Hắn sai người đem ta đi đến hành cung nghỉ ngơi.
Vừa mới nhận được ý chỉ, ta cùng đứa nhỏ trong bụng đều sợ hãi đến run.
Bởi vì một cái tát kia, hay là theo lời hắn nói không yêu cũng không thương nữa.
Hắn có phải muốn phế hậu không?
Phế thì phế thôi, ta vốn không cần phượng vị gì, chỉ cần phụ thân bọn họ bình an là được.
Tuy là đi nghỉ ngơi suy ngẫm, nhưng cung nữ và thái giám hầu hạ đều không ít, ngược lại tăng gấp hai gấp ba, đều này khiến ta cảm thấy kỳ quái.
Ngày qua ngày ước chừng ba tháng.
Ta đã ba tháng hơn chưa thấy hoàng tượng, nói là đi nghỉ ngơi suy ngẫm, nhưng càng giống bị giam lỏng.
Hiện tại ta ở trong hành cung, mọi chuyện bên ngoài đều không biết rõ.
Hắn có phải vẫn có nhiều oanh oanh yến yến bao vây không, cũng có thể là... không nhớ ta nữa.
Vào đêm đông thường lạnh hơn, trên bàn đen phủ kính câu chúc bình an xum vầy, đến cuối cùng, vẫn chỉ là một mình ta sống như hoa trong gương, trăng trong nước, mơ mộng tuổi trẻ.
Ta nghĩ đến hắn có thể giống A Húc lúc trước,
Chỉ là cũng chỉ là ta nghĩ,
Là ta ngu ngốc,
Nhớ đến những kỷ niệm xưa, tương tư như giấc mộng dài.
Đúng là vẫn là một người dạo chơi, một người ưu phiền, một người như trăng sáng sao thưa, một người như đêm dài đằng đẵng,
Ngoài trời tuyết lại rơi.
Đứa nhỏ trong bụng đá ta một cái, dường như gãi ngữa.
Nó đã được tám tháng, sẽ nhanh chóng được sinh ra.
Là hoàng tự, tự nhiên sẽ bị ôm về cung.
Liệu còn ta, sẽ là bị phế bỏ, hay là ban chết, chờ đợi ta là ý chỉ lạnh lùng nào
Ta luôn luôn quên câu này,
Dòng dõi đế vương, chính là lạnh lùng.
Ta co người, lau nước mắt: " A Hoan, ngày mai gọi người đi Thanh Nhai sơn, đem mấy cây mai chém bỏ đi."
Đó là trước đây khi tình đầu ý hợp. cùng nhau trồng.
Hiện giờ cảnh còn người mất, lưu lại còn ý nghĩa gì, chỉ càng thêm bi thương.
A Hoan cau mày, cẩn thận hỏi: " Nương nương, người cùng hoàng thượng thực sự không thể vãn hồi sao..."
Vãn hồi... sẽ có sao?
Băng dày ba thước, có lẽ từ khi hắn đăng cơ, ta cùng hắn đều đã thay đổi.
Hắn đã cầm quyền quá lâu, cho rằng bất luận kẻ nào đều phải cúi đầu xưng thần với hắn.
" Bình hoa đã vỡ, còn có thể trở lại như cũ sao?"
39.
Buổi tối, ta có một giấc mộng xa vời.
Chúng ta trở lại thời điểm mười ba mười bốn tuổi, Hoàng thượng vẫn là ngũ hoàng tử thích mặc y phục trắng, hắn cầm một thanh kiếm dài, đứng trong tuyết trắng cạnh hồng mai, ta ở bên đình đánh đàn ngắm tuyết, hắn quay lưng về phía ta cười, cười đến vô cùng trong sáng, còn nói với ta:
" Người ta nói nếu cùng đứng dưới tuyết, cuộc đời này coi như cùng nhau bạc đầu."
Ta vội vàng gõ bàn: " Nói hồ đồ, ta phải là ' Cùng người bên nhau, không cần tuyết nhuộm bạc đầu."
A Húc trên mặt đầy ý cười, ta đứng dậy, lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, lại không nghĩ hắn cách ta ngày càng xa, ngày càng xa, làm cho ta đuổi thế nào cũng không kịp.
Nếu tuyết có thể thay thế đầu bạc, trên đời làm gì có nhiều người khổ tâm như thế.
Hình ảnh lại thay đổi, lại mơ thấy hắn mặc long bào...
Hắn e ngại phụ thân ta công cao chấn chủ, nâng đỡ đứa cháu soán ngôi, hạ chỉ giết phụ thân, đem các ca ca đi lưu đày.
Máu...tất cả đều là máu.
Cả nhà lớn nhỏ đều là máu.
Ta giật mình một cái, tỉnh lại trong đêm tối, nhiệt độ trong điện ôn hòa, nhưng ta lại đổ mồ hôi ướt cả nệm chăn.
Hình ảnh quá mức đáng sợ, làm cho ta cảm thấy không phải mơ, đó là chuyện hoàng thượng sắp làm.
" A Hoan, A Hoan, ta muốn gặp hoàng thượng." trong đêm tối, ta chỉ mặt một kiện áo lót ướt đẫm mồ hôi, hướng ra ngoài điện hô to.
A Hoan vội vàng đi vào, khẩn truong nói:" Nương nương...Người biết cái gì?"
Ta kinh ngạc nhìn mặt nàng: " Cái gì mà biết cái gì, các ngươi đã giấu ta chuyện gì?"
Nàng cắn môi, sắp cắn đến chảy máu, ta loạng choạng nắm bả vai nàng, đến mức giống như cầu xin: " Ngươi nói cho ta biết, nhanh lên..."
" Hoàng thượng hạ ý chỉ, hộ quốc đại tướng quân trong triều ương ngạnh nhiều năm, ý đồ mưu phản bức vua thoái vị, bị phế chức quan, biếm thành lục phẩm kỵ binh, các ca ca của nương nương bị lưu đày tới quân doanh, thủ hạ hơn mười vạn binh mã, đều giao lại cho thống lĩnh cấm vệ quân, con của Tề tướng quân!" Nàng khóc lóc quỳ xuống.
Ta giống như không còn nghe gì nữa, sét đánh bên tai.
Hóa ra không phải mơ, là sự thật...
Hắn không có lương tâm!
Phụ thân nâng đỡ hắn đi đến ngôi vị này, đối với hắn trung thành tận tâm, nhật nguyệt chứng giám, vì cái gì hắn có thể định ra tội danh đấy!
Ta khó thở, hai mắt tối sầm, châm mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, ẩn ẩn cảm giác dưới thân có mỗ dòng nước ấm chậm rãi chảy xuống, mơ mơ hồ hồ nhìn thất A Hoan khóc ôm ta vào trong lòng: " Bà đỡ đâu! Truyền thái y! Nương nương sinh non! Long thai chỉ mới tám tháng!..."
Nàng dùng sức lây ta: " Nương nương...Nương nương... đừng nhắm mắt... nô tỳ xin người!"
40.
Ta đau quá....
Đau quá, chưa từng đau như vậy.
Hai mắt ta đẫm lên mà nằm trên giường, hai tay nắm lấy chăn, mơ hồ nhìn thấy trong điện vô cùng loạn, cãi nhau, bà đỡ đi ra đi vào không ngừng.
Bên tay truyền đến tiếng bà đỡ quát to: " Nương nương, dùng sức!"
Ta còn có sức lực sao,
Ta sẽ chết nhanh thôi.
Chân trời phía xa, tiếng nói ồn ào, ta ở trên giường, mơ hồ còn nghe được giọng của thái giám: " Hoàng thượng, hoàng thượng, nơi này không tốt, ngài không thể vào!"
Hắn khó thở mắng to: " Phế vật! Nếu hoàng hậu có bất trắc gì, trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi!"
Ánh mắt ta nhìn thấy bóng hình chói lọi của hắn, hắn quỳ xuống,nắm lấy tay ta kích động: " Nguyễn Nguyễn, ta tới chậm.. xin lỗi...."
Là hắn đến, hắn còn có mặt mũi đến đây...
Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần một lúc, Nguyễn Linh ta coi như là đã trải qua.
Cả người đau đến như xé rách làm đôi.
Thật lâu sao không có gì thay đổi, hắn không buông tay ta ra.
Ta cảm nhận ta không thể vượt qua,
Ta có thể nhìn thấy A Lâm, nàng mặc cung trang màu hồng phấn cười khẽ với ta.
Ôn nhu gọi ta là tỷ tỷ.
Ta chịu đựng đau nhức mở miệng: " Lý Húc Chân...Ta xin ngươi..Xin ngươi buông tha người nhà ta."
Xung quanh quá mức ầm ĩ, ta không nghe hắn nói gì.
Ta dùng sức lực cuối cùng nói: " Chiếu cố tốt...con của chúng ta."
Ta giống như nghe được tiếng trẻ con mới sinh khóc nỉn non.
Ta muốn nhìn hài tử của ta.
Nhưng ta mệt quá,
Thế giới dần dần yên tĩnh xuống, ta không mở được mắt.
Ta sẽ quên đi tất cả sao.
Có lẽ ta sẽ quên, quên những mối tình thuở nhỏ cùng hắn, quên những đêm cô đơn ở Đông Cung bao năm, quên từng buổi tối nâng rượu giải sầu lại càng thêm sầu muộn, quên quá khứ chết tiệt đó đã khiến ta phải khóc.
Sau này ta nghĩ xem điều gì khiến hắn xứng đáng với tình yêu của ta.
Nếu câu chuyện có thể bắt đầu lại từ đầu, ta không muốn quen biết hắn nữa.
Không bao giờ gặp lại hắn nữa
A Húc của ta.
HOÀN CHÍNH VĂN