Minh Nguyệt không muốn lại ngồi trên xe ngựa, quyết định dùng phương thức đi bộ để du hành, nhàn nhã đi trên đường cái, rất nhanh liền phát hiện trên mặt đất rãi đầy giấy tiền vàng bạc, cùng với miếu thờ lớn nhỏ, có thể thấy được dân chúng nơi này rất thành kính tôn giáo tín ngưỡng.
“Ngay cả không khí cũng có hương vị của giấy tiền vàng bạc bị đốt…” Nàng cũng chú ý tới từng nhà đều bái lạy, nghĩ rằng hôm nay vẫn là ngày rằm mười lăm, sau khi đi đến thế giới này, đều không có đặc biệt lưu ý tới.
Thế là, Minh Nguyệt liền hỏi một phụ nhân bên cạnh, muốn biết hôm nay là ngày hội gì.
“Cô nương nhất định là người bên ngoài mới đến, cho nên mới không biết…” Đối phương rất hoà nhã giải thích :”Hôm nay là mười lăm, cũng cính là ngày sinh của Hà Thần đại nhân.”
Nàng theo bản năng hỏi lại đối phương :”Là vị Hà Thần đại nhân nào?”
“…Tất nhiên là Hà Thần đại nhân bảo hộ bên trong Thanh Hà của dân chúng.” Phụ nhân nói xong liền đi.
“Hôm nay là ngày sinh của ngươi?” Minh Nguyệt ngửa đầu hỏi nam nhân bên người :”Sao không đem chuyện này nói sớm cho ta biết chứ? Ta sẽ làm món cá kho tàu ngon nhất đến chúc mừng ngươi?”
Hàn Tĩnh không cho là đúng tà nghễ nói :”Ai nói là hôm nay?”
“Chẳng lẽ thần sông Thanh Hà ngoại trừ ngươi ra, còn có người khác?”Nàng nghi hoặc hỏi.
“Hơn phân nửa là do dân chúng tự biên tự diễn, tất cả đều không liên quan gì đến ta.” Bộ dáng của hắn giống như chuyện này thật một chút cũng không liên quan đến hắn.
Minh Nguyệt lại thấy dân chúng trên đường người nào cũng mang theo một cái giỏ, cầm nhan trong tay thơm ngát, tất cả đều hướng về một phía mà đi, không khỏi có chút tò mò :”Những người này là muốn đi đâu?”
Vừa vận thấy một người đang nắm tay tôn tử đi qua, một tay cầm giỏ trúc, lão bà bà đi bên cạnh Minh Nguyệt khôi khỏi hoà ái trả lời nàng :”Hôn nay là ngày sinh của Hà Thần đại nhân, đương nhiên mọi người đều muốn đi tới miếu Hà Thần.”
“Miếu Hà Thần?” Nghe thế Minh Nguyệt mới bình tỉnh đãi ngộ, phải được hơn trăm họ hương khói thờ cúng, mới có thể trở thành thần, đương nhiên đều sẽ lập thành miếu thờ :”Ta làm sao không nghĩ tới chứ, ta cũng muốn đi….”
“Ngươi đi làm cái gì?” Hàn Tĩnh một chút cũng không có hứng thú.
Nàng cười dụ dỗ thúc giục hắn :”Dân chúng kia đã có lòng lập miếu cho ngươi, ngươi không muồn đi tham quan một chút sao? Đi thôi, đi thôi, liếc mắt nhìn một cái cũng tốt…”
Bàn tay lớn của Hàn Tĩnh bị bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm, tuy rằng không muốn đi, lại cũng không kiên quyết cự tuyệt :”Ngươi thật đúng là thích vào góp vui, chỗ kia có gì đẹp mắt để xem chứ?”
“Dù sao cũng không có việc gì là, đi mở rộng tầm mắt cũng tốt mà.” Minh Nguyệt cười mỉm chi nói.
Đi được vài bước, thấy hắn cư nhiên lại không động đậy, không khỏi nhìn thoáng qua. Tuy rằng sắc mặt nam nhân bên cạnh rất khó coi, dáng vẻ rất không cam tâm tình nguyện, nhưng cụng không tự cao tự đại đến hạ lệnh cho nàng, khiến ý cưởi trên mặt Minh Nguyệt càng thêm sâu.
“Ngươi đang cười cái gì?” Hàn Tĩnh nghi hoặc hỏi.
Minh Nguyệt cười đến đầu vai đều rung rung, đương nhiên không thể thành thật nói cho hắn biết :”Chỉ là đột nhiên cảm thấy thật thích đứa nhỏ hay giận dỗi nhưng rất đáng yêu.”
“Đứa nhỏ nào?” Biểu cảm trên mặt hắn càng thêm nghi hoặc.
Nàng chỉ cười mà không nói.
Trước kia cứ nghĩ bản thân thích mẫu người nam sinh ôn nhu săn sóc, nhưng khi chân chính gặp gỡ mới biết được sự thật cùng kỳ vọng hoàn toàn tương phản, cho rằng loại người như hắn thuộc týp người mà nàng chán ghét nhất, nhưng lại khiến tim nàng đập thình thịch.
“Ta luôn luôn muốn biết ngươi rốt cuộc là đến từ dị tộc nào? Gia hương là ở nơi nào?” Hàn Tĩnh đặt ra câu hỏi đã ở trong lòng hắn nghi hoặc rất lâu.
“Gia hương ta…. Ở một nơi rất xa.” Đáy mắt Minh Nguyệt toát ra một loại tình cảm tưởng niệm :”Chỉ sợ ngay cả ngươi cũng chưa từng nghe qua, nhưng mà những điều đó không quan trọng, quan trọng là hiện tại là ta đang ở nơi này, ở bên cạnh ngươi, thế nào cũng sẽ không rời đi.”
Lời nói này khiến Hàn Tĩnh đem bàn tay nhỏ bé trong tay nắm thật chặt.
Nàng nói không sai, mặc kệ nàng là đến từ nơi nào, chỉ cần nguyện ý lưu ở bên người mình là tốt rồi.
Lúc này, Minh Nguyệt mới phát giác những người đang rộn ràng đi bên đường, có không ít người lấy ánh mắt kì quái nhìn nàng, nàng trong mắt mọi người, một người tự lẩm bẩm lầu bầu, chỉ sợ thật sự đã bị mọi người cho rằng nàng là đồ điên.
“Bỡi vì trừ bỏ ta, cũng không ai có thể nhìn thấy hắn…”
Loại cảm giác này nhất định là rất tịch mịch đi? Trong lòng Minh Nguyệt không khỏi đau nhói, cho nên thành thần thành phật thì có cái gì tốt chứ, làm người vẫn là thú vị hơn.
Nàng lại thấy người mình đang thương cảm cùng với những người đang đi trên đường, bị một cổ lực lượng vô hình ngăn cản, bất tri bất giác tránh đi, có thể thấy được nam nhân này có bao nhiêu chán ghét cùng người khác tiếp xúc, chỉ là lại có thể cùng mình tiếp cận, thậm chí khi hai người ở cùng một chỗ, lại nguyện ý hoá thành thật thể, ý tưởng này khiến Minh Nguyệt sinh ra một loại thoả mãn nói không nên lời.
Bởi vì ỗi một nữ sinh đều hy vọng nam nhân mình thích trong cảm nhận của mình là độc nhất vô nhị, là đặc biệt nhất, đó là một loại hư vinh, cũng là cảm giác được coi trọng, thì ra ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.
Hàn Tĩnh dò xét biểu cảm thiên biến vạn hoá của nàng, thật sự là đoán không ra nàng đang chuyện tâm tư gì, nhưng lại xinh động chói mặt như vậy, khiến bản thân luyến tiếc dời đi ánh mắt.
“Giống như là…” Minh Nguyệt thoáng nhìn đằng trước có nhiều người tụ lại, hẳn đây chính là miếu Hà Thần.
Thấy thế, đôi mày của hắn nhíu lại thật nhanh, dứng khoát đứng tại chỗ bất động :”Một mình ngươi đi vào nhìn, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Hắn không thích nơi ồn ào có nhiều người.
Minh Nguyệt lơi kéo bàn to của hắn :”Đều đã đến, cùng vào xem một chút cũng được mà…”
Vì không muốn nàng mất hứng, Hàn Tĩnh chỉ đành phải cố bước từng bước vào miếu Hà Thần vàng kim chói mắt, đi lướt qua dân chúng đang dập đầu cúng bái, đi đến bên cạnh thần án, có vài vị sư phụ ở phía trước đang tụng kinh.
Hắn không khỏi dật ra nụ cười lạnh, giống như đang cười nhạo bọn họ không hiểu biết, cứ cho rằng cứ cầu bái thần phật đều có thể đạt thành tâm nguyện của mỗi người.
“Xin hỏi… Bức hoạ kia là hoạ ai a?”
Tiếng nói Minh Nguyệt bao hàm vẻ hoang mang lại mang theo ý cười khả nghi, đem suy nghĩ Hàn Tĩnh kéo lại.
“Co nương, nơi này là miếu Hà Tần, hoạ đương nhiên là Hà Thần đại nhân rồi.” Người trung niên bị hỏi như là đang trách nàng không hiểu chuyện, trừng mắt trả lời.
Nàng không khỏi dùng ngón tay chỉ thẳng vị trong bức hoạ được coi là Hà Thần kia, khoé môi nghẹn ý cười :”Ngươi thật xác định… Người kia là Hà Thần đại nhân?”
“Sao có thể dùng ngón tay chỉ Hà Thần đại nhân như vậy? Cẩn thận không trời phạt…”
“Nha.” Minh Nguyệt lấy ngón tay đang chỉ rút trở về, , lại nhìn nhìn bức hoạ kia, là một gã đầu đội khôi mạo, thân mặc giáp trụ, trên tay giơ bảo kiếm đứng ở trên mặt sông cuồn cuộn, xem ra thập phần uy phong lẫm lẫm, ngay cả ngũ quan cũng đều là tuấn mỹ như thần chỉ, thực có vài phần rất giống, chẳng qua…. Nửa người dưới của hắn…
“Phốc…” Nàng ấn bụng, không dám cười quá lớn tiếng.
Sắc mặt Hàn Tĩnh xanh mét trừng mắt nhìn bức hoa kia.
“Của ngươi… Đuôi cá của ngươi giấu ở nơi nào vậy?” Minh Nguyệt cười đến không thể đè nén nhìn hình vẻ đầu người thân ngư của “Thần sông”, kỳ thực nên kêu là mỹ nhân ngư…. Không! Mỹ nam ngư mới đúng, thật đúng là bội phục người hoạ bức phúc đồ này, cư nhiên lại trí tưởng tượng phong phú quá mức như vậy.
“Ngươi khi nào nhìn thấy ta có đuôi cá?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho nên ta mới hỏi ngươi có phải là đang giấu đuôi hay không, không cần ngượng ngùng để cho ta nhìn thấy một lát nha… Phốc…”
“Hừ!” Hàn Tĩnh giơ tay phải lên, bức hoạ kia sẽ bị huỷ trong tức khắc.
Minh Nguyệt nhanh nhẹn kéo tay phải hắn xuống, lại sợ làm cho người khác chú ý, âm lượng vội vàng rơi chậm lại :”Ngươi muốn làm cái gì? Như vậy sẽ khiến cho tín chúng khủng hoảng…”
“Buông tay!” Hắn thấp giọng.
Nhưng nàng vẫn nắm mãi không buông :”Tất cả là do ngươi không chịu hiện thân, lại muốn dân chùng đừng tin chuyện thần sông cưới vợ, mới có thể tạo ra những loại hiểu lầm như thế này.”
Ngay lúc Minh Nguyệt muốn đem hắn lôi ra khỏi đại điên, tiếng tụng kinh liền đình chỉ lại, trụ trì Hà Thần miếu đi đến trước mặt nhóm tín chúng, tay cầm phật châu, hai tay tạo thành chữ thập.
“Hôm nay là sinh thần của Hà Thần bảo hộ bên trong Thanh Hà để dân chúng chúng ta không bị nạn lũ lụt làm khổ, các vị thiện nam tín nữ nếu có lòng cảm tạ, biểu đạt tâm ý của bản thân…”
Trụ trì mặc áo cà sa một mặt từ bi, theo trong lời nói cũng đều chiếm được lòng tín nhiệm của mọi người :”Hiến cho Hà Thần đại nhân càng nhiều tiền cùng dầu vừng, tin tưởng Hà Thần đại nhân nhất định sẽ càng phù hộ mọi người bình an…”
“Nghe thấy đều biết hắn là đang treo đầu dê bán thịt chó.” Minh Nguyệt thiếu chút nữa xem đến rơi hết hai mắt, trụ trì này căn bản là một kẻ lừa gạt… Phải nói là tập đoàn lừa dối thì có vẻ chuẩn xác hơn, bỡi vì bất luận là người tôn giáo nào, chỉ cần dính dáng đến tiền, thì sẽ không còn là tín ngưỡng đơn thuần nữa.
Hàn Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng :”Thật đúng là một đám ngu xuẩn.”
Hàn Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng :”Thật đúng là một đám ngu xuẩn.”
“Nếu tin tưởng cũng là chuyệnthật bình thường, bỡi vì tất cả mọi người đều muốn có cuộc sống an lành bình an.” Nàng nhìn tín chúng ào ào đem đồng tiền hoặc bạc trên người quăng vào trong kim úng trên bàn, có một số người có tâm thành kính, mới có thể bị người có tâm bắt lấy nhược điểm, nhanh chóng lợi dụng để trục lợi :”Ta đi…”
Giống như đoán được Minh Nguyệt nghĩ đến cái gì đó, cánh tay hắn ôm eo nhỏ của Minh Nguyệt, bất quá chỉ trong một cái nháy mắt, hình ảnh trước mắt liền thay đổi, hai người đã rời khỏi đại điện.
Khi nàng đứng vững thân mình, mới phátt hiện hai người đã đứng ở bên ngoài miếu Hà Thần.
“Ta còn có chuyện chưa nói xong…”
“Mới vừa rối nếu ngươi vạch trần âm mưu của miếu phương trước mặt mọi người, chỉ sợ đối phương sẽ chối cãi, nói không chừng sẽ thẹn quá hoá giận.” Hàn Tĩnh nhàn nhạt trào phúng trả lời.
Minh Nguyệt dùng sức gật đầu :”Nói cũng đúng, như vậy chờ buổi tối chúng ta lại hành động.”
Nghe vậy, trán của hắn ẩn ẩn co rút lại :”Ý tứ của ta là muốn ngươi mặc kệ chuyện này.”
“Bọn họ mượn danh của ngươi làm chuyện xấu, ngươi thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn sao?” Câu nói đầu tiên của Minh Nguyệt liền ngăn chặn miệng của hắn :”Ngươi không thừa nhận chính mình là thần sông, nhưng cũng không phải không thừa nhận thì sẽ không tồn tại, nếu để cho dân chúng biết bọn họ bị lừa, lòng oán hận vẫn sẽ gia tăng ở trên người ngươi, ngươi cũng sẽ bị người khác nghĩ oan nha.”
Trong mắt Hàn Tĩnh xẹt qua một tia lạnh lùng sắc bén :”Như vậy ngươi muốn ta phải làm sao? Hiện tại phá huỷ ngôi miếu, giết trụ trì kia? Chuyện này cũng rất dễ dàng…”
“Ít nhất là xác nhận bọn họ đắc tội với ngươi trước đi, tốt nhất là để cho dân chúng chính mắt nhìn thấy ngươi, bằng không người nào cũng sẽ không tin tưởng.” Minh Nguyệt một phen bắt cổ tay hắn, miễn cho hắn hàng động thiếu suy nghĩ :”Cho nên chúng ta chờ buổi tối lại đến.”
Mặt hắn âm trầm, nhưng mà cũng không có phản đối nữa.
“Ta đói bụng, tìm một chỗ ăn uống trước đã.” Minh Nguyệt mới xoay người, cùng tiểu cô nương thân cao không đến ngực nàng va chạm :”A! Cẩn thận.”
Minh Nguyệt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy đối phương, thế mới không hại người kia té ngã :”Ngượng ngùng, ta không nhìn thấy ngươi, có bị thương chỗ nào không?”
“Ta không sao, cảm ơn tỷ tỷ quan tâm.” Tiểu cô nương ngại ngùng cười nói.
“Uyển nhi!” Một phu nhân ở phía trước kêu nàng kia.
Nàng kia nhu thuận cúi người :”Nương đang gọi ta, ta phải đi rồi.”
Nhìn theo tiểu cô nương kêu là Uyển nhi chạy về phía mẫu thân đang chờ đợi, Minh Nguyệt cũng không để ở trong lòng, đi theo Hàn Tĩnh hướng ngược lại rời đi.
Gần đến giờ tý, miếu Hà Thần trong ngoài đều một mảnh yên tĩnh, khác hẳn không khí ồn ào náo nhiệt ban sáng.
Hai bóng dáng vô hình từ từ xuất hiện, chỉ có ánh nến, không thấy một bóng người.
“Đã khuya như thế, người trong miếu nói không chừng đều đã đi ngủ rồi…” Tiếng nói thanh thuý của Minh Nguyệt quanh quẩn ở trong đại không một bóng người .
Hàn Tĩnh trừng mắt nhìn bức hoạ phía sau thần án, tinh quang trong mắt chợt loé, bức hoạ “Thần sông” nháy mắt sinh ra biến hoá, ban đầu là đươi cá, sau đó liền đổi thành hai chân.
“Ta còn chưa xem qua bộ dáng của ngươi mặt khôi giáp, nhất định sẽ rất thần khí.” Hai mắt nàng sáng lên nói.
Hắn hừ lạnh một tiếng :”Đừng nghĩ muốn ta ‘biến’ cho ngươi xem.”
“Keo kiệt!” Minh Nguyệt mắng một tiếng :”Chúng ta đến phía sau nhìn xem….”
Thế là, nàng theo cửa nhỏ bên cạnh đi ra ngoài, đi đến phía sau đại điện, là một khoảng sân không lớn, đi xuyên qua sân, bên trong hình như là từng gian sương phòng.
“Hảo hưởng thụ, đều nhìn không tới a…”
“Đi hướng bên này!” Hàn Tĩnh đành phải nắm tay nàng, vì nàng dẫn đường.
Hai người sau khi đi qua khỏi sân, liền thấy trong đó có một gian sương phòng còn sáng đèn, thế là hướng về phía đố đi qua, mới đi đến bên cửa sổ, liền nghe thấy bên trong phòng truyền ra tiếng rít giận của nam nhân.
“…Tiểu hài tử thì biết cái gì?”
Minh Nguyệt đứng ở bên cửa sổ, cẩn thận lắng nghe đối thoại bên trong.
“Nhưng mà…. Gạt người là không đúng…” Một tiếng nói đầy sợ hãi vang lên.
Nàng cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, thế là vụng trộm ở trên cửa sổ giất phá một lỗ, hướng vào trong phòng nhìn đến, nhận ra chính là tiểu cô nương ban ngày đã gặp, nghĩ sao cũng không thể nghĩ tới nàng ta sẽ cùng tập đoàn lừa đảo này có quan hệ, bất quá nàng ta hình như có ý đồ ngăn cản đối phương, có thể thấy được đây là một hài tử tốt, nhưng phía sau lại càng làm cho Minh Nguyệt kinh ngạc hơn, tên nam nhân khẩu khí ác huynh kia thì ra lại chính là gả trụ trì nàng nhìn thấy ban sáng.
“… Cút ngay!” Trụ trì giận dữ gầm nhẹ.
Hình như có người đụng phải thứ gì đó, âm thanh va chạm liền phát ra, tiếp theo là giọng nói sốt ruột của phụ nhân truyền đến.
“Uyển nhi!”
“Nương, ta không sao…”
Trụ trì ngoan độc nói :”Lại gây trở ngại lão tử, đó là tội ngươi đáng chịu.”
“Tướng công, Uyển nhi cũng là vì muốn tốt cho ngươi…” Trần thị khóc sướt mướt nói.
“Cái gì là muốn tốt cho ta? Năm đó thực không nên cưới người đàn bà mang theo con riêng như ngươi, giúp ngươi nuôi lớn nữ nhi còn chưa tính, bây giờ nữ nhi ngươi còn không cảm kích, lại luôn thích ngăn cản vào việc của ta…” Hắn ngửa đầu uống hóp rượu, bất mãn kể lể.
Uyển nhi vẫn không buông tay, muốn khuyên tỉnh hắn :”Nhưng lợi dụng Hà Thần đại nhân để lừa gạt người, là sẽ có báo ứng, ta chỉ là không hy vọng phụ thân mắc thêm lỗi lầm nữa…”
“Ngươi dám rủa lão tử!”
“Tướng công, ngươi muốn làm cái gì?” Trần thị phát ra kinh hô.
Hắn ngoan độc trả lời :”Đương nhiên là đánh chết xú nha đầu này…”
Minh Nguyệt ở bên ngoài nghe lén đã nhịn không được, đang định xông vào cửa cứu người.
Hàn Tĩnh đem nàng kéo trở về :”Bình tĩnh một chút!”
“Chờ hắn một quyền đánh nữa tiểu cô nương kia liền mất mạng…” Nàng nhìn tình thế cấp bách bên trong mà sốt ruột.
“Là ai ở bên ngoài? Nghe thấy có người nói chuyện, trụ trì lập tức lao ra, hoàn toàn nhìn không ra vẻ mặt hiền lành ban sáng, thật đúng là thay đổi một trăm tám mươi độ a.
Một tiếng rống như thế, những đồng bọn khác ngủ ở sương phòng phụ cận cũng đều xông ra xem.
Năm sáu đồng bọn giả danh hoà thượng còn chưa kịp làm rõ sự tình, liền ào ào hỏi lại---
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có chuyện gì thế?”
Trụ trì trừng mắt nhìn Minh Nguyệt, nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một nữ tữ tay trói gà không chặt, có thể sẽ rất dễ dàng giải quyết :”Cô nương làm sao vào được nơi này? Vừa rồi có nghe được cái gì không?”
“Ngươi cho là làm chuyện gì đều sẽ không có người biết sao?” Nàng chậm rãi lui về sau :”Cho dù có thể lừa gạt người, nhưng các ngươi cũng không thể lửa gạt thần sông.”
Không chỉ trụ trì, đồng bọn khác trong tay cầm cây đuốc, từng bước từng bước tới gần.
“Thần sông? Ha ha ha…” Trụ trì không khỏi ngửa đầu cười to :”Nếu trên đời này thật sự có thần sông, vậy ngươi kêu hắn xuất hiện để cho chúng ta nhìn xem một cái…”
Những lời này xuất ra lật tức đưa tới một trận cười vang.
Minh Nguyệt đã lùi đến sân, nhìn nam nhân kế bên từ nãy đến giờ thuỷ chung không nói một tiếng :”Bọn họ đều không tin có Thần sông, ngươi liền hiện thân cho bọn họ mở rộng tầm mắt một chút a.”
“Ngươi cho là phép khích tướng đối với ta hữu dụng?” Hàn Tĩnh hừ lạnh một tiếng, nàng càng muốn hắn hiện thân trước mặt mọi người, hắn liền càng không để cho nàng đạt thành ý muốn.
Nàng bĩu bĩu môi :”Nam nhân cá tính kì quái, có đôi khi thật đúng là rất đáng đánh đòn…”
“Ngươi là đang nói chuyện với ai?” Trụ trì mắt lộ vẻ cảnh giác nhìn khắp bốn phía :”Đừng ở trước mặt ta giả thần giả quỷ…”
“Xem ra các ngươi là thật sự muốn giết người diệt khẩu…” Minh Nguyệt lạnh lùng cười :”Kỳ thực rất sớm trước kia ta đã nghĩ kêu một lần như thế…”
Trụ trì cùng đồng bọn của hắn lại bước tới một bước.
“Thượng đi! Thức thần Ninh vương!” Minh Nguyệt hô lớn.
Hàn Tĩnh có chút không rõ trừng lớn mắt nhìn nàng, rất muốn hỏi “Thức thần” của nàng đến cùng là cái gì, bất quá lại có một loại dự cảm, bản thân sẽ không muốn nghe đến đáp án.
“Mau đem bọn họ trói lại!” Nàng dùng ánh mắt thúc giục.
Gân xanh giữa trán hắn đột nhiên bạo phát :”Ta không thể không hoài nghi có phải là Tàng vương bồ tát phái ngươi tới đây để trừng phạt ta hay không, chỉ vì ta không chịu để hắn độ hoá.”
“Tàng vương bồ tát mới không có hẹp hòi như vậy.” Minh Nguyệt không cần nghĩ liền phản bác.
Nghe vậy, trên mặt Hàn Tĩnh liền bị ghen tỵ che kín :”Ngươi cư nhiên thay nam nhân khác nói chuyện?”
“Hắn là bồ tát, không phải nam nhân… Di? Hình như cũng không thể nói không là nam nhân…” Nàng cảm thấy hình như phải cũng hình như là không phải.
“Ngươi đến cùng là đang nói chuyện với ai?” Trụ trì vừa sợ vừa giận.
“Đại ca, bắt lấy ả ta trước rồi nói…”
“Nhìn dung mạo của nàng ta cũng thật không tệ, trước khi giết chết, để cho huynh đệ chúng ta hưởng thụ một chút a…”
Nàng nhanh chân chạy trốn ở phía sau Hàn Tĩnh, tìm kiếm bảo hộ.
Mà lời nói hạ lưu kia, khiến sắc mặt của hắn có vẻ âm lãnh đáng sợ.
Không cần thiết động thủ, chỉ là một ánh mắt, liền làm cho cả người kẻ giả hoà thượng kia bay thẳng ra ngoài, trực tiếp tông vào thân cây, đầu rơi máu chảy nằm liệt trên mặt đất.
Minh Nguyệt sợ hãi kéo vạt áo hắn :”Ninh vương, ngươi không thể giết người…”
“Không chết được…” Hàn Tĩnh hừ lạnh.
“Đây là… chuyện gì đang xảy ra?”
“Là ai làm? Mau ra đây!”
Đám người trụ trì kinh hoảng thất sắc kêu to, nhưng mà trừ bỏ cô nương trước mắt, cũng không thấy những người khác.
“Ta khuyên các ngươi buổi sáng ngài mai mau đem tiền lửa dầu vừng trả lại cho tín chúng, bằng không thần sông nhất định sẽ nghiêm khắc xử phạt các ngươi.” Minh Nguyệt cùng bọn họ hạ tối hậu thư.
“Bắt lấy nàng ta!”
Khi bọn họ tiến lên, lại không nghĩ rằng người đứng trước mặt thoắt cái liền biến mất.
“Người đâu?”
“Sao lại không thấy?”
“Sẽ không phải là gặp quỷ đi?”
Đồng thời ngay lúc đó, Minh Nguyệt đã trở lại lữ điếm, bỡi vì miếu Hà Thần hương khói cường thịnh, tất nhiên người nơi khác cũng sẽ đến hành hương, cho nên lữ điếm nơi này so với địa phương khác lại càng nhiều hơn.
“Ngươi xác định người kia sẽ không chết?” Nàng không biết thần sông giết người sẽ phạm vào tội gì, bất quá có thể khẳng định là sẽ nhận sự xử phạt trên trời.
Hàn Tĩnh xem như chuyện đó không liên quan đến mình, trả lời :”Nếu chết rồi cũng tốt, thế gian sẽ ít đi một cái tai hoạ.”
“Ta lo lắng chính là ngươi.” Minh Nguyệt hướng người vào ngực hắn.
“Ngươi lo lắng ta?” Khuôn mặt tuấn ban đầu thịnh nộ lại lộ ra vẻ vui mừng.
“Này còn không phải? Ta cũng không thiện lương đến mức đi dồng tình với người xấu, đương nhiên là vì ta lo lắng cho ngươi.” Mặt nàng đầy phiền não, ảm đạm nói :”Ta không cần ngươi vì ta mà giết người.”
Nghe thấy lời nói của nàng, tức giận của hắn nháy mắt hơi bốc lên :”Ngươi là nữ nhân của ta, ai cũng không được chạm vào.”
“Cho dù là như vậy, ta cũng không muốn ngươi vì ta mà giết người.” Minh Nguyệt nghiêm trang tìm kiếm cam đoan của hắn :”Ninh vương, đáp ứng ta!”
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Nhìn thấy nàng vì mình lo lắng hãi hùng như vậy, Hàn Tĩnh còn có cái gì không thể đáp ứng.
Minh Nguyệt thấy hắn khó có lúc không giận dỗi, một tiếng liền đáp ứng, không khỏi nổi lên ý cười.
Kỳ thực loại ôn nhu săn sóc khó có lúc biểu hiện ra bên ngoài này, nhưng mà lại sẽ xuất hiện trong những lúc tất yếu, nam nhân làm chút chuyện khiến người ta có cảm giác uất ức, mới thật sự khiến nàng động tâm.
“Ninh vương, ta thích ngươi.”
Ánh mắt Hàn Tĩnh ngẩng ra, có chút khốn quẫn nói :”Ngươi đã nói rồi.”
“Ta biết, chỉ là ta còn muốn để cho ngươi biết, ta thật sự thật thích thật thích ngươi.” Thích một người sẽ để cho đối phương biết, đây là do ba cùng mẹ nàng từ nhỏ đã dạy, phải đem yêu thương của mình nói cho người mình thích, như vậy bản thân mới có được nhiều hơn.
Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười hiện ra má lúng đồng tiền xinh đẹp gần ngay trước mắt, trái tim từng bị cuồng nộ, oán hận, tịch mịch mông lung vây khốn, phảng phất như được hồi sinh.
“Ngươi như vậy… Dạy ta làm sao không quyến luyến?” Tiếng nói Hàn Tĩnh ẩn nhẫn lộ ra tia dau đớn.
Hai tay Minh Nguyện chế trụ khuôn mặt hắn, nàng cũng thập phần luyến tiếc bỏ lại nam nhân này.
“Có sinh ra thì phải có chết đi, đây là chuyện rất thiên kinh địa nghĩa, cho dù thật sự phải xa rời nhau, nhưng trong lòng ta vẫn chỉ yêu một mình chàng.”
“…” Hắn muốn nói cái gì, nhưng cổ họng lại như nghẹn đắng, một chữ cũng nòi không ra.
Nàng kiễng mũi chân, hai tay vòng qua ôm cổ hắn :”Chỉ cần nhớ kỹ, ta thật sự thích chàng…”
“Ân…” Hàn Tĩnh đem khuôn mặt ẩn nhẫn thống khổ vùi sâu trên vai nàng, chỉ dùng chớp mũi cùng môi chậm rãi ma sát, dần dần, cảm thấy tiếp xúc như vậy là không đủ, lồng ngực phìng lên cần phát tiết cảm xúc.
Cổ truyền đến một trận ngứa ngáy, khiến Minh Nguyệt co rúm người lại, nhưng mà cũng không có cự tuyệt tiếp xúc thân mật như vậy, ngược lại còn chủ động đem cánh môi chạm vào môi hắn.
Hàn Tĩnh dùng sức cắn nàng, giống như muốn đem môi nàng cắn đến chảy máu.
“Minh Nguyệt…. Minh Nguyệt…” Hắn nên làm sao mới tốt?
Nếu tương lai hắn bắt trụ hồn phách của nàng, cô gái này nhất định sẽ không cao hứng, nhưng mà nếu để nàng nhập vào luân hồi như vậy, chuyển thế đầu thai, không bao giờ nhớ đến hắn nữa, hắn lại như thế nào bỏ được đây?
Nội tâm hắn giãy dụa, lâm vào tuấn quẫn.
Minh Nguyệt vẻ mặt đỏ bừng ám chỉ hắn :”Ta… Khụ, khụ, ta đã chuẩn bị tốt…”
Cho đến lúc này, thân thể cùng tâm của nàng mới chính thức muốn cùng nam nhân này ở cùng nhau, không có một tia do dự nào, nguyện ý giao phó tất cả những thứ mà mình có.
Nhìn Minh Nguyệt có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mặt lại hết sức kiên định, không có một nam nhân nào có thể chống cự được nét xuân sắc kia, Hàn Tĩnh cũng không ngoại lệ, muốn nàng, nghĩ muốn được tất cả của nàng, đây là ý niệm duy nhất trong giờ phút này.
Lúc cổ họng hắn phát ra tiếng kêu giống như tê rống, lực đạo hôn môi liền tăng thêm, hai tay càm thô bạo kéo quần áo trên người Minh Nguyệt xuống, không hy vọng có thứ gì ngăn cách hắn và nàng tiếp cận nhau trong lúc này.
Minh Nguyệt theo không kịp tốc độ của hắn, thân thể mềm mại chỉ có thể vô lực nằm ở tấm ván gỗ cứng rắn trên giường, giống như sắp bị cơn sóng to nuốt sống.
“Ninh vương… Chậm một chút….” Nàng sắp hít thở không thông.
Hắn xé váy dưới thân Minh Nguyệt, lòng bàn tay thăm dò chỗ tư mật giữa hai chân nàng, cảm thụ cảm giác nhẫn nhụi mềm mại từ cơ thể nàng, chỉ trong nháy mắt, nơi quyến rũ say lòng người ấy giống như muốn đem mật ngọt từ nơi sâu thẳm ấm áp nhất nhanh chóng tiết ra.
“Hàn Tĩnh…Tên của ta… Gọi tên của ta…”
Nghe Hàn Tĩnh nói như thế, Minh Nguyệt đột nhiên rất muốn khóc, đó là cảm giác cảm động không cách nào có thể hình dung được :”Không sợ nói với ta…. Sẽ bị ta hạ lời nguyền kiềm chế?”
“Dù vậy, cũng là cam tâm tình nguyện.”
“Ngươi, người này lúc giận dỗi… Thật sự làm cho người ta tức chết… Nhưng mà… Nhưng mà…” Minh Nguyệt nức nở một tiếng :”Ngẫu nhiên lại làm cho người ta…. Làm cho người ta cảm thấy rất uất ức…”
Hàn Tĩnh nhanh chóng rút đi quần áo bản thân, không quá đồng ý trừng mắt nhìn nàng, hỏi :”Ngẫu nhiên?”
“Nhưng mà ta thích loại ‘Ngẫu nhiên’ này…” Nàng cười ra nước mắt.
Nghe vậy, hắn không khỏi phát ra tiếng thở dài, liền là vì nữ nhân sẽ không khúc ý thừa hoan này, mới có thể càng thêm trân quý, khiến Hàn Tĩnh càng không thoả mãn khoái cảm khi hai thân thể cọ xát nhau, khát vọng có thể càng tiến xa thêm một bước.
“Hàn Tĩnh… Hàn Tĩnh…” Minh Nguyệt môt mặt nhớ kỹ, một mặt nhìn mắt, mũi, môi hắn.
Bị kêu như vậy, dục vọng của hắn càng bừng bừng phấn chấn hơn, làm cho hắn càng thêm khẩn cấp.
Minh Nguyệt sớm biết lần đầu sẽ đau, nhưng sau khi chân chính trải qua rồi, mới biết được sự thật lại vượt qua rất xa tưởng tượng, nhịn không được cắn chặt môi, mới có thể tiếp tục tiến hành giai đoạn kế tiếp.
“Rất đau?” Hàn Tĩnh lập tức cảm giác được.
Nàng thử thả lỏng chính mình :”Không quan trong… Là ta cam tâm tình nguyện…”
“Minh Nguyệt… Minh Nguyệt…”Trừ bỏ gọi tên nàng như thế, hắn không biết còn có thể biểu đạt như thế nào.
“Ta ở đây…” Minh Nguyệt ôm sát hắn, giống như đang trấn an đứa nhỏ bị thương.
Hàn Tĩnh động thân tiến vào, hoàn toàn chiếm hữu được nàng.
Không chỉ là thân thể, còn có cả tâm.
Cô gái này đã thật sự thuộc về bản thân.
Bọn họ ôm chặt lẫn nhau, cho dù là đau đớn hay sung sướng, cũng không hy vọng nó quá nhanh kết thúc, hận không thể kéo dài giây phút này đến vĩnh viễn.
Lúc dưới thân đau xót khiến Minh Nguyệt tỉnh lại, sắc trời đã sớm hừng sáng.
“Nguy rồi!” Nàng mới động một chút, liền phát hiện từ đầu đến chân, ngay cả xương cốt đều rất đau, nàng vẫn là không có thói quen ngủ ở tấm ván gỗ trên giường.
Nha hoàn biến từ bươm bướm đã sớm đứng ở một bên, chở đợi hầu hạ Minh Nguyệt.
“Hắn chạy đi nơi nào?” Sau khi rủa mặt chải đầu xong, tinh thần Minh Nguyệt mới tốt lên một chút.
Đến lúc sắp dùng đến bữa sáng, Hàn Tĩnh mới trở về.
“Chàng trở về đúng lúc…” Nàng vội vàng đứng dậy :”Chúng ta nhanh đi đến miếu Hà Thần, xem những người đó có đem tiềm dầu vừng lừa gạt giao ra hay không…”
Hàn Tĩnh đem nàng ấn về lại ghế :”Ta đã đi xem.”
“Chàng đi xem?” Thì ra vừa rồi không thấy là do hắn đã đi đến miếu Hà Thần :”Thế nào?”
“Xem ra cũng không có đem lời khuyên của nàng bỏ vào tai.” Chuyện này cũng không ngoài ý muốn của hắn.
Đầu vai nàng nhất thời suy sụp, thất vọng nói :”Hiện tại nên làm sao đây?”
“Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Minh Nguyệt không rõ nhìn hắn.
“Tối hôm qua không phải ta động tay động chân vào bức hoạ kia sao?” Thấy nàng gật đầu, một bên khoé môi Hàn Tĩnh khẽ gợi lên, kiêu căng cười cười :”Nhưng lại bị coi là thần tích, sáng nay, tín chúng tiếng vào trong miếu dâng hương cũng không ít.”
Minh Nguyệt linh cơ vừa động, đã nghĩ tới một biện pháp tốt.
“Hàn Tĩnh.” Nàng ngọt ngào kêu.
Nhìn ra Minh Nguyệt có chuyện cần giúp, hắn dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ :”Làm nũng cũng vô dụng.”
Nàng đem khuôn mặt Hàn Tĩnh quay lại :”Bằng không thì chàng nhìn ta đi!”
“Ta vì sao phải giúp?” Hàn Tĩnh không khỏi bực mình, hắn thật nghĩ không muốn nhún tay vào chuyện này nha.
“Nếu chàng thực nghĩ sẽ không giúp, sẽ không chạy đến miếu Hà Thần.” Nàng cười mỉm chi nói.
Bị nàng nói trúng tâm sự, Hàn Tĩnh nhất thời nghẹn lời.
“Trừ phi ta ngay cả năng lực giúp bọn hắn củng không có, vậy thì không cần nói đến, nhưng ta rõ ràng có thể, muốn ta khoanh tay đứng nhìn thật sự ta không làm được.” Đây là cá tính của nàng, muốn sửa cũng sửa không được.
“Nàng từ đâu có năng lực?” Hàn Tĩnh không khỏi nghi hoặc.
“Chàng chính là năng lực của ta.” Mnh Nguyệt lập tức lật ngược tình thế nói.
Hắn hừ một tiếng, ngoài mặt vẫn cứ làm bộ không thèm để ý như cũ, nhưng tâm ham hư vinh của nam nhân này vẫn được cảm giác thoả mãn rất lớn.
“Nàng tính làm sao giúp?” Cuối cùng, Hàn Tĩnh vẫn phải đầu hàng.
“Thì là như thế này…” Minh Nguyệt đã sớm đoán được hắn sẽ đáp ứng. Thế là, nàng đem kế hoạch trong đầu nói ra.