• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+beta: Dưa Hấu Chấm Muối

Kỷ Dao đi vào đường nhỏ, lùm cây trồng khong khuôn viên lộn xộn và rậm rạp, tản ra mùi hương khó ngửi nào đó, giống như là quả quýt chín rụng từ trên cây xuống mặt đất, từng ngày trôi qua mà thối rữa trong bụi cỏ không ai quan tâm, từ đẹp đẽ ngọt ngào dần dần trở nên tanh tưởi.

Kỷ Dao dừng bước chân.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đường nhỏ khúc khuỷu, đã không nhìn không thấy chỗ ngã rẽ kia, cũng không nhìn thấy bóng dáng đơn bạc kia nữa.

Kỷ Dao xoay đầu, nhìn thoáng qua lùm cây, lập tức đi hướng cổng trường.

Tại khách sạn, Kỷ Dao đang chờ Yến Song, thẻ căn cước của hắn còn thế chấp khách sạn, cần Yến Song lấy chứng minh thư của mình đến đổi, tính thời gian, Yến Song hẳn là thu thập quần áo xong phải trở lại rồi.

Nhưng Kỷ Dao đợi ở khách sạn ước chừng hơn nửa tiếng cũng chưa thấy Yến Song.

"Soái ca, tìm người sao?"

Lễ tân ra đổi ca, liếc mắt một cái đã nhận ra Kỷ Dao.

Thiếu niên diện mạo xuất chúng khí chất cũng nổi bật như vậy thật sự khiến người ta muốn quên cũng khó.

Kỷ Dao gật đầu với anh ta tỏ ý đáp lại.

Lễ tân vui vẻ, không ngờ đại soái ca nhìn lạnh như băng, lại rất lễ phép, vì thế tiếp tục nói: "Bạn cậu còn chưa có trở về đâu."

"Em biết, cảm ơn."

"Sao không gọi điện thoại hỏi một chút? Chứ chờ ở đây làm gì."

Kỷ Dao rũ mắt xuống, dùng thái độ lảng tránh kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi này.

"Có phải không có số điện thoại của cậu ấy không?" Lễ tân kiến thức rộng rãi, lập tức nhìn ra tình thế khó xử của đối phương, rất nhiệt tình mà xé một tờ ghi chú, viết số điện thoại Yến Song đăng ký lúc sáng cho Kỷ Dao.

Kỷ Dao nhận lấy trang giấy, "Cảm ơn."

Lễ tân lại cười, cho Kỷ Dao một cái ngón tay cái, đây là sự tán dương thực lòng của anh ta dành cho chàng trai này, vừa đẹp trai lại phong độ, rất được nha.

Trên màn hình điện thoại là một dãy số điện thoại dài, chỉ cần gọi qua, là có thể cùng một người khác lưu số liên lạc.

Kỷ Dao rũ mắt nhìn dãy số này thật lâu, ánh mắt chuyển động qua lại giữa phím gọi và số điện thoại.

Số điện thoại liên hệ trong danh bạ của hắn chỉ có mấy người nhà và quản lý thân tín, thậm chí đến số của Tần Khanh cũng không có.

Tần Khanh không có điện thoại.

Tính tình Tần Khanh rất lạnh nhạt, gần như không giống người của xã hội hiện, cậu không dùng rất cả các loại sản phẩm điện tử như di động, máy tính, cũng không thích giao tiếp, bởi vì thân thể không tốt, cũng không lộ diện ở trong vòng.

Lại nói cũng nực cười, Kỷ Dao đã sắp không nhớ nổi lần cuối hắn nói chuyện với Tần Khanh là khi nào.

Tần Khanh dựng một phòng kén thật dày xung quanh mình, ở trong phòng kén, cậu tự do tự tại mà vẽ tranh, đánh đàn, không quản việc đời.

Kỷ Dao cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn đi quấy rầy cậu.

Có khi đến nhà họ Tần, nhìn một chút từ xa, nhìn thấy Tần Khanh sống rất tốt, hắn cũng an tâm.

Trên gương mặt Kỷ Dao hiếm hoi mà xuất hiện một chút tươi cười, ánh mắt một lần nữa dừng ở giấy ghi chú trong lòng bàn tay.

Hắn gọi dãy số kia, cùng một người giống Tần Khanh thiết lập liên lạc.

Sau khi cuộc gọi kết nối, hắn thậm chí có chút hồi hộp không giải thích được, tạm dừng hai giây rồi mở miệng đánh đòn phủ đầu.

"Ở đâu?"

"Vì sao không trở về khách sạn?"

Ở tửu trang khi Yến Song nghe thấy giọng nói của Kỷ Dao, cả người đều ngây dại, không trộn lẫn bất kỳ yếu tố diễn xuất nào.

Kỷ Dao! Đây là giá trị của 10% tiến độ tuyến tình cảm sao?! Không nói nhiều, ba ba yêu con!

Bàn tay cầm di động bỗng nhiên nắm chặt.

Âm thanh "Răng rắc" nhỏ vụn truyền ra, màn hình di động vốn đã vỡ một góc giờ lập tức vỡ ra như mạng nhện.

"Alo?"

Giọng nói vẫn rõ ràng như trước truyền ra từ màn hình di động vỡ nát, rõ ràng chỉ là ngữ điệu bình thường, không hiểu sao lại khiến Tần Vũ Bạch cảm giác được một loại khiêu khích khác.

Sắc mặt Tần Vũ Bạch xanh mét, ngữ khí lại vẫn sóng yên biển lặng như cũ, "Số 111, tửu trang Bahrton, đường Uyển Nam."

"Tần Vũ Bạch?"

Ngữ khí Kỷ Dao đột nhiên căng thẳng.

"Yến Song ở chỗ anh?"

"Yến Song......" Tần Vũ Bạch chậm rãi lặp lại, nhìn về phía thiếu niên sắc mặt trắng bệch trong lồng ngực hắn, "Xem ra, cậu ta không phải gọi nhầm."

Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.

Tần Vũ Bạch tùy tay ném di động cũ nát lên trên bàn, cánh tay trái nặng nề mà ép bên hông Yến Song, Yến Song kêu rên một tiếng, cằm bị cưỡng chế xoay trở về.

"Nói cho tôi" Tần Vũ Bạch nhàn nhạt nói, "Cậu ngủ với cậu ta rồi à?"

Tư thế vặn vẹo quá sức miễn cưỡng, cằm và cả hai má đều bị khống chế gắt gao, Yến Song gian nan nói: "Cậu ấy...... không...... khốn nạn...... như anh......"

Tần Vũ Bạch buông cánh tay ra, đột nhiên giảm bớt lực khiến Yến Song lảo đảo chúi về phía trước, trong chớp nhoáng, một đôi bàn tay hữu lực kéo cánh tay y lại, chỉ cho y mượn chút lực kéo trong nháy mắt, liền lập tức buông tay ra, quy củ mà đứng thẳng ở một bên, giống như cái gì cũng chưa làm.

Yến Song nhìn thoáng qua Ngụy Dịch Trần biểu cảm cứng nhắc, lặng lẽ chớp chớp đôi mắt với hắn.

Ngụy Dịch Trần quay mặt đi, làm như không nhìn thấy.

"Nói đi, khách sạn là chuyện như thế nào?"

Tần Vũ Bạch lại ngồi xuống, một hơi uống cạn rượu vang đỏ còn lại trong ly, rượu chảy vào cuống họng, khiến hắn miễn cưỡng làm dịu cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồng ngực.

Đây chỉ là một vật thay thế, không đáng để hắn trả giá bất cứ cảm xúc nào, hắn không cần thiết tức giận, hắn không thể tức giận.

Tần Vũ Bạch bực bội mà cởi một nút cổ áo sơ mi.

"Tôi không cảm thấy có gì cần phải giải thích với anh."

Yến Song đứng thẳng, một tay cầm điện thoại di động trên bàn, một tay lấy cặp sách.

"Cậu muốn Yến Quốc Phú chết?" Tần Vũ Bạch ngữ khí lạnh băng nói.

Yến Song kéo khóa cặp, không quay đầu lại mà nói: "Giờ là xã hội pháp trị, anh có thể thử chơi chết ông ra xem."

"Cậu nói rất đúng, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì phạm luật, chẳng qua là thấy kho hàng thiếu nhân lực, Yến Quốc Phú là công nhân mới, thức thêm mấy đêm, trực thêm mấy ngày, liên tục mấy ngày mấy đêm không hợp mắt cũng là rất bình thường."

Động tác đóng cặp của Yến Song dừng lại.

Tần Vũ Bạch nhìn bóng dáng y cứng đờ, cong cong khóe môi, ánh mắt lạnh lùng lại hung ác.

Như là màn ảnh tạm dừng rồi lại lần nữa phát sóng, Yến Song đóng kín cặp sách, quay đầu lại nói với Tần Vũ Bạch: "Đúng là rất hợp lý, nhớ phải tính tiền tăng ca cho ổng đó."

Thiếu niên từ mặt mũi đến chân mày đều viết lên chữ quật cường không chịu thua, vì chút tự tôn đáng thương còn sót lại của bản thân, y kiên cường chống đỡ làm bộ không quan tâm cha nuôi, lại giận dỗi với hắn

Tần Vũ Bạch lạnh lùng nhìn y, ánh mắt mỉa mai lại hiểu rõ.

"Một thời gian nữa là đến Tết Trung Thu, ngày người nhà đoàn viên, tôi nghĩ đến lúc đó công nhân kho hàng nhất định cực kỳ khan hiếm, có khả năng sẽ yêu cầu người đặc biệt hy sinh một chút," Tần Vũ Bạch buông chén rượu đứng lên, hắn tới gần Yến Song, dán lòng bàn tay lên mặt y, trầm trầm nói, "Chỉ có thể tăng ca ở kho hàng lạnh băng, không thể đoàn tụ với người thân."

Hắn đã sớm điều tra rồi, từ nhỏ Yến Song được cha mẹ nuôi nuôi lớn, sau khi mẹ nuôi qua đời, cha nuôi đối xử với y tệ đến không thể tệ hơn, nhưng cố tình Yến Song vẫn cứ không buông bỏ được cái "Người thân" không tính là người thân này.

Mặc kệ Yến Quốc Phú lừa y bao nhiêu lần, y đều lại một lần ngu ngốc mà nhảy vào cùng một cái hố.

Đứa trẻ thiếu thốn yêu thương, đến tình thân giả dối cũng không đành lòng dứt bỏ.

Yến Song rũ mắt xuống, lông mi rung rung, y lại bắt đầu làm cái động tác cắn môi kia.

Tần Vũ Bạch đã nhìn qua rất nhiều lần, hắn biết, đây là động tác khi Yến Song nhịn đau mới có thể làm ra.

Tối hôm qua ở trên giường, Yến Song chính là như vậy, quỳ trước mặt hắn, gắt gao mà cắn miệng mình, trào nước mắt.

Nhịn lại, nhất định phải nhịn lại.

Yến Song dùng ý chí cực mạnh và kinh nghiệm làm việc phong phú, mới không cười ra tiếng ngay tại chỗ.

Tăng ca trung thu, gấp ba tiền lương!

Hết sảy con bà bảy!

Tần Vũ Bạch có nói thêm gì, y cũng sẽ không giận chuyện Tần Vũ Bạch làm vỡ màn hình di động nữa!

"Thế nào? Bây giờ có thể trả lời tôi, khách sạn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chưa?"

Yến Song quay mặt, hít sâu một hơi, hết sức bình tĩnh nói: "Tần Vũ Bạch, giữa anh với tôi có ký kết hợp đồng, anh gọi tôi, tôi phải tới, nhưng lúc anh không gọi, tôi vẫn tự do như trước, tôi có quyền làm chuyện tôi muốn, cũng có quyền đi bất cứ đâu."

Tần Vũ Bạch lại lần nữa bóp chặt gương mặt Yến Song, lần này hắn dùng lực vừa đủ, chắc chắn sẽ không bị người hầu không nghe lời này tránh ra nữa, biểu cảm hắn lạnh băng, trong ánh mắt lại nhảy lên ngọn lửa, "Cậu hy vọng tôi nhốt cậu lại?"

Trong nháy mắt nói ra câu này, Tần Vũ Bạch chợt thấy ngực tràn ra không ít buồn bực.

Người hầu, sao có thể không hầu hạ bên người chứ?

Y hẳn phải ở bên người hắn, tùy thời tùy chỗ, tất cả đều chịu hắn khống chế, như con chim trong lồng bị hắn bắt trong lòng bàn tay.

Đây là chuyện hắn muốn làm với Tần Khanh nhưng lại không dám làm.

Yến Song là cái gì? Y là vật thay thế cho Tần Khanh, đương nhiên có thể chịu hết thảy dục niệm hắn dành cho Tần Khanh.

Tần Vũ Bạch bị tưởng tượng trong đầu kích động đến cánh tay phát run, hắn cúi đầu, dựa đến cực gần Yến Song, dùng hương vị của mình cảm nhiễm hô hấp Yến Song, ngữ khí nguy hiểm, "Tôi cảm thấy đây là một ý rất hay, cậu nói xem?"

Lại bắt đầu.

Hàm răng từ giữa môi lộ ra, gắt gao mà cắn môi dưới, môi dưới Yến Song từ đỏ tươi chuyển sang màu máu rồi tái nhợt vì đau đớn, chỉ trong có vài giây

Cũng giống như việc hắn chiếm hữu Yến Song, không cần tốn nhiều sức, rất nhanh đã khiến Yến Song quân lính tan rã.

Yến Song nghẹn đến mức ruột đã sắp vặn thành bánh quai chèo.

Nhanh như vậy đã cho y tới ở Tần gia á?

Vậy không lại tiết kiệm được một khoản chỗ ở với tiền cơm!

Y quyết định một lần nữa cộng lại cho Tần Vũ Bạch 0.1 điểm.

Để Tần Vũ Bạch trở về đội ngũ nam nhân 9 điểm trở lên.

Lông mi mở ra, tròng mắt đen nhánh ánh ra hơi nước, ngữ khí quật cường trước sau như một, lại không che giấu được được run rẩy, "Tùy anh."

"Rất tốt......"

"Tần Vũ Bạch ——"

Ba người trong phòng đồng thời theo tiếng nhìn lại.

Tần Vũ Bạch quen biết Kỷ Dao đại khái mười mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng Kỷ Dao...... quần áo không chỉnh tề như thế.

Thực ra chỉ là trên áo sơ mi có nếp uốn mà thôi.

Nhưng đối với Kỷ Dao có tính xoi mói đến quái dị mà nói, chuyện này gần như có thể gọi là chật vật.

"Kỷ Dao......" Yến Song vừa thấy Kỷ Dao đến, lập tức tiên nam rơi lệ.

Vừa rồi y nhịn cười nhịn quá thống khổ, đã sớm nước mắt lưng tròng, lúc này vừa vặn tốt, từng giọt nước mắt lớn chảy xuống từ trên gò má không uổng phí chút nào.

Đoán được và tận mắt nhìn thấy luôn là hai chuyện khác nhau

Cho dù Kỷ Dao sáng sớm đã đoán được quan hệ giữa Tần Vũ Bạch và Yến Song, thậm chí chính tai nghe thấy Tần Vũ Bạch gọi tên Yến Song ở trong điện thoại, nhưng tận mắt nhìn thấy Tần Vũ Bạch một tay nắn gương mặt Yến Song, tư thế ái muội, nhìn như sắp cúi xuống hôn môi, sợi dây trong đầu Kỷ Dao rốt cuộc bị chặt đứt.

Kỷ Dao sải bước về phía hai người.

Khí áp xung quanh người hắn thấp tới cực điểm, như là kéo theo băng tuyết đánh úp về phía hai người

Tần Vũ Bạch không có buông Yến Song ra, mà là nở một nụ cười nhàn nhạt với Kỷ Dao, "Kỷ thiếu sao muốn tới cũng không......"

Yến Song bị Kỷ Dao kéo mạnh ra từ trong lòng ngực Tần Vũ Bạch —— vẫn là kéo cổ áo y, kể cả Yến Song che chắn cảm giác đau, cũng trong nháy mắt cảm giác mình muốn thăng thiên.

May là Kỷ Dao lôi y ra rồi đẩy ra đằng sau, liền lập tức buông ra.

Tươi cười trên mặt Tần Vũ Bạch dần dần biến mất.

"Kỷ Dao, cậu hẳn là biết, tôi xưng hô với cậu một tiếng Kỷ thiếu, là nể mặt mũi của ai."

Kỷ Dao kìm nén bạo lực trong lòng, ngữ khí nhàn nhạt, "Buổi chiều còn có tiết, người tôi mang đi."

Hắn xoay người đối mặt Yến Song.

Yến Song chỉ ngây người mà nhìn hắn, đôi mắt sau mắt kính đẫm nước mắt, đen nhánh ướt át, yếu ớt hoảng loạn.

Trong đầu Kỷ Dao vô cớ mà hiện ra cảnh Yến Song ngã trên mặt đất khóc không thành tiếng.

"Kỷ Dao...... Tớ không đứng lên nổi......"

Y quá yếu ớt, nếu không có ai đi kéo y một phen, y sẽ hư thối ở nơi không ai nhìn đến.

Kỷ Dao vươn tay, giữ chặt cánh tay Yến Song, biểu tình lạnh lùng.

Người lạnh lùng như vậy, lòng bàn tay lại ấm nóng.

"Đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK