Đối với các nàng, Kim Thiền là tiên nữ, trang phục mà nàng đều mang phong thái tiên nhân, bọn họ chính là muốn dính một chút hào quang từ những thứ đồ này. Mà những nam nhân ái mộ Kim Thiền, bọn hắn ái mộ chính là nhan sắc, là khí độ của nàng, vì vậy bọn hắn cũng đều muốn thê thiếp của mình có phong thái tiên tử như nàng ấy, nên khuyến khích các nàng lại Thiên Sắc chọn y phục. Dù sao thì giá cả của những món y phục này cũng không đắt tiền, ai cũng đều có thể mua được.
Sinh ý của Thiên Sắc ở Nam Dư càng ngày càng tốt, tiền vào cứ như thác đổ. Ở kinh thành lại là một quang cảnh khác, cửa hàng Thiên Sắc lọt vào mắt xanh của những vị mỹ nữ trong hậu cung của hoàng thượng. Phi tử hiện tại được hoàng đế cưng chiều nhất – Hoàng quý phi và Tần quý phi - cháu gái của thái hậu tranh nhau một bộ y phục có tên ‘Nhất Sắc’, chính là bộ y phục cách tân từ áo dài do Hoàng Thùy thiết kế, khiến cho khách nhân không ai dám lại mua y phục, chỉ sợ bị dây vào cuộc đấu đá của vợ vua. Trương Mậu ở kinh thành không biết làm thế nào nên gửi thư mời Hoàng Đông trở lại giải quyết.
Hoàng Đông nhận được thư của Trương Mậu liền sợ hãi, đời này hắn sợ nhất là dây vào nữ nhân, bây giờ lại bảo hắn đi giải quyết vấn đề của hai vị phi tần có quyền lực nhất hiện tại ở hậu cung của hoàng thượng, nghĩ thôi hắn cũng thấy da gà nổi lên khắp người. Hoàng Đông lại chạy đi xin ý kiến của Hoàng Thùy.
“Chuyện là thế nào?” Hoàng Thùy đang ngồi trong ngôi nhà nhỏ ở thành Nam Dư luyện công, Hoàng Đông đi khắp nơi, kết phường bạn bè cũng rất nhiều nên kiếm được không ít sách luyện võ, biết nàng thích nên hắn gom về hết cho nàng.
“Thiên Sắc ở kinh thành có biến. Hoàng quý phi và Tần quý phi tranh nhau ‘Nhất Sắc’, bảo trong ba ngày phải đưa bộ y phục đến cung các nàng. Nhưng mà đưa cho ai cũng đều đắc tội người còn lại. Hoàng tỉ tỉ, phải làm thế nào a. Sao nữ nhân các người rắc rối vậy, chỉ là một bộ y phục.” Hoàng Đông báo cáo lại cho Hoàng Thùy, miệng không khỏi làu bàu vài câu.
“Đã báo giá cho bọn họ chưa?” Hoàng Thùy nhẹ nhàng hạ hai tay xuống, miệng thở ra một ngụm trọc khí, sau khi luyện được một ít võ công tâm pháp, người nàng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
“Lúc trước tỉ bảo để ‘Nhất Sắc’ ở kinh thành trưng bày, đợi xem phản ứng của khách hàng thế nào mới báo giá nên vẫn chưa có giá ạ.” Hoàng Đông tiện tay rót một cốc trà trên bàn uống, mặt hắn đầy hắc tuyến, lại là nước sôi, không có vị gì cả. Hắn nghĩ trên đời này chắc chắn không có người nào như Hoàng Thùy, đem bộ ly trà quý giá nổi danh ở giới trà đạo đi đựng nước sôi.
“Hoàng Đông à, ngươi nên đổi cái tính thấy nữ nhân là sợ phiền toái kia đi, một chuyện nhỏ thế này cũng hỏi ta. Đến một ngày ta không ở gần ngươi thì ngươi làm thế nào? Bị đám nữ nhân kia ăn thịt hả?” Hoàng Thùy bỗng nhiên nổi nóng khiến Hoàng Đông hoảng hốt.
“Hoàng Thùy đại nhân, là đệ sai, sau này đệ chắc chắn sẽ sửa, còn bây giờ phải làm thế nào a.” Hoàng Đông ủ rũ nói, chỉ còn có ba ngày, chân hắn như có kiến bò đây rồi.
“Cái tên chết tiệt nhà ngươi, là do có ta nên ngươi ỷ lại chứ gì? Cho người lại nói với hai người đó, giờ thìn một tuần sau sẽ mở đấu giá, ai cho giá cao hơn thì bán cho người đó. Còn nữa, chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta lên kinh thành.” Hoàng Thùy nói xong thì mặc kệ hắn, chạy biến mất dạng.
“A, đơn giản vậy sao?” Hoàng Đông vừa uống xong ngụm nước muốn hỏi Hoàng Thùy thêm một câu nhưng không thấy nàng đâu, hắn đành sờ mũi kiểm điểm bản thân. Đúng là có nàng nên hắn mới ỷ lại... một chút.
.....
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Đông lên ngựa cùng Hoàng Thùy đi kinh thành, nhìn con ngựa nhanh nhẹn chạy phía trước không giống với con ngựa khù khà khù khì lúc trước thì nghi hoặc.
“Thùy tỉ tỉ, không phải tỉ bảo không đổi ngựa mới hả? Sao bây giờ lại đi ngựa khác rồi?”
“Con mắt nào của ngươi thấy đây là ngựa khác hả? Đây vẫn là Bạch Mã Hoàng Tử của ta, ngươi nhìn cho kỹ đi.” Ngựa của Hoàng Thùy không phải vật quý hiếm gì, chỉ là đi lâu ngày nên sinh tình cảm, Hoàng Đông muốn nàng đổi con khác tốt hơn nhưng nàng không chịu. Lúc đầu Hoàng Thùy mua con ngựa này là vì nó rẻ nhất trong bầy, nàng nghĩ mình chỉ đi có một đoạn đường, cần gì phải mua đồ tốt, xong rồi lại vứt đấy không dùng thì tốn của quá.
Con ngựa này màu đen tuyền, lông sợi có sợi không nhìn là biết ăn uống không đầy đủ, thân thể gầy nhom, đã vậy còn rất lầm lì và không chịu nghe lời. Ông chủ bán ngựa lúc đó đang tính đem thả nó vào rừng, cũng may gặp được Hoàng Thùy nên bán rẻ cho nàng, còn khuyến mãi người dạy cưỡi ngựa.
Hoàng Thùy khi đó rất sung sướng, không những mua được ngựa rẻ, còn được người dạy ngựa miễn phí. Lúc leo lên lưng ngựa thì rất hăng hái, vừa lên tới thì không giữ được thăng bằng liền ngã, cứ tập gần cả chục lần, lưng đau eo mỏi nhưng vẫn cố gắng leo cho bằng được. Cuối cùng leo được lên lưng ngựa, thăng bằng cũng giữ được tốt, nhưng ngồi cả buổi trời, nghe theo lời sư phụ dạy cưỡi ngựa đánh vào mông nó nhưng con ngựa vẫn không chịu di chuyển.
Suốt cả một buổi trời vẫn không có kết quả gì, sư phụ dạy cưỡi ngựa hết kiên nhẫn với con ngựa liền lấy cớ cáo từ Hoàng Thùy. Hoàng Thùy nhìn sư phụ bỏ đi mà thở dài lắc đầu, đúng là không có kiên nhẫn, như thế làm sao dạy học trò chứ.
Lúc đó Hoàng Thùy thấy rất cảm động, nhảy xuống ôm lấy con ngựa, mặt còn cọ cọ bên cổ nó.
“Ngựa yêu dấu, ngươi đúng là tri kỷ, có phải ngươi biết ông thầy kia dạy học không có tâm nên ngoan ngoãn để ta leo lên leo xuống, sợ hãi ta bị ngã nên mới không di chuyển phải không? Ta biết mà, trên đời này chỉ có trẻ em và động vật mới có tâm hồn thơ ngây. Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ nuôi ngươi béo tốt, không để bất luận kẻ nào chê ngươi xấu, Bạch Mã Hoàng Tử của ta.”
Hoàng Thùy nói xong thì hôn chụt một cái lên mặt Bạch Mã Hoàng Tử, nước miếng tung tóe đầy mặt nó. Con ngựa giống như nghe hiểu Hoàng Thùy nói, như phản kháng rằng hắn là hắc mã, không phải bạch mã, mặt như kiểu chán ghét nên quơ đầu qua một bên. Hoàng Thùy cứ tưởng Bạch Mã Hoàng Tử ngại nên ôm nó một cái nữa thể hiện tình cảm.
“Sao ngươi lại đáng yêu thế, còn có linh tính, còn biết ngại ngùng nữa.”
Hoàng Thùy cứ thế leo lên leo xuống tập leo ngựa, sau đó ngồi thẳng trên lưng ngựa tập thăng bằng, vỗ nhẹ lên mông ngựa rồi hét ‘Tiến lên!’, sau khi thấy nó nhúc nhích thì sợ hãi nằm rạp lên người nó. Cứ tập lui tập tới đến gần tối, Hoàng Thùy không mệt nhưng Bạch Mã Hoàng Tử cũng hết kiên nhẫn, từ từ di chuyển về phía trước. Hoàng Thùy thấy mình cưỡi được ngựa thì mừng rỡ cười ha ha, sau đó một tay cầm dây cương, một tay chỉ đường cho ngựa chạy.
“Bên này, đi hướng này, đúng rồi, Bạch Mã Hoàng Tử à, yêu ngươi chết mất, còn hiểu ý người.”
Sau khi Hoàng Đông và Hoàng Phúc gặp được Bạch Mã Hoàng Tử thì hết sức ghét bỏ nó, ngựa mà chỉ có đi, không biết chạy, còn ốm nheo ốm nhách, tính tình lầm lỳ, người nói không nghe liền bảo Hoàng Thùy đổi ngựa. Hoàng Thùy lập tức phản đối, biết mấy tên này khinh ngựa chạy chậm nên ngày nào cũng dắt ngựa lên núi tập chạy, cả người cả ngựa đều tập chạy.
Sau này, lúc đến thành Nam Dư, tuy rằng Bạch Mã Hoàng Tử đã chạy được bình thường, nhưng tính tình quái đản, đang chạy yên lành tự nhiên dừng lại nghỉ ngơi, không chạy tiếp nữa, làm bọn hắn cũng phải dừng lại nghỉ ngơi theo ý Hoàng Thùy. Nàng còn ôm nó cưng chiều rồi khen không dứt miệng, bảo ngựa của nàng là có tâm nhất, sợ nàng mệt nên dừng lại nghỉ ngơi.
Cứ thế, hành trình đến Nam Dư lần đó liền từ hai tuần kéo dài đến một tháng.
Hiện tại nhìn hắc mã này khác xưa, cả người béo tốt, bờm còn được Hoàng Thùy tỉa tuốt nhìn rất đẹp mắt, cả thân mình toát lên khí chất cao qúy, tuy rằng nhìn vẫn lười nhác, nhưng khi Hoàng Thùy leo lên thì cảm giác chỉ cần nàng ra lệnh là nó như một cung tên tuột khỏi dây biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ là mong rằng lần lên kinh gấp rút này nó không nổi điên mà liên lục nghỉ giữa đường.
Kinh thành của Phượng Tần là một nơi cực kỳ phồn hoa, người dân sống sung túc, ăn no mặc ấm, là cảnh một trời một vực so với Phan Thôn. Những năm này Hoàng đế Trần Tử Hinh cầm quyền, bách tính nơi nơi càng trở nên ấm no, không lo trước được mất sau nữa. Cho thấy hắn làm vua rất tốt, rất được lòng dân.
Hoàng Thùy nghĩ đến Phan thôn sẽ nhớ đến Hoàng Phúc, rốt cuộc nàng cũng rời xa hắn được gần hai tháng. Hoàng Phúc năm nay cũng mới mười bảy, không biết hắn một mình ở đó có sống tốt không, có làm được việc không. Tuy rằng cứ cách một tuần sẽ có thư hắn gửi đến, nhưng Hoàng Thùy vẫn cứ cảm thấy không an tâm. Thế mới nói, có tình cảm liền có gánh nặng.
Hoàng Thùy mua một tiểu viện nhỏ ở một con phố cuối kinh thành, nơi tụ tập rất nhiều thanh lâu lớn nhỏ. Nơi đây đúng là luôn có không khí vui vẻ, tiếng nói của kỹ nữ oanh oanh yến khiến tâm đàn ông phải xốn xao, ngay cả Hoàng Thùy cũng vậy, chỉ là tính huống có chút ngược lại, nàng muốn ói, muốn nổi cả da gà.
Lại nói đến ‘Nhất Sắc’, sau khi tung ra tin tức về việc hai vị Quý phi ai đến trước và đưa được nhiều tiền hơn sẽ là chủ nhân của bộ y phục liền làm cả thành bùng nổ. Không chỉ vậy, ngoài hai vị quý phi ra, tất cả những ai có tiền cũng đều có thể sở hữu bộ y phục tuyệt sắc này, khiến cho không khí kinh thành sôi bừng bừng, bát quái đâu đâu cũng có, bọn họ nghĩ đến việc có ai dám đắc tội với hai vị quý phi này mà xỏ vào một chân tham gia náo nhiệt hay không.
Bộ y phục ‘Nhất Sắc’ nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý của kinh thành, còn vang xa đến các thành lân cận, đến mức các thương nhân nước ngoài cũng đưa tin về cho đất nước mình. Ai nấy đều hiếu kỳ không biết bộ dạng của ‘Nhất Sắc’ như thế nào mà khiến ai ai vừa xem qua cũng đều ai thán, đây không phải y phục cho người mặc, mà là để cho những vị tiên nữ trên trời mặc.
Trong lúc mọi người chìm trong bát quái, Hoàng Thùy lại có việc mới để làm, trong vòng năm ngày mở một tòa trà lâu kiêm khách điếm lớn, bên dưới là một cái sảnh lớn làm trà lâu, là nơi để mọi người có thể tụ tập bát quái, bên trên chỉ dành cho người giàu, biết thưởng thức trà đạo. Hoàng Thùy nghĩ đến việc tuần sau tiền vào còn hơn cả nước chảy thì cười một tràng vui vẻ.