• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chào mọi người, đây là đài FM tần số 9666, bây giờ các bạn đang nghe chương trình "Bóng ma nửa đêm", tôi là DJ Ngư Đông." Vu Đông đeo tai nghe vào, thuần thục nói, "Lại đến thời gian dành cho những bạn thính giả gọi điện tới cho chương trình rồi, hãy cùng nhau nghe xem thính giả của ngày hôm nay có chuyện gì muốn chia sẻ cùng chúng ta không nhé?"

Anh Vũ đưa mắt ra hiệu, Vu Đông rất nhanh đã kết nối được với điện thoại.

"Xin chào, tôi là Ngư Đông."

"Xin chào cô DJ." Giọng nam từ đầu dây bên kia truyền tới nghe có vẻ hơi mệt mỏi.

"Tôi nên xưng hô với anh như thế nào nhỉ?"

"Cô cứ gọi theo ý của cô là được rồi." Người đàn ông này không muốn tiết lộ tên.

"Xem ra những bạn thính giả gọi điện thoại tới cũng khá là thích ẩn danh để có thể thoải mái cùng chúng ta chia sẻ câu chuyện của họ nhỉ?" Ngư Đông cười nói, "Nhưng mà, dù anh có nói đại một cái tên nào đó thì tôi cũng sẽ không đi kiểm tra mà, không biết anh có biết chuyện này không?"

"..."

"Được rồi, có vẻ như tâm trạng của vị tiên sinh này không được tốt, vậy thì tôi gọi bạn là Tráng Tráng có được không?" Ngư Đông thấy đối phương không phản ứng với câu nói đùa của mình, có thể đoán được tâm trạng của đối phương không được tốt cho lắm.

Sau này những người gọi điện thoại tới mà muốn ẩn danh nữa thì đàn ông cô sẽ gọi là Tráng Tráng, còn phụ nữ sẽ là Mỹ Mỹ, khỏi phải nhiều chuyện, Ngư Đông nghĩ thầm.

"Sao cũng được!" Tráng Tráng trả lời.

"Vậy thì Tráng Tráng đang có chuyện gì muốn chia sẻ cùng chúng tôi sao?" Ngư Đông hỏi.

"Tôi thất tình!" Tráng Tráng buồn bã nói, "Đây đã là lần thất tình thứ mười lăm của tôi rồi."

Nhất thời trên máy tính lập tức hiện lên một đống bình luận, một loạt bình luận tỏ vẻ thán phục, cũng có những bình luận đang thảo luận về việc trải qua mười lăm lần yêu.

Vì đã nửa đêm rồi nên hầu hết người nghe đều là những người nhiều chuyện, lúc nào đến chuyên mục này là y như rằng lại có rất nhiều bình luận, Vu Đông cũng không quan tâm đến những bình luận đó lắm, nói: "Có lẽ cô gái của cuộc tình thứ mười sáu mới là một nửa đích thực của bạn."

"Cô DJ này, cô cũng là phụ nữ, cô có thể cho tôi hỏi phụ nữ các cô rốt cuộc thích tuýp người đàn ông như thế nào không?" Tráng Tráng có vẻ tuyệt vọng, "Tôi tiếp xúc với nhiều cô gái như vậy, người nào tôi cũng toàn tâm toàn ý, chỉ muốn tìm được một người để kết hôn, vậy mà tại sao bọn họ đều rời xa tôi? Rốt cuộc thì tôi có điểm nào không tốt chứ?"

"Hmm, câu hỏi này có vẻ khá là khó để trả lời." Vu Đông nghĩ một lát rồi nói, "Vậy đầu tiên anh hãy nói về những ưu điểm của mình đi, rồi tôi sẽ phân tích giúp anh."

"Tôi cảm thấy tôi hiền lành, biết quan tâm, biết làm việc nhà, yêu thương vợ, một lòng một dạ..."

Một lòng một dạ mà còn quen được đến tận mười lăm người...

Vu Đông cũng đồng tình với cách nghĩ của đa số các bạn thính giả nghe đài, trong khi Tráng Tráng đang nói chuyện thì cả chục bình luận ở đây đều nói câu này. 

"Những tính cách này đúng là rất tốt." Vu Đông nói.

"Thế thì tại sao các cô ấy người nào cũng chia tay tôi hết vậy?" Tráng Tráng ấm ức hỏi.

"Ừm.. Tôi sẽ đứng từ góc nhìn của một người phụ nữ hỏi bạn một vài vấn đề nhé." Vu Đông nghĩ ngợi rồi hỏi, "Anh cao và nặng bao nhiêu? Tuổi tác, trình độ học vấn, công việc như thế nào?"

"1m65, 70kg, tốt nghiệp đại chuyên*, năm nay 20 tuổi, bây giờ là một nhân viên bán bất động sản."

(*Hệ đại chuyên này ở Trung Quốc tương đương với hệ cao đẳng ở Việt Nam)



"Bạn có tiện tiết lộ thu nhập hằng năm của mình không?"

"Cộng thêm tiền thưởng và các khoản trợ cấp thì một năm tôi được khoảng năm mươi ngàn, tôi khá là tiết kiệm nên một năm có thể để dành được ba mươi ngàn." 

"Úi... Thế khi đi hẹn hò bạn không tiêu tiền à?" Vu Đông đổ mồ hôi lạnh.

"Có chứ, mua vé xem phim và bỏng ngô đều là tôi trả tiền, nhưng vì các cô gái thường chỉ đi xem phim cùng tôi có một lần rồi thôi, nên cũng chỉ phải chi tiền cho 15 vé xem phim thôi."

Ngay lập tức những bình luận trên máy tính còn náo nhiệt hơn, có người nói anh trai này đúng là người có tài, cũng có người nói xấu nhiều điều tác oai tác quái, vân vân và mây mây.

Vu Đông gãi đầu, có hơi do dự nhưng vẫn thành thật nói: "Tráng Tráng à, nếu bạn còn như thế thì kiểu gì đến người thứ mười sáu chắc cũng sẽ bỏ chạy thôi."

"Tại sao? Là chê tôi không có tiền, hay là vì tôi lùn nên mới bỏ tôi?" Tráng Tráng kích động nói.

"Cả hai!" 

Vu Đông vừa nói dứt câu, máy tính liền hiện lên rất nhiều bình luận khen ngợi cô, ví dụ như "Cô DJ thật dũng cảm!" "DJ thật là cứng!" "Cô DJ này muốn ngày mai bị trừ lương!" "Cuối cùng cũng có một người DJ biết nói thật!" "Nói với anh ta đi, để anh ta còn biết mình ki bo thế nào." vân vân và mây mây...

"..." Vốn Tráng Tráng chỉ cảm thấy tâm trạng không được tốt nên muốn gọi điện đến để xõa hết nỗi lòng, cũng cho rằng dù gì cũng là tần số của chung, kiểu gì thì DJ cũng sẽ tìm cách để an ủi anh, kết quả là anh lại gặp cô DJ khác người này không hành động như mọi người bình thường.

"Bạn nói thử xem, trông bạn có cao không nào? Lại còn nặng đến vậy nữa. Một năm kiếm được năm mươi ngàn rồi bạn còn phải để dành đến ba mươi ngàn, đã hẹn hò với mười lăm người bạn gái rồi lại còn dám nói là mình một lòng một dạ..."

"Jack Ma cũng không cao mà!" 

"Jack Ma là tỷ phú, còn bạn là gì chứ?" Vu Đông như đang được trở lại lúc gặp những đối tượng hẹn hò không bình thường vậy. Đang nói hăng say bỗng nhiên lại thấy anh Vũ đang không ngừng khoát tay với cô, Vu Đông cũng kịp thời phản ứng, dù sao đây cũng là chương trình trực tiếp, vì vậy cô cũng khéo léo nói, "Nhưng mà dù sao thì bạn vẫn đang còn trẻ, đàn ông chỉ mới 20 tuổi thì kết hôn làm gì, nên tự mình làm nên sự nghiệp trước đã. Bán bất động sản là một nghề rất có triển vọng, bắt đầu từ bây giờ bạn cứ chăm chỉ làm người bán hàng tốt nhất công ty mình, phấn đấu trở thành sếp một công ty địa ốc trong vòng 10 năm, đến lúc đó mở một công ty cao tầng, nhân viên chỉ chọn toàn người đẹp, tôi đảm bảo đến lúc đó bạn gái của bạn sẽ không chỉ muốn xem phim với bạn thôi đâu. Còn nữa, đừng gửi tiền tiết kiệm nữa, tiền kiếm ra được thì phải tiêu chứ! Bạn không thấy chỉ có người thường mới tiết kiệm tiền, còn sếp là người cho vay tiền à?" 

"..."

"..."

Trong phòng làm việc khoa ung bướu của bệnh viện thành phố đột nhiên phát ra một tràng cười to.

Thiệu Nhất Phàm vừa cười vừa lau nước mắt rồi nói: "Ôi chao mẹ ơi, tôi thích cô DJ này rồi đấy, đúng là một nữ anh hùng!"

"..." Vẻ mặt của Hạ Phong như kiểu một lời khó mà nói hết được.

"Tôi cứ thắc mắc không hiểu sao thời gian này tối nào cậu cũng ngồi nghe radio, đúng là rất thú vị, sau này ngày nào tôi cũng sẽ nghe." Thiệu Nhất Phàm cười nói, "Chương trình này đủ làm tôi cười suốt cả tuần rồi."

"Cậu cười đủ chưa thế?" Hạ Phong thấy Thiệu Nhất Phàm cười không giữ chút hình tượng nào cả, không nhịn được đành nói.

"Chưa đủ, cứ nhớ tới là lại buồn cười, cô DJ này đúng là rất có cá tính." Thiệu Nhất Phàm nói, "Bây giờ người dẫn chương trình trên ti vi hay radio ai cũng nói chuyện kịch ghê gớm, tôi chỉ thích những người thành thật như thế này."

Hạ Phong không nói gì.

"Nhưng mà chắc ngày mai kiểu gì cô DJ này cũng sẽ bị giám đốc đuổi cho mà xem." Thiệu Nhất Phàm nói, "Nhắc mới nhớ, nghệ danh này nghe rất quen tai, Ngư Đông Ngư Đông, nghe rất giống với tên cô vợ cậu nhặt được."

Hạ Phong nhìn Thiệu Nhất Phàm mặt không cảm xúc.

"Không phải chứ?" Thiệu Nhất Phàm đần mặt ra, "Là vợ cậu thật à?"

"Cậu nói xem?" Vì lo lắng cho an toàn của Vu Đông nên cứ đến mười hai giờ Hạ Phong lại mở đài radio lên nghe để chắc chắc rằng Vu Đông đã đến đài phát thanh an toàn, rồi đến khoảng ba giờ lại gửi tin nhắn cho cô hỏi cô đã về đến nhà chưa.

"Khụ khụ, không sao, biết đâu được nhờ lời khuyên của Vu Đông hôm nay lại khiến người đó trở thành một ông trùm bất động sản vào mười năm sau thì sao." Thiệu Nhất Phàm nói.

Vậy nên mười năm sau, khi giám đốc Tráng Tráng vừa béo vừa lùn dắt theo người đẹp đến để tặng cho Vu Đông một ngôi biệt thự, Thiệu Nhất Phàm vẫn còn cảm thán vì lời tiên đoán của mình vào ngày hôm nay rất chính xác.

***

Ngày hôm sau, Vu Đông ngủ một giấc đến hai giờ trưa, mơ mơ hồ hồ đi vào bếp, mắt nhắm nghiền, đưa tay vào tủ lạnh lấy nước.

Hạ Phong đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu, lắc đầu, dẫn Vu Đông đang mơ màng ra phòng khách, đưa cho cô một ly nước mật ong.

Vu Đông uống xong, tinh thần cũng đã lấy lại chút ít, thấy Hạ Phong thì ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay anh không đi làm à?"

"Hôm nay tôi nghỉ." Hạ Phong thấy Vu Đông uống sạch ly nước lại rót thêm cho cô nửa ly nữa, nói, "Sau này không nên ngủ lâu như thế, em ngủ càng lâu, thời gian đầu óc ngủ đông càng dài, về lâu dài có thể phản ứng sẽ không được nhạy bén nữa."

"Nhưng mà em buồn ngủ ~" Vì Vu Đông vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên giọng cô mang theo mũi, tóc rối cùng với khuôn mặt thể hiện sự bất bình trông rất đáng yêu. 

"Em phải học cách tự kiểm soát bản thân."

"Nhưng em không tự kiểm soát được, nếu em không kiểm soát được thì có phải anh sẽ ghét em không?"

"Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của em thôi, ngủ trong thời gian dài làm hơi thở rối loạn sẽ không tốt cho sức khỏe." Hạ Phong lắc đầu nói.

"Chỉ cần anh không ghét em là được rồi!" Vu Đông híp mắt cười.

Hạ Phong cười, cuối cùng cũng không nhịn được mà đưa tay xoa đầu tóc rối xù của Vu Đông.

"Đã phản ứng chậm rồi anh còn xoa đầu, sau này em mà trở nên ngốc nghếch anh phải nuôi em đấy nhé!" Vu Đông bất mãn nói.

"Được, tôi nuôi em!"

Vu Đông chớp chớp mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?" Hạ Phong hỏi.

"Thịt thăn sốt chua ngọt!" Vu Đông trả lời.

"Sao em lúc nào cũng thích ăn những thứ vừa chua vừa ngọt này thế?" Lần trước là sườn xào chua ngọt, lần này thì thịt thăn sốt chua ngọt.

"Phiền lắm ạ? Vậy thì xào cải xanh là được rồi."

"Không mất thời gian đâu, tôi đi làm đây, em đi rửa mặt trước đi." Hạ Phong vừa nói vừa đứng dậy đi vào bếp.

Vu Đông đứng ngây ra trước bàn ăn một hồi, rồi mỉm cười ngây ngô, sờ vào mặt mình, một cảm giác thực sự rất quen thuộc, tự dưng lại thấy trong người không tốt lắm liền nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đến lúc Vu Đông chuẩn bị xong xuôi quay lại phòng khách thì chuông điện thoại của Hạ Phong cũng vừa reo lên.

"Vu Đông, em lấy điện thoại giúp tôi với." Giọng Hạ Phong từ phòng bếp vang lên.

Vu Đông ờ một tiếng rồi cầm điện thoại của Hạ Phong đưa vào phòng bếp, nói: "Là điện thoại của dì."

"Mẹ tôi?" Hạ Phong đang xào thức ăn, nói: "Thế thì em nghe hộ tôi đi."

Vu Đông lướt xuống, cầm điện thoại quay lại phòng khách: "Mẹ."

"Đông Đông đấy à, hôm nay các con không phải đi làm sao?" Giọng nói vui vẻ của mẹ Hạ từ đầu dây truyền tới.

"Vâng, hôm nay chúng con được nghỉ ạ."

"Ôi chao, thế mẹ không làm phiền các con hẹn hò nữa."

"Không đâu ạ, chúng con chỉ đang ở nhà nấu cơm thôi."

"Nấu cơm? Hạ Phong đang ở trong bếp à?" Mẹ Hạ đoán.

"Vâng, mẹ có muốn nói chuyện với anh ấy không?" Vu Đông lại vào bếp, đưa điện thoại cho Hạ Phong.

Đúng lúc Hạ Phong vừa mới tắt bếp, ra hiệu cho Vu Đông bưng thức ăn ra ngoài, sau đó cầm điện thoại nói chuyện với mẹ Hạ.

"Con trai, con và Vu Đông đang ở nhà nấu cơm hả?" Mẹ Hạ hỏi.

Hạ Phong nhìn Vu Đông bưng đồ ăn thôi mà cũng có thể bị nóng, nói: "Vâng, chúng con cùng làm ạ."

"Vậy thì được rồi, hai đứa phải cùng nhau chia sẻ việc nhà." Mẹ Hạ nói.

"Mẹ à, mẹ nói lời này cũng không có lập trường đâu đấy." Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng thấy mẹ mình làm việc nhà bao giờ cả

"Sao có thể giống nhau được?" Mẹ Hạ nói, "Bố con lấy được mẹ đã là phước tám đời của ông ấy rồi, còn dám để cho mẹ làm việc nhà sao? Phụ nữ là để cưng chiều."

"Được rồi, thế thì sau này con sẽ học tập để được giống như bố." Hạ Phong cười nói.

"Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên, mẹ gọi điện đến là muốn hỏi con một chút, khi nào thì chúng ta gặp bố mẹ Vu Đông vậy? Các con cũng đã đăng ký kết hôn rồi, vậy mà hai nhà lại chưa gặp mặt nhau bao giờ." mẹ Hạ nói, "Con và gia đình thông gia hẹn một hôm nào đó đi, nhân tiện hỏi han xem xem họ thích gì, để bố mẹ có thể chuẩn bị thật tốt. Đừng để lúc đó bụng của Đông Đông lớn hơn rồi mà chúng ta vẫn chưa gặp mặt được thì không phải phép lắm đâu."

"..." Hạ Phong nhìn Vu Đông, đi ra ban công nói, "Con biết rồi, lát nữa con sẽ bàn bạc với Vu Đông, mẹ cứ giữ gìn sức khỏe trước đi."

"Còn có một việc nữa, con và Vu Đông tạm thời vẫn chưa muốn có con." Hạ Phong nói xong lại thấy hơi chột dạ, đi vào trong nhìn một cái.

"Ơ?" Đương nhiên mẹ Hạ có hơi thất vọng, "Thôi được rồi, đúng là Đông Đông vẫn còn trẻ, cũng không nên vội làm gì, nhớ là đừng quên chuyện gặp mặt bố mẹ của Đông Đông nhé."

Hạ Phong trả lời xong thì tắt điện thoại, Vu Đông đã múc cơm, dọn xong chén bát ngồi chờ anh.

"Sao không ăn trước?"

"Cơm nóng quá, em đang đợi nguội." Vu Đông lấy dĩa dưa lưới cô vừa mới gọt xong đưa qua lấy lòng nói, "Anh ăn đi, dưa lưới em mới gọt đấy." 

Hạ Phong thích thú nếm thử một miếng, nói: "Mùi vị cũng không tệ, có thể đạt tiêu chuẩn ngang hàng với đầu bếp của khách sạn năm sao rồi." 

Dưa lưới mà đầu bếp của khách sạn năm sao làm không phải cũng từ đất mà ra à? Có gì khác nhau sao? 

"Đừng tưởng là em không biết anh đang chọc em nhé." Vu Đông có hơi mất hứng.

"Đừng giận!" Hạ Phong cười nói, "Cứ cho là tài nấu nướng của em không bằng họ, nhưng đầu bếp khách sạn năm sao cũng không đẹp hơn em đâu."

Mẹ ơi, con rể của mẹ lại biết nói lời ân ái này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK