Mặc dù không điện thoại trước nhưng Tùng Vũ và Nam Liệt cũng không ngạc nhiên. Từ sau khi Nam Tích Dân đưa vợ và Nam Tuyết dọn khỏi biệt thự cũ, hàng năm Nam Tuyết đều sẽ trở về nhà cũ sau ngày sinh nhật của Nam Liệt. Mối quan hệ giữa anh em bọn họ sau sự kiện "bể bơi" có chút hoà hoãn, tuy rằng xa cách nhưng vẫn khách khí khi gặp mặt.
Có lẽ Nam Tích Dân có ý muốn tăng thêm tình cảm anh em, hoặc chính ông không thể thản nhiên biểu đạt tình thương của cha với Nam Liệt nên ngày này hàng năm ông đều sẽ bảo Nam Tuyết đến tặng quà cho Nam Liệt.
Những món quà vào ngày này chưa bao giờ được gọi là "quà sinh nhật" mà luôn được đưa vào sau hôm sinh nhật của Nam Liệt.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
"Ba kêu tôi đưa tới một ít đồ." Nam Tuyết đem một cái túi mua sắm lớn đặt lên ghế sô pha.
"Thay anh cảm ơn ông ấy." Nam Liệt nói, "Cũng phiền em đi một chuyến rồi."
Nam Tuyết đút hai tay vào túi quần, nhìn xung quanh phòng khách trong tầng hầm một lượt: "Đã lâu như vậy rôi sao anh vẫn không chuyển lên trên?"
"Sống ở đây quen rồi, lười chuyển."
"Kỳ quái." Nam Tuyết bĩu môi, "Đồ đã giao tới rồi, tôi đi đây."
"Ừ..." Nam Liệt đáp lại, dừng một chút mới do dự nói: "Nếu không ở lại ăn cơm rồi hãy đi, bọn anh đang chuẩn bị ăn cơm."
"Sáng nay ăn rồi, không đói bụng."
Nam Liệt nói: "Được."
Tùng Vũ vốn đang ngồi trên sô pha xa nhất trong góc, không muốn can thiệp vào cuộc đối thoại giữa hai anh em bọn họ. Chỉ là bỗng nhiên cô ý thức được Nam Liệt hình như rất muốn Nam Tuyết ở lại dùng bữa.
Trong lòng cô nảy ra ý tưởng, lập tức nói: "A Liệt cậu đừng ngốc nghếch nữa, người ta làm gì nhìn trúng đồ ăn ở nơi này của chúng ta!"
"Tùng Vũ..." Nam Liệt lắc đầu với cô, cố gắng ngăn cản cô chọc giận Nam Tuyết, "Con bé không đói bụng, tuỳ nó đi."
Nam Tuyết quả nhiên bị kích thích: "Đồ ăn ở nơi này của chúng ta? Giang Tùng Vũ chị buồn cười thật đấy. Chị còn chưa gả cho anh tôi, nơi này có quan hệ gì với chị sao? Đây cũng là nhà tôi!"
Vừa dứt lời cả ba người đều trầm mặc. Ngữ khí của cô rất kém, nói chuyện cũng không hề suy nghĩ, chỉ là trong câu nói kia có hai thông tin mấu chốt: Nam Tuyết thừa nhận Nam Liệt là anh trai mình, hơn nữa dù đã dọn đi nơi khác nhưng cô ấy vẫn coi nơi này là nhà của mình.
"Nam Tuyết, ngày nghỉ rất ít khi em dậy ăn sáng, hôm nay thật sự ăn rồi à? Từ đây về đến nhà còn rất lâu, không bằng ăn chút gì đó rồi hãy đi, để đói bụng không tốt cho dạ dày đâu. Nếu... nếu em thật sự không muốn ngồi cùng bàn ăn với anh, anh bảo phòng bếp mang đồ ăn đến phòng em..." Nam Liệt nói.
"Ừ." Nam Tuyết cứng ngắc lên tiếng.
Nam Liệt nói: "Tùng Vũ, giúp tôi nói với phòng bếp một tiếng, chia đồ ăn thành hai phần, một phần làm xong đưa đến phòng Nam Tuyết."
"Ý tôi là không cần phiền phức thế đâu, ăn nhanh ở đây là được rồi. Buổi chiều tôi còn có hẹn với bạn, không muốn lãng phí thời gian."
Vẻ mặt Nam Tuyết kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn, tốc độ nói rất nhanh. Dường như cảm thấy lời giải thích của mình còn chưa đầy đủ và hợp lý lại nói thêm: "Hơn nữa phòng lâu như vậy không có người ở, cho dù có người dọn dẹp cũng vẫn sẽ có bụi đúng không? Cửa sổ luôn đóng chặt không khí cũng không tốt, làm sao ăn cơm được?"
Lần đầu tiên Tùng Vũ cảm thấy Nam Tuyết có chút đáng yêu.
Cuối kỳ nghỉ hè này Nam Tuyết sẽ bước vào lớp mười, hiện giờ diện mạo của cô so với hồi nhỏ càng thêm vài phần tú nhã, dáng người duyên dáng yêu kiều, cho dù hôm nay mặc bình thường không có nhãn hiệu gì nổi bật nhưng nhìn tổng thể và thần thái vẫn ra dáng "đại tiểu thư". Chỉ cần nhìn cô là biết cho dù cô có vài phần cao ngạo cũng là điều đương nhiên.
Sau khi chú Quý mang đồ ăn lên lập tức rời đi. Bình thường lúc trong nhà chỉ có một mình Nam Liệt, chú Quý sẽ ngồi ăn cùng cậu, cũng tiện giúp cậu xử lý một số món ăn không dễ gắp. Nhưng nếu có người đi cùng, chú Quý sẽ rời đi, nói là như thế Nam Liệt sẽ thoải mái ăn uống nói chuyện với người thân hơn.
Chẳng qua trừ khi Tùng Vũ về nước, những lúc khác rất ít người đến nhà ăn cơm. Ngay cả cha của Nam Liệt cũng không thường xuyên đến, có đến cũng chưa chắc ở lại ăn cơm.
Trong bữa ăn Nam Tuyết gần như không chủ động nói chuyện, nhưng lúc Tùng Vũ bóc mấy món có vỏ cho Nam Liệt, tầm mắt cô sẽ mất tự nhiên nhìn về phía hai người bọn họ.
Tùng Vũ gắp tôm đã bóc vỏ và thịt hàu đặt vào bát nhỏ trước mặt Nam Liệt, chính mình lại không ăn.
"Tùng Vũ, lần sau bảo nhà bếp đừng làm mấy món rắc rối này nữa, bình thường tôi đều bảo phòng bếp xào tôm đã bóc vỏ." Trong giọng nói của Nam Liệt cũng không trách cứ mà chỉ có ý tự trách.
"Tôi muốn ăn, không được sao?" Tùng Vũ nhướng mày cười, "Tôm bóc vỏ có vị của tôm bóc vỏ, tôm có vỏ có vị của tôm có vỏ, sao có thể giống nhau được?"
Nam Liệt lập tức nói: "Chị nói đúng. Lúc chị ở đây thích làm gì thì làm."
Tùng Vũ nói: "Tôi biết bình thường cậu nhất định rất ít khi để phòng bếp làm những món này, nếu tôi đã trở về, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cho cậu cũng tốt."
"Ừ, chỉ là chị đừng bận nữa, chỗ này đủ rồi, những món khác tôi sẽ tự ăn, chị mau ăn cơm đi. Hơn nữa thật ra tôi cũng có thể tự bóc vỏ."
"Tôi biết cậu có thể tự làm, nhưng hôm nay có khách ở đây." Ý của Tùng Vũ là với tính cách của cậu nhất định sẽ xấu hổ nếu vụng về bóc hải sản trước mặt Nam Tuyết nên rất có thể sẽ không ăn chút nào.
"Ai là khách? Không thể hiểu nổi!" Nam Tuyết trợn mắt nhìn cô một cái nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Ăn xong bữa trưa, lúc Nam Liệt đi vệ sinh, Nam Tuyết nói phải đi.
Tùng Vũ cũng không giữ lại. Cô biết con bé cùng Nam Liệt vẫn có khoảng cách, chắc là hai bên đều cố ý tránh tình cảnh chia tay. Xuất phát từ lễ nghi cô đứng dậy đưa con bé đến cửa thang máy.
Nam Tuyết đột nhiên đè cửa thang máy lại: "Chị không tiễn tôi ra cổng lớn à?"
Tùng Vũ hơi khó hiểu trước câu hỏi của con bé nhưng vẫn đi theo vào thang máy.
Hai người trầm mặc giằng co ba giây, Tùng Vũ lên tiếng trước: "Cảm ơn em hôm nay đã ở lại ăn cơm, A Liệt hẳn là rất vui."
Nam Tuyết liếc xéo cô một cái, "A" lên: "Trước mặt tôi chị còn giả vờ cái gì? Anh ấy cũng không ở đây."
Một chút hảo cảm tích góp trước đấy của Tùng Vũ đối với Nam Tuyết nháy mắt biến mất không còn dấu vết, lập tức không khách khí trả lời: "Đúng vậy, đối với em thì không cần."
Thang máy lên đến tầng một, Tùng Vũ không có ý định đi ra, trực tiếp ấn nút "xuống" lại bị Nam Tuyết giành trước đè nút lại.
"Như thế nào? Đại tiểu thư còn muốn chị hộ tống đến tận cửa lớn mới vừa lòng sao?" Ngữ khí của Tùng Vũ không mấy thân thiện.
"Ai thèm!" Nam Tuyết nói, "Chị ra đây, tôi nói với chị một câu rồi đi."
Nể mặt Nam Liệt, Tùng Vũ đi ra khỏi thang máy, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Giang Tùng Vũ, mặc kệ chị diễn như thế nào cũng được, tôi sẽ không tin chị thật lòng đối với anh tôi." Nam Tuyết cũng ôm cánh tay, khẽ nâng cằm nhìn cô chằm chằm.
"Chị cũng không quan tâm em nghĩ gì." Tùng Vũ không yếu thế chút nào.
"Chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra tâm tư này của chị." Nam Tuyết lắc đầu, "Nam Liệt điên rồi mới có thể tin một cô gái bình thường sẽ thích người như anh ấy. Mơ tưởng hão huyền cũng không dám làm như vậy!"
"Cho nên em muốn nói chị biết em không phải đồ ngốc hay là đầu óc chị không bình thường?" Tùng Vũ cười nhạo nói, "Được thôi, em không phải đồ ngốc, là chị ngốc, Nam Liệt là kẻ điên. Cảm ơn em đã nhắc nhở, chị biết rồi."
Nam Tuyết nói: "Chị không cần nói nhảm với tôi, mặc dù không liên quan đến tôi nhưng tốt nhất là chị đừng hại chết anh ấy. Nếu không Nam gia nhất định sẽ không tha cho chị."
"Cậu ấy đương nhiên sẽ chết, hai chúng ta đều biết." Tùng Vũ đau lòng nói ra những lời tàn nhẫn, "Làm sao? Hiện tại em đã lớn, biết Nam Liệt không có sức để tranh với em nên muốn đóng vai một cô em gái tốt à?"
"Chị quả nhiên là một người phụ nữ xấu xa." Nam Tuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đúng vậy, em đi khua chiêng gõ trống nhắc nhở anh trai em đi! Nếu em muốn cậu ấy rời đi nhanh hơn thì mau nói đi, chị sẽ thừa nhận!"
Nam Tuyết giậm chân, tức giận đóng sầm cửa rời đi.
"Nam Tuyết đi rồi?"
Sau khi xuống lầu Tùng Vũ đụng phải Nam Liệt, cậu hỏi một câu.
"Ừ, đi rồi." Cô nhìn vào mắt Nam Liệt, nhớ tới những lời tàn nhẫn vừa nói với Nam Tuyết, đột nhiên có chút chột dạ, còn có chút hối hận, cảm thấy câu nói không lựa lời của mình giống như một lời nguyền rủa trá hình đối với Nam Liệt.
"Hai người không cãi nhau đấy chứ?"
"Có cãi." Cô mỉm cười vén tóc mái xoã trên trán, "Nó nói sẽ không bao giờ chấp nhận tôi vì tôi không xứng đáng."
"Chị không cần con bé thừa nhận."
"Tôi cũng nói như vậy," cô mỉm cười quyến rũ với cậu, "Nó lại không phải là cậu, quan tâm làm gì."
"Tôi cũng..."
"Không cho nói..." cô ngắt lời cậu, nghiêm khắc lại tràn ngập dịu dàng, "Đừng làm tổn thương trái tim tôi."
Cậu thở dài, di chuyển xe lăn rồi đóng cửa phòng lại.