Hôm nay, Phong Đằng mười hai giờ mới về nhà, trong nhà để ngọn đèn vàng mờ mờ, đột nhiên Sam Sam từ phía sau cửa nhảy ra, cầm máy ghi âm đưa tới trước mặt Phong Đằng, “Thành thật xử nghiêm, kháng cự càng nghiêm!! Nói, mấy ngày nay buổi tối anh đi đâu.”
Phong Đằng buồn cười nhìn Sam Sam trong bộ dạng cảnh sát bắt người, bật cười, không sai, Sam Sam gần đây rất thích cải trang. “Không nói với em.”
Sam Sam:“!!!!” Thì ra lêu lổng bên ngoài đều có lý do!
Sam Sam còn chưa chịu bỏ qua, Phong Đằng dứt khoát lao qua kéo cô. “Thật sự không có gì, làm sao có mà nói cho em.” Sau đó anh hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Sam Sam, đầu lưỡi linh hoạt hoạt tiến vào khoang miệng, quấn quýt cái lưỡi thơm tho của Sam Sam.
Có hương vị rượu cốc tai, trong trạng thái mê ly, Sam Sam tựa hồ có chút nhận thức như vậy. Nhưng Sam Sam chưa kịp nghĩ nhiều, Phong Đằng lại bắt đầu tiến công mãnh liệt một lần nữa, Sam Sam chỉ có thể tạm thời đầu hàng, tục ngữ đã nói giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt đó thôi.
Sáng sớm, Sam Sam chống đỡ xương sống thắt lưng thức dậy, đi xuống lầu, thấy Phong Đằng đang vui vẻ tự mình làm bữa sáng. Phải biết rằng Phong Đằng rất ít khi tự mình xuống bếp, Sam Sam cảm thấy cái này khẳng định chính là bữa cơm cuối cùng trước khi xử tử, nghĩ vậy, hốc mắt Sam Sam bất giác đỏ lên, nước mắt cũng thấp thoáng rơi xuống.
Phong Đằng nhìn thấy thế lập tức buông ly nước trong tay, ôm lấy Sam Sam, “Làm sao vậy? Sam Sam.”
Sam Sam giụi ánh mắt hồng hồng, “Đại BOSS, có phải anh không cần em nữa hay không?”
Phong Đằng ngẩn người, trả lời: “Làm sao có thể?”
Sam Sam: Vậy sao anh tự mình xuống bếp làm gì?
Phong Đằng: Anh muốn làm cho em ăn.
Sam Sam: Thật sự chỉ đơn giản như vậy?
Phong Đằng: Ừ.
Sam Sam đơn thuần như thế, có được câu trả lời khẳng định của Phong Đằng lập tức toét miệng cười, Phong Đằng nghĩ có phải bản thân mình đã quá cứng nhắc hay không.
“Leng keng.”
“Dì Thanh, ra mở cửa.”
Cửa chưa mở, tiếng đã tới trước.
“Phong Đằng, anh làm gì sao không nghe điện thoại của em!”
Phong Đằng càng ngày càng không chịu được người phụ nữ này, xem ra phải sử dụng biện pháp mạnh hơn một chút.
“Xin gọi tôi là Phong chủ tịch.” Sự giáo dục lễ nghĩa nhiều năm qua không cho phép Phong Đằng lớn tiếng đối với phụ nữ.
Tần Thanh thấy Sam Sam với Phong Đằng cùng nhau dùng bữa lập tức nổi cơn tức, “Cô là ai chứ?”
Sam Sam ở những sự kiện trọng đại luôn luôn có cách xử lý rất là trình độ, vẫn như năm đó đối mặt Diệp Dung Dung, Hứa Dịch Châu.
“Cô xông vào nhà của tôi còn hỏi tôi là ai sao? Cô chưa ăn điểm tâm máu không lên tới não hay sao?” Miệng độc xà của Phong Đằng đã bị Sam Sam học được năm phần.
“Cô!” Tần Thanh thật ra không suy nghĩ kỹ, sáng sớm đã chạy đến nhà Phong Đằng, nhìn thấy người phụ nữ này thì tám phần chính là vợ của Phong Đằng.
“Cô cái gì cô chứ, Trình tiểu thư, tôi khuyên cô vẫn là ngoan ngoãn về nhà bán thịt đi thôi.”
“Tôi không phải họ Trình!! Tôi họ Tần.”
Phong Đằng thấy Tần Thanh một mặt phát điên lại vẫn không bắt được trọng điểm trong lời Sam Sam, nhất thời không nhịn được, bật cười.
Sam Sam một mặt vân đàm phong tình, dáng vẻ như đã hiểu. “À, thực xin lỗi, Trương tiểu thư, thì ra cô họ Tần à.”
“Đàn bà thối!!!!!!” Tần Thanh tức tối đi qua đi lại, hận không thể bóp chết Sam Sam, nhưng ngại có mặt Phong Đằng nên vẫn cố nhịn xuống.
“Được rồi được rồi, là Lý tiểu thư. Tôi muốn trước khi cô đi tặng cho cô món quà nhỏ.”
Tần Thanh bị Sam Sam đột nhiên chuyển biến thái độ làm cho mông lung, liền đứng như vậy, nhìn Sam Sam đi vào một cái phòng sau đó đi ra, trên tay cầm một túi gì đó.
“Cầm đi.”
“Cái gì vậy?” Tần Thanh vẫn như cũ không hề thanh tỉnh, hỏi lại.
“Đương quy!”
Dì Thanh lúc trước sinh bệnh nên uống thuốc bắc cũng còn dư chút ít. “Dương tiểu thư, đi thong thả nhé.” Nói xong vỗ bộp bộp mấy cái lrên người Tần Thanh, sau đó thuận thế đẩy cô ta ra ngoài cửa.
“Tiện nữ!!!!!!!!”
Tần Thanh đi vào khách sạn, một đám chị em của cô ta ùa tới hỏi tình hình chiến đấu như thế nào, nhìn thấy vật dán dính trên bả vai cô ta thì không thể nhịn được, bật cười.
Tần Thanh nghi hoặc,“Chuyện gì?”
Mấy chị em chỉ chỉ vai cô, Tần Thanh quay đầu, sắc mặt lập tức giống như ăn phải phân.
“Tiện nữ, chúng ta chờ xem!!” Nói xong, xé cái bao dính trên người mình xuống, quăng ở trên đất.
Một người phục vụ lập tức tiến đến. “Tiểu thư, xả rác bừa bãi đã là sai rồi, huống chi còn là vật phẩm riêng tư, thực xin lỗi, cô bây giờ đã bị xếp vào sổ đen.”
Sam Sam tự biết đại BOSS không khéo giải thích, cũng không hỏi đến. Phong Đằng cũng rất vui vì Sam Sam đối với chính mình có sự tin tưởng. Thật lâu thật lâu về sau, sau khi từ miệng em họ của đại BOSS biết được chuyện này, Phong Doãn [ em họ của Phong Đằng] đã bị xếp vào sổ đen của Sam Sam.