Bởi vậy mỗi ngày Vu Đông đều sẽ trang trí một ít trên sân thượng, đợi Hạ Phong nhìn ra vào hôm sau.
Thời gian trôi nhanh, tháng hai đã đi qua, đã đến đầu tuần tháng ba. Lúc An An xuất hiện trước mặt Hạ Phong lần nữa, hắn mới nhận ra, dù ở cùng một bệnh viện nhưng hắn đã lâu không thấy An An.
"Hiện tại anh có rảnh không?" An An cố ý chờ Hạ Phong kiểm tra phòng xong hết mới đến.
"À, có." Hạ Phong hơi sửng sốt.
"Chúng ta ra hoa viên một lát đi." An An đề nghị.
"À..." Hạ Phong hơi do dự, hắn không biết mình có nên đồng ý hay không.
"A... Quả nhiên anh không nhớ." An An bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu.
"Cái gì?"
"Thời hạn một tháng giao lưu đã hết rồi, tối nay em sẽ về Mỹ." An An giải thích.
Hạ Phong ngẩn ra, nhìn An An rồi đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.
Cho dù là trong bệnh viện cũng không ngăn cản được mọi người đi tới đi lui, khắp nơi trong vườn hoa đều là người mặc đồ bệnh nhân đi dạo ngắm hoa, An An nhìn khung cảnh này thì bỗng nhiên thở dài nói: "Anh tốt nghiệp trước em hai năm, vừa tốt nghiệp đã đến bệnh viện này rồi."
"Ừ!" Hạ Phong gật đầu.
"Nhưng hình như đây là lần đầu tiên chúng ta đến đây đi dạo đó." An An nhớ lại một hồi rồi nói.
"Lúc đó em đang thực tập, lần nào cũng là anh đi tìm em." Hạ Phong nghĩ ngợi một lát rồi nói.
"Lúc đó hình như cả anh và em đều rất bận, em đã không nhớ được chúng mình đã bao lâu không cùng nhau đi xem phim nữa rồi." An An nói, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
Hạ Phong không biết vì sao An An lại nói những lời này, hắn chỉ đưa mắt nhìn thẳng, chầm chậm bước tiếp.
"Lúc đó em luôn cảm thấy anh sẽ là của em, vì vậy em luôn đi tìm những thứ chưa phải là của mình." An An cười khổ nói: "Đợi đến lúc em tìm được những thứ kia rồi, lại đánh mất anh."
"An An." Hạ Phong nhịn không được gọi một tiếng.
"Đừng lo quá, em không có ý gì khác đâu." An An xoay người nhìn chăm chú vào Hạ Phong: "Hôm đó anh ở phòng thay đồ gọi điện thoại cho Vu Đông em đã nghe thấy."
Nghĩ đến mặt yếu đuối của mình bị người khác phát hiện, trong nháy mắt Hạ Phong cảm thấy không được tự nhiên.
"Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, em vẫn luôn cảm thấy mình hiểu rất rõ anh, mãi đến giây phút đó..." An An dừng một chút: "Em nghĩ so với em thì cô ấy đối xử với anh tốt hơn."
"An An..." Hạ Phong nói: "Em và Vu Đông hoàn toàn là hai người khác nhau."
"Vì vậy... cô ấy càng thích hợp với anh hơn là em." An An tự rút ra kết luận.
Hạ Phong không biết mình nên tiếp câu này thế nào, thế nhưng An An đã dựa vào nét mặt của hắn mà đọc được đáp án.
Thật ra trong khoảng thời gian này An An đã suy nghĩ rất nhiều, trước đây cô luôn cảm thấy hai người đều là bác sĩ, đều rất bận rộn, vì vậy họ không có thời gian hẹn hò, không có thời gian gặp cha mẹ nhau, không có thời gian kết hôn, thậm chí cũng không có thời gian nhận ra tình yêu đã bị biến chất giữa hai người.
Lúc trước cô liều mạng trưởng thành, liều mạng muốn trở thành một bác sĩ không thua kém gì Hạ Phong, đến tột cùng là vì điều gì chứ? Là vì có thể sánh vai với hắn, hay vì dã tâm của mình.
Muốn xây dựng một gia đình thì phải có một bên thỏa hiệp mới có thể đầm ấm được.
"Nhẫn em sẽ không trả cho anh đâu." An An bỗng nhiên nói.
"A?" Hồi lâu sau Hạ Phong mới hiểu ra An An đang nói đến cái nhẫn kim cương.
"Em muốn giữ lại làm kỷ niệm, để nó luôn nhắc nhở em rằng mình đã từng bỏ qua một người đàn ông tốt như vậy." Giờ phút này An An bỗng nhiên cười một cách thoải mái, sau khi bỏ xuống được thì cô cũng không thấy khó chịu như trong tưởng tượng của mình.
Hạ Phong chớp mắt, tặng cho An An một nụ cười thoải mái.
"Là một người yêu cũ, anh có lời khuyên nào dành cho em không?" An An nghịch ngợm hỏi.
"Lời khuyên?" Hạ Phong suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu có người cầu hôn em hơn một lần, em hãy nghiêm túc suy nghĩ."
An An ngẩn người rồi bỗng nhiên bật cười, Hạ Phong gãi đầu, cũng cảm thấy mình nói chuyện hơi buồn cười, trong cảnh xuân tươi đẹp này, hai người đứng cạnh những cây hoa, cười nhẹ nhàng trong sáng, y như lần đầu tiên gặp gỡ.
Hạ Phong không hỏi An An có trở về hay không, bởi vì hắn biết, cho dù thời gian dài đến mấy, lúc họ gặp lại vẫn sẽ là bạn.
@@@
Trong phòng thu âm đài phát thanh, Vu Đông mang tai nghe lên, tắt mục phát bài hát mới phát xong, ánh mắt và vẻ mặt sáng láng, hoạt bát chào hỏi với Vũ ca, bắt đầu chuẩn bị nghe điện thoại gọi đến.
"Được rồi, dưới đây sẽ là cuộc gọi cuối cùng vào đêm nay." Vu Đông mỉm cười nói: "Không biết sẽ là Tráng Tráng hay Mỹ Mỹ đây."
"Xin chào Ngư Đống." Một giọng nam trong trẻo truyền đến.
"Xin chào Tráng Tráng." Vu Đông cười nói: "Nghe giọng thì có vẻ bạn còn rất trẻ."
"Tôi năm bốn đại học." Tráng Tráng trả lời.
"Năm tư, sắp tốt nghiệp, vậy là bạn đang lo lắng về công việc khi ra trường à?" Vu Đông suy đoán.
"Công việc tôi đã tìm được rồi, là trường học tuyển, xí nghiệp quốc doanh." Tráng Tráng trả lời.
"Vậy thì muốn chúc mừng bạn thật rồi, mới năm tư đã có thể vào xí nghiệp quốc doanh, trường học và năng lực của bạn hẳn là rất tốt." Vu Đông khen ngợi.
"Cám ơn." Trong giọng nói của Tráng Tráng không có vẻ mừng rỡ gì nhiều.
"Vậy hôm nay bạn có chuyện gì muốn chia sẻ với chúng tôi?" Vu Đông nhẹ giọng hỏi.
"Tôi... không biết có nên chia tay với bạn gái hay không?" Tráng Tráng hơi do dự nói.
Vu Đông sửng sốt một lát, suy đoán: "Hai người muốn xa nhau?"
Mùa tốt nghiệp cũng là mùa chia tay, có rất nhiều lý do, nhưng lý do này là thường gặp nhất.
"Không phải, chúng tôi vẫn ở cùng một thành phố." Không cần Vu Đông hỏi tiếp, Tráng Tráng cũng đã nói ra sự buồn rầu của mình: "Hôm nay tôi về nhà, gặp một người bác khá thành công, ông ấy nói với tôi mấy câu."
"Ông ấy nói tôi không nên nói chuyện yêu đương ở tuổi này, bởi vì chuyện này sẽ không giúp ích gì cho tương lai của tôi, ông ấy kể cho tôi nghe câu chuyện của Tiểu Hà." Tráng Tráng nói tiếp: "Tiểu Hà là một người đàn ông vô cùng ưu tú, sau khi du học trở về thì vào làm ở một công ty nhà nước cực tốt. Bởi vì bằng cấp, năng lực, ngoại hình của Tiểu Hà rất tốt, vì vậy cậu ta vừa vào công ty thì đã được vợ các lãnh đạo nhớ tên."
"Rất nhiều bà vợ của lãnh đạo hỏi cậu ta có độc thân hay không, có bạn gái không, họ muốn giới thiệu con gái hoặc con cháu cho cậu ta, thế nhưng Tiểu Hà đã quen một cô bạn gái được một năm."
"Bạn gái của cậu chỉ là một cô gái bình thường, không có chỗ nào rất tốt, cũng không có chỗ nào rất tệ, vì vậy Tiểu Hà không đành lòng chia tay với cô ấy. Ít lâu sau, công ty họ lại có một đồng nghiệp nam vào làm, điều kiện cũng tương tự như cậu ta, chỉ có điều anh ta vẫn còn độc thân."
"Vợ lãnh đạo giúp anh ta giới thiệu một cô gái có gia cảnh rất tốt, tuổi trẻ, xinh đẹp, có bằng cấp. Người đồng nghiệp nam này vừa nhìn đã thích. Sau một thời gian ngắn, người đồng nghiệp nam này kết hôn, mua nhà, mua xe, thăng chức... Phảng phất cuộc sống đã được người ta chắp cánh."
"Mà Tiểu Hà vẫn còn ở trong một căn phòng sáu mươi mét vuông, cùng bạn gái trả góp tiền nhà." Tráng Tráng nói: "Có một lần bác tôi hỏi cậu ta, Tiểu Hà cậu có hối hận không? Tiểu Hà nói có..."
"Bác tôi kể cho tôi câu chuyện này, rồi nói với tôi, sau này tôi cũng sẽ gặp tình huống như vậy, tôi sẽ trưởng thành, tôi sẽ tiến bộ, tôi sẽ gặp cô gái càng ưu tú, càng yêu thích cô ấy hơn. Nếu tôi không phải là một người xấu hoàn toàn thì không nên đem chuyện yêu đương ra khỏi đại học."
"Tôi cảm thấy hơi ngỡ ngàng, không lẽ cuộc sống này lại cần sự tính toán chi ly đến vậy sao? Tôi lại hơi tin tưởng lời ông ấy nói, bởi vì ông ấy thành công hơn so với mọi người, sự nghiệp hưng thịnh, có một người vợ xinh đẹp hào phóng."
Vu Đông nhíu mày, vẻ mặt khó coi: "Bạn ngỡ ngàng vì ý kiến của người bác này có chính xác không hay là ngỡ ngàng không biết có nên chia tay không?"
"Có khác nhau không?" Tráng Tráng hỏi.
"Mỗi người đều có sự lựa chọn về cuộc sống của riêng mình, cuối cùng thì họ sẽ sống thành dáng vẻ mà họ đã lựa chọn." Vu Đông nói: "Thế nhưng khi bạn do dự có nên chia tay với nửa kia hay không, thật ra thì sâu trong lòng bạn đã chia rõ giới hạn với cô ấy rồi."
"Tôi không có, tôi vẫn không nỡ." Tráng Tráng xoắn xuýt nói: "Có lúc đi trên con đường lớn đến trường, ngửi được mùi hoa giữa không trung tôi vẫn có thể nhớ đến cô ấy."
"Nhưng phía trước có mùi thơm càng tốt hơn, đẹp hơn, càng cao quý hơn." Vu Đông không chút khách sáo chọc thủng ý nghĩ của đối phương.
"Tôi... có phải đã bị thuyết phục?" Tráng Tráng không xác định nói.
"Chia tay đi, hai người đã không thích hợp nữa rồi." Giọng điệu của Vu Đông mang vẻ buồn bã: "Trước khi bạn trở thành một người xấu hoàn toàn."
"Tôi là người xấu?" Trong giọng nói của Tráng Tráng lộ ra sự hoảng hốt.
"Bạn không phải người xấu, bạn chỉ là một người có mục tiêu rất cao." Cuối cuộc gọi Vu Đông tặng cho đối phương một câu: "Chúc bạn thành công!"
Vu Đông không biết từ lúc nào xã hội này đã biến thành kiểu cười nghèo không cười xướng*, không biết từ lúc nào đã trở nên thích trèo cao, cho dù là tình yêu cũng được cân đo đong đếm bằng bối cảnh."
(*cười nghèo không cười xướng: cười, khinh bỉ người nghèo chứ không khinh bỉ con hát – kỹ nữ)
Mỗi lần quyết định đều nghĩ đến hiệu quả và lợi ích.
Như vậy lúc bạn còn trẻ, lúc tim đập thình thịch, bạn thích đối phương ở điểm nào?
Vậy cô thì sao? Lúc đầu tại sao cô lại chọn Hạ Phong.
"Nghĩ gì vậy?" Hạ Phong ôm Vu Đông dựa vào gối.
"Anh còn nhớ lần đầu gặp mặt, em hỏi anh điều gì không?" Vu Đông hỏi.
"Em cầu hôn anh?" Hạ Phong nhịn không được cười nói.
"Trước lúc đó em có hỏi anh mấy vấn đề." Vu Đông nhắc nhở.
"Ừ ~" Hạ Phong nhớ lại một hồi: "Em hỏi anh có nhà hay không?"
"Anh có cảm thấy em rất tính toán không?" Vu Đông hỏi: "Cho rằng em vì nhà nên mới chọn anh."
"Em sẽ không!" Hạ Phong lắc đầu.
"Anh tin em đến vậy sao?" Vu Đông nhíu mày.
"Vậy nếu anh không có nhà em có lấy anh không?" Hạ Phong hơi chăm chú hỏi.
Sẽ, trong lòng cô trực tiếp gật đầu, bởi vì em biết thành tựu trong tương lai của anh.
Cũng bởi vì em biết thành tựu trong tương lai của anh, nên em không có cách nào tách biệt anh và thành tựu của anh được, cũng không biết lúc đầu em chọn anh, là vì thành tựu của anh hay là vì anh nữa.
"Rất khó trả lời sao?" Hạ Phong nhíu mày.
"Nhưng em đã biết anh có nhà rồi, sao em giả thiết được chứ." Vu Đông buồn rầu nói.
"Ngốc!" Hạ Phong nhéo mũi Vu Đông: "Vậy nếu anh vì thiếu tiền thí nghiệm nên bán nhà, em sẽ chia tay với anh sao?"
Vu Đông lắc đầu nói: "Không cần bán nhà, em có thể kiếm tiền."
"A..." Hạ Phong cười hôn cô vợ ngốc của mình một cách trịnh trọng.
Chia tay có rất nhiều lý do, không yêu, để lỡ nhau, hoặc là có lựa chọn tốt hơn.
Ở bên nhau cũng có rất nhiều lý do, vừa gặp đã yêu, tim đập thình thịch, hoặc chỉ đơn giản là thích hợp.
Cuộc sống sẽ không vì bạn lương thiện ngây thơ mà cho bạn một con đường bằng phẳng, cũng sẽ không vì bạn thích danh lợi mà cho bạn một con đường đầy bụi gai.
Điều quan trọng nhất của cuộc sống là cách sống của bạn sau khi lựa chọn, thứ cần rèn luyện từ trước đến giờ là tâm linh của bạn.