Vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, Ôn Nghiên dựa vào cạnh khung cửa sổ lạnh lẽo, lặng lẽ ngắm bóng cây ngoài kia.
Trên màn hình điện thoại vẫn là câu anh vừa nhắn cho cô bé kia, không còn nhận được tin trả lời nào.
Lát sau, ánh sáng màn hình vụt tắt, để lại bóng đêm lan tràn.
Hàng lông mi dày của Ôn Nghiên như thêm một tia u ám, anh đưa bàn tay lên, che mắt mình.
Anh căm ghét những ngày lễ tết gia đình đoàn viên, vì đối với họ là hạnh phúc và tươi đẹp, còn anh thì không được như vậy.
Anh sẽ không nhận được bánh Trung thu người thân gửi tới, không cảm nhận được không khí gia đình vui vẻ hòa thuận, thậm chí, không nhận được cú điện thoại nào của cha mẹ.
Cho dù là Trung Thu.
Họ chỉ những lúc phải tìm anh thì mới gọi điện, giọng điện cũng lộ ra một vẻ thiếu kiên nhẫn, cứ như nói thêm một giây nào với anh cũng là phí thời giờ.
Ôn Nghiên nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, khẽ cười giễu một tiếng.
Chưa từng mong chờ, thế mà sao vẫn cảm thấy sự thất vọng sâu sắc thế này?
Máy tính lúc này bỗng sáng lên, phát ra tia sáng yếu ớt, hiển thị – một email công việc mới.
Anh chậm rãi đứng dậy, chân trần giẫm lên thảm lông cừu mềm mại, rồi lại ngồi xuống chiếc ghế da thật trước bàn làm việc.
Trong gian phòng tĩnh mịch vang lên tiếng gõ bàn phím, ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn bảng báo cáo đầu tư mới gửi.
Hai tiếng trôi qua, bóng anh vẫn bất động.
Cuối cùng Ôn Nghiên gập máy tính, đến bên cửa sổ lớn, từ trên cao nhìn xuống cảnh đêm phồn hoa nhất của khu CBD.
Bạn bè bên cạnh đều không hiểu vì sao anh lại yêu cầu nghiêm khắc với bản thân đến thế.
Trong mắt họ, có một gia thế tốt thì không cần cố gắng nhiều làm gì, chỉ cần thoải mái sống qua ngày là được.
Ôn Nghiên nheo mắt, nhìn ánh đèn đằng xa kia từ từ vụt tắt từng ngọn một.
Phải, anh không thiếu tiền.
Mỗi lần cha mẹ về nước, hễ gặp nhau là dúi cho anh mấy tờ chi phiếu, lúc sắp đi lại quẳng cho anh một xấp tiền, giọng không cảm xúc: “Cầm mà tiêu.”
Mỗi tháng anh đều nhận được tin nhắn thông báo chuyển khoản số tiền lớn.
Mọi người đều hâm mộ anh, để tiện đi thực tập, anh đã thuê một căn chung cư ở ngay khu trung tâm tấc đất tấc vàng này.
Nhưng không ai biết, mỗi đêm khuya thanh vắng, nỗi cô độc và trống rỗng trong anh lại dằn vặt, hành hạ anh đến nhường nào.
Mà chỉ có liều mạng làm việc thì anh mới tạm quên đi những chuyện không vui.
–
Trung tuần tháng Mười, Kỷ Đinh nghênh đón kỳ thi tháng đầu tiên của cấp 3, trong đó có 3 môn tổng hợp.
Lúc thi cô vẫn chưa nắm bắt tốt thời gian, Vật lý tốn mất gần một tiếng rưỡi, cuối cùng Sinh vật vẫn còn một đề lớn chưa làm xong.
Lần thi này là thi đề Thâm Quyến, phải tiến hành xếp hạng toàn thành phố, có thể còn ảnh hưởng tới việc đánh giá tuyển sinh tự chủ sau này. Kỷ Đinh tự trách mình, tâm thái vì thế cũng không thoải mái như trước.
Lo lắng chờ một tuần thì thành tích công bố – Ngữ văn 114 điểm, Toán 148 điểm, tiếng Anh 146 điểm, môn tổng hợp 252 điểm, hạng 3 toàn khối.
Kỷ Đinh xưa nay vốn ngồi vững ngôi vị đầu bảng nay bỗng rớt hạng, không ít bạn học đều bàn tán việc này sau lưng cô.
Bảng danh sách kỳ mới nhanh chóng xuất hiện, lúc Điền Giai Tuệ kéo Kỷ Đinh đi ăn tối đã lướt qua một cái, không kìm được kêu lên: “Chà, tên nhóc Trình Sở Minh này cũng đỉnh phết!”
Lần này “hạng 2 ngàn năm” cuối cùng đã vùng lên, bên dưới tấm hình cá nhân của cậu ta có viết – [Đây không phải là sự thành công ngẫu nhiên, đây là kết quả tất nhiên.”
Điền Giai Tuệ tức tối bĩu môi: “Chẳng qua chỉ hạng 1 có lần này thôi sao? Nhìn lỗ mũi cũng thấy kiểu tiểu nhân đắc chí rồi…”
Trong lòng Kỷ Đinh có chút khó chịu, nhưng miệng vẫn nở một nụ cười tự an ủi.
Không biết vì sao mà lớp 12 giống như một đường ranh giới phân cực, cô bỗng nảy sinh một cảm giác lực bất tòng tâm, thoáng thấy bất an.
Là đề thi quá khó? Không quen đề tổng hợp? Người ta nghỉ hè đã bắt đầu luyện đề, cô còn tham gia khóa học mùa hè, thua họ hơn một tháng…
Trong đầu là tư duy rối loạn, Kỷ Đinh cau mày đi vào văn phòng lão Hoàng dạy Ngữ văn.
Lần này thi, hai môn cô kém nhất là Ngữ văn và Sinh, không ngạc nhiên khi bị thầy gọi vào uống trà.
Lão Hoàng tỏ vẻ nghiêm khắc bảo cô ngồi xuống, nói thẳng: “Kỷ Đinh, ngữ văn của em thành tích xưa nay vốn rất tốt, sao lần này lại bị thụt lùi vậy.” Thầy mở bài thi ra, “Thầy đã xem qua, chủ yếu là vấn đề về làm văn.”
Kỷ Đinh thở dài – hồi lớp 10 yêu cầu viết văn trần thuật, cô có thể viết bừa được, dựa vào tài năng của mình mà thắng lợi; sau này dần dần biến thành văn nghị luận, cô không biết rốt cuộc mình bị gì, cứ như một gã đàn ông cục mịch, lần nào làm bài cũng không tìm ra trọng điểm.
Đặc biệt là đề luận văn chỉ ra có một câu, thì càng khiến cô không biết đường đâu mà lần.
“Trứng gà đập vỡ từ bên ngoài là sự vật, vỡ từ bên trong là sinh mệnh.”
Cái quái gì thế này? Là ý gì?
Chúng ta nói rõ ra không được hay sao?
Lão Hoàng lắc đầu: “Haizzz, trứng gà này, em cũng biết đấy, nó là vật rất dễ vỡ, nhưng rõ ràng kết quả từ trong và từ ngoài là khác nhau… Còn ý chủ đạo của em là, kết quả nhìn nhận sự vật từ những góc độ khác nhau thì sẽ khác nhau. Tư tưởng biện chứng thì không có gì phải chê cả, nhưng nó lại bị lạc đề quá xa.”
Kỷ Đinh: “???”
Thế có khác gì với điều thầy nói ạ???
Cô tỏ vẻ khổ sở: “Em chưa hiểu ạ.”
Lão Hoàng hận thép không thành gang: “Liên tưởng bằng cái đầu của em xem nào! Đời người bị đập vỡ từ bên ngoài là áp lực, còn đập vỡ từ bên trong chính là trưởng thành!”
“Ồ!” Kỷ Đinh như vỡ lẽ, “Hóa ra là thế.”
Sao thầy nói vậy là câu này bỗng dưng trở nên vĩ đại vậy nhỉ!
Haizzz… cảnh giới!
Trong phòng thi cô nhìn thấy hai chữ “trứng gà” là đói, không nghĩ ra gì nổi.
Ra khỏi văn phòng thầy dạy Văn, Kỷ Đinh lại đi tìm thầy dạy Sinh.
Lần này lão La không nói nhiều nữa, lấy đề sinh vật ra bắt cô làm lại.
Kỷ Đinh làm xong trong vòng nửa tiếng, sau khi chấm thì làm đúng toàn bộ, lão La nói với vẻ hận thép không thành gang: “Em xem, thầy đã nói em không có vấn đề gì mà, sao em không thể chia ít thời gian cho môn Sinh chứ!”
Kỷ Đinh cung kính nghe giáo huấn, hai tay lại bất giác xoắn chặt nhau, trong lòng nặng nề.
Cô quay về ký túc, lăn lộn trên giường không ngủ nổi, len lén trốn trong chăn xem điện thoại.
Bỗng liếc thấy trong group gia đình hiện lên tên “Ôn Nghiên”, Kỷ Đinh tò mò lướt xem đoạn trò chuyện.
Sao! Hôm nay là sinh nhật anh A Nghiên?!
Toi rồi toi rồi!
Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng gửi một bao lì xì to cho Ôn Nghiên, Kỷ Sâm tặng anh một đôi giày thể thao, còn cô…
Cô không chỉ không chuẩn bị quà, mà ngay cả lời chúc cũng không có!
Cũng may trong ký túc những người khác chưa ngủ, Kỷ Đinh vội vàng xuống giường, nhắn tin cho Ôn Nghiên: [Anh A Nghiên, giờ anh có tiện không ạ?]
Năm phút sau, anh trả lời: [Tiện chứ, Đinh Đinh có việc gì à?]
Cô vội vàng ra ban công, gọi video call cho anh.
Kỷ Đinh đeo tai nghe, trong lúc chờ đợi, tim cô dần đập nhanh không kiểm soát được.
Tiếng nhận cuộc gọi vang lên, bên kia xuất hiện gương mặt mang nét cười của Ôn Nghiên: “Đinh Đinh…”
“Anh A Nghiên!” Kỷ Đinh cong khóe môi, “Sinh nhật vui vẻ ạ!”
“A.” Anh dường như hơi bất ngờ, mày mắt tươi cười, “Anh còn tưởng không nhận được lời chúc của em nữa chứ.”
Kỷ Đinh bỗng thấy lúng túng: “Em… em không biết mà, anh trai em không nói em biết.”
Trong giọng cô có một vẻ nũng nịu: “Mỗi năm sau này, em đều không quên ngày 26 tháng 10 này đâu!”
Không hiểu sao, câu này đã làm vui lòng Ôn Nghiên.
Anh bất giác nhướn khóe môi: “Ừ.”
Kỷ Đinh hứa hẹn: “Anh à, em sẽ bù quà cho anh sau nhé!”
Ôn Nghiên nói: “Không sao, tâm ý anh đã nhận rồi, không cần tặng quà nữa đâu!”
“Thế sao được?” Cô trề môi, “Những người quan trọng em đều tặng quà mà.”
Bên kia hiếm khi trầm ngâm trong một tích tắc: “Người quan trọng?”
“Đúng thế,” Dưới ánh trăng, mắt Kỷ Đinh sáng rực, “Đối với em, anh chính là người quan trọng mà.”
Ôn Nghiên bỗng cảm thấy có chút luống cuống, anh nhanh chóng đè nén cảm giác lạ lùng ấy, cười khẽ: “Vậy anh cảm ơn Đinh Đinh nhé!”
“Dạ! Phải chờ đợi nhé!” Cô bé cười tít mắt dặn dò, “Vậy em đi ngủ trước đây, chúc anh ngủ ngon!”
Ôn Nghiên chưa kịp trả lời đã nghe cô nhấn mạnh: “Hôm nay nếu anh đã không bận gì thì cũng đi nghỉ đi, nếu không thức khuya sẽ bị rụng tóc đó!”
Hay ghê, giờ thì quản luôn cả anh rồi.
Đáng yêu!
Ôn Nghiên khẽ cười thành tiếng: “Được, anh nghe lời em.”
Anh ngừng một chút rồi dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Kỷ Đinh cúp máy rồi về phòng, cảm nhận thấy những ánh mắt đang bắn lại mình: “Gọi điện cho ai mà cười như gió xuân vậy hả?”
Cô chớp chớp mắt: “Không ai cả.”
“Chà chà.” Một bạn làm bộ rung rung da gà nổi trên tay, “Cậu ở ngoài ban công cành hoa run rẩy như thế, bên này bọn mình còn tưởng động đất cơ đấy.”
“Có quá đáng vậy không?” Kỷ Đinh giơ tay che nửa mặt nhưng không giấu được nụ cười trong ánh mắt.
“Đáng nghi quá.” Mấy người thay phiên gài bẫy nhưng không moi ra được tin gì, hừ một tiếng, “Rồi sẽ có lúc cậu lòi đuôi thôi.”
Kỷ Đinh cười cười, không phản bác mà leo lên giường.
Những phiền não ban ngày như bị gió thổi tan tác, chỉ cần nhớ lại hai chữ “ngủ ngon” quyến luyến của anh, cô đã lập tức bước vào giấc mộng đẹp ngọt ngào rồi.
–
Bên này của màn đêm.
Điện thoại không ngừng nhảy ra tin nhắn mới, Ôn Nghiên định ngồi xuống xem nhưng như sực nhớ ra gì đó, khóe môi anh cong lên.
Anh tắt đèn, nằm xuống giường, yên tĩnh nhắm mắt lại.
Mỗi tối trước khi ngủ, Ôn Nghiên đều sẽ có một lúc mất ngủ. Rất nhiều việc chỉ thoáng qua lại xuất hiện trong đầu, tựa như những tạp âm dày đặc và ồn ào, không thể nào xua tan được.
Nhưng tối nay, thật lạ, thế giới của anh lại trở nên yên tĩnh.
Trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, như cảnh tượng trời hửng sau cơn tuyết rơi, dịu dàng tĩnh lặng.
Ôn Nghiên ngủ thiếp đi nhanh chóng, thậm chí còn nằm mơ.
Dưới tán cây long não rậm rạp, anh thời niên thiếu đang ngồi dưới bóng râm ấy. Một cơn gió mát lạnh thổi qua, mang theo hương thơm đặc biệt của hoa quế, xộc vào mũi anh.
Anh quay sang nhìn, trong mắt toàn là cảnh cây cối xanh mướt mát.
Hoa ở đâu ra nhỉ?
Anh cảm thấy lạ, nhưng kỳ quặc hơn là, thời gian chuyển động giống như có cảm giác thực sự, như hòa vào từng tiếng ve kêu, từng đường vân trên phiến lá xanh vậy.
Lát sau anh ngẩng lên, nhìn thấy một người đứng ở trên sườn dốc không xa đó đang thả diều.
Là một cô bé mặc váy hồng.
Tóc buộc hai bên, mắt to, đang nhìn về phía anh.
Anh không nhìn rõ dáng vẻ cô bé, nhưng trực giác cảm thấy nụ cười trên gương mặt cô bé nhất định rất rạng rỡ.
Ôn Nghiên bất giác cũng cười theo.
“Tiểu Nghiên!”
Đúng lúc này, có người cao giọng gọi anh.
Là một người phụ nữ mặc trang phục công sở, vội vã bước xuống từ chiếc xe đậu bên đường, mang đôi giày cao gót chạy về phía Ôn Nghiên.
“Mẹ?” Anh rất ngạc nhiên.
“Tiểu Nghiên, thằng bé này, sao lại chạy ra đây?” Người phụ nữ quỳ xuống ôm vai anh, như trút đi gánh nặng, “Mẹ tìm con mệt lắm đó.”
……
Ôn Nghiên từ từ mở mắt ra, một luồng sáng ban mai đã xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng. Anh ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng xóa trên đầu, không ngồi dậy ngay.
Anh hiếm khi mơ giấc mơ mà mình là ngôi thứ nhất, chứ đừng nói là một giấc mơ ấm áp đến vậy.
Bình thường anh luôn mệt mỏi tới mức không nhớ rõ giấc mơ cụ thể thế nào, hôm nay lại có thể nắm bắt rõ từng chi tiết như vậy.
Hương hoa quế, tán cây long não rậm rạp, vạt váy tung bay khi cô bé chạy, và cả ánh mắt quan tâm của mẹ.
Ôn Nghiên khẽ cười một tiếng – đúng là kỳ lạ.