“ Ngẩn người ra đấy làm gì? Nói đi. Các ngươi muốn gì ở ta? “
Lâm Tiểu Thất nhìn dáng vẻ mấy người này, cũng biết mình có chút quá đáng giận cá chém thớt, đành hắng giọng, vào chủ đề chính.
“ Muốn ngươi giao giải dược ra! “
Vệ Ngọc chậm rãi đáp, bộ dáng thản nhiên.
Mà Lâm Tiểu Thất nghe ngữ điệu cùng với khí chất cao ngạo của hắn, lại thấy đúng là siêu sao của làng diễn xuất mà. Hắn hôm nay so với cái tên ẻo lả bệnh tật hôm qua đúng là khác xa một trời một vực. Nhưng mà giọng điệu này sao nàng nghe lại không thấy có vẻ gì là cầu tình hết vậy?
“ Giải dược gì cơ?” Mà khoan đã, nàng thì liên quan quái gì đến hắn mà hắn lại đòi nàng giao giải dược ra?
Hay là, lại có tên khốn kiếp nào ở phía sau vu oan giá hoạ cho nàng?
“ Giải được của Huyết Hồng Tử Đan “
“ Đợi đã, Huyết Hồng Tử Đan? Là cái gì?”
Lâm Tiểu Thất cảm thấy đau đầu, nàng tuy giỏi về y dược, nhưng mấy cái người cổ đại này cứ đặt tên lung tung như thế, nàng làm sao biết nó là cái độc dược gì chứ? Nàng đã học qua hết y thư mà Bạch Lão giấu ở Đào Hoa sơn, nhưng cũng chưa từng nghe qua tên của loại độc dược này.
“ Ngươi thật sự không biết? “
Vệ Ngọc không tin, hỏi lại lần nữa, chỉ thấy nàng thành thật lắc đầu.
Trong lòng hắn liền xuất hiện một trực giác thoáng qua, liền hướng nàng nói.
“ Mười năm trước ở vách núi Đào Hoa Sơn, ngươi thật sự không nhớ? “
Mười năm trước? Mười năm trước, chính là cái thời điểm nàng xuyên đến thời đại này mà. Chuyện hôm ấy… không lẽ, thiếu niên đó?
“ Người cứu ta… là ngươi? “
Nếu là hắn, thì tên này dậy thì quá thành công rồi. Có điều, thiếu niên lúc đó cũng rất ưa nhìn nha.
Quỷ gì vậy, mới chưa đầy một ngày mà nàng đã có tới tận hai ân nhân rồi, mà tình cảnh bọn hắn cứu nàng cũng không khác biệt là mấy.
Vệ Ngọc không đáp, nếu như nàng nhớ ra hắn, vậy chắc hẳn cũng sẽ nhớ ra lúc hai người giao đấu, nàng đã hạ độc hắn vào lúc nào?
Lâm Tiểu Thất trầm ngâm suy nghĩ.
Nàng trước nay là một người có thù tất báo, có ơn tất trả. Nếu như người này đã từng cứu nàng, vậy độc này của hắn, đoán chừng cũng không có người giải được cho nên bao nhiêu năm nay hắn sống chung với bệnh tật như vậy. Chỉ có điều, nàng vẫn không rõ ràng vì sao hắn hướng nàng đòi giải dược. Hắn còn biết rõ chuyện của sư phụ nàng, lấy đó làm cái cớ để nàng tự dẫn xác đi tìm hắn.
Xem ra, độc này của hắn, nàng bắt buộc phải giải.
“ Trước hết, giải dược này ta thật sự không có. Chỉ bằng việc ngươi đã cứu mạng ta một lần, ta nhất định giúp ngươi tìm ra giải dược. Nhưng còn chuyện này…”
Thấy nàng ngập ngừng, Vệ Ngọc liền nói tiếp “ Chuyện của sư phụ ngươi?”
“ Đúng vậy. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, độc của ngươi, ta cam đoan giải trừ”
Vệ Ngọc đã sớm đoán ra, hắn quay lưng về phía nàng, nhìn ra bầu trời bên ngoài.
“ Người đó ngươi không thể động đến! Nếu chỉ bằng ngươi, e là thù chưa trả, mạng đã không còn “
Lâm Tiểu Thất đương nhiên biết kẻ kia lợi hại như thế nào, chính nàng cũng suýt mất mạng trong tay hắn. Chỉ là, thù này, nhất định nàng phải trả. Nhưng trước tiên, nàng phải biết được hắn ở đâu, có thân phận ra sao. Sau này có cơ hội nhất định khiến y đền mạng.
Hơn nữa, nàng cũng không phải kẻ ngốc, Liễu Vương này đã có mục đích cho nàng biết chuyện này, hẳn y cũng có toan tính khác.
“ Thế nào? Ngươi định giúp ta sao?”
Nàng nhàn hạ dựa người vào bàn, chuyện này từ từ bàn tính, không vội!
“ Chỉ khi nào ngươi giải được độc! “
Vệ Ngọc lạnh lùng đáp, đối với hắn, chuyện đối phó người kia cũng là chuyện sớm muộn. Còn về phần cô gái này có hạ độc hắn hay không, xem ra hắn phải do thám lại từ đầu rồi.
Lâm Tiểu Thất cười lạnh trong lòng.
“ Xem ra ngươi cũng không an phận. Nhưng nếu đã chung kẻ thù, tất nhiên sẽ là đồng minh rồi “
Tuy nàng không muốn chung thuyền với người này, ai mà biết hắn có thể lại giết nàng lần nữa chứ.
Khoan, giết nàng lần nữa?
Lâm Tiểu Thất trong đầu thoáng kinh ngạc, có thể đó là cách giúp nàng trở về?
“ Nhưng ta lại có một điều kiện! “
“ Điều kiện? “ cái tên này, vòng vo một hồi cuối cùng toàn là hướng nàng đòi hỏi.
“ Ngươi phải ở lại Liễu phủ của ta! “
Vệ Ngọc xoay người nhìn nàng, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng nhàn nhã không đổi, nhưng Lâm Tiểu Thất lại cảm giác đây chính một mệnh lệnh.
Bất quá, nàng cũng rất hài lòng! Tốt thôi, ít nhất cơm ăn áo mặc sẽ do hắn lo, nàng còn đang rất nghèo nha. Hơn nữa, đây cũng là một nơi tốt có thể cho đám Dịch Kiếm lưu lại, cái tên Vương tử Huyền quốc kia nhất định sẽ đuổi đến, mà các nàng đều không phải đối thủ của hắn. Nàng tin chắc rằng cái tảng băng Liễu Vương gia này nhất định không tầm thường, thủ hạ của hắn cũng rất lợi hại, coi như có thể đảm bảo an toàn cho các nàng. Liễu Vương phủ này, quả thực là một cái vỏ ốc rất tuyệt!
Lâm Tiểu Thất đắc ý, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, hướng hắn nói “ Thành giao”
Đúng lúc nàng vừa dứt lời, ánh mắt chợt dừng lại trên người Vệ Ngọc.
Kia, Bạch Liễu bội kia, sao hắn đã lấy về rồi? Nàng không kịp nghĩ gì thêm, thân hình chợt loé lên, sau đó chớp mắt đã trở lại trên ghế.
Bạch Ưng và Hắc Ưng sửng sốt một hồi, tưởng chừng muốn tin là mình bị hoa mắt. Nữ nhân này sao lại có thân thủ quỷ dị như vậy?
Vệ Ngọc hơi nhíu chân mày nhìn nữ nhân trước mặt, hắn cũng không ngờ nàng lại cướp Bạch Liễu bội trên người hắn trong chấp nhoáng như thế.
“ Trả!” Hắn lạnh giọng.
“ Trả cái gì mà trả. Miếng ngọc này là ngươi tự đưa cho ta, từ hai tháng trước đã trở thành của ta rồi!” Lâm Tiểu Thất vuốt ve miếng ngọc trong tay, mắt nàng không phải bị mù, đương nhiên nhận ra đây là vật có giá trị, hơn nữa thời gian qua nàng mang theo nó bên người đã thấy quen, thật sự coi nó là vật của mình.
Bảo nàng trả lại, mơ đi!
“ Ta nói, trả! “ Hắn lặp lại lần nữa, giọng nói đã lớn hơn một chút, vẻ mặt không quan tâm thế sự đã biến mất.
“ Ta thấy ngươi còn một miếng ngọc khác. Như vậy đi, coi như đây là tín vật giao ước đồng minh. Khi nào xong chuyện, ta sẽ trả lại “
Biết bao giờ mới xong chuyện chứ!
“ Không nói nữa, bây giờ ta về chuẩn bị, sáng ngày mai sẽ tới gặp ngươi “
Lâm Tiểu Thất cúi người đeo lại miếng ngọc vào bên thắt lưng, phất phất tay với ba người còn lại, cuối cùng nghênh ngang rời đi.
Vệ Ngọc ánh mắt chăm chú nhìn bóng lưng vui vẻ của nàng khuất sau cửa, đám Hắc Ưng Bạch Ưng phía sau hắn lại thầm đổ mồ hôi. Cái nữ nhân kia…
Trời ạ, chọc mù mắt bọn họ đi!
Như vậy chẳng khác nào nữ nhân đó nguyện ý gả cho chủ nhân nhà bọn họ rồi sao? Mà đáng nói nhất là… Chủ nhân nhà bọn họ thế nhưng lại để cho nàng cầm Bạch Liễu Bội đi?
“ Thủ pháp quỷ dị! “
Vệ Ngọc lạnh lùng phun ra một câu. Đây chính là nàng vô ý để lộ ra sơ hở!
“ Vương gia, lúc nàng bám theo, thuộc hạ cũng cảm thấy khinh công của nàng phi thường kỳ lạ. Bản thân nàng ta không có nội lực, nhưng thứ kia rõ ràng không phải khinh công không dùng nội lực thông thường!”
Bạch Ưng một bên nói ra suy nghĩ trong lòng.
“ Bạch Ưng, đi! Điều tra ra thân phận thực sự của nàng!”
“ Tuân mệnh “
Bạch Ưng ôm quyền nhận lệnh, sau đó lập tức rời đi.
Lúc này chỉ còn lại Hăc Ưng đang ngây ngô một chỗ. Hắn tuy võ công cao cường, nhưng là không có thông minh nhạy bén bằng sư huynh Bạch Ưng của hắn.
“ Vương gia, thuộc hạ không hiểu! Vì sao lại phải giữ nàng ta ở Liễu phủ?”
Vệ Ngọc nhàn hạ chống tay lên mặt, ánh mắt nhìn xa xăm, nói
“ Nàng ta đắc tội với Huyền Sở Vũ, hắn sẽ tha cho nàng sao?”
Rõ ràng về chuyện này, Vệ Ngọc không biết hắn và Lâm Tiểu Thất lại có cùng suy nghĩ.
Hắc Ưng thoáng mở lớn mắt, nhất thời đại ngộ! Tin tức nàng cùng Huyền Sở Vũ Vương tử của Huyền quốc xảy ra xung đột hắn đã sớm nghe bẩm báo qua, không nghĩ nàng quả thực to gan đến vậy!
Huyền Sở Vũ tuy thiên hạ ít người lưu ý, nhưng trong giang hồ ngầm thì hắn quả là một đại ma đầu, giết người không chớp mắt. Vương gia lần này lại bất chấp nguy hiểm thu nhận nữ nhân kia, xem ra cũng là hết cách. Nếu như nàng chết, cũng nhất định rủ Vương gia nhà hắn đi cùng rồi. Bất quá, Huyền Sở Vũ tuy là ma đầu, nhưng hắn cũng là Vương tử của một nước, chắc hẳn cũng không đến mức tuỳ tiện hỏi thăm đến Vương phủ của thân vương nước khác. Huống chi Huyền quốc hiện tại thế lực không đến nỗi lớn, so với Nam triều còn thấp hơn một chút nhưng cũng không thể xem thường a, lại nói bốn nước bốn hướng đều đang nhăm nhe thôn tính Huyền quốc của bọn chúng, e là Huyền Sở Vũ sẽ không vì một thâm thù nho nhỏ mà ngu ngốc bắn ra mũi tên khiêu chiến này…