• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

Đến giây phút cuối cùng ta mới có thể nhìn rõ chân tướng.

Thấy cảnh sát không muốn rời đi, Quách Thủ Nghiệp lại gấp gáp đi lại trong phòng. Đây không phải là tình huống mà hắn muốn. Hắn cần một không gian yên tĩnh, không ai quấy rầy để thực hiện sứ mệnh của bản thân.

“Họ đều là ác ma, chúng muốn kéo ngươi ra ngoài, sau đó ăn mòn lòng ngươi, ăn mòn thân thể của ngươi, khiến ngươi cũng dính lấy tội ác dơ bẩn của chúng.”

Là giọng nói hắn thường xuyên nghe được trong đầu. Quách Thủ Nghiệp tức giận, hắn lao đến bên Tiền Ngụy đang bị trói trên ghế, gầm gừ với anh ta: “Những người ngoài cửa đều là ác ma, bọn họ muốn cứu anh, sau đó hủy hoại tôi! Tôi không thể để cho bọn chúng toại nguyện được.”

Tiền Ngụy bị nhét giẻ vào miệng, chỉ có thể giãy giụa và phát ra tiếng “Ô…Ô…”

Quách Thủ Nghiệp vẫn tức giận, lầm bầm: “Đừng có cố giãy giụa làm gì, các người không chống lại Thần được đâu. Tôi là sứ giả, đã được thần ban sức mạnh, cho nên tôi luôn vững như đá, không thể bị mấy kẻ ác ma các ngươi hạ gục đâu.”

“Quách Thủ Nghiệp.” Đột nhiên có một giọng nói văng vẳng từ xa vọng lại.

“Ai? Ai vậy?” Quách Thủ Nghiệp nhìn quanh.

Giọng nói ấy lại vang lên, “Ngươi không nhận ra giọng ta sao?”

“Ai? Ai đang nói thế?”

“Ngươi đến bên cửa sổ đi.”

Quách Thủ Nghiệp ngẩn người, từ từ đến bên cửa sổ, sau đó hơi kéo rèm ra một chút, nhìn ra ngoài. Nhưng hắn chỉ thấy xe cảnh sát và những người dân đang đứng dưới tầng. “Ai? Ở đâu thế?”

“Nhìn lên trên đi.” Giọng nói kia lại tiếp tục hướng dẫn hắn.

Quách Thủ Nghiệp nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn lên phía trên, nhưng vẫn không thấy ai.

“Hắn đang lừa ngươi. Hắn muốn ngươi thò đầu ra, sau đó là ngươi đi đời.” Lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai hắn.

Quách Thủ Nghiệp hô to: “Ngươi là ai? Ở đâu? Mau đi ra đi!”

“Không nhìn thấy ta sao? Sứ giả của ta.”

“Thần…. Là Người….sao…” Quách Thủ Nghiệp trợn to hai mắt, không dám tin tưởng.

Giọng nói kia dần trầm xuống, “Bây giờ đã biết ta là ai rồi chứ. Ngươi dám lạm dụng sức mạnh mà ta ban cho. Ta đã thấy hết những hành động bừa bãi của ngươi rồi.”

Quách Thủ Nghiệp lập tức quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn trời, “Thần, con không dám, con không dám. Con đã làm theo sứ mệnh mà thần ban cho mà. Những người bị ác ma mê hoặc kia đều được giải thoát rồi, con đã rửa sạch linh hồn của bọn họ rồi, giờ bọn họ hoàn toàn sạch sẽ.”

“Nhưng ta lại thấy ngươi đã lạm sát kẻ vô tội. Bọn họ đều là những người vô tội, có linh hồn trong sạch, làm gì có bị ác quỷ nào mê hoặc?”

Thấy giọng Thần có vẻ tức giận, Quách Thủ Nghiệp vội vàng giải thích, “Thần, đấy là do chúng đã giấu hết những thứ bẩn thỉu ấy đi rồi. Họ đều là những tội nhân, xin ngài, hãy để con thay mặt ngài xử phạt họ.”

“Sứ giả của ta, ngươi đã cãi lại lệnh của ta sao?”

Quách Thủ Nghiệp do dự, hắn nào dám cãi lại lệnh của Thần, nhưng giọng nói bên tai lại giục hắn, “Đừng để ý đến lời nói của người kia, cứ làm theo ý mình đi. Nhanh lên, nhanh lên nào, dùng con dao trên tay ngươi, đâm vào kẻ tội đồ kia.”

Hai giọng nói đều quanh quẩn bên tai hắn, Quách Thủ Nghiệp mệt mỏi che hai tai mình lại, “Im miệng, câm miệng lại! Để tôi yên.”

“Sứ giả, ngươi đang nói chuyện với ai đấy?”

Quách Thủ Nghiệp lại thả hai tay xuống, “Thần, xin ngài bớt giận, hắn là bạn của con, cũng cực kì kính trọng ngài giống như con vậy.”

“Bạn? Ngươi lại dám làm bạn với ác ma sao?”

Quách Thủ Nghiệp lắc đầu giải thích: “Không, không, hắn không phải là ác ma, hắn đã giúp con rất nhiều.”

“Ngươi biết vì sao không thể nhìn thấy ta không? Vì linh hồn của ngươi đã bị ác ma quấn lấy, nếu ngươi vẫn còn tin vào lời nói láo của hắn, tiếp tục làm hại những người vô tội kia, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành ma quỷ.”

Giọng nói bên tai hắn cũng vang lên, “Đừng nghe, hắn đang lừa ngươi đấy, ta không phải là ác ma, ngươi biết mà. Ngay từ đầu ta đã ở phe ngươi, ủng hộ ngươi. Ngươi phải nghe lời ta.”

Quách Thủ Nghiệp liều mạng lắc đầu, không tin vào lời người đàn ông kia nữa: “Không, thần sẽ không lừa tôi! Thần không bao giờ lừa dối con dân của mình.”

Đúng lúc ấy giọng nói kia lại vang lên: “Ta không bao giờ lừa gạt ngươi, đừng tin lời của tên ác ma ấy nữa, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Quách Thủ Nghiệp hơi do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn tin vào vị Thần mà mình luôn thờ phụng: “Con sẽ không nghe lời hắn nữa, xin Thần hãy tha thứ cho con.”

“Bây giờ hãy bỏ dao trong tay con xuống. Hãy hứa với ta rằng con sẽ không làm hại những người vô tội nữa.”

Quách Thủ Nghiệp ngoan ngoãn nghe theo, ném dao sang một bên, “Con xin hứa với Người, con sẽ không bao giờ làm hại người vô tội nữa.”

Hề Thiên Tường và Lục Diệp đứng bên ngoài, nghe thấy giọng nói kia, “Đây chẳng phải là giọng của Mộc Thất sao?”

Lục Diệp ngồi sau, rung chân: “Đúng rồi, Mặt Liệt đang lừa người rồi.”

Tưởng Vân Kiệt ở cục cảnh sát theo dõi tình hình từ xa, nghe xong lời của Lục Diệp liền phun nước.

Lúc này Mộc Thất đang đứng ở sân thượng tòa nhà đối diện, sau khi nghe thấy lời hứa của Quách Thủ Nghiệp, cô liền ra hiệu cho những người đằng sau, đèn pha sau lưng cô lập tức được bật lên.

Ánh đèn chiếu lên mặt Quách Thủ Nghiệp, khiến hắn không thể mở mắt ra nổi. Hắn lấy tay che mắt, sau đó nhìn qua kẽ hở, chỉ thấy trên trời hiện ra một bóng người mặc đồ trắng, và giọng nói kia lại vang lên: “Sứ giả, ngươi đã thoát khỏi ác ma, ta tha thứ cho ngươi.”

Được Thần tha thứ, Quách Thủ Nghiệp liền quỳ xuống vừa lạy vừa hô: “Thần, Thần vĩ đại.”

Mộc Thất vẫn tiếp tục giả làm Thần, bình tĩnh nói: “Bây giờ ngươi mở cửa, đi ra khỏi nơi này. Sẽ không có ai làm tổn thương ngươi đâu.”

“Vâng thưa Thần.” Quách Thủ Nghiệp nghiêm túc đứng lên, không để ý đến Tiền Ngụy nữa, mà đi ra mở cửa.

Những cảnh sát đứng chờ sẵn ở cửa lập tức còng tay hắn lại. Vẻ mặt Quách Thủ Nghiệp lúc này không hề có chút hoảng hốt nào, ngược lại hắn còn trông rất hạnh phúc. Hắn vui vẻ nói với mọi người: “Tôi đã thấy Thần. Tôi thấy Thần. Các người không thể thấy Người được, chỉ có tôi, chỉ có tôi mới thấy được Người.”

Khóe miệng Cao Đình hơi giật giật: “Giải về cục.”

Những cảnh sát viên còn lại nhanh chóng chạy vào cởi trói cho Tiền Ngụy.

Ở tòa nhà đối diện, Mộc Thất nhận được tin từ Cao Đình, định xuống khỏi bục. Đột nhiên có một bàn tay thon dài xuất hiện trước mặt cô. Mộc Thất ngẩng đầu nhìn lên chủ nhân của nó.

Lúc này đèn pha đã điều chỉnh về mức sáng nhỏ nhất. Ánh sáng dịu dàng chiếu vào lưng anh, nếu nhìn từ chính diện còn có thể thấy những vòng sáng nhàn nhạt tản ra. Ánh mắt anh rất sáng… Thấy cô, anh khẽ mỉm cười, trên đầu anh vẫn đội chiếc mũ mùa đông, trên người là chiếc áo phông mỏng và quần jean, hệt như ngày đó.

Một người đứng trên cao cúi đầu xuống, một người đứng chỗ thấp ngẩng đầu lên, tay anh vẫn dừng ở trên không, giống như ai đó vừa bấm nút dừng lại vậy.

Mãi đến lúc Mộc Thất nghe thấy giọng Cao Đình vang lên trong tai nghe: “Mộc Thất, cô xuống chưa?”

Người đàn ông đối diện cô cũng đồng thời lên tiếng: “Cô không định xuống à?”

“Đội trưởng, tôi xuống ngay đây.” Mộc Thất đáp lời Cao Đình, nhưng không vịn vào bàn tay được đưa ra kia mà tự mình nhảy xuống.

Anh nhìn tay mình, rồi cười một tiếng, sau lại vỗ tay: “Vừa rồi cô rất xuất sắc.”

Mộc Thất không nhận lời khen của anh, chỉ hỏi lại: “Sao anh lên được đây?”

“Thì cứ đi lên thôi.” Giọng anh rất nhẹ nhàng, dường như anh cảm thấy chuyện này rất đơn giản.

Tính cả Mộc Thất thì tổng cộng có ba cảnh sát đã lên đây, hai người kia vẫn luôn đứng canh ở cửa, sao lại có thể để mặc cho ai muốn lên thì lên được? Mộc Thất đi ra cửa quan sát thì lại không thấy ai.

Dường như đoán được suy nghĩ của Mộc Thất, người đàn ông chỉ nhún vai một cái: “Họ đi xuống rồi.”

Cô đang định nói gì đó thì điện thoại cô reo lên, có tin nhắn.

“Là cùng một người.”

~~~ Lời của Mạc Y Phi: Người đàn ông ở cuối chương này đã từng xuất hiện ở đầu chương 5, và như mọi người mong đợi =))) Nam chính lên sàn rồi =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK