Từ khi dùng những sản phẩm của Pháp do Linda đề cử, làn da của Sam Sam càng ngày càng trắng nõn, càng ngày càng sáng bóng, Phong Đằng nhìn thấy tất nhiên rất hài lòng, lại nhờ Linda đề cử thêm rất nhiều sản phẩm bảo dưỡng da khác, có thể tưởng tượng được, khi Sam Sam cầm một đống lớn sản phẩm mới đến thỉnh giáo đại BOSS phương pháp sử dụng, Phong Đằng luôn dùng ánh mắt “anh quá mất mặt” nhìn Sam Sam, mà sau đó mới có thể mượn cơ hội dán sát, dịu dàng viết ra và thuyết minh cách sử dụng.
“Xin hành khách chuyến bay B9237 chú ý, lập tức sẽ đăng ký ……”
“Hự hự” Sam Sam ra sức kéo ba valy đi về phía trước.
Phong Đằng: “Sam Sam, chúng ta phải đi hưởng tuần trăng mật, không phải chạy nạn.”
“Nhưng…” Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà một khi chuẩn bị hành lí lại nghĩ phải mang theo cái này, mang theo cái kia, bất tri bất giác đã đầy năm valy lớn. Sam Sam xoay đầu nhìn nhìn sang trợ lý chủ tịch đang kéo hai valy lớn, ngượng ngùng cười cười.
“Edision, để mấy cái đó lại.”
“Vâng, chủ tịch.”
Sam Sam vội vàng ngăn lại, ôm lấy hành lý kiểu như chó con bảo vệ thức ăn. “Làm, làm gì chứ?”
Phong Đằng nâng nâng túi du lịch trong tay. “Đem nhiêu đây là đủ rồi.”
“Cái gì!? Trong này chứa được mấy bộ quần áo chứ!” Nghe Phong Đằng nói như vậy, Sam Sam càng sốt ruột. “Như vậy sao được, áo tắm của em, mũ, đồ trang điểm, chăm sóc da… mọi thứ đều ở trong kia.”
Phong Đằng không cho Sam Sam chút xíu cơ hội thuyết minh nào, đã cắt ngang câu. “Tới đó rồi mua.”
Sắp qua hải quan, Sam Sam chỉ có thể thỏa hiệp.
Sam Sam chán nản, tư bản chủ nghĩa gian ác mà!!!
Trên máy bay, Sam Sam gặp một thiếu niên người Pháp đẹp trai, cỡ khoảng mười tám mười chín tuổi. Cô rất muốn tán gẫu với cậu ta, nhưng xét thấy chính mình và cậu ngôn ngữ không thông nên đành phải bỏ cuộc. Nhưng, cậu nhóc người Pháp cũng không nghĩ như vậy, hoa chân múa tay trò chuyện gì đó với Sam Sam rất là vui vẻ, cảm xúc kích động, ghế trên máy bay còn phải rung lên, Sam Sam có hơi lo lắng nếu dùng sức thêm một chút có khi nào làm ghế hỏng luôn không.
Đối mặt với cậu nhóc nhiệt tình, Sam Sam dường như cũng bị lôi kéo, bắt đầu vung tay hàn huyên.
“Đúng đúng”
“Không sai không sai.” [tiếng Pháp…… Tiểu Phạm (tác giả) không biết, cho nên… Hắc hắc]
………
………
Không biết nói tới cái gì, Sam Sam cùng cậu nhóc người Pháp đều phá lên cười.
Cũng may đây là khoang hạng nhất, bằng không những người khác nghe thấy khẳng định sẽ cho rằng hai người họ điên cả rồi, Phong Đằng đã nghĩ như thế.
Phong Đằng bất đắc dĩ ra tay kéo kéo đầu Sam Sam lại gần mình, nhưng mà hiệu quả rất nhỏ. Vậy thì lại kéo, lại kéo, lại kéo.
Sam Sam nổi giận, quay đầu trừng mắt nhìn Phong Đằng. “Làm gì!! Ghen tị?”
Phong Đằng vỗ vỗ trán, không nói gì, nói: “Em và cậu ta nãy giờ nói tới lui cũng chỉ có hai việc.”
Sam Sam:“…………”
Sam Sam đã biết chuyện ghen tuông kiểu này là sẽ không phát sinh ở trên người BOSS, nhưng Sam Sam không lường trước có một ngày trong tương lai, đại BOSS sẽ ăn cả lọ dấm chua rất lâu rất lâu năm.
Thời gian tiếp theo sau đó, Sam Sam rất yên tĩnh, cậu nhóc người Pháp vẫn nhiệt tình như trước, mà Sam Sam chỉ mỉm cười đáp lại.
“Vì sao không nói chuyện nữa, vừa nãy không phải tán gẫu rất vui sao.” Một loạt tiếng Trung lưu loát phát ra từ miệng cậu nhóc người Pháp.
Sam Sam dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cậu nhóc đang mỉm cười trước mắt này, sau đó gương mặt trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu biết tiếng Hoa?”
“Đúng vậy.”
“Vậy phải nói chứ, cậu có biết vừa nãy tôi với cậu nói tới lui chỉ có hai chuyện?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao cậu không nói!!!” Sam Sam bùng nổ.
“Rất vui mà.”
“Rất, rất vui?”
“Đúng vậy.”
Sam Sam đối mặt với cậu nhóc người Pháp trước sau như một cười đến ngây thơ vô tội, nói không nên lời, quay đầu nhìn về phía BOSS đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy thân thiết bội phần, chậm rãi ngã đầu tựa vào trên vai Phong Đằng.
Cơ thể Phong Đằng hơi hơi cứng lại một chút, sau đó trên khóe miệng cong lên trộm mỉm cười.
Máy bay đáp xuống.
Paris, nước Pháp – nơi mà mỗi cô gái nhất định phải tới một lần trong đời.