• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày nọ, Cố Hiểu Mộng sau khi đã vơ vét xong một đống thứ từ nhà, vui tươi hớn hở trở lại Cầu Trang.


Theo như thường ngày, lúc này chị Ngọc hẳn là đang đánh piano hoặc vẽ tranh rồi.


Cố Hiểu Mộng nhẹ nhàng đi tới phòng khách, mới vào cửa đã bị Ngô Chí Quốc kéo đi thẳng, "Ngô Chí Quốc anh làm gì thế?"


"Có người muốn gặp cô."


"Cái gì chứ, đừng có táy máy chân tay, túi của tôi, bên trong còn có quà tôi mang cho chị Ngọc nữa, rơi bây giờ!" Cố Hiểu Mộng một đường la hét bị kéo đến gian phòng của mình, mở cửa đã thấy có một vị tiểu cô nương ngồi bên cạnh bàn, quay đầu túm lấy Ngô Chí Quốc, "Đứa nhỏ này từ đâu tới, vì sao lại ở phòng tôi, chị Ngọc đâu?"


"Cố thượng úy."


"Ai?" Xưng hô cùng ngữ khí quen thuộc này... Thanh âm này thế nào lại như giọng bà cô vậy, Cố Hiểu Mộng chần chờ quay đầu lại, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của tiểu cô nương, "Chị, chị Ngọc?"


"Xem ra ánh mắt của Cố thượng úy cũng không tệ lắm." Cảm thấy biểu tình của Cố Hiểu Mộng rõ ràng có chỗ không đúng, Lý Ninh Ngọc nhíu mày, "Sao em lại nhìn chằm chằm tôi như thế."


"Không có không có, em chỉ là..." Cố Hiểu Mộng rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên, "Chị Ngọc, chị biến nhỏ đi trông thật đáng yêu a."


Tuy rằng Lý Ninh Ngọc nỗ lực tỏ ra một bộ dáng nghiêm túc, nhưng thực chất cô hiện tại chính là tựa như một cái bánh bao nhỏ.


"Cố thượng úy em... Em đừng..."


"Chị Ngọc chị đừng trốn, để cho em nhéo cái nào." Cố Hiểu Mộng ngồi xổm trước mặt Lý Ninh Ngọc.


"Cố thượng úy, em không nên được voi đòi tiên!"


"Chị Ngọc, cái bộ dáng nhỏ xíu đầy mùi sữa này mà muốn uy hiếp người thì sẽ không có hiệu quả đâu." Cố Hiểu Mộng ôm lấy Lý Ninh Ngọc, hài lòng nhéo nhéo mặt cô.


"Em..." Lý Ninh Ngọc buông bỏ vũ khí đầu hàng, tức giận vùi mình trong lòng Cố Hiểu Mộng.


Dáng vẻ giận dỗi của chị Ngọc cũng thật đáng yêu a! Cố Hiểu Mộng trong lòng nghĩ.




"Hmm... Lý thượng giáo, trông cô bây giờ rất ổn..." Nhìn Lý Ninh Ngọc ngồi trên đùi Cố Hiểu Mộng, Bạch Tiểu Niên nhịn một lúc lâu mới nghĩ ra được một cái tính từ, "Rất tự nhiên a..."


"Thư ký Bạch, ăn thêm cơm và nói ít chuyện đi." Cố Hiểu Mộng lại uy một thìa cơm đến bên miệng Lý Ninh Ngọc, "Đúng không, chị Ngọc."


"Ừ." Lý Ninh Ngọc nhàn nhạt gật đầu.


Vì sao khi Lý thượng giáo biến thành tiểu hài tử rồi, Cố thượng úy lại vẫn trông như một người hầu vậy?


Bạch Tiểu Niên lần thứ hai nghi ngờ.


"Tôi ăn no rồi." Lý Ninh Ngọc từ trong lòng Cố Hiểu Mộng nhảy xuống, không nghĩ tới lại bị đụng đầu vào góc bàn.


"Chị Ngọc, chị không sao chứ?"


"Tôi..." Không biết có phải do bị biến nhỏ đi, Lý Ninh Ngọc cũng dễ khóc hơn, trước đây nhiều lắm là kêu đau một tiếng, hiện tại lại có xung động muốn khóc lên. Lý Ninh Ngọc cực lực khống chế chính mình, nhưng trong mắt Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc đây là đau đến không thốt nên lời, vội vã an ủi, "Ngoan ngoan, chị Ngọc không khóc, em giúp chị đánh góc bàn, chị Ngọc là dũng cảm nhất."


Nghe trong lời nói của Cố Hiểu Mộng..., Lý Ninh Ngọc nghĩ vừa buồn cười lại có chút cảm động, "Cố thượng úy, em thật sự coi tôi là tiểu hài tử sao?"


"Chị bây giờ chính là một tiểu hài tử a." Cố Hiểu Mộng đột nhiên nghiêm túc, "Cũng mặc kệ chị là tiểu hài tử hay là chị Ngọc, em đều là thật tâm thích chị."


"Cố Hiểu Mộng, em..."


"Không nghe thấy không nghe thấy." Kim Sinh Hỏa khoát khoát tay.


"Ai, Kim sở trưởng ông không nghe thấy à, thế để tôi nhắc lại giúp ông." Bạch Tiểu Niên khá là tích cực, "Cố thượng úy nói..."


"Thư ký Bạch, tôi cảm thấy lời vừa rồi của Cố thượng úy nói rất đúng." Kim Sinh Hỏa đã cắt ngang lời Bạch Tiểu Niên.


"Cái gì?"


"Ăn thêm cơm nói ít đi."




"Chị Ngọc, một mình chị ngủ trên một cái giường lớn như thế, có thấy lạnh hay không?"


"Sẽ không."


"Vậy chị có nghe chuyện kể trước khi đi ngủ không, hoặc để em hát một bài hát ru cho chị, tiểu hài tử trước khi đi vào giấc ngủ nghe những thứ này mới có thể ngủ ngon đó."


"Cố thượng úy, tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải tiểu hài tử." Lý Ninh Ngọc quả quyết cự tuyệt, nhưng khi nhìn tới vẻ mặt mất mát của Cố Hiểu Mộng liền mềm lòng, "Lên đây đi."


"Chị Ngọc là tuyệt nhất!" Cố Hiểu Mộng hai bước đã chui lên giường, "Chị Ngọc, nếu em lạnh thì có thể ôm chị được không?"


"Tùy em."


Sáng ngày thứ hai, khi Lý Ninh Ngọc tỉnh lại đã phát hiện mình bị Cố Hiểu Mộng ôm chặt trong ngực, "Cố thượng úy."


"Ưm... sớm hảo, chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng đang dụi dụi mắt, động tác đột nhiên dừng lại.


"Làm sao vậy?"


"Chị Ngọc, chị đã trở về như cũ..."


"Ừ?" Lý Ninh Ngọc lúc này mới phản ứng được.


"Thế nào lại đổi về như cũ rồi chứ..."


"Cố thượng úy, sao nhìn mặt em lại có vẻ thất vọng vậy?"


"Em cảm thấy chị khi còn nhỏ tương đối đáng yêu nhé, một cục mềm mềm, hiện tại hung dữ... Không không không, chị Ngọc một chút cũng không hung dữ."


"Cố thượng úy, tôi cảm thấy phía trước cửa khá là thích hợp để em đứng đó ngây người."




"Nha, Cố thượng úy lại bị phạt đứng rồi này." Qua mấy lần, Bạch Tiểu Niên từ mới ban đầu còn khiếp sợ đã biến thành bình thản, đến bây giờ thậm chí nhìn tới lại có chút hả hê.


"Ai cần anh lo, tôi nguyện ý bị chị Ngọc phạt." Cố Hiểu Mộng lẩm bẩm lại tiếp tục bám cửa.


Chị Ngọc lần sau có thể cho em khoác thêm cái áo bên ngoài được không, bên ngoài lạnh lắm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK