Mười năm sinh tử mờ mịt, không nhớ nhung, tự khắc khó quên.
Gửi vong thê Nguyễn Nguyễn, thấy chữ như gặp người:
Bấm tay tính toán, nàng cùng ta đã chia ly mười năm có thừa, ta mới tin tưởng nàng cùng ta đã sớm cùng nàng cách xa mãi mãi, sông núi lẻ loi nhìn thấy ta một mình không khỏi mỉm cười, hôm qua A Hoan nói với ta, trên Thanh Nhai sơn có một mảnh sáng, ta vô cùng vui mừng.
Mấy lần nhớ đến nàng năm đó oán ta, hận ta, trong mắt loang lỗ mờ mịt, " Thiên trường địa cửu cũng chỉ có thế, nhưng nỗi hận thì vô tận.", cho tới bây giờ khi viết thư cho nàng, cũng không giấu nổi nỗi hối hận, ta đã không còn có cơ hội làm lại, đứng một mình dưới gốc mai tự nuối tiếc.
" Từng trải qua sóng lớn, chỉ có Vu sơn, không có mây."
Hơn hai mươi năm trước, trong một khoảnh khắc, ngày xuân yến bên con suối nhỏ, nàng một thân hồng y rực rỡ, sáng chói động lòng người, thẹn thùng đáng yêu, đến tận bây giờ, bạch nguyệt quang là nàng, nốt chu sa cũng là nàng, giấc mộng bên gối cũng là nàng.
Lão tướng quân cùng ca ca nàng ta đã sắp xếp tốt.
Nàng mang thai mười tháng vất vả hạ sinh, là một tiểu công chúa.
Chỉ kém một chút,
Năm đó chỉ có một bước, nàng và ta có thể đi đến bạc đầu.
Nàng có trách thì trách đến vương vô tình, ta không biết yêu mình, cũng không biết yêu người, đối với sự lạnh lùng của nàng, ta chỉ có thể dùng cách khiến nàng ghen tị, cũng không nghĩ sẽ phản tác dụng, một đao xé tung lồng ngực ta.
Ta tình nguyện nàng gặp ta như hư ảo, gặp ta như xuân sơn phủ sương, còn hơn thấy ta khốn khổ, gặp ta đau khổ ngàn kiếp.
Khi đó, lần đầu tiên ta nghĩ, quyền lực thực sự quan trọng tới vậy sao,
Vô số người nói ngôi vị đế vương vốn lạnh lẽo,
Sẽ không có người bên cạnh.
Lòng ta cam tâm tình nguyện cùng nàng xuống hoàng tuyền, nhưng nhìn tiểu công chúa giống hệt nàng, con bé ở bên trong tả, giương đôi mắt to nhìn ta, bì bõm nói không rõ lời.
Mười năm,
Con bé ngày càng giống nàng, ta nghĩ muốn để con bé vĩnh viễn ở bên cạnh.
Ta thường xuyên ngồi ở Phượng Dương cung, nước mắt lưng tròng, ôm bánh táo, mắc kẹt trong bóng tối vô tận, không cách nào trốn thoát, muốn nói lại với gió đêm tâm tư của mình, nhưng gió đêm làm sao nói cho nàng biết, tình yêu giữa nàng và ta trong mười mấy năm tựa như thời kỳ hoa mai nở rộ. Nàng rời bỏ ta đi đến cung trăng. Từ nay trở đi, trong mắt ta không còn người nào khác. Nàng đã trở thành hoa trong gương, trăng trong nước của ta, trở thành giấc mộng Nam Kha của ta.
Mười năm qua, cố nhân lại chẳng chịu đi vào mộng.
Nàng chung quy vẫn không chịu tha thứ cho ta.
Ta cũng không tha thứ cho chính mình.
Truyện xưa có Chu U Vương lấy lửa đùa chư hầu, Thương Trụ phụ thiên hạ không phụ Đát Kỷ, đối với ta chung quy không thể giống bọn họ, trở thành một hôn quân trong lời thóa mạ của nhân dân.
Chúng ta cả đời này, cùng những người liên quan, đều quá khổ.
Kiếp sau, ta không làm người của hoàng tộc, nàng không phải nữ tử nhà quan.
Ta cam nguyện làm một thư sinh qua loa, Giang Nam gió bụi mênh mông, tán ô trên đường, nhìn thấy hâù bao bên hông nàng rơi lạc.
Ta sẽ nhanh chóng tới gặp nàng.
NGOẠI TRUYỆN 2:
Ta là đứa nhỏ duy nhất trong cung - Trường Bình công chúa.
Ta sớm đã đến tuổi cập kê, nhưng phụ hoàng luôn nói ta còn nhỏ, không cho ta xuất giá.
Nghe mấy lão nhân trong cung lặng lẽ nói với ta, ta rất giống mẫu hậu.
Đông cung, Phượng Dương cung, nẫu hậu, ở Trung Nguyên thủy chung vẫn là thứ cấm kỵ.
Vi phạm, đánh chế.t
Bọn họ nói phụ hoàng chưa bao giờ yêu mẫu hậu, thậm chí lúc mẫu hậu lâm bồn còn đem nhốt người, cho nên mới làm cho nàng sinh non.
Vì cái gì, mấy năm nay phụ hoàng luôn cô đơn.
Không có thê thiếp, không bằng hữu, không có con đàn nối dõi, thậm chí đem vị trí thái tử truyền cho tiểu thế tử Hoài Thư vương gia.
Phượng Dương cung trống rỗng, phụ hoàng mang ta đi, nhưng thủy chung vẫn luôn có một lão nô tỳ cùng một con mèo gọi là Bánh Táo ở.
Mười tám năm, con mèo chết một con lại một con, phụ hoàng dường như luôn có chấp niệm, căn dặn Ba Tư dâng mèo mới, giống y như đúc.
Phụ hoàng chuyện gì cũng nói ta.
Nhưng chuyện này ta lại không hiểu.
Ta thường xuyên ngồi trong cung nghĩ, tiểu thế tử có mẫu thân, tiểu tỷ tỷ Thừa tướng gia cũng có mẫu thân.
Mẫu thân ta, đến cuối cùng là người thế nào.
Ôn nhu hiền lành sao, hay là chiều chuộng xinh đẹp, cũng có thể là một tiên nữ không vướng khói lửa nhân gian.
Cho nên mới bỏ mặc ta cùng phụ hoàng mà bay lên cung trăng.
Cữu cữu luôn tiến cung, nói với ta: " Tiểu Trường Bình của chúng ta lại lớn hơn rồi."
Nhưng người chưa bao giờ đi gặp phụ hoàng,
Người nói người không muốn thấy người bạc tình kia.
Bọn họ đều nói phụ hoàng vô tình lãnh huyết, người đối tốt với ta như vậy, hận không thể đem ta giữ lại bên cạnh mãi mãi.
Không thể đoán được người....
TOÀN VĂN HOÀN