"Em... Ngủ, ngủ." - Minh Nguyệt nói từng chữ cho Nam Thu Hành nghe.
Cậu lại dựa đầu vào tường, chiếc chăn lông bên cạnh cũng không được cậu để ý đến, cậu chỉ hoang mang hoảng loạn vội vàng nhắm mắt lại như thể đang muốn giải quyết nỗi khó xử này.
Nam Thu Hành không cản cậu, hắn đắp chiếc chăn kia lên cho cậu, mở điện thoại ra xem tư liệu của phòng thí nghiệm.
Dưới ánh sáng mờ, khuôn mặt của Nam Thu Hành càng thêm đẹp.
Minh Nguyệt ngủ thật rồi.
Cậu mơ thấy ngày trước.
Nơi mà Minh Nguyệt bị bán đi cách nơi này rất xa, là một thôn ở phía Tây Bắc.
Thôn này lạc hậu vô cùng, khu chợ gần thôn nhất cũng phải đi bộ hơn ba tiếng, mỗi tuần chỉ có hai chuyến xe vào đón người ra ngoài một chuyến.
Minh Nguyệt được đưa tới nhà họ Vương, là nhà giàu nhất trong thôn.
Khi Minh Nguyệt bị mua về chỉ mới bảy tuổi, có thể nhớ được cái họ không tầm thường và cái tên rất bình thường của mình.
Đứa nhỏ này gầy yếu xinh đẹp, nếu sinh ra ở thời cổ đại, rất có thể cậu sẽ là lựa chọn phù hợp nhất cho đám nhà giàu lập dị.
Minh Nguyệt xinh đẹp ấy bắt đầu cơn ác mộng ở cái thôn nhỏ bé này.
Thôn nhỏ có tên là Khảm Nhi, lưng thôn dựa núi lớn, xa xa phía trước là màu vàng xen lẫn màu xanh.
Vợ chồng lão Vương không thể phòng the, hình như cũng không để ý chuyện này. Ông chủ ngày nào cũng ăn mặc quần áo bẩn thỉu, thích uống rượu, vì không thể làm chuyện giường chiếu mà tính cách âm u quái gở, còn bà chủ là người nóng tính, bà ta không vì Minh Nguyệt xinh đẹp mà yêu thương cậu, ngược lại thường xuyên đánh mắng chửi bới Minh Nguyệt.
Khi đó Minh Nguyệt còn quá nhỏ, cậu rất sợ, cũng vì còn nhỏ, tâm trí chưa phát triển nên không hề có ý định chạy trốn.
Cậu chỉ suy nghĩ một cách rất trẻ con rằng, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không bị đánh mắng, sẽ được ăn no.
Ngày qua ngày, tâm trí một đứa trẻ con bị hai vợ chồng kia đập tan nát thành từng mẩu vụn nhỏ, Minh Nguyệt càng ngày càng ít nói chuyện, cậu trở nên mẫn cảm, ích kỷ, không muốn làm thử bất cứ cái gì.
Cậu nhớ cảm giác lúc ông chủ lột sạch quần áo cậu, bàn tay thô ráp ngắn ngủn du tẩu trên người cậu.
Bà chủ đang ở trong phòng ngủ, cây hồng cổ thụ trụi lủi không còn chiếc lá nào, cành cây khẳng khiu dữ tợn, mặt trăng không tròn tỏa ra ánh sáng không trọn vẹn, trong mắt Minh Nguyệt là vẻ đã quen, là ghê tởm.
Cậu cắn răng không phát ra tiếng, chờ gã đàn ông nhát gan chỉ dám sờ mó cậu dừng tay. Gã thích cậu, thích cậu bằng thứ tình cảm ghê tởm dị dạng. Cậu cảm nhận được cái thích này, linh hồn cậu rụt vào trong thể xác, nhưng cậu vẫn chờ mong một người "thích" cậu sẽ xuất hiện.
Minh Nguyệt ngẩng đầu, cậu không thèm nhìn gã đàn ông đang quỳ trên mặt đất, không còn cảm nhận được đôi tay đang sờ mó cơ thể cậu. Cậu nhìn mặt trăng tròn, thầm nghĩ hai người thật giống nhau.
Nhìn xa đều là mặt trăng không tì vết, nhìn gần mới thấy đã vỡ nát cả rồi.
Cậu là mặt trăng tròn.
Minh Nguyệt ngủ không yên.
Thời gian trong mơ trôi qua quá nhanh, cậu như trải qua quá khứ đau thương thêm một lần nữa.
Cái giọng dài của con lừa hí như chiêng gãy, tiếng dạy học ngắt quãng không ra gì, ánh mắt thèm nhỏ dãi của dân làng, giọng điệu khoe khoang của bà chủ khi nói về cậu với người ngoài như thể nói về những vật có giá trị... và những hành vi đáng khinh ghê tởm của ông chủ.
Minh Nguyệt như cưỡi ngựa xem hết những viễn cảnh trong mơ, trên lưng đổ đầy mồ hôi, trên mặt rơi đầy nước mắt.
Nhưng cậu vẫn chưa tỉnh dậy, cho đến khi Nam Thu Hành không thể không đánh thức cậu vì tiếng la hét vô thức trong mơ của cậu.
Minh Nguyệt mở mắt ra, đồng tử không có tiêu cự, đôi mắt nổi một tầng nước cứ thế nhìn chằm chằm vào Nam Thu Hành.
Nam Thu Hành ngồi dựa gần vào cậu khi cậu đang ngủ. Hắn chưa tắt màn hình điện thoại, ánh sáng tản ra, lại biến mất vào bóng tối.
Minh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Nam Thu Hành, đột nhiên cậu kéo tay hắn, xốc quần áo của mình lên, đặt tay hắn lên ngực trái của mình, để hắn cảm nhận nhịp tim của mình, động tác của cậu vừa sắc tình lại vừa thuần phác.
Nam Thu Hành không cử động, bàn tay hắn bao trùm lên lồng ngực đang phập phồng, hắn khẽ mỉm cười, không dò hỏi ác mộng của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt dần dần tỉnh táo, cậu hơi ngồi thẳng dậy, nghiêng về phía trước, cậu buông bàn tay đang tóm lấy tay Nam Thu Hành ra, vươn cả hai cánh tay ôm lấy Nam Thu Hành, hơi thở ấm áp phả vào cổ Nam Thu Hành.
Tay Nam Thu Hành đang nửa duỗi thẳng cũng biến thành đặt trước ngực Minh Nguyệt.
"Đi, đi thôi, Nam Thu Hành. Chúng ta, ngày mai, đi ra ngoài đi." - Minh Nguyệt cố nhịn khóc nói với hắn.
Cơn ác mộng đã đập vỡ trái tim luôn muốn trốn tránh của Minh Nguyệt.
Cậu chủ nhà giàu về được nhà, nhưng cậu lẫn luôn bị nhắc lại những nỗi đau đã phải trải qua, chúng nói cậu sẽ không bao giờ trốn tránh được quá khứ của mình.
Minh Nguyệt túm chặt lấy áo sơ mi của Nam Thu Hành, thói quen từ lâu khiến cậu không dám phát ra tiếng động. Cậu run rẩy cần Nam Thu Hành vuốt ve cơ thể mình, xóa đi cảm giác ghê tởm vì ông chủ đã từng dùng bàn tay gã du tẩu trên người cậu.
Cậu quỳ xuống, thỉnh thoảng nức nở một tiếng, không cho Nam Thu Hành nhìn mặt mình.
Cậu hơi khom eo, đường eo rõ ràng, hõm eo rõ ràng.
Nam Thu Hành dời bàn tay từ ngực xuống mông cậu. Hắn bóp nhẹ, hơi thở càng lúc càng dài. Hắn cúi đầu, chóp mũi chạm vào cổ Minh Nguyệt.
Môi Nam Thu Hành cũng chạm vào cổ Minh Nguyệt, hắn hôn môi cậu như đang an ủi, không mang theo bất cứ cảm giác tình dục nào.
Minh Nguyệt dần bình tĩnh lại, cậu cẩn thận cảm nhận từng chút đụng chạm của Nam Thu Hành, cơ thể cậu hơi run rẩy, vẫn còn hơi khó chịu vì thói quen và tâm lý, nhưng cậu vẫn muốn được cảm nhận, cảm nhận cảm giác mà Nam Thu Hành vuốt ve cậu.
Trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng máy điều hòa.
Tiếng hít thở của hai người cũng đều nhẹ nhàng, không có tiếng động nào.
Nam Thu Hành ngẩng đầu lên, hơi lùi về phía sau, hắn muốn nhìn thấy mặt Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt khóc ướt nhòe mắt, nhưng trên mặt không còn chút nước mắt nào. Thói quen khiến cậu không dám khóc, cố nén, nghẹn vào trong, đáng thương cực kỳ.
Nam Thu Hành nghiêng đầu về phía trước hôn nhẹ lên mặt Minh Nguyệt, sau đó lại nhìn ngắm cậu.
Minh Nguyệt được hôn dần an tĩnh lại nhìn Nam Thu Hành, đầu cậu tiến về phía Nam Thu Hành, muốn Nam Thu Hành tiếp tục hôn môi mình.
Nam Thu Hành vui sướng cười cười, hắn không truy hỏi Minh Nguyệt nằm mơ thấy cái gì, hắn chỉ làm theo những gì Minh Nguyệt muốn, tiếp tục hôn mặt cậu, cuối cùng hôn lên môi cậu.
Nụ hôn đầu tiên của hai người, nhẹ nhàng và ngây thơ đến lạ.
Tay Nam Thu Hành vẫn đặt trên người Minh Nguyệt, đầu ngón tay hắn cắm vào kẽ mông Minh Nguyệt, nhẹ nhàng cọ qua, kéo dọc một đường lên phần xương bướm nhô ra trên lưng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt run rẩy, nổi da gà, vẫn nhìn chằm chặp vào đôi mắt cũng không nhắm lại của Nam Thu Hành, cậu muốn xác định người đang chạm vào mình là ai.
Cuối cùng Nam Thu Hành dừng lại, tay hắn vòng ra trước xoa nhẹ như có như không quanh đầu nhũ của Minh Nguyệt.
Môi hai người tách ra, Nam Thu Hành cắn nhẹ lên môi Minh Nguyệt, sau đó tựa trán mình lên trán cậu. Trong đôi mắt màu xanh xám của hắn là bao dung đầy dịu dàng, không còn dáng vẻ ý chí sắt đá khi cưỡng ép Minh Nguyệt đưa ra lựa chọn.
Minh Nguyệt chớp mắt một cái, hàng mi dày đều che đi nốt ruồi nhỏ trên mi mắt. Cậu bị Nam Thu Hành và cảnh trong mơ bắt ép phải đưa ra lựa chọn, Minh Nguyệt hiểu rõ điều ấy.
Cậu bị đủ loại người làm cho suy sụp. Minh Nguyệt có thể đứng vững hơn rất nhiều, nhưng cậu luôn bị chính mình đánh bại.
Muốn cậu đi ra ngoài là một bài toán khó.
Thường Nhạc nói cậu ra ngoài, Minh Nguyệt cười từ chối, cậu không rối rắm, bởi vì Minh Nguyệt không cần Thường Nhạc thích mình.
Bác sĩ nói cậu ra ngoài, Minh Nguyệt từ chối, cậu không rối rắm, bởi vì bác sĩ không là gì của Minh Nguyệt cả.
Khuyên ngày khuyên đêm, cuối cùng cũng không có kết quả, cuối cùng đành suy sụp từ bỏ.
Minh Nguyệt trốn tránh trong căn phòng trắng, bao bọc lấy chính mình, không cho chính mình bước ra ngoài.
Minh Nguyệt nhớ lại lần duy nhất cậu chạy trốn, nhớ lại cảnh mình bị đánh đập bầm dập tím tái khắp người. Nỗi sợ đã ăn sâu vào tận xương tủy của một đứa trẻ bảy tuổi, nó khiến Minh Nguyệt không dám bước thêm một bước ra khỏi giới hạn của mình.
Giới hạn này đã từng do đôi vợ chồng kia đặt ra, bây giờ nó do chính bản thân Minh Nguyệt đặt ra.
Bởi vì Minh Nguyệt thích Nam Thu Hành, không muốn mất đi, không muốn từ bỏ, cho nên giới hạn của cậu đã dao động, cảnh tượng trong mơ lũ lượt kéo nhau đến, đá nát một góc kiên trì của cậu.
Nam Thu Hành cũng nhìn thẳng vào đôi mắt đen lúng liếng như đang sũng nước của Minh Nguyệt, hắn nói nhỏ cho Minh Nguyệt nghe: "Minh Nguyệt, em thích anh."
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em cũng đã thích anh rồi.
Đối với anh, em đã tự thỏa hiệp mà chính bản thân em cũng không biết.