Tiết thứ tư là tiết thể dục, Nghê Ưu cảm thấy cơ thể hơi khó chịu.
Lúc vừa tới trường, dạ dày cô đã đau âm ỉ rồi.
Lúc này, cảm giác đau ấy lại càng rõ ràng hơn.
“Thầy ơi, em cảm thấy không khỏe, có thể ngừng chạy không ạ?” Nghê Ưu thật sự không thể chịu đựng được nữa nên mới phải báo cáo với giáo viên thể dục.
Thầy thể dục đang định mở miệng, Ngô Hữu Đan thấy vậy thì lập tức ngắt lời: “Thầy ơi, Nghê Ưu chỉ hơi nóng thôi, thể lực của cậu ấy siêu tốt.”
“Kỳ thực có rất nhiều người không muốn chạy, trộm lười biếng đó, thầy phải để mắt tới những người muốn lười biếng đó nhé.”
Sau khi Ngô Hữu Đan nói xong, suy nghĩ muốn cho Nghê Ưu nghỉ của thầy thể dục lập tức biến mất.
Trong tiết thể dục cũng thường xuyên có học sinh giả vờ cơ thể không thoải mái, sau đó sẽ chạy tới xin nghỉ để lười biếng.
Việc này đã xảy ra không ít lần rồi.
Lần này, thầy thể dục nghiêm khắc hơn, ông ấy nói: “Chạy cho đàng hoàng, năm vòng.”
“Không chạy xong không được nghỉ ngơi.”
Khi Ngô Hữu Đan nhận được câu trả lời hài lòng thì cô ta lập tức che miệng cười trộm.
Trương Kỳ Tử hơi tức giận và bất mãn, nhỏ giọng nói với Nghê Ưu: “Ngô Hữu Đan quá đáng quá, cậu ta đang nhắm vào cậu.”
Rõ ràng biết cơ thể Nghê Ưu không thoải mái, vậy mà còn nói như vậy với thầy thể dục.
Nghê Ưu lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ hơi đau thôi, vẫn chịu được.”
Cô đứng theo hàng và mỉm cười trấn an Trương Kỳ Tử: “Yên tâm đi.”
Tuy cô cười, nhưng sắc mặt lại lộ rõ sự tái nhợt.
Hàng bắt đầu chạy, Nghê Ưu cũng ôm bụng chạy bước nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc cô đã cách bọn họ hẳn một đoạn xa.
Trương Kỳ Tử vẫn hơi lo lắng nên định kéo Nghê Ưu chạy cùng.
Ngô Hữu Đan lại cố ý chen vào chỗ của Trương Kỳ Tử, nói với vẻ vui sướng khi người ta gặp họa: “Ơ kìa, Nghê Ưu, cậu sao vậy, sao chạy chậm thế?”
Nghê Ưu: “...”
Nghê Ưu không nói chuyện, cố nhịn đau tiếp tục chạy, nhưng Ngô Hữu Đan lại không muốn để cô nhẹ nhàng chạy xong như vậy.
Cô ta cố tình va vào Nghê Ưu, vào những giây phút cuối cùng ấy, Nghê Ưu thật sự không chịu đựng nổi nữa, cô trực tiếp ngã lăn ra đất.
“Này, làm gì đấy, đứng dậy đi, giả vờ cái gì?” Ngô Hữu Đan đá cơ thể gầy yếu của Nghê Ưu, thấy cô không nhúc nhích thì hơi nghi ngờ là cô đang giả vờ.
“Nghê Ưu!” Trương Kỳ Tử hô to, bị Ngô Hữu Đan cắt ngang: “Cậu hô to như vậy làm gì?!” Ngô Hữu Đan bực bội nói.
Ngay sau đó, cô ta thấy một bóng trắng lao tới, bế Nghê Ưu lên và nhanh chóng rời đi. Ngô Hữu Đan chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Đó là Trình Phù?!”
“Trình Phù…” Trương Kỳ Tử lẩm bẩm: “Sao cậu ấy lại đến?”
...
Trình Phù vội vàng đưa Nghê Ưu đến phòng y tế, nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh rồi hô to: “Bác sĩ! Bác sĩ!!!”
“Đây, đừng làm ồn.” Bác sĩ nam đi tới, đang định kiểm tra cơ thể của Nghê Ưu: “Cô bé này khó chịu chỗ nào?”
“Bụng...” Nghê Ưu mở to mắt, môi hơi nứt nẻ: “Đau quá.”
Bác sĩ nam hỏi: “Tới kỳ kinh nguyệt à? Đau chỗ nào?”
“Chưa tới.” Nghê Ưu lắc đầu nói: “Bụng dưới bên phải, rất đau...”
“Tôi biết rồi.” Bác sĩ nam vừa định vén áo chỗ bụng Nghê Ưu lên thì bị Trình Phù chặn lại.
“Chú làm gì đấy?!”
Bác sĩ nam nói: “Kiểm tra, có lẽ cô bé này bị viêm ruột thừa cấp tính, phải tới bệnh viện xem thử.”
Trình Phù nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Bác sĩ nam than thở: “Haiz, học sinh mấy đứa chẳng bao giờ để ý tới sức khỏe của mình.”
“Cô bé, cơ thể của cháu rất yếu, có phải thường xuyên làm việc quá sức, không nghỉ ngơi đàng hoàng không?”
Nghê Ưu mím môi, không có mặt mũi để nói.
“Vậy bây giờ cháu đưa cậu ấy tới bệnh viện!” Trình Phù nói xong thì chuẩn bị cõng Nghê Ưu lên lưng.
Nghê Ưu nằm lên lưng của anh, nhỏ giọng nói: “Trình Phù, ngộ nhỡ không phải...”
“Đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa.” Trình Phù nghiêm túc bảo: “Mình sẽ xin nghỉ giúp cậu, bây giờ chúng ta tới bệnh viện.”
…
Tại bệnh viện.
Nghê Ưu đang truyền dịch, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Trình Phù đang đứng ở trước mặt.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.
“Cảm ơn cậu nhé.” Giọng Nghê Ưu nhẹ nhàng: “Lại giúp mình một lần nữa.”
Trên đường đi, cô có thể nhìn ra được Trình Phù thật sự rất quan tâm cô, đã qua một thời gian dài như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến cô.
“Về sau cậu đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa nữa, được không?” Trình Phù ngồi xổm xuống, trong ánh mắt anh dường như còn ẩn chứa một tia cầu xin, giọng nói rất ấm áp.
Lông mi Nghê Ưu run lên, cô yên lặng dời tầm mắt, chậm rãi nói: “Nhưng mà...”
“Nghê Ưu.” Trình Phù lại gọi tên cô một lần nữa, Nghê Ưu đành thỏa hiệp: “Được thôi.”
“Ừ, cậu ngoan nhất.” Trình Phù xoa đầu Nghê Ưu rồi khẽ nói: “Mình đi mua cháo cho cậu.”
Nhìn bóng dáng Trình Phù rời đi, Nghê Ưu đặt tay lên ngực, khó hiểu nói: “Tim đập nhanh quá.”
Vì sao khi đối mặt với Trình Phù, tim cô lại đập nhanh như vậy?
Rõ ràng chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà, chắc chắn là vì Trình Phù đã giúp đỡ cô rất nhiều nên cô mới cảm động như vậy.
“Ân huệ lớn như vậy, trả kiểu gì bây giờ?” Nghê Ưu cảm thấy bức bách khó chịu: “Haizz...”
Hôm nay không thể đi làm rồi, phải xin ông chủ cho nghỉ mới được.
Thời gian trôi đi, khi Trình Phù quay lại thì Nghê Ưu đã sắp ngủ rồi.
“Cháo nóng, cẩn thận bỏng.” Trình Phù mở hộp ra và tự mình đút cho Nghê Ưu.
Nghê Ưu ăn từng miếng nhỏ, cháo nóng hổi ngập tràn trong miệng, hơi ấm như thể truyền vào lòng cô.
Cảm giác này kỳ lạ quá.
“Trình Phù, cậu tốt quá, mình cực kỳ biết ơn cậu.” Nghê Ưu nghiêm túc cảm ơn: “Chắc chắn cậu là một người bạn rất tốt.”
Trình Phù: “...” Nhưng mình không muốn làm bạn của cậu.
Trình Phù yên lặng tiếp tục đút cho Nghê Ưu, anh nói: “Nghê Ưu, mình cần một giáo viên dạy thêm, mà cậu lại học rất tốt, hay là tới dạy thêm cho mình nhé?”
“Cậu yên tâm, tiền lương mình sẽ trả như bình thường, bao ăn bao ở.”
Sau khi nghe xong, Nghê Ưu chớp mắt, trong lòng hơi rung động.
Bao ăn bao ở, còn có tiền lương, đãi ngộ tốt như vậy ư?
Nghê Ưu nói: “Để mình cân nhắc xem.”
Trình Phù trả lời: “Được, mong cậu không để mình đợi lâu.”