Cậu ngồi ngoan ngoãn trên ghế, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, cậu sợ con chó lông vàng đang ngồi xổm nhìn cậu chằm chằm kia sẽ chạy qua bên này.
Cũng may chủ của nó nhanh chóng đến đưa con chó to đùng này đi.
Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu mặc áo lông trắng rộng thùng thình, khí chất sạch sẽ.
Nam Thu Hành đã đi công tác hai tháng, hôm nay là ngày hắn về nhà.
Vì thế Minh Nguyệt ở dưới tầng đợi Nam Thu Hành, muốn chờ tiên sinh cùng về nhà.
Cậu và Nam Thu Hành đã kết hôn hai năm, những ngày tháng bình yên hạnh phúc đã giúp cậu không còn sợ hãi khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, trong lòng cậu cũng dần hiểu rằng sẽ không có ai bắt cóc rồi bán cậu đi nữa.
"Cho dù em bị bắt cóc, anh cũng nhất định tìm được em trở về. Huống hồ anh sẽ không để chuyện này xảy ra đâu."
Trước khi xuống lầu, cậu nhớ lại Nam Thu Hành thấp giọng hứa hẹn khi ôm ấp làm tình cùng cậu.
Minh Nguyệt ngồi trên ghế dài dưới chung cư, phía sau là bụi hoa hồng xanh biếc chưa nở hoa.
Trời hơi âm u, hôm nay không phải ngày đẹp trời.
Cậu chờ từ 5 giờ đến 6 rưỡi, cuối cùng cũng chờ được chiếc xe quen thuộc lái đến đây.
Trong xe có Nam Thu Hành mà cậu đang mong ngóng.
Minh Nguyệt thầm nghĩ như vậy.
Nam Thu Hành xuống xe từ ghế sau, tay hắn cầm một xấp tài liệu rất dày. Hắn đeo mắt kính viền bạc, cởi hai nút áo sơ mi trên cùng.
Hắn đóng cửa xe lại, tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Minh Nguyệt đứng tại chỗ, nhìn tiên sinh nhà mình bước từng bước đến bên mình.
"Chào buổi tối, Minh Nguyệt." - Nam Thu Hành cúi đầu hôn môi Minh Nguyệt, có vài sợi tóc nâu nhạt hơi xoăn trượt xuống má cậu.
"Chào buổi tối tiên sinh." - Minh Nguyệt mím môi cười, hơi ngẩng đầu nhìn Nam Thu Hành, hàng mi cong thẳng tắp, dáng vẻ ngoan ngoan vô cùng.
Là Minh Nguyệt của Nam Thu Hành.
Nam Thu Hành cho rằng tay mình không sạch nên chỉ cho Minh Nguyệt nắm cổ tay áo của mình.
Cho đến khi về nhà, rửa sạch tay, Minh Nguyệt mới được nằm trong lòng hắn nắm tay hắn như cậu mong muốn.
Nam Thu Hành cười khẽ, tháo kính xuống, mặt mày hơi ủ rũ nắm lấy tay Minh Nguyệt.
Hai người đã tắt đèn phòng khách, chỉ bật chiếc đèn ngủ màu cam ấm áp trong một góc.
"Nam Thu Hành, anh đói bụng không?" - Một lát sau, Minh Nguyệt ngồi thẳng dậy, buông tay Nam Thu Hành ra, sờ sờ bụng Nam Thu Hành.
Nam Thu Hành đang hơi híp mắt, nghe vậy đầu tiên là sửa lại sáng ngồi của Minh Nguyệt.
Hắn lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn tay Minh Nguyệt: "Không đói... Em muốn ăn cái gì? Hôm nay gọi nhà cũ mang đồ ăn đến đây được không?"
Minh Nguyệt gật đầu, ghé sát vào Nam Thu Hành cọ mặt hắn, sau đó môi cậu dán lên môi hắn thật lâu không cử động.
Minh Nguyệt biết Nam Thu Hành rất mệt, không cố ý trêu chọc hắn, cậu chỉ cố gắng dùng cách thức đơn giản nhất để biểu đạt nỗi nhớ của mình.
Nam Thu Hành gọi điện cho nhà cũ, cuối cùng không chịu nổi nửa mà ngủ trên sofa.
Hắn ngủ trên sofa, Minh Nguyệt ngủ trên người hắn.
Minh Nguyệt nghiêng đầu, tai cậu áp đúng vào trái tim Nam Thu Hành.
Nhịp đập hòa hoãn vững vàng, ngực phập phồng, tiên sinh đang mệt.
Minh Nguyệt cọ cọ, dù không buồn ngủ cũng nhắm hai mắt lại.
Người làm ở nhà cũ đưa cơm tối đến vào 8 giờ.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Minh Nguyệt đã ngủ say rồi.
Nam Thu Hành tỉnh rất nhanh, chân tay nhẹ nhàng đặt Minh Nguyệt xuống sofa, ra mở cửa.
"Cậu chủ, quấy rầy." - Người làm đã qua tuổi trung tuần nhưng vẫn rất đẹp, trong tay cầm hộp đồ ăn hai tầng bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo, cười nói với Nam Thu Hành.
"Vất vả rồi." - Nam Thu Hành gật đầu, cầm hộp đồ ăn: "Thay tôi gửi lời hỏi thăm ba mẹ."
Người làm đi rất nhanh.
Nam Thu Hành đóng cửa lại, nhìn Minh Nguyệt bị đè má đỏ bừng, dọn đồ ăn ra bàn rồi mới đến đánh thức Minh Nguyệt.
"..." Minh Nguyệt mơ mơ màng màng, ngồi dậy sửng sốt một hồi mới dần dần lấy lại tinh thần.
"Nam Thu Hành." - Cậu ôm lấy eo Nam Thu Hành, sau đó gọi tên Nam Thu Hành, giọng nói mang theo chút giọng mũi.
"Đừng dụi mắt, dậy rửa mặt ăn cơm.' - Một tay Nam Thu Hành đặt trên vai Minh Nguyệt, một tay khác đè sau gáy cậu.
"... Vâng."
Đồ ăn thanh đạm, hai món chay một món canh.
Nam Thu Hành ăn cơm cũng rất đẹp, thong thả nhưng tốc độ rất nhanh.
Minh Nguyệt ăn cơm vẫn thần tốc như thế, nhai nhanh, hầu như toàn nhét cả cơm cả thức ăn vào miệng cùng lúc.
Nam Thu Hành đã từng sửa lại thói quen này cho cậu nhưng không có tác dụng.
"Thời gian còn lại của tháng này anh sẽ ở cạnh em." - Nam Thu Hành rút khăn giấy lau miệng cho Minh Nguyệt, trong mắt tràn ngập dịu dàng.
"Ừm." - Minh Nguyệt cười rộ lên, hai mắt cong cong.
Đèn phòng khách đã được mở, những cây xanh trong các góc vẫn phát triển khỏe mạnh dù đang là mùa đông.
Thật lâu sau, Minh Nguyệt ôm lấy Nam Thu Hành, chôn mặt ở chỗ bụng nhỏ hắn, tiếng nói rầu rĩ.
"Tiên sinh ơi." - Minh Nguyệt gọi hắn là tiên sinh.
"Em muốn làm tình." - Thẳng thừng mà đáng yêu.
Bước dạo đầu mất rất nhiều thời gian, Nam Thu Hành nghiên cứu khoa học, trước giờ chưa từng thiếu kiên nhẫn.
Nam Thu Hành đột nhiên cởi quần áo Minh Nguyệt ra, lật người Minh Nguyệt lại để cậu nằm bò, chổng cao mông lên, tư thế thừa hoan thần phục.
Nam Thu Hành vuốt tóc ra sau, trong đôi mắt xanh xám tràn ngập tình dục.
Có lẽ ham muốn này chỉ có thể khiến hắn gợn sóng khi đến gần Minh Nguyệt.
Hắn xoa bóp mông Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, gọi anh."
Minh Nguyệt ngoan ngoãn gọi hắn, nước mắt lưng tròng, nghe Nam Thu Hành nói vậy lại ngoan ngoãn thở gấp nức nở gọi hắn.
"Nam, Nam Thu Hành... Á.... Tiên, tiên sinh, tiên sinh......"
"Nói em yêu anh."
Động tác của hắn dồn dập, thân thể đánh chụp vào người cậu hết lần này đến lần khác.
"Em yêu anh..." - Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói.
"Minh Nguyệt."
Nam Thu Hành không làm tình quá độ cùng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt mềm nhũn để mặc Nam Thu Hành tắm rửa cho mình, thả lỏng hai chân thon dài, dúi đầu vào cổ Nam Thu Hành.
Mỗi khi cậu muốn nói gì đó thẹn thùng đều thích vùi mặt vào cổ hắn cọ cọ.
"Tiên sinh, em nhớ anh lắm." - Minh Nguyệt cắn cắn môi: "Rất nhớ rất nhớ anh."
Nam Thu Hành cười khẽ, rửa sạch bọt trên người Minh Nguyệt: "Anh cũng nhớ em, cũng rất nhớ rất nhớ em."
Nhớ nhung lẫn nhau, có lẽ đây là tình yêu.
Hôm nay trăng sáng tròn vành vạnh, báo hiệu một cuộc sống viên mãn sau này.
【Về việc Minh Nguyệt ghen】
Khi Nam Thu Hành ra ngoài đi dạo sẽ bị rất nhiều trai gái các thể loại đến gần.
Có lẽ bởi vì Nam Thu Hành là con lai, ngoại hình khác biệt luôn khiến hắn thu hút sự chú ý của người khác.
Minh Nguyệt thường xuyên ghen vì chuyện này.
Còn Nam Thu Hành, để dỗ Minh Nguyệt, hắn thường hôn môi, làm tình, nói lời âu yếm.
Đương nhiên, tiên sinh không thích những hành động ái muội, cũng không có hứng thú với người khác, dưới cái nhìn của hắn, Minh Nguyệt ghen là chất phụ gia cho tình cảm đôi bên, nhưng đôi khi Minh Nguyệt sẽ vì ghen mà khổ sở, tiên sinh cũng sẽ đau lòng.
Ôi, tiên sinh dịu dàng và Minh Nguyệt đáng yêu của tôi.
— END —