Làm việc bên cạnh người này sẽ dần biến đổi thành một cỗ máy móc không có tự chủ, mức độ nguy hiểm đã vượt qua giới hạn hắn tự đặt ra.
Mà khi Yến Song nhắc tới cái tên kia, khóe miệng tươi cười vẫn thờ ơ, không xem trọng như vậy.
Máu thịt trong cơ thể như thể bị tách ra rồi lại tái sinh, Ngụy Dịch Trần cảm thấy máu trong người đều đang sôi trào, hắn nhìn Yến Song chăm chú, tựa như lại nhận biết y thêm một lần nữa.
Yến Song để hắn nhìn thoải mái, tặng kèm một nụ cười rạng rỡ, "Sớm quay về làm việc nhé," y vươn tay nâng mặt Ngụy Dịch Trần, thân mật cụng trán như người bạn lâu năm, "Kiếm tiền nhiều chút, chỉ có tiền mới vĩnh viễn không phản bội anh."
"Đừng cố sửa đổi khuyết điểm, cũng không cần sợ lỡ làm sai gì chọc tôi tức giận."
"Qua rồi thì qua đi, tôi không ghi thù."
"Chỉ cần sau này anh ngoan ngoãn, là tôi đã hài lòng rồi."
Giọng điệu bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều, khiến người ta cảm giác như mình được yêu thương.
Yêu thương.
Người có thể cho hắn cảm giác đau đớn mới có tư cách yêu thương hắn.
1
Cho dù tình yêu kia, chỉ là sự mới lạ tạm thời với món đồ chơi.
Vậy thì có sao
Người có quyền cao chức trọng đến đâu, thì cùng lắm cũng chỉ là món đồ chơi đắt hơn thôi.
Đều sẽ chán.
Đều sẽ bị vứt bỏ.
Đối với Yến Song, chúng sinh bình đẳng.
2
Công bằng y như thần chết vậy.
Ngụy Dịch Trần khẽ nhếch khóe miệng, ngữ khí vững vàng, "Được," đưa tay gạt đi lá cây rơi trên đầu vai Yến Song, "Tôi sẽ thử ngoan hơn chút."
Yến Song buông tay xuống, nụ cười đã hoàn toàn không còn chút sương mù nào, "Coi nè, đây là một khởi đầu tốt, anh đã ngoan hơn rồi."
Phất phất tay với quản gia, Yến Song vẫn cầm notebook của Tần Vũ Bạch trở về.
Sau khi bóng hình y hoàn toàn biến mất, Ngụy Dịch Trần nhấc hộp quà trên đất lên.
Tuy rằng bị vứt bỏ.
Nhưng cũng không sao cả.
Hắn tin sớm muộn gì cũng có một ngày, món quà khác cũng sẽ có kết cục giống như vậy.
Có khi còn thảm hại hơn hắn không chừng.
Hắn không còn mong đợi một ngày Yến Song rơi xuống vực sâu, nhưng vẫn có thể mong chờ Yến Song đẩy một người khác xuống.
—— Hắn ở dưới chờ.
4
*
Tới gần trung thu, hành lang bệnh viện cũng chất đầy quà cáp đủ màu.
"Bác sĩ Thích, thật sự quá nhiều quà......"
Trợ lý buồn rầu nói.
Hành lang đã sắp không còn chỗ đặt chân, mà cũng đâu thể vứt bỏ số quà từ người theo đuổi cả trai lẫn gái tặng cho Thích Phỉ Vân.
"Vứt hết đi."
Người trước mặt còn không ngẩng đầu lên, lật xem bệnh án, ngón tay lật qua một tờ, thấy trợ lý trước mặt còn chưa đi thì ngẩng lên hỏii: "Còn chuyện gì sao?"
Trợ lý thấp thỏm bất an, "Trong đó có nhiều đồ đắt tiền lắm ạ......"
"Cậu tự quyết định đi."
Trợ lý lại một lần hãi hùng khiếp vía, lời nói bình thường thốt ra từ miệng Thích Phỉ Vân đều như thay đổi ý vị, với hắn mà nói, có lẽ đây chỉ là phiền toái, nhưng cứ dễ dàng giao quyền lực xử lý quà tặng từ những người khác cho anh thế này, rất khó không khiến người ta sinh ra chút cảm giác vi diệu.
Càng làm việc lâu bên cạnh Thích Phỉ Vân, trợ lý càng hiểu lý do trợ lý trước nổi điên hơn.
Anh cũng chỉ có thể kiên cường dùng tính hướng thẳng tắp của mình mà chống đỡ.
Mà nói cũng lạ, tuy bác sĩ Thích có lượng người theo đuổi đông đảo, nhưng người có thể kiên trì thì thật sự không nhiều lắm.
Về drama tình ái của Thích Phỉ Vân, trước khi trợ lý tới xin việc đã nghe không ít, anh nghe nói thỉnh thoảng Thích Phỉ Vân cũng sẽ nhận lời vài người liên tục lì lợm la liế.m, nhưng thường sau khi hai người ra ngoài một lần thì người kia sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Nghe hơi giống truyền thuyết đô thị tình cảm kinh dị.
Trợ lý ngồi xổm trong biển quà, lần đầu cảm nhận niềm vui khui hộp.
"Có cần hỗ trợ không?"
Trợ lý đang khoa tay múa chân mở một món quà kích cỡ bằng hộp nhẫn, lúc nghe thấy tiếng thì suýt nữa ném văng ra, vừa quay đầu lại đã thấy một gương mặt quen thuộc.
Chính xác mà nói, không phải gương mặt quen thuộc, mà là cách ăn mặc quen thuộc.
Quần áo mộc mạc, tóc che không thấy rõ mặt, điểm khác biệt duy nhất là cả người đều mang sức sống và nhiệt tình vô cớ.
"Là cậu à?!"
Trợ lý đã lâu chưa gặp Yến Song, còn tưởng rằng y đã bỏ cuộc.
"Đã lâu không gặp, Tết Trung Thu vui vẻ." Yến Song móc một cái hộp nhỏ từ túi vải ra đưa tới.
Trợ lý kinh ngạc hỏi: "Cho tôi á?"
"Đúng vậy."
Người theo đuổi Thích Phỉ Vân có một cái nết chung là đều coi anh như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, đại khái là thấy anh ngày nào cũng có thể danh chính ngôn thuận đi bên cạnh Thích Phỉ Vân, cho nên khó chịu, cũng có thể bởi vì hành vi quá mức khác người của trợ lý tiền nhiệm, khiến người kế nhiệm là anh cũng không có danh tiếng tốt cho lắm.
Hiếm có người đối xử hiền hòa với anh như vậy, trợ lý còn có chút cảm động, "Tôi mở luôn được không?"
"Đương nhiên rồi ạ."
Trong hộp nhỏ là một cái móc treo điện thoại hình con thỏ, trông giống như là loại bình thường nhất đặt phía ngoài kệ hàng, gắn vào điện thoại khi có cuộc gọi đến thì cái đuôi của có sẽ nhấp nháy.
Trợ lý cũng không cảm thấy y keo kiệt.
Anh còn để ý tới mảnh vá trên cái túi vải Yến Song đeo.
Sinh viên gia cảnh nghèo khó như vậy, tặng bất cứ thứ gì đều là tấm lòng cực kỳ quý giá.
"Cảm ơn nhé, tôi rất thích," trợ lý thành tâm thành ý mà cảm tạ, chủ động nói, "Cậu có cái gì cần tôi chuyển cho bác sĩ Thích không?"
Yến Song lập tức lôi một cái hộp khác từ túi ra đưa cho anh.
Trợ lý nói: "Cũng là móc treo điện thoại sao?"
Yến Song lắc đầu, cười vui vẻ, "Là móc treo chìa khóa, em tự làm đó."
Cửa hàng tiện lợi có sự kiện Trung thu, nhân tiện dọn hết đống quà tặng tồn kho năm ngoái, đồng nghiệp định vứt bỏ nhưng lại bị Yến Song ngăn cản.
"Đồ tốt thế này sao lại vứt chứ?"
Yến Song đau lòng cất hết vào túi của mình.
Vẻ mặt đồng nghiệp cạn lời: "Mấy cái này làm quà tặng thì còn có người muốn, không bán kèm thì căn bản chính là rác rưởi, ném trên đất cũng chả ai nhặt."
"Không đâu," Yến Song mỉm cười nói, "Em cảm thấy sẽ có người thích."
Trợ lý mở hộp ra, móc khóa trong hộp là một hình cây hoa quế, hoa lá rõ ràng, vàng óng rực rỡ.
Rất thô sơ và đơn giản, so với chiếc nhẫn đá quý trong tay anh thì giá trị thật sự kém quá xa.
Giống như mối quan hệ giữa Yến Song và Thích Phỉ Vân, căn bản chính là khoảng cách ngọn cỏ đám mây.
Bản thân trợ lý cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, cho nên không khỏi đồng cảm với Yến Song, anh khẽ thở dài, chỉ chỉ hành lang gần như không có chỗ đặt chân bên mình, "Cậu biết đây là gì không?"
Yến Song nói: "Là quà mọi người tặng cho thầy Thích ạ?"
Trợ lý nghĩ thầm y cũng không ngốc, mở chiếc nhẫn khảm đã quý trong lòng bàn tay ra cho Yến Song xem, "Cái này, cậu biết bao nhiêu tiền không?"
Yến Song: y không biết, y chỉ muốn chả.y nước miếng.
"Tôi vừa mới tra thử, ít nhất cũng 50 ngàn trở lên." (~175tr vnđ)
Yến Song: Móe nó chua —— không, không chua, notebook Tần Thú cho y, y cũng tra thử rồi, đúng là rất đắt đỏ, hiếm có khi Tần Thú keo kiệt lại hào phóng như vậy, nên y có qua có lại, còn giữ lại cho hắn cái móc khóa lớn nhất đó.
Cửa phòng khám lặng lẽ mở ra, tiếng nói chuyện lọt vào tai rõ ràng.
Thích Phỉ Vân dừng bước, không ra ngoài cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Trợ lý của hắn đang giúp hắn giải quyết phiền toái, hắn không nên đi ra ngoài phá rối.
"Cậu hiểu ý tôi không?" Trợ lý của hắn ngữ khí nghiêm nghị.
Đối phương lại im lặng.
Đứa trẻ nhỏ hắn là lần đầu tiên tỉnh táo nhận ra khoảng cách giữa y và hắn, còn có những người quay quanh hắn rốt cuộc lớn đến mức nào.
Sự việc tiến hành rất thuận lợi, hẳn y sẽ lập tức biết khó mà lui, Thích Phỉ Vân nghĩ thầm.
"Em hiểu rồi."
Quả nhiên.
Nhưng giọng nói vẫn ngập tràn sức sống như vậy.
Giống như có xảy ra chuyện gì cũng không dập tắt được lòng nhiệt huyết của y.
"Thầy Thích giỏi như vậy, người thích anh ấy đương nhiên cũng rất đỉnh."
"Chiếc nhẫn này đẹp thật ấy, chắc thầy Thích đeo vào sẽ hợp lắm luôn."
Trợ lý trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không nói nên lời, tiếp lời Yến Song: "Cho nên thật sự cậu không có ưu thế gì đâu, cậu biết chưa?"
"Ưu thế ạ?"
"Người theo đuổi bác sĩ Thích thật sự quá nhiều......"
"Từ từ ——"
Yến Song trừng to hai mắt, vươn tay làm động tác ngăn cản, "Có phải anh hiểu lầm gì rồi không?"
Trợ lý: "?"
Yến Song gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tội, "Em có muốn theo đuổi bác sĩ Thích đâu ạ."
Trợ lý ngơ luôn.
"Cậu...... không phải cậu đưa cơm, rồi còn hẹn bác sĩ Thích, không phải, cậu, cậu không thích Thích bác sĩ sao?" Trợ lý nói chuyện cũng lắp bắp luôn.
Anh không tin trong bán kính 5 mét, ngoại trừ anh ra còn có chàng trai khác có thể thoát khỏi ma lực của bác sĩ Thích!
Anh còn sắp không chống nổi rồi!
"Em rất thích thầy Thích chứ, không phải không phải, ý em là em rất sùng bái, rất muốn trở thành người giỏi như thầy Thích, nhưng mà...... không phải kiểu thích kia......" vẻ mặt Yến Song xấu hổ, "Em không thích đàn ông."
Trợ lý: "......" Thật à? Anh không tin.
"Những thứ này đều là do người, người thích thầy ấy tặng sao?" Yến Song duỗi tay chỉ chỉ những hộp quà đủ màu trên mặt đất, "Em bóc giúp các anh nhé."
Trợ lý thấy vẻ mặt Yến Song không có chút khúc mắc nào, không khỏi cũng bắt đầu hoài nghi với phán đoán của mình.
Có lẽ là quán tính đã tạo thành ảo giác.
Người theo đuổi Thích Phỉ Vân quá nhiều, anh theo bản năng mà xếp Yến Song vào loại đó.
Cẩn thận ngẫm lại, những chuyện Yến Song làm cũng không đủ kết thành thân phận người theo đuổi.
Hẹn ăn cơm —— ở canteen trường đại học.
Đưa đồ ăn —— cũng chỉ tặng một lần.
Gửi email —— tất cả đều là tâng bốc nịnh nọt.
Trợ lý: Thế mà sinh thời anh thực sự có thể gặp được người miễn dịch với mị lực của Thích Phỉ Vân.
Cảm giác thân thiết đột nhiên sinh ra, trợ lý cũng ngồi xổm xuống bóc quà cùng Yến Song.
Anh không yên tâm mà thử hỏi: "Cậu không cảm thấy bác sĩ Thích rất đẹp trai à?"
"Đẹp mà," Yến Song tự nhiên mà nói tiếp, "Lần đầu em nhìn thấy ảnh của bác sĩ Thích ở trên mạng, em còn nghĩ cái bệnh viện này photoshop lố quá."
"Khụ khụ ——" trợ lý cười đến sặc cả nước miếng.
"Đến lúc em gặp người thật mới phát hiện, ảnh chụp còn quá kém."
"Bác sĩ Thích ngoài đời còn đẹp trai hơn nhiều, à đúng rồi, giọng ảnh cũng rất êm tai."
"Đúng đúng đúng," trợ lý cực lực đồng ý, "Chính là cảm giác nghe xong muốn mang thai luôn."
Yến Song hơi trợn tròn đôi mắt, "Đàn ông không thể mang thai."
Trợ lý: "......" ok, anh tin y là trai thẳng.
Hai người vừa nói vừa cười, tám đến rơi vào cảnh đẹp.
Đứa nhóc nhiệt tình lại thoải mái, hoàn toàn không có bất cứ kiêng dè nào mà chia sẻ hết thảy cảm giác của mình cho một người mới gặp được vài lần.
Đơn thuần, sáng sủa, thẳng thắn, sợ đau, đó là một tấm giấy trắng sẵn sàng tiếp thu mọi thứ.
Y không hiểu gì hết, to gan đến kinh người, đồng thời cũng trì độn đến kinh người, không hề cảnh giác trước chuyện nguy hiểm.
Thích Phỉ Vân dựa vào tường.
Trên hành lang chất đầy quà cáp, trong đó có một món hợp ý hắn nhất, quả thực giống như một chiếc hộp pandora làm riêng cho hắn.
Mở, hay không mở đây?
"Bác sĩ Thích kêu tôi xử lý đống quà này, nhưng có những món quá đắt đỏ, thật sự tôi không biết nên xử lý thế nào......"
"Có thể quyên tặng á, quyên cho cô nhi viện nè, cũng coi như là làm việc tốt."
"Ấy, ý tưởng này của cậu hay đó, tôi phải đi liên hệ chút, tôi không hiểu về cô nhi viện lắm."
"Em hiểu nè, em ở cô nhi viện đó."
Đứa trẻ lớn tiếng lại không kiêng dè gì mà nói ra thân phận trẻ mồ côi của mình.
Đúng là y cũng đủ cứng cỏi, từ thân đến tâm đều như vậy, ánh mắt lộ ra chút ảm đạm, bất động ngóng nhìn bóng đèn dây tóc trong văn phòng.
Yến Song biết tám phần Thích Phỉ Vân đang trốn trong phòng làm việc, trong lúc nói chuyện với trợ lý vẫn luôn cố ý vô tình rao bán chính mình.
Đáng tiếc, mãi cho đến lúc y xác nhận xong quy trình quyên góp với trợ lý, Thích Phỉ Vân vẫn không đi ra.
"Vất vả cho cậu rồi," trợ lý mỉm cười nói, "Thật sự cậu đã giúp tôi một chuyện lớn đó."
Yến Song: "Đừng khách sáo mà, em cũng rất vui vì có thể giúp được bác sĩ Thích."
Trợ lý lắc lắc cái hộp nhỏ trong tay, "Món quà này của cậu, tôi sẽ thử giao cho bác sĩ Thích xem sao."
"Vâng, cảm ơn anh," Yến Song nhìn thoáng qua cánh cửa phía sau lần cuối, "Vậy em đi trước đây."
"Ừ, tạm biệt."
Khi trợ lý đang kiểm kê quà tặng, rốt cuộc cửa phòng làm việc cũng mở ra.
Trợ lý vội vàng báo cáo chuyện Yến Song ghé thăm và kế hoạch quyên tặng tới cô nhi viện cho Thích Phỉ Vân.
Tuy Thích Phỉ Vân nói để anh xử lý, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là quà tặng cho hắn.
"Được."
Thích Phỉ Vân đồng ý quyên tặng.
Trợ lý nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lôi cái hộp nhỏ trong túi ra, "Bác sĩ Thích, đây quà Yến Song tặng ngài, là móc khóa cậu ấy tự làm, rất đáng yêu."
"Cậu vứt đi."
Phản ứng trong dự kiến.
Nhưng trợ lý vẫn không nhịn được thấy chán nản thay Yến Song, "Bác sĩ Thích, Yến Song không có ý kia, cậu ấy chỉ cảm thấy ngài là một bác sĩ rất tuyệt vời, rất sùng bái ngài......"
"Vứt đi."
Ngữ khí khi cắt ngang vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm giác đây là một mệnh lệnh.
Mệnh lệnh không thể từ chối.
Sống lưng anh cảm thấy một luồng điện giật run rẩy, cổ họng giống như bị keo dính lại, trong nháy mắt kia, anh gần như không thể suy nghĩ, trợ lý chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu.
Mãi đến khi bóng áo blouse trắng biến mất cuối hành lang, trợ lý mới như tỉnh mộng mà thở ra một hơi lớn, xụi lơ mà ngồi trên mặt đất.
Anh nghĩ thầm: Mấy cái truyền thuyết khinh khủng kia khéo lại là sự thật ấy.
Bác sĩ Thích...... thật sự quá đáng sợ.....