Cô thật sự vui mừng cho cậu, dù sao cậu đối xử rất tốt với cô.
Thanh nẹp trên chân Nam Liệt vẫn chưa tháo ra, mẹ cô đỡ cánh tay cậu bước một bước về phía trước, nhìn qua đi khá vững vàng, chỉ là dáng đi có chút dị thường, lắc lư trái phải, luôn cảm thấy bàn chân không phẳng hoàn toàn, cổ chân cùng đầu gối cũng không thể co lại, cả người cứng đờ như khúc gỗ.
Thấy Tùng Vũ nhìn mình chằm chằm, Nam Liệt thấp giọng kêu: "Chị về rồi... tôi, tôi đang tập đi..." Trong ánh mắt có chút ngượng ngùng.
Tùng Vũ buông cặp sách xuống, ghé sát vào cậu nói: "Cậu có thể tự đi rồi?"
"Ừ, luyện mấy ngày rồi." Trán cậu đổ mồ hôi, thở hổn hển nói: "Dì Cát lo chân tôi không đủ khoẻ nên mới đỡ cánh tay của tôi, thật ra chỉ cần cẩn thận một chút tôi cũng có thể tự đi bằng xe tập đi."
Tùng Vũ nghĩ nhất định là lúc cô không có ở nhà cậu đã bắt đầu hồi phục chức năng, hẳn là rất gian khổ nên không khỏi quan tâm nói: "Luyện tập rất vất vả phải không?"
Cậu lắc đầu: "Quen rồi, cũng không phải lần đầu tiên."
Tùng Vũ nhớ mẹ đã từng nói qua, bệnh của Nam Liệt không thể trị tận gốc, cho dù phẫu thuật thành công cũng rất dễ tái phát, trong lòng lập tức trở nên rầu rĩ, ngoài miệng lại nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Khi nào tháo nẹp ra?"
"Sắp rồi." Cậu nhàn nhạt trả lời.
"Mẹ, để con." Tùng Vũ thấy mồ hôi trên trán của mẹ không kém gì Nam Liệt, đoán được bà đã giúp cậu tập luyện rất lâu, hẳn là mệt rồi.
"Tôi không tập nữa, chị đẩy xe lăn lại đây đi." Nam Liệt nói.
Tùng Vũ nói: "Được, nghỉ ngơi cũng tốt. Mẹ, mẹ đi đẩy xe lăn, con đỡ cậu ấy."
Cát Hạ nhìn Nam Liệt, thấy cậu không phản đối mới cẩn thận chuyển cánh tay của Nam Liệt sang người Tùng Vũ.
Xương khớp cổ tay của cậu vốn cong nghiêm trọng, vì trước mắt cần dùng sức để đứng thẳng nên lúc này đang ôm chặt lấy khuỷu tay của cô. Mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, hai người đều mặc áo dài tay nhưng chất liệu vẫn rất mỏng. Tay áo Nam Liệt đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào áo sơ mi đồng phục của cô.
Cậu cũng để ý tới: "Xin lỗi. Tôi đổ nhiều mồ hôi quá." Nói rồi cậu buông lỏng tay ra một chút.
Cô cuống quýt giữ chặt lấy cậu: "Không được lộn xộn! Nói ngốc nghếch gì vậy..."
Cát Hạ đẩy xe lăn lại đây, Tùng Vũ dìu cậu ngồi xuống.
"Bẩn rồi." Cậu nhìn chằm chằm vết mồ hôi trên tay áo đồng phục của cô, đó là do vừa cậu cậu dính lên.
Tùng Vũ nhìn cậu, vừa đau lòng lại bực tức: "Cậu còn như vậy tôi sẽ giận đấy!" Cô bỗng nhiên nhớ tới lần cậu bôi cao bạc hà cho cô cũng như thế này, cậu đã nói những lời khó hiểu ghét bỏ bản thân, cô không thích nghe.
"Lại làm sao vậy?" Cát Hạ không biết xảy ra chuyện gì, lo lắng hai đứa nhỏ cãi nhau.
"Không có gì, cậu nhóc này thẹn thùng, không nghe lời!" Tùng Vũ hờn dỗi nói.
"Chị chỉ lớn hơn tôi hai tuổi thôi!" Nam Liệt kháng nghị nói, "Đừng ra vẻ người lớn trước mặt tôi!"
Cát Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười cười: "Tùng Vũ chơi với A Liệt một lúc đi, vẫn chưa đến giờ ăn cơm, mẹ đi dọn phòng một chút."
"A Liệt", Tùng Vũ cảm thấy có những lời chỉ có thể nói ra khi cô và Nam Liệt ở một mình, "Sau này chỉ cần tôi ở nhà, tôi và mẹ thay phiên nhau tập đi cùng cậu được không?" Cô ngồi xổm xuống cầm lấy tay cậu.
"Không được." Cậu hoàn toàn từ chối.
Tùng Vũ sao không hiểu được suy nghĩ của cậu, giả vờ thở dài: "Nhưng một mình mẹ tôi tập cùng với cậu cũng rất mệt."
Nam Liệt hỏi: "Dì nói với chị à?"
"Không có!" Cô vội lắc đầu phủ nhận, "Là tôi đau lòng bà ấy."
Cậu trầm mặc vài giây: "Được."
"Hả?" Cô nhìn về phía cậu.
"Khi nào chị thấy phiền thì nói ra." Khẩu khí của cậu hung dữ nhưng đôi mắt lại phiếm hồng.
Tùng Vũ cố ý hất bàn tay vốn đang nhẹ nhàng nắm cậu ra, cười nói: "Được được được, đến lúc đó cậu phải ngoan một chút, nếu không nghe lời tôi sẽ quăng ngã cậu!"
Nam Liệt cười nói: "Được, tôi sẽ ngoan."
Về sau, lúc Nam Liệt phục hồi chức năng thật sự rất ngoan. Tùng Vũ cũng cảm thấy càng làm càng thuận tay, cuối cùng ngay cả Cát Hạ vốn dĩ không quá yên tâm cũng buông tay để cô giúp đỡ Nam Liệt tập luyện.
Dù sao Nam Liệt không còn cần xe để hỗ trợ đi lại, chỉ là khi ngủ vẫn phải đeo nẹp chỉnh hình, nghe nói sẽ trợ giúp trì hoãn bệnh tái phát.
Cậu cũng không cần Cát Hạ giúp đỡ cậu đi tiểu đêm nữa nên Cát Hạ dọn về phòng bảo mẫu ban đầu, nhưng bà vẫn chưa ở cùng Tùng Vũ bao lâu đã lại dọn về phòng cách vách của Nam Liệt, nguyên nhân là vì tay phải của Nam Liệt phải làm phẫu thuật nắn thẳng. Mặc dù cậu nói tay trái có thể tự lo liệu, bồn cầu trong phòng tắm cũng hoàn toàn tự động nhưng Nam Tích Dân không yên tâm, vẫn bảo Cát Hạ ở bên cạnh chăm sóc.
Thật ra Tùng Vũ cảm thấy sắp xếp như vậy hợp lý hơn, người bình thường trừ khi thuận tay trái, chỉ dựa vào cánh tay trái làm việc đã rất bất tiện, huống chi tay trái của Nam Liệt còn như vậy. Cô cũng biết Nam Liệt lựa chọn phẫu thuật tay phải trước là để sau khi khai giảng học kỳ sau cậu đến trường sẽ không ảnh hưởng đến việc học. Mặc dù cả hai tay cậu đều bị tàn tật nhưng cậu vẫn thuận tay phải, khi đó dù tay trái có phải phẫu thuật cũng không ảnh hưởng đến việc cầm bút. Mà hiện tại trong khoảng thời gian này cậu miễn cưỡng có thể sử dụng tay trái, không đến mức sinh hoạt hoàn toàn phải dựa vào người khác.
Chỉ là tay trái của cậu trong khoảng thời gian này vô cùng bị ảnh hưởng. Bởi vì tay phải không thể động nên vẽ tranh viết chữ đều phải dùng tay trái và môi hợp tác. Lúc mới bắt đầu cậu ở trước mặt Tùng Vũ một bên dùng tay trái cầm lấy bút, một bên dùng miệng điều chỉnh còn có cảm giác ngượng ngùng, về sau cũng thành thói quen.
Có một lần Tùng Vũ ở trong phòng xem cậu vẽ tranh, cô thậm chí còn không nghĩ ngợi gì giúp cậu lau nước miếng chảy ra bởi vì cắn bút lâu quá.
Hành động của cô quá đột ngột, Nam Liệt không chút chuẩn bị sau khi phản ứng lại lập tức trốn về phía sau một chút, trừng mắt nhìn cô, nói không nên lời là tức giận hay vì lý do nào khác. Cô cũng không rảnh để ý đến cảm xúc của cậu, quyết đoán lấy chiếc bút cậu còn ngậm ở trong miệng ra, lại dùng khăn lau lên môi cậu: "Cậu vẽ lâu lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
"Sau này không được lau nữa." Nam Liệt đứng lên khỏi ghế, giống như chim cánh cụt tránh ra. Mặc dù bàn chân co quắp đã được chỉnh cho thẳng nhưng bởi vì khớp xương ban đầu dị dạng quá nghiêm trọng nên đi đường vẫn lắc lư trái phải.
Cậu đi rất chậm, Tùng Vũ không tốn chút sức nào đã chặn được cậu lại. Cô đã quen với tính khí thất thường của cậu nên không quá sợ hãi cậu vì việc nhỏ này mà "buồn bực". Cô nhìn vào mắt cậu cợt nhả trêu chọc: "Tiểu A Liệt thẹn thùng sao?"
Cậu nhíu mày lầu bầu nói: "Gọi tên thì gọi, sao lại phải thêm chữ tiểu..."
"Lần này tôi nghe cậu, A ~ Liệt ~" Tùng Vũ cố ý kéo dài tên của cậu, đánh giá biểu cảm của cậu rồi nhỏ giọng nói: "Vậy cậu cũng không thể hơi tí là tức giận được, chỉ có trẻ con mới dễ dàng tức giận thôi!"
"Tôi không có." Cậu nghiêm túc phủ nhận nói.
"Không tức giận? Vậy tức là cậu không ghét tôi làm như vậy à?"
Thanh âm của cậu rầu rĩ nói: "Tôi sợ chị chán ghét tôi..."
"Nếu ghét cậu tôi đã không quan tâm đến cậu!" Cô vừa nói vừa dùng ngón trỏ chà sát lên khoé môi cậu, "Ôi, tôi tưởng rằng miệng A Liệt của chúng ta rất cứng, ai ngờ sờ vào lại khá mềm nha." Chà, lại còn có chút xinh đẹp... sờ một chút vậy, cô thầm nghĩ.
Nam Liệt quay đầu sang một bên, rất không có khí thế mà nói: "Giang Tùng Vũ chị điên rồi sao?"
Cô bỗng nhiên ý thức được hành động vừa rồi của mình có hơi quá đáng, khúc khích cười, khoanh tay nói: "Được rồi A Liệt, tôi chính là muốn nói với cậu rằng cậu rất tốt."
"Thật sao?" Đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn cô.
"Thật." Cô thề đây là lời thật lòng, cho dù quả thật cô thường cố tình lấy lòng cậu, nhưng cô cảm thấy cậu tốt, điểm này không thể nghi ngờ.
Trên mặt cậu có vẻ vui mừng, nhưng trong miệng vẫn ngượng ngùng nói: "Lần sau trước khi chạm vào tôi phải được tôi đồng ý."
"Được thôi." Cô tủm tỉm cười nói cho có lệ.
Rất nhanh tay vết khâu trên phải của Nam Liệt đã được cắt chỉ, nhưng hàng ngày cậu vẫn phải đeo nẹp trong một khoảng thời gian cố định. Sau khi phẫu thuật, tay cậu trở nên bình thường hơn rất nhiều, độ gập của cổ tay cũng từ chín mươi độ giảm xuống còn khoảng ba mươi độ, mặc dù bàn tay vẫn chưa thể hoàn toàn mở ra nếu không có ngoại lực tác động nhưng cũng không còn cuộn tròn thành một nắm, lực của ngón tay rõ ràng cũng được cải thiện hơn.
Nhưng thật ra Nam Liệt đối với bàn tay "hoàn toàn mới" này cần thời gian để thích ứng. Lúc cậu vừa mới cắt chỉ bắt đầu luyện tập tay phải, Tùng Vũ thậm chí cảm thấy tay của cậu so với trước đây còn không thuần thục bằng. Bộ đồ ăn, bút vẽ rơi không ngừng, cô ở bên cạnh lo lắng nhìn, cho rằng hiệu quả phẫu thuật không tốt, sợ Nam Liệt sẽ vì vậy mà buồn bực.
Ngược lại Nam Liệt giống như nhìn ra nỗi lo thầm kín của cô, trấn an nói: "Giang Tùng Vũ, chị đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thảm thương đấy nữa. Đó là bởi vì chị không biết, tôi vốn là như vậy: cảm giác sau mỗi lần phẫu thuật đều khác nhau, chỉ cần quen là tốt rồi."
Vốn dĩ Tùng Vũ cũng không buồn lắm, chỉ là có một chút đau lòng cho cậu, nghe cậu nói như vậy trực tiếp bật khóc: "Cậu... tay cậu đã phẫu thuật rất nhiều lần sao?"
"Sinh ra không bao lâu đã làm, nhưng lần đó tôi không nhớ rõ. Lúc ở nhà trẻ làm một lần, ba năm trước cũng làm một lần, còn lại chính là lần này."
"Sau này có phải làm nữa không?"
"Khả năng vẫn còn phải làm."
"Vậy cố gắng làm ít đi mấy lần." Cô nghĩ thầm, tay cậu không phải không dùng được, xấu thì xấu, sao phải chịu đựng việc phẫu thuật làm gì.
"Ừ, bình thường chú ý mát xa rèn luyện thêm, hẳn là có thể duy trì lâu hơn một chút."
"Vậy sau này cậu không được lười biếng." Tùng Vũ nói, "Tôi cũng không lười, về sau bất cứ khi nào rảnh tôi sẽ mát xa cho cậu."
Ở chung được mấy tháng, mặc dù hồi đầu cô giả vờ không thèm để ý, nhưng hiện giờ đã sớm không còn sợ chạm vào tay cậu.
Từ tận đáy lòng, cô vẫn như cũ cảm thấy tay cậu thật xấu, có thể nói là xấu nhất trong những đôi bàn tay cô từng thấy, chỉ là cô không còn ghét bỏ chúng nữa.
Bản thân Nam Liệt lại để ý đến chuyện này, cự tuyệt nói: "Không cần."
Tùng Vũ không thèm nghe cậu. Cô đi vào phòng vẽ tranh và phòng của cậu càng thêm tuỳ ý, hơn nữa thật sự tận dụng mọi cơ hội để xoa bóp cho cậu. Cô vì thế còn học từ mẹ mình một vài động tác, ngay cả Cát Hạ cũng nói kỹ thuật của cô rất tốt, gần như chuyên nghiệp giống như bác sĩ trị liệu phục hồi.
Nam Liệt ngầm đồng ý cho cô "cả gan làm loạn."