3 ngày sau sinh nhật của Nghê Ưu, lúc cô cho rằng những ngày tháng tiếp theo của mình sẽ trôi qua rất bình yên thì lại có một vấn đề lớn xuất hiện.
Hôm nay Nghê Ưu vẫn tới trường như bình thường, nhưng khi đi tới cửa lớp, cô lại nhìn thấy một người lâu lắm rồi chưa gặp.
Người phụ nữ đứng ở cửa, đằng đằng sát khí, bà ta nghiêng đầu nhìn cô, lạnh giọng nói với Nghê Ưu: “Nghê Ưu, mày lại đây cho tao!”
Cổ họng Nghê Ưu khô khốc, cô chậm rãi bước tới, cúi đầu nói: “Mẹ...”
Trước mặt cô là người mẹ lâu lắm rồi cô không gặp. Kể từ khi mẹ và bố ly hôn, cô đã bị vứt cho bố chăm sóc.
Nhưng bố cũng không quan tâm đến cô, để cô tự sinh tự diệt. Mấy năm nay, vẫn luôn là Nghê Ưu sống một mình.
“Tao đã sắp xếp thủ tục chuyển trường cho mày rồi.”
Lời của mẹ khiến Nghê Ưu bỗng cảm thấy khó thở, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên và hỏi: “Tại sao?”
“Con ở trường này rất tốt...”
“Tại sao lại muốn chuyển con sang trường khác?”
Mẹ cười khẩy: “Nếu không phải nghe bạn học của mày nói thì tao còn không biết là mày thành cái loại này ở trường đâu, vậy mà lại yêu sớm, còn giao du với mấy đứa không ra gì.”
“Từ cấp 2 mày đã chơi với cái đám kia rồi, chẳng hiểu bố mày nuôi dạy mày thế nào!”
“Mấy ngày nữa tao sẽ lấy lại quyền nuôi dưỡng từ chỗ bố mày, mày phải chuyển trường cho tao! Không được ở đây nữa!”
Những lời này kích thích Nghê Ưu, cô nghiến răng nói: “Con sẽ không chuyển trường!”
Nói xong, cô tức giận rời đi. Trước khi đi, cô còn thấy Ngô Hữu Đan đang tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Cô ngay lập tức hiểu ra tại sao mẹ lại biết chuyện này.
...
Ngày hôm đó Nghê Ưu không đi học, sau khi Trình Phù biết chuyện thì anh lập tức tới tìm Nghê Ưu.
Nghê Ưu rất buồn bực mà nói với Trình Phù: “Bởi vì chuyện này, mẹ em muốn giành lại quyền nuôi dưỡng từ bố em.”
“Em không muốn chuyển trường...”
Nghê Ưu không rõ lắm, tại sao người mẹ rất lâu rồi không để ý đến mình, bây giờ lại đột nhiên tới quản lý mình chứ.
“Bà ấy đã có gia đình mới rồi...”
“Cho dù em đi với bà ấy thì cũng sẽ không thay đổi được điều gì, chỉ là đổi một ngôi trường mà thôi.”
Nghê Ưu không muốn rời đi, bởi vì cô quen biết được rất nhiều bạn tốt ở đây rồi, cô không hề muốn rời đi chút nào.
Trình Phù ôm lấy vai Nghê Ưu và an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết thôi.”
Nghê Ưu: “Ừm…”
…
Bên kia, bởi vì quyền nuôi dưỡng Nghê Ưu nên vẫn luôn tranh giành rất kịch liệt, cuối cùng vẫn là bác gái của Nghê Ưu xuất hiện thì mới giải quyết được chuyện này.
Gần đây bác gái của Nghê Ưu mới về nước, cũng đã lâu lắm rồi bà ấy không hỏi thăm Nghê Ưu, cho nên sau khi biết được mấy năm qua Nghê Ưu sống khổ sở như vậy thì bà ấy suýt chút nữa đã bị tức đến choáng váng.
Không ngờ người em trai không biết cố gắng của bà ấy lại chăm sóc con gái như vậy.
Nghê Ưu cũng biết được bác gái đã giải quyết chuyện này rồi. Khi gặp được bác gái đã lâu lắm rồi không gặp thì tâm trạng cô rất vui.
Tuy số lần Nghê Ưu gặp mặt bác gái không nhiều lắm, nhưng cô vẫn có tình cảm với bà ấy, bởi vì người Nghê Ưu thân nhất đó là bác gái.
Bác gái ra tay, xoa dịu bên phía mẹ của Nghê Ưu, cuối cùng Nghê Ưu không cần phải chuyển trường nữa.
…
Đến năm mới, Trình Phù quyết định dẫn Nghê Ưu về nhà, người nhà anh cũng rất hài lòng với Nghê Ưu.
Pháo hoa tối nay rất rực rỡ, một thời đại hưng thịnh xa hoa.
Hai người ngồi trên sân thượng, Nghê Ưu ăn bánh su kem mà Trình Phù mua cho cô, pháo hoa lần lượt nở rộ giữa bầu trời.
“Trình Phù, sao anh lại biết em thích ăn bánh su kem?”
Trình Phù nở nụ cười khẽ: “Tin tức đến từ Tề Thiên Du.”
Nghê Ưu: “Vậy sinh nhật của em?”
Trình Phù: “Giống vậy.”
Trình Phù sẽ không nói cho Nghê Ưu biết rằng mình đã thích cô từ rất lâu rồi, mà những thứ cô thích, đều là anh từ từ quan sát và phát hiện ra.
Dù thời gian trôi qua bao nhiêu năm, anh vẫn chân thành với Nghê Ưu trước sau như một.
Trình Phù sẽ trung thành với Nghê Ưu mãi mãi.
- Hết truyện -