩn nở nụ cười “Chúc mừng! Nàng đoán đúng rồi!”
“Không muốn, ta muốn về Huyện chủ phủ, không muốn đi Yến vương phủ, người thả ta xuống xe!”
“Ta cứ không thả thì sao? Nàng làm được gì bổn vương?”
“LÃNH DẠ CẨN!!!”
“Đừng gọi lớn như vậy, ta ở đây.”
Sở Băng Nghiên tức đến xì khói, nhất quyết muốn về Huyện chủ phủ, muốn xuống xe, nhưng Lãnh Dạ Cẩn không cho nàng đi, giữ nàng lại.
Nàng thật là sai trái khi bước lên chiếc xe tặc này, nếu sớm biết nàng đã không nghe lời Lãnh Dạ Cẩn lên xe cho hắn đưa về.
Cũng là do nàng quá chủ quan rồi.
Nàng vẫn nhất quyết muốn xuống ngựa, dùng hết sức bình sinh đẩy Lãnh Dạ Cẩn ra, nhưng Lãnh Dạ Cẩn vẫn không hề hấn gì, vẫn giữ chặt nàng không buông.
Sở Băng Nghiên giãy giụa, la lớn “Người mau thả ta ra! Ta không muốn đến Yến vương phủ. Thả ra! Thả ta ra!”
“Bổn vương cứ không thả đó! Nàng không muốn đi cũng phải đi!”
“Nếu người không thả ta ra ta sẽ hét lên đó!”
“Vậy nàng hét đi”
Sở Băng Nghiên tức đến mặt đỏ bừng hết lên.
Được lắm, ngươi thách ta chứ gì? Vậy ta hét cho ngươi xem! Ta nhất định phải hét thật to để cho mọi người đều thấy rằng Yến vương bắt cóc dân nữ nhà lành trái phép.
Ngay lúc Sở Băng Nghiên mở miệng ra muốn hét thì một cái gì đó mềm mềm, mát mát ngăn chặn nàng hét lên.
Lãnh Dạ Cẩn cúi đầu hôn lên đôi bờ môi đỏ mọng nước, đang muốn hét lên của nàng.
Hệ điều hành của Sở Băng Nghiên chạy không kịp trong giây lát, đôi mắt nàng trợn to, cả người đứng hình mất năm giây.
Ngay khi chiếc lưỡi của Lãnh Dạ Cẩn từ từ muốn tách mở đôi môi nàng ra, nàng mới lấy lại ý thức, giãy giụa, nhưng nàng đã muộn, chiếc lưỡi của Lãnh Dạ Cẩn đã đưa vào bên trong khoang miệng của nàng, công thành đoạt đất thành công.
Nam chính hôn nàng! Nam chính thế mà hôn nàng rồi! Kịch bản có sai ở đâu không vậy? Không phải nói nam chính rất chán ghét nàng sao? Sao bây giờ lại hôn nàng chứ?
Sở Băng Nghiên không thoát ra được, hai tay dùng hết sức đẩy ngọn núi to lớn trước mặt ra.
Nhưng không thành, hai cánh tay của nàng bị Lãnh Dạ Cẩn bắt lấy, đè lại trên thành xe.
Hai tay bị bắt lấy, nàng giãy giụa lung tung để tránh thoát, nhưng Lãnh Dạ Cẩn cũng không cho, chàng dùng một tay giữ lấy hai tay của nàng, tay còn lại luồn quanh người, giữ lấy nàng lại.
Sở Băng Nghiên không còn cách nào, nàng như cá nằm trên thớt bị người ta làm thịt, nhưng không thể giãy giụa.
Lãnh Dạ Cẩn hôn đến nỗi hai cánh môi nàng mỏi nhừ, không còn cảm giác, mới thả nàng ra.
Lãnh Dạ Cẩn thả nàng ra, Sở Băng Nghiên như có lại nguồn sống, thở hồng hộc, lúc hắn cưỡng hôn nàng, nàng bị nghẹt thở ở trong đó, dù đã cố gắng hít thở, nhưng hơi được hơi không, khó thở vô cùng.
Lãnh Dạ Cẩn “Nàng nói lại nàng muốn về đâu?”