Đối với Kỷ Đinh, cậu ta cũng không được coi là hotboy – nhiều nhất chỉ là một thiếu niên lêu lổng, nghịch ngợp thích quậy phá, nhưng lại dựa vào ngoại hình đẹp trai sáng láng mà được người ta yêu thích, từ đó danh tiếng bay xa.
Quan trọng là thành tích cậu ta cũng không tệ, cũng xếp vào top 50 trong khối.
Đẹp trai mà lại học giỏi, cũng tốt tính, kiểu người này chỉ cần đứng đó thôi sẽ có một đống kẻ theo đuôi chạy theo, khó mà không kiểu ngạo được.
Nghe nói cậu ta nhận được rất nhiều thư tình, xếp lại cũng đủ một thùng giấy.
“Cậu có thân với cậu ấy không?” Điền Giai Tuệ cuối cùng đã tìm ra người đẹp trai hơn Trình Sở Minh, hai mắt sáng bừng.
“Không thân, chỉ là đôi bên biết nhau thôi.”
Kỷ Đinh và Giải Tích đều là người nổi tiếng trong khối, chỉ có điều cách thức nổi tiếng khác nhau xa, một là VIP của thầy cô, một lại là đối tượng làm thầy cô đau đầu nhức óc.
Nhưng kỳ lạ là, mỗi lần Giải Tích gặp cô dường như đều có phần hãm bớt tính khí lại.
Rõ ràng tính cách cứ thấy nữ sinh là trêu ghẹo, nhưng với cô chỉ trêu hai câu: “Trời ạ, siêu học giỏi kỳ này thi chỉ hơn hạng 2 có 0,5 điểm, phải cẩn thận chứ.”
Kỷ Đinh giải thích tình huống này là – sự kính nể khi biết thân biết phận.
Điền Giai Tuệ còn định nói nữa thì đã nhích tới chỗ ô cửa lấy thức ăn, ông chú cười thân mật: “Cô bé, muốn ăn gì?”
“Ồ! Hôm nay có đùi gà kho! Con muốn món này, cả gan heo xào, rau xào tỏi!”
Ông chú: “Ô kê!”
Hai người bưng khay cơm đi một vòng rồi tìm chỗ trống ngồi xuống.
Điền Giai Tuệ hỏi: “Đường Đường, cậu bảo cái cậu Giải Tích kia đẹp trai hay là anh A Nghiên nhà cậu đẹp trai hơn?”
Kỷ Đinh đang cúi đầu húp canh, nghe câu này thì bất ngờ sững người.
Những chuyện xảy ra sau đó với Ôn Nghiên cô chưa từng kể ai nghe, vì thế mọi người đều tưởng quan hệ của họ vẫn như trước.
“Cái này không thể so được…” Kỷ Đinh gượng cười, “Khác kiểu mà.”
“Nói bừa, cậu rõ ràng là người nhất định sẽ phân chia thứ hạng cho nhan sắc.” Điền Giai Tuệ tay chống đầu, vẻ mặt “tớ biết lâu rồi”, “Chắc chắn là thấy ông anh nhà cậu đẹp hơn chứ gì? Đừng có mắc cỡ.”
Kỷ Đinh ậm ừ: “Ừm… thế nhỉ…”
Một giọng nói rõ ràng từ phía sau vang tới, hai người cùng ngẩng lên, trợn tròn mắt: “???”
Đối tượng bị thảo luận một tay đút túi quần, vẻ mặt ung dung nhìn họ: “Không ngại tôi ngồi cạnh hai cậu chứ?”
Nói xong cũng không đợi đồng ý mà tự ngồi xuống.
“Cậu… cậu là Giải Tích?” Kỷ Đinh nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của Điền Giai Tuệ ngồi đối diện.
Giải Tích tỏ vẻ cà lơ phất phơ: “Chính là tại hạ.”
“À thì… tớ… tớ là Điền Giai Tuệ, chào cậu…”
Giải Tích nghiêng đầu, không để cô nàng ngại ngùng mà giơ tay bắt tay cô, “Chào cậu.”
Kỷ Đinh quay sang nhìn cậu ta – nói thật là trước khi gặp Ôn Nghiên, người này thực sự là No.1 trong thực tế.
Ừm, khá là thích mắt.
Lúc này Giải Tích bỗng nở một nụ cười chết người: “Hai người ban nãy đang khen tôi đẹp trai hả?”
Kỷ Đinh: “…”
Nhưng chính vẻ ngông nghênh này đã cắt đứt sự sản sinh hormone của cô rồi.
Không ai trả lời, Giải Tích cũng không thấy ngượng: “Đối với sự thật rõ rành rành này, tôi đã tự biết rồi.”
Kỷ Đinh lườm cậu, tiếp tục gặm đùi gà.
“Học Siêu Giỏi này, sao không nói gì?” Giải Tích huých vào cánh tay cô, “Cậu tỏ thái độ này với ân nhân cứu mạng hả?”
Kỷ Đinh: “???”
Cô ngẩng lên, giọng cố gắng bình tĩnh: “Ban nãy, rất cảm ơn cậu.”
“Một chữ ‘cám ơn’ là xong? Người ta chẳng đã viết trong tiểu thuyết, phải lấy thân…”
Kỷ Đinh cuối cùng không nhịn nổi, cong mắt cười mà như không cười: “Lấy thân báo đáp? Không được.”
Vốn đang chờ đợi cô sẽ nổi điên, nhưng ai ngờ cô lại bình tĩnh như vậy nên Giải Tích có phần bất ngờ: “Hả?”
Kỷ Đinh nhanh chóng nói nốt nửa câu còn lại: “Tớ sẽ đền Điền Giai Tuệ cho cậu.”
Cô đứng dậy dọn bát đũa: “Tớ ăn no rồi, hai người từ từ nói chuyện.”
Trong trường có một bảng xếp hạng, bên trên có ảnh của top 10 mỗi kỳ thi, đàn anh bên câu lạc bộ nhiếp ảnh thông báo Kỷ Đinh ăn trưa xong đến vườn hoa để chụp hình.
“Kỷ Đinh, lại là em hạng nhất à.” Đàn anh giơ tấm hắt sáng lên, cười toe toét, “Có còn cho bạn khác đường sống không?”
“Em may mắn thôi.” Kỷ Đinh ưỡn thẳng người nhìn ống kính, chớp mắt, “Đàn anh à, anh phải chụp em đẹp một chút nhé.”
Anh ta đùa: “Cũng khó nói lắm, anh sẽ cố gắng.”
Kỷ Đinh “xì” một tiếng, trong đầu lại bất giác nhớ ra – hình như cô… mập lên một chút rồi?
Vốn dĩ chỉ cao có 1m58, nhưng cân nặng đã vượt mốc 50kg rồi, chẳng trách mà Ôn… chẳng trách người đó lần nào cũng thích véo má cô.
Chắc chắn là thấy thịt nhiều quá.
Kỷ Đinh bất giác thấy xấu hổ.
Khi chụp hình xong và quay về ký túc thì thấy Tiết Uyển Di đang đi tới, lần này thi đứng hạng 3. “Từ trường” của hai người vốn không hợp nhau, đối phương nhìn thấy cô còn không thèm chào, ngẩng cao đầu đi qua.
Kỷ Đinh cũng không để tâm, về ký túc leo lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Điền Giai Tuệ vẫn đang trong cơn hào hứng: “Đường Đường! Tớ yêu cậu chết được!”
Kỷ Đinh: “Sao vậy?”
“Vì câu nói kia của cậu mà Giải Tích đã add wechat của tớ rồi!”
Hai người bạn khác chung phòng bật dậy trên giường: “Gì cơ??? Cậu add wechat của hotboy rồi hả?”
Kỷ Đinh cũng không rõ tư duy của tên kia, nhưng vẫn không nhịn được nhếch môi cười: “Chúc mừng Điền nương nương!”
“Miễn lễ miễn lễ!” Điền Giai Tuệ cười như gió xuân, “Bốn cung hôm nay vui, buổi tối mời các cậu ăn đồ mua bên ngoài nhé.”
“A a a a a! Tớ muốn ăn gà rán!”
“Tớ muốn ăn mì Quế Lâm!”
“Được hết!” Điền Giai Tuệ quay sang Kỷ Đinh, “Đường đại công thần thì sao?”
“Đường đại công thần muốn ăn…” Kỷ Đinh nhớ đến câu đùa của đàn anh, thế là ngừng lại, “Đường đại công thần quyết tâm tiết chế, không buông thả bản thân nữa.”
Nhưng bạn cùng phòng là một đám sinh vật tàn ác, dù thế nào cũng kéo bằng được bạn bè xuống nước chung.
Đến tối, ba người luân phiên bưng đồ ăn ngon lượn qua lượn lại, phát ra những tiếng xuýt xoa.
“Trời ơi, đúng là mỹ vị trăm năm mới gặp một lần!”
“Ôi chao, mì của tớ, vừa thơm vừa mềm, vô cùng vừa miệng…”
“Món gà giòn này thật khó tin! Quá là ngon rồi…”
Kỷ Đinh cuối cùng không chịu nổi, sức kiềm chế cô vốn tự hào đã sụp đổ, tham gia lực lượng ăn khuya, thu hoạch được niềm vui của tội ác.
10 giờ tối sau giờ tự học, Kỷ Đinh ra tiệm tạp hóa mua đồ dùng học tập, lựa chọn mãi cuối cùng mắt lại bay tới quầy ăn vặt bên cạnh.
Cá viên cà ri, cá khô rán giòn, trứng cút, mì thịt bò… cô nuốt nước bọt.
Không được nhìn, không được nhìn!
Kỷ Đinh thầm niệm thần chú – hôm nay lượng nạp vào đã vượt quá tiêu chuẩn, còn ăn nữa sẽ mập thành quả bóng!!!
Nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi đám mỹ thực xanh xanh đỏ đỏ kia.
Món trứng cút kia rất ngon, 4 cái, chắc sẽ không sao đâu…
Như biết tâm ý của cô, một bàn tay lấy cái gói đó xuống, đặt lên quầy thu ngân: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Hai tệ rưỡi.”
“Được.” Giải Tích lấy tiền xu ra khỏi túi, tư thế đưa tiền như thể ném ra mấy trăm đô la, sau đó ung dung cầm lên, lắc lắc trước mặt Kỷ Đinh.
“Có phải cậu muốn ăn cái này? Ban nãy thấy cậu cứ nhìn nó mãi.”
“Ừ…”
Kỷ Đinh yếu ớt nói, trong đầu thoáng hiện suy nghĩ: “Chắc không phải cậu…”
Mua cho tớ?
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Giải Tích xé gói, bất chấp hình tượng nhét hết vào miệng, bốn quả trứng cút cứ thế bị cậu nhét đầy miệng.
“Ừ.” Cậu sảng khoái bình luận, “Ngon thật.”
“!!!”
Kỷ Đinh mặt không cảm xúc đi vòng qua cậu, ra ngoài.
Giải Tích gọi: “Đợi đã!”
Cô quay lại, giọng khó chịu: “Gì?”
“Hôm nay tôi đã cứu cậu một mạng…”
Rốt cuộc cậu ta muốn nhắc chuyện này tới bao giờ?!
Kỷ Đinh hít một hơi: “Vậy ngài muốn thế nào, thưa đại ca???”
“À đúng, chính là thế này.” Giải Tích thỏa mãn gật gù, “Tôi muốn cậu làm đàn em của tôi.”
“???” Cô không nhịn được muốn đánh người, “Vậy sợ cậu không có phúc mà hưởng rồi.”
“Ồ, bắt hạng nhất khối làm đàn em của tôi hình như có hơi lạ.”
Kỷ Đinh lườm cậu một cái.
Giải Tích sờ cằm, để lộ hàm răng trắng đều: “Vậy nếu kỳ thi tháng này tôi vượt qua cậu thì cậu sẽ làm đàn em của tôi, thế nào?”
“Xùy.”
Vì quá sửng sốt mà hít một hơi khí lạnh, cô thực sự không biết nên nói cậu ta không biết sợ là gì, hay là không biết tự lượng sức.
Gần đây kiểu gì thế nhỉ, sao cứ hết người này tới người khác lên giọng khiêu chiến cô?
Nước đi này giẫm lên sự tự trọng của Kỷ Đinh, khiến cô nheo mắt lại: “Được thôi, tớ chờ.”
“Ái chà, cậu không muốn thì thôi, sao phải nổi giận?” Giải Tích cười tít mắt, “Mời tôi ăn đêm đi!”
Kỷ Đinh: “…”
Được, cô thu lại lời nói trước đó – người này không chỉ là hotboy, mà còn là một kẻ vô lại.
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc tôi là ân nhân cứu mạng của cậu.”
Kỷ Đinh trừng mắt: “Mới ăn trứng cút rồi còn ăn đêm, không mập mới lạ!”
“Tôi ăn không mập, sao nào, hâm mộ không?”
Hâm mộ cái đầu cậu!
Kỷ Đinh đã không còn tức giận, xuống cầu thang, tới căng-tin để mua thức ăn vặt: “Chú ơi, con mua một phần cơm chiên dương châu.”
Xung quanh tiếng người huyên náo, tay cô co thành nắm đấm đưa lên che miệng: “Cho thêm ớt – cay – biến – thái.”
Lát sau Kỷ Đinh xách hộp cơm đến nơi vắng người, hai tay trịnh trọng dâng cho Giải Tích. Lúc này nụ cười của cô cực kỳ thành ý: “Cho cậu, ân nhân cứu mạng, chúng ta gặp lại ở giang hồ.”
……
Giải Tích thỏa mãn xách hộp cơm quay về ký túc, đám bạn tò mò: “Không phải buổi tối cậu không ăn đêm sao?”
“Chà, đây là hạng nhất khối mua cho tôi, kiểu gì tôi cũng phải nể mặt chứ?”
Đám bạn huýt sáo, xán lại gần: “Kỷ Đinh hả? Cậu ấy có ý với cậu à?”
“Vậy thì chưa.” Giải Tích vắt chân, “Nhưng mà kiểu như tôi thì nữ sinh học giỏi thường sẽ không chống đỡ nổi.”
“Ha.” Đám bạn đã quen kiểu tự luyến của cậu, cười lạnh, “Nói không chừng người ta không thích kiểu như cậu đâu.”
“Sao lại thế?” Giải Tích thờ ơ hừ một tiếng, vừa nói vừa mở hộp cơm, không hề phòng bị cho một muỗng to vào miệng.
11 giờ tối.
Trong ký túc xá nam vẳng ra một tiếng hét kinh thiên động địa.
“Kỷ Đinh, đồ trời đánh này!!!”