• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị Ngọc ~ "


"Cố thượng úy, có gì thì nói, đừng đụng tay đụng chân." Lý Ninh Ngọc bất động thanh sắc gỡ tay Cố Hiểu Mộng ra.


"Chị Ngọc, chị khát không, có muốn uống nước không?"


"Không cần."


"Vậy chị có đói bụng không? Thấy cơm tối chị ăn chẳng được mấy, em đi lấy cho chị chút điểm tâm nhé."


"Không cần."


"Chị Ngọc..."


"Cố thượng úy, điện văn tôi giao cho em đã giải mã xong chưa?"


"Em... Tất nhiên là giải mã xong rồi!"


"Kiểm tra lại lần nữa cho tôi."


"Chị Ngọc, chị, chị không tin em à?" Cố Hiểu Mộng chột dạ.


"Cố thượng úy, em gia nhập vào khoa tình báo cũng không phải mới ngày một ngày hai, dựa theo quy trình..."


"Chị Ngọc, chị đừng cứ lôi quy củ ra ép em chứ." Cố Hiểu Mộng làm bộ bịt lỗ tai lại.


"Cố Hiểu Mộng, em..." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ thở dài, đối mặt với Cố Hiểu Mộng, cô có thể làm gì, "Thôi bỏ đi, nghỉ ngơi sớm một chút."


"Nghỉ ngơi? !" Cố Hiểu Mộng mắt thoáng cái sáng lên.


"Ừ, trước thu dọn văn kiện lại đi..." Lý Ninh Ngọc lời còn chưa nói hết đã thấy Cố Hiểu Mộng chạy đến trên giường ngồi ngay ngắn, "Em đây là..."


"Không phải chị Ngọc nói cần nghỉ ngơi sao, mau tới a." Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc đầy mong đợi.


"Ý của tôi là, Cố thượng úy, em nên về phòng của mình rồi."


"Chị Ngọc đừng đuổi em đi mà, cũng đã ba bốn ngày rồi..."


"Thế nên, hẳn Cố thượng úy cũng đã quen với việc ngủ một mình nhỉ."


"Chị Ngọc, chị Ngọc!"




"Ồ, Cố thượng úy, ôm gối đầu tính đi đâu thế?" Bạch Tiểu Niên một bộ xem kịch vui.


"Nếu như tôi nhớ không lầm đây đã là lần thứ ba trong tháng Cố thượng úy bị đuổi ra ngoài." Kim Sinh Hỏa tính toán một chút, "Được rồi, Vương sở trưởng, hôm nay là ngày mấy?"


"Ngày 3."


"Bạch Tiểu Niên, anh còn có mặt mũi cười cợt à! Đều tại anh!" Cố Hiểu Mộng tức giận đẩy Bạch Tiểu Niên ra.


"Ấy, không phải, tôi làm gì cơ?" Bạch Tiểu Niên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Mấy ngày nay tôi cũng không nói chuyện với Lý thượng giáo mà."


"Văn kiện là anh đưa, ngày hoàn thành cũng là anh nói với Lý thượng giáo."


"Đúng vậy a, nhưng là do Trương tư lệnh bắt tôi... Gần đây điện văn nhiều như vậy lại cũng không phải lỗi của tôi."


"Xem ra lời nhắc nhở thiện chí của tôi đã có hiệu quả." Kim Sinh Hỏa hài lòng gật đầu, "Lý thượng giáo bắt đầu chú ý đến sức khỏe mình rồi."


"Ơ... Không đúng, Lý thượng giáo chú ý đến sức khỏe thì liên quan gì đến Cố thượng úy..." Bạch Tiểu Niên ngẩn ra.




"Vậy cô có thể giúp tôi nghĩ biện pháp được không?" Cố Hiểu Mộng đáng thương nhìn Hà Tiễn Chúc.


"Lần trước tôi dạy cô giả say, kết quả thế nào?"


"Đừng nói nữa, chị Ngọc gọi điện thoại kêu Triệu tiểu thư tới, thiếu chút nữa cả ba của tôi cũng biết chuyện." Cố Hiểu Mộng ủ rũ cúi đầu nói.


"Lý thượng giáo này thật đúng là khó chơi a."


"Không cho cô nói chị Ngọc!" Cố Hiểu Mộng thoáng cái liền kích động.


"Tôi nào có... Được được được, tôi sai rồi được chưa?" Hà Tiễn Chúc lại suy nghĩ một hồi, "Trong một chốc tôi cũng không nghĩ ra cách nào, hay là cô cứ đi làm việc trước đã, sau đó chúng ta lại bàn tính tiếp?"


"Vậy... cũng được."




Buổi tối, Cố Hiểu Mộng nhìn chỗ điện văn đã giải mã cũng ổn rồi, mở miệng nói, "Chị Ngọc, em còn có việc, đi trước nhé."


"Ừ." Lý Ninh Ngọc nhàn nhạt trả lời.


"Lại thế rồi..." Cố Hiểu Mộng mấy ngày nay riết cũng đã quen, lầm bầm một câu liền đi ra ngoài.


"Chờ một chút."


"A?" Cố Hiểu Mộng dừng bước, quay đầu lại nhìn Lý Ninh Ngọc vẫn đang cúi đầu nghiên cứu văn kiện, "Vừa nãy mình nghe lầm sao?"


"Em nói có việc, là đi tìm Hà tiểu thư à?"


"Chị Ngọc, sao chị biết..."


"Hôm nay lúc xuống lầu tôi thấy hai người đang ngồi tán gẫu với nhau." Lý Ninh Ngọc dừng một chút, "Chuyện trò cũng thật vui vẻ."


"Cũng không có gì cả, chủ yếu là thảo luận mấy chuyện quan trọng."


"Quan trọng đến mức tối rồi vẫn còn muốn đi sao?"


"Cái này..." Cố Hiểu Mộng gãi gãi đầu, "Bọn em đã có hẹn, không thể không đi."


"Nếu tôi không muốn để em đi thì sao?"


"Dạ?" Cố Hiểu Mộng lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.


Chị Ngọc đây là... Ghen?


"Cố thượng úy, em trả lời tôi."


Nhìn bộ dạng rõ ràng là thiếu kiên nhẫn của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng đột nhiên nổi lên suy nghĩ xấu, "Nhưng mà em ở lại chẳng để làm gì, đằng nào cũng bị chị đuổi về phòng, chi bằng đi tâm sự với Tiễn Chúc cho rồi."


"Tôi trò chuyện cùng em."


"Thôi bỏ đi, chị Ngọc, tốt hơn hết chị cứ chuyên tâm vào công việc, đỡ phải em ở bên cạnh ríu ra ríu rít khiến chị thấy phiền." Cố Hiểu Mộng làm bộ chuẩn bị đóng cửa, "Em đi a."


"Hiểu Mộng, em đừng đi." Lý Ninh Ngọc vội vàng đứng lên.


"Chưa có chạy chưa có chạy, em ở đây." Cố Hiểu Mộng nhanh nhẹn nhảy trở về, "Biết ngay là chị Ngọc luyến tiếc em mà."


"Tôi mới không có..."


"Nhưng là em luyến tiếc chị." Cố Hiểu Mộng cầm tay Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, hôm nay cho em ở lại đây có được không?"


"Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK