Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua hai mươi năm sau-----

Triệu gia ở kinh thành lấy mua bán bố trang làm nghề nghiệp, tam đại đương truyền, đến thế hệ hiện tại, chỉ có duy nhất một cậu con trai năm nay đã bảy tuổi, nhưng chưa từng mở miệng nói qua nửa câu nói, thậm chí khi sinh ra, cũng không giống những đứa trẻ mới sinh ra khác mà oa oa khóc lớn, Triệu gia cũng đã từng mời qua không ít đại phu, đều chuẩn đoán không ra nguyên nhân, làm cho hai vợ chồng lo lắng trùng trùng.

“Cảnh Ngọc, đứa nhỏ đáng thương của nương a….” Triệu mẫu rưng rưng nhìn diện mạo tuấn tú của đứa con độc nhất, con nàng lại rất trầm ổn, chẳng những có thể chuyên tâm lắng nghe tiên sinh dạy học trên lớp, còn có thể nghiêm túc tập viết, hoàn toàn không cần người khác quan tâm, nhưng những thứ kia không quan trọng, nàng thà rằng con nàng không ưu tú, chỉ cần hắn không câm điếc, chỉ cần hắn có thể kêu cha gọi mẹ a.

Thấy mẫu thân lệ rơi lã chã, Cảnh Ngọc dùng cổ tay áo lau giúp nàng, làm cho Triệu mẫu càng thêm tự trách cùng khổ sở.

“Nương có lỗi với con,,,” Là nàng làm hại đứa nhỏ vừa sinh ra liền không thể trọn vẹn.

Cảnh Ngọc nhìn mẫu thân thương tâm, có chút áy máy, thế là dắt tay nàng, hai mẫu tử cùng đi ra khỏi tẩm phòng, đi đến bên ngoài sân, tiếp theo liền giơ tay trái lên, chỉ vào bức tường cách Chu gia.

Không phải hắn không muốn nói chuyện, mà là do thời cơ chưa tới.

Là do hắn phải thực hiện lời hứa.

Cho dù uống canh mạnh bà, cũng vô pháp làm hắn quên.

“Con là đang nói Chu gia sao?” Triệu mẫu đoán ý tứ của hắn, nghĩ đến Chu gia cách vách đời đời đều kinh doanh mua bán lương thực, giao tình hai nhà cũng có chút thâm sâu.

“Từ lúc Chu phu nhân được chuẩn đoán có thai, con liền luôn chạy đến cách vách, là hi vọng có một người bạn cùng con chơi đùa sao? Chỉ có thể trách bụng nương không tốt, đã qua nhiều năm như thế, cũng không thể sinh cho con một đệ đệ hay muội muội, khiến cho con phải một mình tịch mịch như vậy….”

Lời còn chưa nói dứt, tỳ nữ bên ngoài liền tiến vào thông báo.

“Phu nhân, Chu phu nhân cách vách đã sinh…”

Triệu mẫn không khỏi kinh ngạc :”Sao lại mau như thế? Không phải nói còn phải chờ hai ba tháng nữa mới lâm bồn sao?”

“Nghe nói chạng vạng ngày hôm qua đã bắt đầu đau bụng sinh, sáng nay trời chưa sáng, liền thuận lợi sinh ra một nữ nhi.” Tỳ nữ đem những chuyện đã biết được nói ra.

“Chỉ cần mẹ con bình an là tốt rồi… Cảnh Ngọc… Con muốn đi đâu vậy? Cảnh Ngọc…” Nàng kêu lên vài tiếng, nhưng bóng dáng con lại càng chạy càng xa, bước chân lại càng không có dấu hiệu ngừng lại.

Tỳ nữ cười đánh thức chủ tử :”Thiếu gia nhất định là muốn đi qua Chu gia trước ngài.”

“Nhưng mà lúc này đi qua có phải đã quấy rầy đến gia đình người ta hay không?” Nói xong, Triệu mẫu liền vội vàng đi theo phía sau con :”Ta đi bắt hắn trở về….”

Thế là, Triệu mẫu cũng đi đến Chu gia, người gác cổng nhìn thấy Triệu phu nhân cách vách đến, liền lập tức mở cửa.

“Cảnh Ngọc thiếu gia vừa mới đi vào.” Đối với tiểu thiếu gia cách vách thường xuyên đi vào phủ chơi, từ trên xuống dưới Chu gia đều rất thích, cũng rất đau lòng với tình trạng của hắn.

“Đứa nhỏ này đúng là gấp gáp….” Nàng một mặt lắc đầu cười thán, một mặt đi theo tỳ nữ của Chu gia đi vào tẩm phòng Chu phu nhân, liền nghe được tiếng trẻ sơ sinh khóc.

Chỉ thấy Chu mẫu ôm nữ nhi nằm trong tả lót, trấn an mãi không được :”Đừng khóc, đừng khóc…”

“Cảnh Ngọc…” Triệu mẫu theo tỳ nữ vào phòng, vội vàng muốn mang con đem đi :”Muốn nhìn tiểu oa nhi, ngày mai chúng ta lại qua, đừng ầm ĩ, chúng ta về để cho nàng ngủ…”

Cảnh Ngọc vẫn đứng ở đầu giường, hai mắt nhìn chằm chằm nữ oa, không chịu rời đi.

“Cảnh Ngọc rất ngoan, một chút cũng không ầm ĩ, nhưng mà nữ nhi này của ta cứ khóc không ngừng, dỗ sao cũng không nín, rõ ràng đã uống sữa rồi, không giống như là đang đói bụng…” Chu mẫu là người mới làm mẹ, tay chân có chút luống cuống :”Thật không hiểu là tại vì sao, không lẽ nàng bị bệnh?”

“Trước đừng hoảng hốt, để ta nhìn một cái…” Thế là, Triệu mẫu ngồi xuống mép giường, hai tay cẩn thận tiếp nhận nữ oa đang không ngừng khóc nỉ non :”Ngoan nào ngoan nào… Nín khóc…”

Nhìn nữ oa được mẫu thân ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Cảnh Ngọc sợ hãi vươn bàn tay đến, nhè nhẹ vỗ về hai gò má đỏ hồng của nàng.

“Kiếp sau khi câu nói đầu tiên ta mở miệng, đó là gọi tên nàng, đây là hứa hẹn ta đối với nàng…”

Môi hắn mấp máy, nổ lực phát ra âm thanh :”Minh… Minh…”

Triệu mẫu bên cạnh không khỏi vừa mừng vừa sợ, theo đó mà lệ rơi đầy mặt :”Con ta… Không phải câm điếc, hắn có thể nói, hắn mở miệng nói chuyện…”

“Minh… Minh Nguyệt…” Bỡi vì chưa từng mở miệng nói chuyện, có chút cố hết sức, Cảnh Ngọc phải dùng sức mới có thể phát ra tiếng nói :”Minh Nguyệt…”

Mà nữ oa ban đầu khóc không ngừng nghe được hắn kêu to, giống như biết được chủ nhân giọng nói là ai, tiếng khóc liền dần dần ngừng lại, cuối cùng cũng an tâm mà ngủ.

“Nín khóc?” Chu mẫu có chút không tin nhìn khuôn mặt đang ngủ của nữ nhi, khoé miệng khẽ nhếch lên, giống như rất vui vẻ, không khỏi cười thở dài :”Xem ra hai đứa nhỏ này rất có duyên.”

Triệu mẫu gật đầu phụ hoạ :”Ngươi nói không sai.”

Hai vị mẫu thân nhìn nhau cười, giống như đã đạt được nhận thức chung gì đó.

“Minh Nguyệt…” Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt nho nhỏ đáng yêu, luyến tiếc không dời, trong lòng thề, một đời này đến phiên hắn mang đến hạnh phúc cho nàng.

“Ta nhất định sẽ tìm được nàng…”

“Ta sẽ chờ chàng…”

“Cho dù bồ tát không để cho chúng ta ở cùng nhau, ta cũng sẽ tìm được nàng….”

“Cho dù người đó không phải là ta, cũng hi vọng người kia so với ta càng yêu chàng hơn, có thể cho chàng hạnh phúc…”

“Đời sau ta sẽ cưới nàng làm vợ, cho nàng một gia đình, sẽ cùng nhau sinh mấy đứa nhỏ…”

“Một lời đã định…”

“Cuối cùng có thể ở cùng nhau…”

“Đây không phải vì sứ mệnh, mà là vì… Yêu.”

Hoàn!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang