- Bạch cô nương ăn cá đi, ở đây nổi tiếng nhất là món cá sốt cua ngọt này đó.
Kinh Mạn cố gắng làm không khí dịu bớt đi, hắn thật nhìn không quen cái tên hòa nhã thường ngày nay trở thành tảng băng di động trông có chút chướng mắt. Minh Nhật trừng mắt liếc xéo Kinh Mạn trong mắt là hàn ý vô tận. Vì cái gì mà cái tên này cứ bám dính lấy hai người bọn hắn, lại đông một tiếng Bạch cô nương, tây một tiếng Bạch cô nương nghe thập phần chói tai.
- Đa tạ, Vân đại ca, lúc trước ta không biết thì ra huynh quen biết đại sư huynh. Nếu là bằng hữu với đại sư huynh cũng cứ coi ta như tiểu muội huynh là được, gọi ta Linh Tuyết là được.
Hai ngày nay nàng cũng không phải không rõ hắn đối xử với nàng vô cùng tốt, nếu không phải vì nàng đã thích đại sư huynh cũng sẽ bị hắn làm cảm động. Nay chỉ có thể dùng thái độ đối với các sư huynh đệ đồng môn mà đối đãi cùng hắn đi. Kinh Mạn trong lòng vui sướng đến cuối cùng nàng cũng đã đối xử với hắn không mang phòng bị xa lạ nữa lập tức vui mừng đáp :
- Linh Tuyết, muội có gì cần cứ nói ta sẽ làm giúp muội, đừng ngại nha.
Ở một bên Minh Nhật đã buông bát đứng lên trở về phòng mà trong lòng cực kỳ khó chịu. Giờ thì hắn rất rõ ràng hắn thập phần để ý để ý Kinh Mạn với nàng cực kỳ tốt, mà nàng tựa như cũng không chán ghét Kinh Mạn.
Một bên là bạn tốt một bên là người hắn xem là muội muội vậy chẳng phải hắn nên vui mùng sao? Thế nhưng lại thấy đáy lòng chua chát khó chịu, ngực như có tảng đá đè nặng đến không thể thở nổi. Hắn đối với nàng chẳng phải vì mắc nợ nàng thôi sao? Phải, có lẽ bệnh của nàng là do hắn mà thành nên trước khi chữa khỏi cho nàng hắn sẽ không vui vẻ gì khi gặp nàng. Đó chẳng qua là áy náy, là tội lỗi hắn muốn chuộc lại, tuyệt đối là thế.
Minh Nhật như muốn tự thuyết phục với bản thân về những cảm xúc trào dâng trong đáy lòng, những cảm xúc mà hắn đã trốn tránh rất nhiều năm qua, sợ lại một lần nữa vướng vào. Hắn hít một hơi thật sâu nắm chặt nắm tay dồn nén hết mọi cảm xúc của bản thân lại quay người bước đi nhưng đi chưa được bao lâu thì phía sau có những thanh âm nhốn nháo. Khi hắn xoay người Linh Tuyết ngất lịm trê sàn, Kinh Mạn ở một bên lay nàng.
Hắn nhanh như cắt lao tới ôm trọn nàng trong ngực, hơi thở nàng suy yếu mong manh tự hồ như lúc có lúc không, khiến toàn thân hắn run rẩy. Nàng dù đang trong lồng ngực của hắn thế nhưng nàng tựa hồ như có thể tùy thời mà biến mất. Thân thể nàng ngày càng không có độ ấm cứ lạnh dần, lạnh dần mất dần độ ấm áp.
- Mau mời đại phu, Linh Tuyết tỉnh lại, muội saovậy, đừng dọa ta.
Bàn tay hắn nắm chặt đôi tay đã trở nên lạnh buốt của nàng. Tim như co rút lại đau như bị người ta bóp nát không thể hô hấp hay suy nghĩ bất cứ gì. Bàn tay run run lần đầu tên hắn biết thế nào là sợ.
Khi Nương hắn mất hắn cũng chỉ thấy rất đau nhưng không có cái cảm giác sợ hãi đến không thở nổi này, chỉ ý nghĩ có lẽ nàng sẽ chết thôi vậy mà cảm giác như cơ thể sẽ ngừng hoạt động theo. Cảm giác sợ mất nàng còn mãnh liệt hơn khi hắn mất nương hay Nhạn nhi. Hắn hiểu ra rằng cái cảm giác mà hắn luôn sợ hãi tránh xa đã lặng lẽ khắc thật sâu trong trái tim hắn mà giờ dù có chối bỏ cũng sẽ không còn kịp nữa.
Một lúc sau đại phu đến, bắt mach cho nàng ông trầm mặc hồi lâu rồi nói
- Lão phu hành y đã nhiều năm nhưng chư từng thấy chứng bệnh lạ này, trong cơ thể vị cô nương này hàn khí bao trùm cơ thể thế nhưng lại không phải do nhiễm lạnh. Thực sự là ta không biết làm thế nào tiêu trừ được. Nhưng có thể nói hàn khí này làm sinh mệnh nàng yếu đi thậm chí mất mạng.
Nghe đại phu nói thân hình cao lớn của Minh Nhật kịch liệt lay động. Hắn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng chưa từng nghĩ nàng sẽ chết, sẽ rời khỏi sự bảo hộ của hắn mà biến mất.
Hắn bóp nát tách trà trong tay, miểng tách vỡ cứa vào lòng bàn tay hắn khiến máu chảy xuống. Sự đau đớn từ lòng bàn tay truền đến khiến cảm giác đau trong lòng giảm nhẹ chút ít thế nên lòng bàn tay càng xiết chặt hơn nữa muốn giảm bớt đau đớn trong lòng.
Kinh Mạn ở một bên thấy hết tất cả thở dài, nếu Nhật đối với nàng là khắc sâu đến thế, sao phải khổ sở trốn tránh. Hắn cũng không thể làm gì hơn là dùng mọi cách mà hắn có thể giúp đỡ họ. Hắn bước ra cửa phòng phân phó kẻ phía sau
- Đưa thư tối khẩn truyền tin tìm Vương thái y, dùng toàn lực đưa ông ta đến đây nhanh nhất. Hiện nay ngoài Quỷ y cũng chỉ có Vương Nghị là người có khả năng nói cho bọn họ biết Linh Tuyết là xảy ra chuyện gì.
Hai ngày sau Vương Nghị được đưa đến, Linh Tuyết vẫn mê man không tỉnh, hơi thở vẫn thế mỏng manh. Vừa thấy tình trạng của nàng ông là thở dài :
- Nha đầu này ruốt cuộc vận mệnh cũng là như vậy. Lúc nàng còn bé ta cứ nghĩ nó sẽ không có cùng vận mạng giống Bạch Lạc. Ông ngước đầu đón nhận ánh mắt mờ mịt của mọi ngươi đành chậm trãi giải thích
- Cơ thể nàng ta là âm hàn, mỗi năm mới phác tác một lần mà mỗi lần phác tác cơ thể nàng ta sẽ dần yếu hơn rồi đến khi cơ thể không thể chống đỡ nữa sẽ chết.
Nghe thế cả Minh Nhật lẫn Kinh Mạn đều đồng thời ngã ngồi, người con gái trước mắt bọn hắn là không cách nào cứu sống được nàng sao. Nhìn ánh mắt bất lực của cả hai ông nhè nhẹ nói :
- Nếu là Quỷ y có lẽ sẽ có cách.
- Ta đi Độc Vương cốc thăm dò có khi sẽ tìm ra hắn.
Nói rồi Kinh Mạn phi thân biến mất trong đêm.(akiaki: chuyến đi này anh Mạn nhà ta tim ra chi Dược Dược, nhân duyên của anh)