Khu phố nhộn nhịp sầm uất nhất của Nam Quốc.
Trong một quán trà đông khách, một người ăn mặc thường phục dân dã, ánh mắt y tinh lanh, vẻ mặt cười cợt trên mặt không cần giấu diếm, một bộ dáng của tên Đại bát quái.
Hắn đập tay xuống bàn, cười nói “ hôm nay tại hạ lại nghe được một chuyện, có vị nào có hứng thú không?”
Hắn là Ô Tử Kỳ, người trong thiên hạ gọi hắn là thiên hạ đệ nhất bát quái, không biết đôi tai của hắn dài tới đâu, chuyện gì trong trời đất này hắn cũng đều “ từng nghe qua “
Những chuyện hắn biết, đa số đều không tầm thường, nghe nói hắn còn nhận bạc làm thuê cho người ta. Nhưng con người hắn kỳ quái, rất kén chọn người làm ăn, thân thủ cũng cực kỳ tốt nên khó mà uy hiếp được hắn.
Nghe hắn nói vậy, một đám đông liền kéo đến trong quán
“ mười hai quan tiền “ một người nào đó hô lên.
Ô Tử Kỳ trề môi “ Tin của lão tử chỉ đáng mười hai quan tiền thôi sao? Hôm nay ta tự đưa giá, mười hai lượng bạc. Nhiêu đây là quá rẻ cho các người rồi, đường đường là một mỹ nhân…”
Hắn nói đến đây bỗng ngừng lại, để lối mở cho bàn dân thiên hạ. Hắn mạo hiểm đi một đường đến nơi đó, lại có thu hoạch bất ngờ.
Nghe chữ “ mỹ nhân “, một thiếu gia phong lưu của nhà nào đó liền nói “ Ta mua “
Ô Tử Kỳ cũng không ngạc nhiên lắm, tin tức của hắn chưa bao giờ ế khách. Hơn nữa đám công tử kinh thành ai mà không thích mỹ nhân?
“ Được, vị công tử này, ta kể cho người “
Ô Tử Kỳ kéo bạc trên bàn về phía mình, nói là bán tin tức nhưng khi có người đưa giá hợp lý, mọi người xung quanh muốn nghe đều phải bỏ thêm một khoản.
“ Các người đã từng nghe nói mỹ nhân như lửa lại như nước chưa. Ta ít học, chỉ có thể miêu tả như vậy”
“ Đã như lửa còn như nước, thật không bình thường” một người phản xạ nhanh nhận xét.
Đám đông theo đó mà nháo lên cười Ô Tử Kỳ, không khí rất sôi nổi.
“ Kể cho các vị nghe, hôm đó, ta đi thăm một người họ hàng, trên đường không may gặp đám thổ phỉ chặn đường, ta còn chưa kịp ra tay hạ chúng thì các người đoán xem chuyện gì xảy ra “
Ô Tử Kỳ đương nhiên không phải kẻ tầm thường, nhưng lại bị đám đông chê cười, bộ dáng của hắn khiến người ta không thể nào tin nổi “ còn không phải ngươi bị cướp hết sao?”
Một trận cười nhạo vang lên.
“ Sai rồi, sai rồi. Ta không những không bị sứt mẻ miếng nào, còn được gặp một mỹ nhân. Là mỹ nhân a, nếu như nói Vân cô nương là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ thì nữ nhân ta gặp quả là thiên hạ vô song “
Vẻ mặt hắn đầy cảm thán, lại có phần mơ hồ như hoài xuân.
“ Nàng tựa như đạp phong nhẹ nhàng bay đến, xiêm y đỏ rực mềm mại uyển chuyển trong gió. Nữ nhân đó, khuôn mặt tựa như thần tiên, có trong sáng có yêu mị, viền mắt đỏ hồng kiểu diễm, tóc dài đen nhánh tựa dòng suối. Mỹ nhân như vậy, trong đời này ta gặp được quả không còn hối tiếc “
Vẻ mặt của đám đông theo lời Ô Tử Kỳ nhất thời say đắm theo, trong đầu ắt hẳn không ngừng tưởng tượng.
“ Nàng chỉ nhẹ nhàng vung tay áo mềm, đám thổ phỉ kia liền ngã đầy đất. Còn nữa, còn nữa, bên người nàng còn có một con sói tuyết rất hung dữ. Quả là một mỹ nhân, vừa xinh đẹp vừa tài năng, thuần phục được cả loài sói hung ác đó.
“ Nữ tử như vậy, xem chừng không là yêu nữ thì cũng là hồ ly “
Một vị cô nương hất hàm nói, đi theo bên người còn có a hoàn sai bảo, xem chừng là tiểu thư nhà quan quân nào đó, các nàng ấy mà, chẳng muốn ai đẹp hơn các nàng.
Cuối cùng, đám đông trở nên hỗn loạn ngôn từ, nam nhân say mê bảo vệ, nữ nhân miệt thị công kích.
Phía bàn trong phòng cách vách, một bạch y cô nương quay lưng, khoé môi hơi nhếch lên, phất tay áo rời đi.
Kể từ đó, trong nhân gian lưu truyền một câu chuyện về một mỹ nhân huyết y.
Nàng dung mạo tuyệt trần mê hoặc yêu mị, lại rất giỏi dùng ám khí, không những vậy còn am hiểu về độc dược, lại như một ác ma lạnh lùng giết người chỉ bằng một vạt tay áo, chỉ tiếc rằng không mấy ai thấy được dung mạo nàng. Nàng như một đoá mạn châu sa kiều diễm, bởi vậy muốn gặp được nàng e rằng người ta chỉ còn cách đi xuống chốn hoàng tuyền tìm nàng ở bên cầu Nại Hà.
…………….
Trên vách núi cao, một bóng huyết y đỏ rực mỏng manh mềm mại nhưng không hề thô tục, tóc đen dài trải như suối tung bay trong gió. Nữ tử lơ lửng trên vách núi, tay trắng như ngọc bám vào một nhánh cây mọc ra từ đá, sau lưng đeo một chiếc giỏ đã đầy thảo dược. Lão sư phụ ác độc kia, ngày ngày không ép nàng luyện võ thì lại bắt nàng lên núi hái thảo dược. Lại nói Đào Hoa Sơn chẳng có lấy một cây cỏ thuốc nào, mùa đông xuân thì chỉ có hoa đào, báo hại nàng muốn hái thảo dược phải đi mất mấy ngọn núi, lại còn toàn muốn những thảo dược quý, mà quý giá như thế chúng đâu có chịu mọc dưới đất, cứ phải ở mấy cái vách đá cao ngất trời như vậy mới xứng với giá “ cao trên trời “ của chúng.
Nàng hơi cúi đầu nhìn phía dưới, vực sâu vạn trượng. Rơi xuống chỉ có mức tan xác. Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nàng đạp chân vào một tảng đá trồi ra, cả thân người bay lên nhanh chóng bám vào một nhánh dây leo phía trên, tay còn lại thành công nhổ đứt được một bông hoa màu xanh ngọc bích trên vách đá.
“ cuối cùng cũng hái được ngươi, vị thuốc cuối cùng “
Nàng cười đắc ý, cất bông hoa vào giỏ theo đường dây leo leo xuống. Nhưng vừa mới xuống một đoạn, dây leo bé nhỏ liền rung lên một cái, tiếng đứt đoạn vang lên giữa rùng núi.
Ai đó thầm mắng một tiếng, xui xẻo vẫn cứ hoàn xui xẻo, nàng rất có duyên với ngã núi. Khinh công lúc này lại như không theo ý nàng, hậu quả của việc lười biếng hàng ngày. Nàng đột nhiên rất nhớ sư phụ yêu quý của mình, nàng muốn quay lại để chăm chỉ một lần.
Phía dưới một làn khói ấm toả lên, là một ôn tuyền?
Nàng chưa kịp định hình, một người từ dưới nước bay lên ôm lấy nàng, xiêm y đỏ rực ướt sũng của hắn hoà với y phục đỏ trên người nàng như một quả cầu lửa rơi vào nước hồ xanh thẳm.
Ở dưới đáy hồ, nàng thấy một nam tử huyết y trên người như múa lượn dưới nước, tóc đen dài, khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc, mỉm cười nhìn nàng.
Gặp quỷ chắc?
Nàng ngoi lên khỏi mặt nước, nàng không thể ở trong nước quá lâu, cơ thể này tuy khá lanh lợi nhưng lại dễ nhiễm phong hàn.
Mỹ nam tử kia cũng theo nàng lên khỏi mặt nước, khuôn mặt đẹp có phần tà mị ngông cuồng luôn treo lên nụ cười… lại có chút ấm áp? Nàng nhìn nụ cười của hắn có chút thất thần, tên này rất đẹp.
“ Đa tạ thiếu hiệp cứu mạng “
Nàng không quên nói cảm ơn,
Nếu như hắn không đỡ lấy nàng để giảm bớt lực rơi, rất có thể nàng sẽ đi quỷ môn quan báo danh.
Quân Thiên Mặc nhìn nữ tử trước mắt, nàng một bộ dáng huyết y đỏ rực như hắn, dung mạo tuyệt thế yêu mị khiến hắn không thể rời mắt, ánh mắt viền đỏ thu hút lòng người, con ngươi lanh lợi đen nhánh chăm chăm nhìn hắn.
Thấy nam tử này không trả lời, nàng cúi đầu như tạ ơn, thu hết đám thảo dược nổi trên trước rồi bơi vào bờ.
Hắn nhìn theo nàng, vẫn không thể dời mắt. Hắn chưa gặp nữ nhân nào như vậy, không để hắn vào mắt.
Hắn là Huyết Vương, nữ nhân quỳ dưới chân hắn còn đếm không hết, nàng cùng lắm chỉ thất thần nhìn hắn. Hắn thấy có chút không cam lòng.
“ Mỹ nhân, nàng tên gì? “
Nghe tiếng nói trầm ổn dễ nghe phát ra từ người kia, nàng đang sang lại y phục liền quay đầu, hắn khen nàng là mỹ nhân? Cũng đúng, nha đầu Mạn Châu Sa này lớn lên dung mạo lại rung động như vậy. Nhưng lão sư phụ chưa từng cho nàng gặp ai, luôn loanh quanh ở mấy ngọn núi khỉ ho cò gáy này, đây là người đầu tiên khen vẻ đep của nàng. Nữ nhân ấy mà, ai chẳng muốn khen đẹp, hơn nữa còn là một mỹ nam tử nói ra.
Nàng nhoẻn miệng cười nhìn hắn, mười phần thiện cảm đều bày ra “ Ơn cứu mạng của thiếu hiệp, Lâm Tiểu Thất này nếu có cơ hội sẽ báo đáp”
Nói xong, nàng đeo giỏ tre lên vai, bóng dáng đỏ rực nhanh nhẹn khuất sau núi đá.
Phía sau nàng, Quân Thiên Mặc nhìn theo bóng nàng biến mất có chút nuối tiếc.
Hôm nay hắn bị đám người áo đen đó truy kích, chỉ đành trốn tạm vào hồ nước này vì thương thế cũ chưa lành, lại không ngờ gặp được mỹ nhân yêu mị như vậy. Vẻ ngoài yêu mị nhưng lại hiền lành như một cô nương nơi khuê phòng.
Lâm Tiểu Thất? Nàng tên là Lâm Tiểu Thất sao?
Khoé môi mỉm cười, bên tai khẽ động, hắn vung tay áo, một làn nước phun lên từ dưới hồ, sát ý trong mắt nồng đậm, một tên hắc y nhân ngã vào trong nước, máu từ miệng trào ra, hẳn là vừa trúng trọn một trưởng phong.