Trở thành một kiếm sư! (Tu vi Kiếm Đạo phân chia làm kiếm sư, đại kiếm sư, kiếm vương, kiếm thánh).
Kha Vô Nhai đến phòng của Bạch Phong Lưu, nhìn thấy Tiểu Đạo Linh đang vui vẻ với đan dược đang toả ra mùi thơm trong tay, còn Bạch Phong Lưu thì nhìn Tiểu Đạo Linh với vẻ mặt tràn đầy hài lòng.
Chuyện gì thế này?
Hắn đang định nói với Bạch Phong Lưu rằng mình đã đột phá kiếm sư, thì nhìn thấy Tiểu Đạo Linh trở thành luyện đan sư cấp hoàng.
Cấp hoàng đấy! Cả thủ đô đế quốc Thái Nhất đều không có. “Tiểu tử nhà ngươi đến chia sẻ tin tức trở thành kiếm sư với ta sao? Trở về đi
thôi! So với Tiểu Đạo Linh, ngươi chẳng là cái gì cả!” Bạch Phong Lưu lạnh nhạt nói.
“Sư phụ, có thể giúp ta luyện tập một lần không?” Kha Vô Nhai lấy hết can đảm đi đến trước mặt Bạch Phong Lưu và nói.
Từ sau khi lĩnh ngộ Vô Trú, Kha Vô Nhai chưa từng giao thủ thật sự với người nào, vì vậy bây giờ bản thân hẳn cũng không biết cực hạn của mình nằm ở đâu.
Nghe vậy, Bạch Phong Lưu đột nhiên ngồi dậy!
“Còn có chuyện tốt đẹp như vậy sao? À không, hiếm khi thấy ngươi cầu tiến như vậy, sư phụ đồng ý!” Bạch Phong Lưu đồng ý mà chẳng nghĩ ngợi điều gì.
Đầu Kha Vô Nhai đổ đây mồ hôi, cứ luôn cảm thấy hơi bất thường.
Chỉ thấy Bạch Phong Lưu vung tay, Kha Vô Nhai đến thẳng một thế giới thần bí.
Ở trong thế giới này, từng ngọn núi lơ lửng chọc vào mây xanh. Khắp nơi trên đỉnh núi mọc đầy đại thụ linh quả, còn phía dưới là mặt hồ xanh biếc, trong hồ có mấy bóng dáng to lớn đang bơi lội.
Một tiếng kêu vô cùng kinh hãi phá vỡ bầu trời, ngay sau đó là bóng người vô cùng to lớn bay tới từ chân trời.
Đó là con chim vô cùng to lớn, thân mình tỏa ra ngọn lửa nóng bỏng, dường như trên đầu đội một cái vương miện vô cùng tôn quý.
Con chim khổng lồ bay đến bên cạnh Bạch Phong Lưu, sau đó ngoan ngoãn cúi rạp xuống bên cạnh Bạch Phong Lưu.
Bạch Phong Lưu nhìn con chim đó, cười hỏi: “Tiểu Phượng, ngươi ở đây có quen không? Hôm nào ta đưa mấy con hung thú huyết mạch chân chính đến cho ngươi ăn một bữa thỏa thích nhé!”
Con chim khổng lồ kêu lên một tiếng, sau đó biến thành một dòng lưu quang đỏ rực biến mất tăm.
“Sư phụ, con chim của sư phụ lớn như vậy bằng cách nào thế? Nó thuộc loại gì?
Bạch Phong Lưu im lặng. Cứ cảm thấy hơi lạ.
Bỗng nhiên, Kha Vô Nhai chỉ cảm thấy trái tim run lên, mồ hôi lạnh nhất thời chảy xuống trên trán.
Bởi vì Kha Vô Nhai nhìn thấy xung quanh có những con yêu thú khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào mình một cách tham lam, và khí tức của những con yêu thú này cực kỳ đáng sợ, như thể chúng giống như yêu vương tối cao trên thế giới.
Kha Vô Nhai muốn chửi thề.
“Nơi này là đâu thế, sư phụ, chúng ta có thể chọn một nơi tốt hơn một chút không, người thế này thì ta phải làm thế nào để phát huy chứ.”
Lúc này còn chưa bắt đầu mà hắn đã héo trước rồi!
“Các tiểu tử, cần làm gì thì các cái đó đi!” Bạch Phong Lưu vung tay, sau đó một luồng khí thế bộc phát.
Yêu thú vây quanh họ lấp tức biến mất không thấy đâu nữa.
“Được rồi, đồ đệ bắt đầu đi!” Bạch Phong Lưu thấy những con yêu thú đó đã biến mất, lúc này mới hài lòng nói với Kha Vô Nhai.
“Sư phụ à, nơi này là đâu, tại sao lại có một nơi đáng sợ như vậy!” Kha Vô Nhai hỏi với giọng run rẩy, đáng sợ quá, nếu không có sư phụ thì những khí tức mà những con yêu thú đó tỏa ra có thể giết chết hắn.
“Đây á hả, đây là thế giới nhỏ của ta, lúc rảnh rỗi thì sẽ sưu tập một vài con yêu thú nuôi ở đây, có khi nhìn thấy cây linh quả ngon thì cũng tiện tay trồng ở đây” Bạch Phong Lưu trả lời.
Thế giới nhỏ sao?
Bản thân có một thế giới nhỏ?
Trời đất ơi! Đỉnh thật đấy!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Đừng có tỏ ra quê mùa chưa trải sự đời như vậy. Có rất nhiều người có thế giới nhỏ như thế này, nơi này của ta chẳng là gì cả!” Bạch Phong Lưu lạnh nhạt nói.
Còn có một câu y chưa nói.
Thế giới nhỏ này là thế giới nhỏ cấp thấp nhất của y.
Một lúc sau, Kha Vô Nhai bình tĩnh tĩnh lại, ngâầng đầu nhìn Bạch Phong Lưu và nói: “Sư phụ, bắt đầu được rồi.”
Bạch Phong Lưu gật đầu.
Kha Vô Nhai không nói lời thừa thãi, lấy Tru Thiên ra, hét lên một tiếng rồi chém về phía Bạch Phong Lưu!
Trước ánh mắt sững sờ của Kha Vô Nhai, Bạch Phong Lưu vươn hai ngón †ay ra, thẳng thừng kẹp lấy Tru Thiên của Kha Vô Nhai.
“Chậm quái Làm lại.” Bạch Phong Lưu buông Tru Thiên ra, lạnh nhạt nói.
Kha Vô Nhai trở lại chỗ cũ, cả người bộc phát kiếm ý nồng đậm, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén.
“Trảm hư!” Khí thế cả người Kha Vô Nhai bộc phát, cả người hóa thành một luồng lưu quanh chém về phía Bạch Phong Lưu.
“Chậm quái” Lúc Tru Thiên chém vào người Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bạch Phong Lưu vang lên bên tai.
Sau đó chợt nhìn thấy bóng người bị Tru Thiên chém trúng đã biến mất. Hóa ra là tàn ảnh.
Một luồng sức mạnh chợt bùng nổ trước ngực Kha Vô Nhai, đánh hắn trở về chỗ cũ, nhưng lại không khiến hắn bị thương.
“Điều cơ bản nhất trong kiếm tu là cần phải nhanh, nhanh hơn nữa! Chỉ cần kiếm của ngươi nhanh thì kiếm kỹ có hoa lệ hơn cũng thua xa kiếm của ngươi! Làm lại lần nữa!” Bạch Phong Lưu lạnh nhạt nói.
“Sư phụ, cẩn thận nhé!”
Nói xong câu này, con ngươi của Kha Vô Nhai bắt đầu chậm rãi trở thành màu xám trắng, khác lần trước là lần này Kha Vô Nhai lờ mờ nhìn một thanh kiếm nhỏ.
Vô Trú.
Phạm vi lớn hơn lần trước gấp đôi.
“Tốt lắm!” Cảm nhận được lĩnh vực Vô Trú không ngừng lan truyền, Bạch Phong Lưu hiếm khi khen ngợi một câu.
“Chôn vùi!” Kha Vô Nhai chậm rãi thốt lên hai chữ, trong giây phút đó, toàn bộ khu vực Vô Trú bị kiếm khí rậm rạp bao phủ.
Còn trước người Kha Vô Nhai thì hình thành một trường kiếm màu xám trắng thực sự.
Thanh kiếm này xen lẫn khí tức hủy diệt, lập tức đến trước mặt Bạch Phong Lưu.
Bạch Phong Lưu đưa ngón tay ra, chỉ trong chốc lát, thành trường kiếm đã vỡ vụn. Mà sau khi thanh trường kiếm này vỡ vụn, khu vực Vô Trú cũng lập tức biến mất. Khóe miệng của Kha Vô Nhai cũng tràn ra một chút máu tươi.
“Cũng được!" Bạch Phong Lưu hờ hững nói.
Kha Vô Nhai nở nụ cười, sư phụ đã khen hắn rồi!
Nhưng một giây sau hắn lại không bình tĩnh được nữa, bởi vì linh lực trong cơ thể tiêu hao quá lớn, hắn nhất thời không đứng vững được, rơi xuống khỏi mặt đất trôi lơ lửng.
Mà trong hồ bên dưới có rất nhiều con yêu thú đáng sợ!
“Sư phụ, cứu ta với!”