Kha Vô Nhai xoa cái mông suýt nữa bị Bạch Phong Lưu đá vỡ thành tám mảnh, sau đó chậm rãi đứng dậy, tò mò nhìn xung quanh.
Nhìn khung cảnh có phần quen thuộc, Kha Vô Nhai không khỏi chửi một câu thô tục: “Mẹ kiếp, chơi trò gì vậy?”
Đây là khu rừng bên ngoài Võ Thành, nơi lần trước hắn suýt bị yêu thú giết chết.
Điểm khác biệt là lần trước hắn chỉ đi ngoại vi, còn bây giờ lại là trung tâm khu rừng.
...
Kha Vô Nhai vừa nói xong liền cảm giác được tóc gáy toàn thân dựng đứng lên, trong lòng dâng lên một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Không cần suy nghĩ, hắn lập tức tế xuất Tru Thiên, xoay người đã chém ra một kiếm.
Tru Thiên chém vào một thân hình to lớn, còn Kha Vô Nhai cũng bị bóng dáng đó dùng móng vuốt tát bay, một ngụm máu phun ra giữa không trung.
Yêu thú ở Ngưng Hợp trung kỳ, xích hổ.
Kha Vô Nhai vừa tiếp đất đã nhanh chóng đứng dậy, sau đó cảnh giác nhìn xích hổ trước mặt.
Lúc này, hắn không còn có thể quan tâm đến vết thương trên người mình nữa. Đối chiến với xích hổ đang ở Ngưng Hợp trung kỳ, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị giết chết, bây giờ hắn phải luôn cảnh giác mọi lúc.
Xích hổ kia nhìn vết thương lớn trên móng vuốt do Tru Thiên tạo ra, gầm lên rồi lao về phía Kha Vô Nhai một lần nữa.
Sắc mặt Kha Vô Nhai trở nên lạnh lẽo, sau đó chém ra một nhát Trảm Hư Kiếm Mang.
Lần đầu tiên trong đời sử dụng kiếm kỹ, Kha Vô Nhai không khỏi mong đợi uy lực của Trảm Hư Kiếm Mang.
Nhưng giây tiếp theo, hắn lại sững sờ, nhìn thấy xích hổ kia duỗi ra một móng vuốt, đánh mạnh vào Trảm Hư Kiếm Mang, Trảm Hư Kiếm Mang vậy mà lại bị xích hổ trực tiếp đập nát, mà móng vuốt của xích hổ lại chẳng hề hấn gì ngoài một vết kiếm thật nhỏ.
"Con mẹ nó, chiêu này cũng không có tác dụng."
Nói xong, Kha Vô Nhai cầm Tru Thiên lao về phía trước.
"Trảm Hư Kiếm Mang không được thì đành dùng Tru Thiên chém súc sinh nhà ngươi."
...
Chỉ trong chốc lát, toàn thân Kha Vô Nhai đầy máu, trên ngực còn có một vết lõm.
Còn trên người xích hổ cũng chỉ có mấy vết kiếm không chí mạng.
Răng rắc!
Kha Vô Nhai bị móng vuốt của xích hổ hất bay, đập mạnh vào một cái cây lớn phía sau.
Kha Vô Nhai hoàn toàn không có thời gian để điều chỉnh, chỉ lắc mình nhảy ra xa hơn mười trượng.
Gào!
Theo một tiếng gầm, lại một con xích hổ Ngưng Hợp trung kỳ xuất hiện ở nơi Kha Vô Nhai vừa ở.
Hai con!
Nhìn thấy một con xích hổ lại xuất hiện, sắc mặt Kha Vô Nhai trở nên khó coi. Một con xích hổ hắn đã khó có thể chống đỡ, lúc này lại có một con khác đến.
Sắp toang rồi sao?
...
Kha Vô Nhai lắc đầu, sau đó cầm chặt Tru Thiên, nhìn chòng chọc vào hai con xích hổ.
Dù thế nào đi chăng nữa, tuyệt đối không được bỏ cuộc.
Nếu bản thân mình cũng cảm thấy không còn hy vọng thì thực sự sẽ không còn khả năng sống sót.
Tuy nhiên, Kha Vô Nhai không hề lao về phía trước mà nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó trong đầu.
Theo một tiếng gào thét, hai con xích hổ đồng loạt lao về phía Kha Vô Nhai, trong mắt Kha Vô Nhai hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn vung ra một nhát Trảm Hư Kiếm Mang, sau đó cầm Tru Thiên nghênh đón.
Kha Vô Nhai một mình đại chiến với hai con xích hổ, chẳng mấy chốc đã cảm thấy linh lực trong cơ thể mình sắp cạn kiệt.
Kha Vô Nhai lại vung ra một nhát Trảm Hư Kiếm Mang, sau đó nhanh chóng giữ khoảng cách với hai con xích hổ, đồng thời cho vào miệng một viên Đại Hoàn Đan cực phẩm.
Sau khi Đại Hoàn Đan vào miệng, linh lực trong cơ thể Kha Vô Nhai bắt đầu dần hồi phục.
...
"Giết!"
Kha Vô Nhai gầm lên giận dữ rồi xông về phía trước. Chạy? Hắn đã nghĩ đến điều này, nhưng dưới móng vuốt của hai con xích hổ, chạy trốn căn bản là không thực tế.
Hôm nay, hoặc là hắn sẽ giết hai con xích hổ đối diện mình, hoặc là hắn sẽ bị hai con xích hổ chơi chết.
Dưới sự bao vây tấn công của hai con xích hổ, trong đầu Kha Vô Nhai đột nhiên hiện lên hình ảnh một thanh trường kiếm. Chính trong lúc tạm dừng nhất thời này, lưng Kha Vô Nhai đã bị móng vuốt sắc nhọn của xích hổ cào xước, máu thịt be bét.
Cảm nhận được cơn đau truyền đến từ phía sau, Kha Vô Nhai không khỏi cau mày: "Mẹ kiếp, cho dù hôm nay ông đây có ngỏm ở đây thì cũng phải chặt đứt một chân của ngươi."
Kha Vô Nhai vừa dứt lời, hình dáng thanh trường kiếm lại hiện lên trong đầu. Lần này Kha Vô Nhai nhìn thấy rõ ràng hình dáng của thanh trường kiếm, sau đó, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Chỉ thấy hai con xích hổ kia như bị định thân, móng vuốt của chúng dừng lại trước mặt Kha Vô Nhai, nhưng không hề cử động một chút nào.
Một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bùng nổ xung quanh Kha Vô Nhai, một thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt Kha Vô Nhai, sau đó từ từ co lại và cuối cùng biến mất trong ấn đường của Kha Vô Nhai.
Theo thanh tiểu kiếm đâm vào ấn đường của Kha Vô Nhai, một tin tức hiện lên trong đầu hắn.
Nã Tiên Bát Kiếm, thức thứ nhất: Vô Trú.
Kha Vô Nhai chợt mở mắt ra, đồng tử của hắn thế mà chuyển sang màu trắng xám, quỷ dị đến khó tả.
Còn cả người hắn như một ma thần bước ra từ địa ngục.
Kha Vô Nhai vung tay lên, một thanh trường kiếm màu trắng xám lơ lửng trước mặt hắn, mà mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại một màu trắng xám.
"Vô Trú!"
Kha Vô Nhai chậm rãi thốt ra hai chữ, sau đó thanh trường kiếm trước mặt đâm về phía hai con xích hổ kia.
Ngay khi thanh trường kiếm sắp chạm vào hai con xích hổ thì bất ngờ nổ tung, sau đó mọi thứ xung quanh dần dần khôi phục màu sắc.
Tuy nhiên, khi màu sắc xung quanh khôi phục, trên cơ thể hai con xích hổ cũng xuất hiện những vết kiếm màu trắng xám, sau đó, cơ thể của xích hổ dường như dần dần tiêu tan, cuối cùng biến thành hư vô.
...
Trước căn nhà tranh, Bạch Phong Lưu nhìn một màn này, lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Không tệ, vẫn là có thiên phú, xứng đáng với thân phận của người cầm kiếm."
Nói xong, y duỗi bàn tay to, trực tiếp bắt Kha Vô Nhai trở lại.
Kha Vô Nhai vẫn còn hơi choáng váng, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Đạo Linh đâu nên hỏi: "Sư phụ, Tiểu Đạo Linh đâu?"
Bạch Phong Lưu khẽ mỉm cười, chỉ vào ngôi nhà tranh: "Đang luyện đan bên trong đấy, con nhóc kia nghĩ đi theo ngươi thì sớm muộn gì cũng chết đói. Thế là con bé theo ta học luyện đan, định tự nuôi sống bản thân."
Nghe vậy, Kha Vô Nhai vỗ ngực: "Sư phụ, gọi Tiểu Đạo Linh ra đây đi. Luyện đan cái gì chứ, hiện tại ta rất trâu bò, về sau ta có năng lực nuôi con bé."
Bạch Phong Lưu nghe vậy liền tát hắn một cái, nói: "Thành Thể đỉnh phong mà ngươi đã khoác lác như vậy à? Cút về bế quan! Bản thân mình cũng không nuôi nổi, còn phải nhờ ông đây nuôi sống mà ở đây giả vờ trâu bò cái gì? Ngu xuẩn!"